Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
-Vậy đó là tất cả những gì cháu từng chứng kiến ở Sa Li Khan à?
Vương Tuyết Trinh vừa pha 1 tách trà, vừa lên tiếng hỏi.
Sau lưng bà, ngồi khúm núm dè dặt trong chiếc ghế salon phòng khách, chính là Vương Vũ Hoành trẻ tuổi.
Tang lễ của phụ vương hắn đã xong xuôi từ hôm qua, nhưng cả Đế quốc vẫn sẽ cử hành Quốc tang trong suốt 1 tháng sau đó, và hạn chế mọi hoạt động lễ hội cho tới khi vị Đế vương kế nhiệm đăng quang.
Bỗng nhiên, Vương Tuyết Trinh, người cô ruột mà Vũ Hoành đã lâu không tiếp xúc nhiều, gọi hắn tới nhà.
Chào hỏi với người chú của mình, Trương Minh Tú xong, Vũ Hoành được mời vào phòng khách.
Trái ngược với sự e dè của Vũ Hoành, Tuyết Trinh lại khá bình thản và từ tốn.
Dù rằng hắn có thể nhìn thấy khóe mắt bà vẫn còn tàn dư của nỗi mất mát khó thể nguôi ngoai.
Không vòng vo, Tuyết Trinh bắt đầu hỏi người cháu của mình về chuyến đi của hắn với Vương Bá Thế tới Sa Li Khan, về những gì hắn đã chứng kiến.
-Vậy là Bá Thế đã tới gặp lão già Thụy An.
Họ trao đổi những gì thì cháu không được biết.
Sau đó cả 2 người bọn họ sang Quận 2 gặp John Pann à?
-Dạ đúng vậy ạ.
Nhưng tại sao đột nhiên cô lại hỏi cháu về việc này? Lại ngay sau… khi phụ vương băng hà nữa.
Cô… chẳng lẽ cô nghi ngờ gì hoàng huynh của cháu…
-Nhóc ạ.
- Tuyết Trinh xách ấm trà quay lại bàn tiếp khách – Cha cháu, anh trai của cô, anh ấy đã không còn ở đây để bảo hộ chúng ta nữa.
Cháu mang họ Vương, và cô cũng vậy.
Và tin cô đi, sinh tồn trong Hoàng thành này với cái họ Vương là chuyện khắc nghiệt hơn cháu vẫn tưởng tượng đấy.
Không sớm thì muộn, cháu phải trưởng thành hơn nữa.
-Nhưng… việc ấy thì có liên quan gì tới hoàng huynh chứ - Vũ Hoành cắn răng – Dù có chết cháu cũng không bao giờ hoài nghi anh trai cháu…
-Bá Thế là kẻ đáng sợ hơn cháu vẫn nghĩ đấy.
Nó mang trên mình quá nhiều kì vọng, tới mức những kì vọng ấy biến đổi thành tham vọng, rồi thành cuồng vọng.
- Tuyết Trinh nhìn thẳng vào mắt hắn - Có thể đột nhiên cô nói vậy sẽ khiến cháu hơi khó chịu, nhưng từ giờ cho tới lúc lựa chọn người kế nghiệp, hãy có chút cảnh giác với tất cả mọi người trong tộc, kể cả là anh trai cháu, được chứ?
-Cô… tại sao… cô lại nói với cháu điều này? Dù sao cháu cũng chỉ là 1 phế vật của gia tộc, và chắc chắn cũng không thể đóng góp được vai trò gì to lớn.
Ý cháu là… cháu rất cám ơn cô vì đã quan tâm tới cháu như vậy, nhưng cháu vẫn không hiểu…
-Hiểu vì sao lại là cháu ư? - Tuyết Trinh nhìn hắn cười, như thể bà tìm thấy trên nét mặt ngây ngô này sự lương thiện và hiền lành của người anh trai bà, điều mà anh ta từ rất lâu đã giấu kín vào sâu thẳm nơi tận cùng của tâm trí – Vì cháu là gia đình.
Vì chúng ta là 1 gia tộc.
Vì cháu là con trai của anh trai cô.
Đối với cô, cháu quan trọng như bất kì ai.
-Nếu vậy, tại sao cô lại đặt niềm hoài nghi với anh trai cháu? – Vũ Hoanh thực sự vẫn không thể bỏ sự khúc mắc này ra khỏi đầu – Anh ấy cũng là gia đình của cô mà.
Và anh ấy luôn là 1 vị hoàng huynh mẫu mực đối với cháu.
-Mẫu mực ư? Đối với cháu thì có lẽ là vậy, hoặc là nó cố tình tỏ ra như vậy.
Cô cũng không muốn phán xét ai, vì ngày trước cô cũng từng trái ý Tiên Đế mà cưới chú Tú.
Nhưng với 1 kẻ tham vọng như Bá Thế, thật khó mà tin được nó lại phạm 1 sai lầm như vậy.
-Sai lầm? Ý cô là sao ạ?
-Nó có quan hệ với 1 tì nữ, và cô ta đã có thai.
Ngay trước khi phụ vương cháu qua đời chỉ 1 ngày, ông ấy đã lớn tiếng quát tháo Bá Thế vì việc ấy.
Cháu cũng biết Vương Bá Thế là người được ông ấy trao trọn kì vọng tới mức nào mà.
1 kẻ tài năng vượt bậc như nó, cần được sắp xếp 1 cuộc hôn nhân còn hoành tráng hơn cả cháu với Bích Thanh nữa.
1 sai lầm ngớ ngẩn lại xảy ra với kẻ khôn ngoan như Bá Thế, khiến phụ vương cháu thất vọng tới mức suy sụp.
Tỳ nữ? Trong đầu Vũ Hoành ngay lập tức hiện lên hình ảnh 1 mỹ nhân từng khiến Tiểu Ly đắm đuối, 1 mỹ nhân từng cùng Bá Thế ngắm những vì sao trên trời.
Quan hệ với 1 tỳ nữ tới mức khiến phụ vương tức giận ư? Quả thực điều này khó tin được lại xảy ra với Vương Bá Thế.
-Cháu chưa từng nghe về những chuyện này, và cả những người trong Đế Vương Cung có vẻ cũng không hề hay biết.
Tại sao cô lại có thể…?
-Giờ tới lúc để kẻ ngây thơ như cháu hiểu thêm về gia tộc chúng ta rồi - Tuyết Trinh đứng dậy – Bí mật hoạt động trong bóng tối, âm thầm hỗ trợ cho Vương tộc bảo toàn sự thống trị tuyệt đối của mình, là 1 đội quân bí mật mang tên Ám Hành Quân Đoàn.
Cô là người lãnh đạo tổ chức ấy, đồng thời cũng là người kế thừa 1 danh hiệu mà dân gian vẫn đồn thổi.
Vương Tuyết Trinh đặt lên bàn, trước mặt Vương Vũ Hoành, 1 con triện bằng kim.loại đen bóng, trên đó khắc nổi 1 dấu ấn Rồng Âm Dương, ngược chiều với dấu ấn trên Quốc kỳ Đại Nam.
- Âm Dương Long Ấn.
Ám Hành Sứ Giả.
Đúng vậy, danh hiệu này thực sự tồn tại, và cô là kẻ kế thừa nó.
“Cô đang tìm kiếm 1 người kế nhiệm, và người không nổi bật như cháu lại quá phù hợp để trở thành 1 Ám Hành Sứ Giả.
Điều này cũng giúp cháu và gia đình được an toàn trước những biến động sắp tới nữa.
Cô không ép buộc gì cả, cháu cứ về suy nghĩ đi nhé.”
Mang quá nhiều thông tin choáng váng trong đầu, Vũ Hoành rời phòng khách mà bước ra hành lang.
Dãy hành lang sau nhà dẫn ra 1 khoảng sân vườn rộng lớn, nơi chưa đầy những “tuyệt tác” cây cảnh của Trương Minh Tú.
1 đứa nhóc tầm 10 11 tuổi đang ở giữa khoảng sân nắng gắt, cởi trần, chăm chú múa 1 bài Âm Dương Quyền.
Chỉ mới 11 tuổi, nhưng thằng nhóc thực sự rất có thiên phú.
Vũ Hoành thầm nghĩ.
Bằng tuổi này, hắn còn chưa thành thạo những thế Tấn pháp cơ bản, đừng nói tới việc di chuyển Bộ pháp thuần thục như đứa trẻ kia.
-Ê nhóc! Trương Minh Quang phải không?
Vũ Hoành cất tiếng gọi, khiến cho thằng nhóc ngưng việc luyện quyền, quay lại nhìn hắn.
Ấy là lần đầu tiên Vương Vũ Hoành chính thức gặp gỡ Vương Minh Quang.
-Anh gọi em à?
-Chứ còn ai nữa? Em là con trai cô Trinh và chú Tú phải không? Cô ấy kể em mang họ bố.
-Còn anh chắc là phế vật nổi tiếng của dòng họ Vương chứ gì? Tôi không mang họ Vương, nhưng tôi xứng đáng với nó hơn anh là cái chắc! - Thằng nhóc chống tay lên hông, hất cằm nhìn Vũ Hoành thách thức.
-Em cảm thấy mình xứng đáng được mang họ Vương sao?
-Ai biết? - Thằng nhóc vẫn vênh cằm – Có thể có có thể không.
-Vậy thì cứ nhận nó đi, Vương Minh Quang.
Anh không cần biết cô Trinh đặt tên em là gì, chỉ cần em sẵn sàng nhận lấy sức nặng của chữ Vương này, hãy ngẩng cao đầu mà đón nhận nó.
Lời nói này của hắn khiến thằng nhóc có chút bất ngờ.
Nó hẳn cũng không nghĩ vị khách này sẽ đáp lại như vậy.
Nó không vênh cằm chống nạnh nữa, nó thu hai cánh tay về khoanh trước ngực, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn.
-Anh thì hiểu gì về sức nặng của dòng họ Vương chứ? Anh cũng chỉ là 1 kẻ vô lo vô nghĩ lại chẳng chút tài cán gì cả.
-Khiêu khích anh không làm anh bực đâu – Vũ Hoành chỉ cười – Anh nghe những lời mỉa mai này thành quen rồi.
Mà chú em trông quen lắm, hẳn anh đã thấy em ở đâu rồi.
-Điêu! – Quang bĩu môi - Chẳng ai gặp tôi 1 lần mà nhớ được cả!
-À, trong lễ tang của phụ vương anh.
Em đã đứng đó mà, phải không?
Quang không trả lời.
Nó đứng đó nhìn kẻ mà nó coi là phế vật của Vương tộc này.
Tên này thực sự bất tài và vô tri, hắn có vẻ chẳng xứng đáng với cái chữ Vương trong tên mình.
Nhưng hắn cũng có điều gì đó khác biệt.
Trong cái dòng họ đáng nguyền rủa này, liệu người thanh niên trước mặt sẽ tạo nên sự thay đổi lớn chưa từng có? Lúc ấy, Quang đã thoáng có 1 cảm giác như vậy.
-Anh tên Vương Vũ Hoành phải không? - Rốt cuộc, Quang lên tiếng – Khi không có mặt người ngoài, anh có thể gọi tôi là Vương Minh Quang.