Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 281 Doãn Mi hoàn thành nhiệm vụ
Xích Linh nhìn chằm chằm Diệp Lăng, lúc này thần sắc dần dần chuyển sang lạnh lẽo, trở nên rất lạ lẫm.
Lúc này, Diệp Lăng bỗng nhiên nói muốn chia ra hành động, là có ý gì?
Chẳng lẽ sắp đến duyên chi địa hắn muốn độc chiếm?
Cho nên dự định để mình cùng hắn tách ra ?
Xích Linh cũng ngây ngẩn cả người một lúc , sau đó trái tim không khỏi có chút băng giá.
Nàng cũng không phải là ham cơ duyên của Diệp Lăng.
Nếu như không phải đáp ứng Diệp Lăng sẽ ra tay trợ giúp hắn, cũng sẽ không đến nơi này.
Tiên Cổ đại lục nhiều cơ duyên như vậy, nàng ở chỗ này đã lãng phí rất nhiều thời gian.
Nhưng bây giờ, Diệp Lăng chợt nói ra lời này, khiến Xích Linh rất không ngờ đến.
Nàng hoài nghi giữa Diệp Lăng cùng Doãn Mi có quan hệ không bình thường, cũng không phải một ngày hai ngày, bây giờ Diệp Lăng bỗng nhiên làm rõ, khiến nàng không nhịn được có chút buồn cười.
"Được thôi, Diệp Lăng ngươi đã nói như vậy, vậy chúng ta tách ra cũng tốt."
Xích Linh cũng dứt khoát, thần sắc lãnh ngạo, nhàn nhạt nói.
Nàng không giải thích gì, cũng không hỏi cái gì.
Từ hôm nay trở đi, quan hệ bằng hữu giữa nàng cùng Diệp Lăng, cũng nên kết thúc rồi.
"Tìm ra các ngươi rồi!"
Đúng lúc này, bên trên bầu trời, bỗng nhiên truyền đến uy áp vô cùng khủng bố.
Uy áp mênh mông, mây đen cuồn cuộn xuất hiện, sóng gió nổi lên mãnh liệt, trong có một vài cường giả xuất hiện, đến từ Hắc Thiên Ưng nhất tộc, Cổ Đằng Xà nhất tộc.
Trong đó tu vi yếu nhất cũng là cường giả Thiên Thần cảnh, thậm chí còn có Thần Vương cảnh.
Vì muốn bắt đám người Diệp Lăng, mấy đại tộc quần có thể nói là xuất động lực lượng cường đại nhất.
"Không được!"
Một màn này khiến Diệp Lăng biến sắc, cũng không kịp phản ứng, thân ảnh hóa thành thần hồng, bỏ chạy về phía xa.
Đồng thời truyền âm nói với Doãn Mi " không còn kịp rồi, chúng ta trốn riêng phần mình trước , đến lúc đó tụ hợp ở cổ trấn sau."
Lúc đầu hắn dự định mang theo Doãn Mi cùng nhau đi , nhưng chuyện đột nhiên xảy ra, cũng không kịp.
Mục tiêu của đối phương là hắn, nói như vậy có lẽ sẽ hấp dẫn đối thủ đuổi theo hắn.
Chắc hẳn cũng có thể giảm chút một phần gánh nặng cho Doãn Mi.
Diệp Lăng hoài nghi mấy cường giả này, kỳ thật đều là Xích Linh bỗng nhiên dẫn tới, bằng không làm sao đối phương có thể nhanh như vậy phát hiện tung tích của bọn hắn.
Nhưng bây giờ hắn cũng không thể tìm Xích Linh tính sổ.
"Còn sững sờ cái gì, còn không mau trốn đi?"
Thấy Doãn Mi có chút ngu ngơ đứng nguyên chỗ, Xích Linh nhướng mày, sau đó cũng nhanh chóng chạy trốn, đồng thời bóp nát một Thần Hành Phù, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Diệp Lăng khiến nàng rất thất vọng, cũng định cùng hắn phân chia ranh giới.
Về phần cơ duyên của Diệp Lăng, nàng căn bản không thèm để ý.
Rất nhanh, Diệp Lăng cùng Xích Linh cũng biến mất không thấy, nhanh chóng rời khỏi dãy núi này.
Doãn Mi ngồi trên tảng đá, nét lo lắng vẻ ân cần trên mặt cũng đã biến mất, trở nên rất bình tĩnh, thậm chí là có mấy phần giải thoát,còn có mấy phần không nỡ.
"Chủ nhân, ngài giao nhiệm vụ cho ta, ta rốt cục cũng hoàn thành rồi." Doãn Mi nhẹ giọng nói.
Đoạn thời gian này, nàng kỳ thật vẫn chưa quên nhiệm vụ Cố Trường Ca an bài cho nàng, khiêu khích ly gián quan hệ của Xích Linh cùng Diệp Lăng.
Hôm nay, chuyện này rốt cục đã thành công.
Chỉ bất quá dọc theo con đường này dẫn vô số cường giả tới, bản thân nàng thụ thương rất nặng, nàng không có vận khí tốt như Diệp Lăng cùng Xích Linh.
Dù sao địch nhân là một đám cường giả Thiên Thần cảnh, thậm chí ngay cả Thần Vương cảnh cũng không ít.
Tu vi của nàng bây giờ bất quá mới đột phá đến Phong Vương cảnh trung kỳ, chênh lệch thật sự quá lớn.
Có thể nhiều lần sống sót, là vì Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc có mạng lớn.
Không chút khách khí mà nói, nàng có thể thành công hoàn thành mệnh lệnh của Cố Trường Ca, khiêu khích quan hệ của Diệp Lăng cùng Xích Linh, chính là dùng mạng của mình đổi lấy.
Hiện nay thương thế rất nặng, coi như muốn trốn cũng trốn không được xa.
Doãn Mi cũng vô cùng bình tĩnh.
Bất quá trước khi chết không gặp được Cố Trường Ca, khiến nàng có chút tiếc nuối cùng không nỡ.
Nhưng lại có chút tâm tình khó tả.
Mình cuối cùng chỉ là quân cờ trong tay hắn, là quân cờ hết giá trị sử dụng sẽ bị ném đi, ngay cả nhìn cũng sẽ không thèm nhìn một cái.
"Ha ha, gia hỏa này vậy mà không chạy trốn, tính đợi chết sao? Trốn lâu như vậy, xem ra cũng kiệt sức rồi, nhìn kỹ ngược lại cũng là nha đầu tuyệt sắc "
Trên bầu trời, còn hai cường giả.
Một cường giả Thiên Thần cảnh, một cường giả Thần Vương cảnh, khí tức kinh khủng cường hoành, nghiền ép chân trời, có khí huyết ba động cuồn cuộn, khiến những ngọn núi xung quanh cũng hoàn toàn tĩnh mịch.
Bây giờ nói chuyện chính là cường giả Thần Vương cảnh này, trên người mọc ra một cái đuôi rắn, đến từ Cổ Đằng Xà nhất tộc.
Ánh mắt của hắn có chút dâm tà nhìn chằm chằm vào Doãn Mi, có điểm tâm động.
"Không bằng như vậy đi, ngươi tự nguyện thần phục ta, ta tha cho ngươi một mạng như thế nào." Hắn mở miệng nói .
Nhìn thấy hai tôn cường giả trước mặt, khuôn mặt Doãn Mi vẫn rất bình tĩnh, nhàn nhạt nói, " đừng có nằm mơ, ta thà tự bạo thân thể, cũng sẽ không để các ngươi được như ý."
Nàng không muốn chết, thế nhưng sẽ không vì để sống sót mà chịu khuất nhục như thế.
Nàng có thể thần phục Cố Trường Ca, nhận hắn làm chủ, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ thần phục người khác.
Lúc này, Doãn Mi tình nguyện lựa chọn chết.
"Hừ, sắp chết đến nơi còn mạnh miệng!"
Lời này của Doãn Mi khiến cường giả Thần Vương cảnh trên không trung có chút tức giận, không nghĩ tới nha đầu này vậy mà không biết sống chết như thế.
Oanh!
Hắn trực tiếp ngang nhiên xuất thủ, khí tức cường hoành ở chân trời rơi xuống, hóa thành một bàn tay lớn muốn đánh về phía Doãn Mi.
Doãn Mi khuôn mặt lạnh lùng, không hề sợ hãi, đang muốn lựa chọn tự bạo thân thể.
Ông!
Bỗng nhiên trước mắt có khí tức kinh khủng hơn xuất hiện, hóa thành phong mang kiếm khí sáng chói mà tuyệt thế, vang lên tiếng keng keng, một kiếm chém cường giả Thiên Thần cảnh trước mặt này thành hai khúc.
"Là ai?"
Một cường giả Thần Vương cảnh kịp phản ứng lại, vô cùng tức giận, nhìn về phương hướng kiếm quang phóng tới, sát ý bừng bừng.
"Chủ nhân "
Doãn Mi lúc này cũng ngây ngẩn cả người, đôi mắt đẹp mở to, không dám tin, nhìn về phía nam tử trẻ tuổi bỗng nhiên đi từ trong hư không ra.
Nàng bỗng nhiên bổ nhào vào trong ngực Cố Trường Ca, " chủ nhân ta tưởng rằng ngươi không cần ta nữa"
Chương 282 Tất cả đều đáng giá
Doãn Mi không thể tin được.
Một khắc trước nàng còn cho là mình hẳn phải chết.
Dù sao đối mặt với một cường giả Thiên Thần cảnh, một cường giả Thần Vương cảnh, bản thân nàng còn bị trọng thương, bảo mệnh chi vật trước đó đều đã tiêu hao không còn.
Nàng quyết không chịu nhục, nhưng bây giờ ngoại trừ chờ chết, còn có thể làm gì?
Mà nàng bất quá cũng chỉ là một quân cờ trong tay Cố Trường Ca mà thôi.
Bây giờ giá trị đã hết, đương nhiên cũng không cần tồn tại nữa.
Không có ai sẽ đến quan tâm nàng, càng không có người sẽ để ý sinh tử của nàng.
Thế nhưng....
Trong nháy mắt trông thấy một đạo kiếm quang kia, cả người nàng vẫn kinh trụ, trong đầu ông ông một chút, khó mà tin vào mắt của mình.
Nói thực , nàng thật sự không nghĩ tới Cố Trường Ca từ trước đến nay vẫn lạnh lùng vô tình sẽ hiện thân cứu nàng.
Giờ khắc này chỉ cảm thấy không thể tin được.
Trông thấy một màn trước mắt này phản ứng đầu tiên là nàng tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.
Nhưng ảo giác sẽ không có cảm giác chân thật như vậy.
Khí tức của Cố Trường Ca nàng thật sự quá quen thuộc.
Cho nên Doãn Mi khó tự kiềm chế được mừng rỡ như điên, trực tiếp nhào vào trong ngực Cố Trường Ca .
Nước mắt đầm đìa.
Nàng thật sự rất cảm động, trải qua cảm giác từ tuyệt vọng đến tái sinh, hoàn cảnh từ sống đến chết mới có thể hiểu được.
Mà thực lực của Cố Trường Ca rất khủng bố, cho dù là một cường giả Thần Vương cảnh, nàng tin tưởng cũng không làm gì được hắn.
Chỉ cần hắn hiện thân, vậy tất cả nguy hiểm đều sẽ không còn.
Điều này khiến Doãn Mi vô cùng an tâm.
"Nghĩ gì thế? Ta sao lại không cần ngươi nữa."
Cố Trường Ca sờ lên đầu của nàng.
Thần sắc mang theo nụ cười thản nhiên, mặc cho nàng nhào vào trong ngực mình.
Đồng thời đưa tay chém ra một đường kiếm khí mạnh mẽ, xen lẫn kim sắc Canh Kim vô cùng đáng sợ, phong mang kinh người.
Xoẹt!
Kiếm mang chói mắt, tiếng keng keng vang dội, giống như phá vỡ từ trong vỏ kiếm.
Lập tức phá vỡ không gian, hướng về Thần Vương cảnh sinh linh phía trước còn có chút ngu ngơ, không thể tưởng tượng nổi.
"Làm sao có thể" khuôn mặt hắn bỗng nhiên trắng bệch.
Trừng to mắt, có chút hoảng sợ kinh hãi , muốn tránh né lại phát hiện không gian tựa hồ đã bị đông cứng lại!
Kiếm quang nhẹ nhàng chém tới phía hắn, lại giống như tách ra vũ trụ Càn Khôn!
"Cái này "
Giờ khắc này, trên mặt hắn thậm chí còn giữ vẻ hoảng sợ như gặp quỷ.
Tên này mẹ nó rốt cuộc là quái vật gì!?
Hắn đường đường là cường giả Thần Vương cảnh, tiếng tăm lừng lẫy trong rất nhiều tộc đàn xung quanh , khó gặp địch thủ!
Trong lòng của hắn điên cuồng kêu to.
Nam tử trẻ tuổi bỗng nhiên xuất hiện trước mắt này rốt cuộc là ai?
Làm sao lại khủng bố như vậy, tiện tay vận dụng quy tắc chi lực? Ngay cả không gian cũng bị hắn chưởng khống?
Toàn thân hắn đều là hàn khí.
Không kịp phản ứng.
Hắn chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, thế giới trước mắt trong nháy mắt trở nên tăm tối.
Phốc một tiếng!
Sau một khắc, huyết quang văng khắp nơi, một kiếm xuyên đầu, ngay cả nguyên thần ở bên trong cũng trực tiếp hình thần câu diệt!
Cố Trường Ca cũng không ngẩng mắt xem lần thứ hai.
Sau khi giải quyết hết hai người này.
Cố Trường Ca nhìn Doãn Mi còn đang nhẹ nhàng nức nở, không khỏi lắc đầu, bước một bước, hư không tan biến, đem nàng rời khỏi khu vực này.
Bây giờ cường giả truy sát Diệp Lăng không ít, động tĩnh của nơi này rất nhanh sẽ dẫn những người còn lại tới.
Đến lúc đó sẽ không tốt cho kế hoạch của hắn.
Mà hắn có chút không rõ, Doãn Mi vừa rồi tại sao lại cảm thấy mình sẽ vứt bỏ nàng, coi nàng là quân cờ vứt đi.
Hắn làm sao có thể để Doãn Mi chết ở nơi này.
Doãn Mi thân là thiên nữ Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc, chấp chưởng lượng tài nguyên lớn, bất luận theo phương diện nào mà nói, nàng còn sống có tác dụng với hắn lớn hơn rất nhiều.
Cố Trường Ca coi như một mực đang lợi dụng nàng, lấy sinh mệnh bức bách uy hiếp nàng, nhưng cũng không phải là người lạnh lùng vô tình.
Doãn Mi thành tâm vì hắn làm việc, thiếu chút nữa mất mạng, hắn làm sao có thể thờ ơ, làm như không nhìn thấy .
Nói cho cùng, vẫn là Doãn Mi nghĩ hắn quá xấu rồi.
Cố mỗ ta mặc dù lòng dạ có chút xấu xa, nhưng cũng không xấu xa đến mức này.
Cố Trường Ca cảm thấy lần sau phải đối xử với nàng tốt một chút, miễn cho gặp phải tình huống này, lại một bộ muốn sống muốn chết.
Mà rất nhanh, Cố Trường Ca mang theo Doãn Mi, rời khỏi dãy núi này, trên đường thuận tay giải quyết hết mấy cao thủ Cổ Đằng Xà nhất tộc phát giác được mùi huyết tinh đuổi theo.
Cuối cùng, trong một hang động dưới mặt đất tương đối vắng vẻ an tĩnh, trong đó linh khí nồng nặc, truyền đến tiếng nước tí tách.
Hắn cùng Doãn Mi đứng tại nơi này.
"Chủ nhân "
Doãn Mi lúc này cũng tỉnh táo lại, rời khỏi lồng ngực của Cố Trường Ca, sắc mặt choáng váng.
Nàng có chút ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Cố Trường Ca.
Hành động ngày hôm nay, nói thực là nàng đã vượt giới hạn.
Không có sự cho phép của Cố Trường Ca, trực tiếp bổ nhào vào trên người hắn .
Bất quá Cố Trường Ca cũng không bởi vì vấn đề này mà trách tội nàng.
"Đoạn thời gian này, ngược lại để ngươi chịu khổ rồi." Cố Trường Ca cười cười, dẫn đầu đi vào trong động đá vôi, dự định trước tiên tìm chỗ đặt chân.
"Vì nhiệm vụ của chủ nhân, cái này không tính là gì."
Nghe vậy, Doãn Mi lắc đầu, sống mũi bỗng nhiên có chút chua xót.
Có câu nói này làm tất cả ủy khuất cùng thương thế nàng phải chịu trong đoạn thời gian vừa rồi bỗng nhiên cũng không quan trọng nữa.
Mặc dù ngay từ đầu nàng là bởi vì sinh mệnh bị Cố Trường Ca nắm trong tay, bị hắn bức bách cùng uy hiếp nên mới nghe lời làm việc.
Nhưng về sau nàng chậm giãi tiếp nhận, phát hiện đi theo hắn cũng không có gì không tốt.
Sau khi cảm giác này vừa xuất hiện liền tựa như quả cầu tuyết lăn từ trên dốc xuống, khó mà thay đổi.
Sau đó nàng liền phát hiện mình càng lún càng sâu.
Cố Trường Ca tâm tư ác độc, thủ đoạn tàn khốc, tính cách lạnh lùng tuyệt tình, đủ loại tính cách không tốt hắn đều có.
Nhưng hết lần này tới lần khác Cố Trường Ca như vậy lại khiến nỗi lòng nàng vô cùng khó tả, cam nguyện làm việc cho hắn .
Bây giờ nghe được Cố Trường Ca vậy mà quan tâm hỏi han nàng một chút, chuyện này tựa như là lần đầu tiên, khiến Doãn Mi cả người rung động không thôi.
Mặc dù cái này rất có thể chỉ là Cố Trường Ca tùy ý hỏi thăm.
Cũng có thể là hắn tùy ý mà không phải là xuất phát từ nội tâm.
Nhưng cũng làm cho Doãn Mi rất vui vẻ, bản thân nhiều ngày chịu thương thế như vậy, cũng là đáng giá.
Được quan tâm một chút, được khen một câu khiến nàng biết, mình bây giờ vẫn còn hữu dụng với Cố Trường Ca .
Cảm xúc của Doãn Mi , Cố Trường Ca kỳ thật có thể phát giác được, hắn gần đây làm việc rất kín đáo, đương nhiên biết lúc này làm như thế nào để trấn an Doãn Mi.
Chương 283 An ủi
"Rống "
Lúc này, chỗ sâu nhất trong hang động, có một đôi mắt màu đỏ dữ tợn hiển hiện, tựa như ngọn đèn lồng nhỏ.
Một hung thú giống như Long Quy gào thét vồ tới, chuẩn bị ăn thịt hai vị khách không mời xông vào địa bàn của nó.
Cố Trường Ca liếc mắt nhìn nó, tiện tay vung lên, hư không lập tức vặn vẹo.
Hư không trước mắt vô cùng quỷ dị tựa như thấu kính, xuất hiện tầng tầng gợn sóng.
Hung thú kia sợ hãi đến cực điểm, lập tức kẹt ở nơi đó, sau đó bành một tiếng, bị lực lượng hư không xoắn nát thành một mảnh tro tàn.
Nhìn thấy một màn này, Doãn Mi mặc dù có chút chấn kinh, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Bởi vì sự cường đại của Cố Trường Ca, hoàn toàn vượt xa khả năng tưởng tượng của nàng .
Chỉ sợ ngoại trừ chính Cố Trường Ca ra , cũng không ai có thể biết được thực lực của hắn rốt cuộc đã đến bước nào.
"Ở chỗ này nghỉ ngơi đi." Cố Trường Ca nói, tùy tiện dọn dẹp hang động.
Thương thế của Doãn Mi thực sự rất nặng.
Nàng cần phải điều dưỡng thật tốt.
Sau đó còn cần nàng lại ủy khuất một chút, tiếp tục kế hoạch nhằm vào Diệp Lăng, Doãn Mi là một nhân tố không thể thay thế được.
Nghĩ tới đây, Cố Trường Ca lấy ra không ít thần đan diệu dược tới.
Tử Cực lệnh của Tử Cực Đan Tông trong tay hắn.
Cho nên hắn không thiếu đan dược chút nào, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Hắn một mạch cũng lấy ra không ít.
Đan tức mờ mịt, mùi thơm ngào ngạt lượn lờ ở chỗ này.
Hiệu dụng đông đảo, điều dưỡng nguyên thần, thân thể toàn thân, vững chắc Linh Hải
"những chuyện còn lại cũng không cần suy nghĩ nữa, trước tiên đem thương thế điều dưỡng tốt rồi nói sau." Cố Trường Ca nói.
“ Vâng, ta biết! chủ nhân."
Doãn Mi cũng không nói nhiều, lấy một số đan dược có hiệu quả không tệ với thương thế của nàng.
Đoạn thời gian này, linh đan diệu dược trên người nàng thực sự tiêu hao rất lớn, bằng không thương thế cũng sẽ không kéo dài như vậy.
Rất nhanh, sau khi nuốt xuống đan dược Doãn Mi bắt đầu ngồi xếp bằng, trên khuôn mặt quyến rũ động lòng người rất là bình tĩnh, thu lại mị hoặc ngày thường.
Nhìn trông thanh khiết lại hiển lên vẻ tái nhợt.
Ông!
Trên người nàng hiện lên phù văn mờ nhạt, chín cái đuôi cáo xoã tung trắng như tuyết, lấp lóe quang trạch, cũng theo đó vẫy vẫy.
Thương thế thực sự đang chuyển biến tốt đẹp.
Cố Trường Ca mắt nhìn thấy cảnh này, khẽ gật đầu, sau đó thân ảnh khẽ động, rời khỏi miệng hang động này.
Lời nói đơn gian không còn tác dụng, lúc này phải có hành động thực tế một chút.
Mà lúc này, chú ý tới khí tức của Cố Trường Ca biến mất.
Doãn Mi đang nhắm mắt ngồi xếp bằng bỗng nhiên mở mắt.,
Nàng nhìn về phía hang động trống rỗng, biểu cảm có hơi thất vọng, còn có chút khổ sở.
Bất quá rất nhanh, nàng lại lắc đầu, đem sợi cảm xúc này vứt đi.
Mình đang suy nghĩ cái gì?
Bình bất quá chỉ là một quân cờ trong tay Cố Trường Ca mà thôi, hắn hiện thân đến đây cứu mình, đã tốt lắm rồi.
Mình còn đang nghĩ cái gì vậy?
Đương nhiên Doãn Mi mặc dù tự an ủi mình như thế, nhưng trong lòng nàng kỳ thật vẫn có chút khổ sở.
Nhất là hiện tại lại bị thương, khó tránh khỏi có chút hối hận.
Trong nháy mắt, sắc trời bên ngoài dần ảm đạm xuống.
Doãn Mi cũng rời khỏi trạng thái điều dưỡng, đan dược Cố Trường Ca cho đương nhiên không cần nhiều lời, hiệu quả chữa thương vô cùng tốt.
Mắt nàng nhìn bên ngoài bóng đêm dần dần hạ xuống.
Thần sắc có chút tiếc nuối, giống như là đang chờ mong cái gì, nhưng cuối cùng chờ mong này cũng tan đi.
Cố Trường Ca sau khi cứu nàng liền rời khỏi.
Nghĩ tới đây, Doãn Mi đốt một đống lửa.
Bất quá không cảm nhận được bao nhiêu nhiệt độ.
Con ngươi màu hồng ngọc , lẳng lặng nhìn qua đống lửa, giống như muốn nhìn đống lửa mà quên đi cô độc.
Mà lúc này, lỗ tai Doãn Mi hơi động một chút, nàng chợt nghe thấy bên ngoài hang động truyền đến tiếng bước chân.
Nàng quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy Cố Trường Ca mang theo một chút trái cây sạch sẽ trở về, đồng thời còn lấy một chiếc lá sen xanh biếc đựng nước.
Có chút ánh lửa hắt lên khuôn mặt quen thuộc, khiến Doãn Mi nhịn không được có chút kinh hỉ.
Nguyên lai Cố Trường Ca cũng không phải rời đi.
"Chủ nhân "
Cố Trường Ca trên mặt lộ ra nụ cười, "Thương thế thế nào?"
Một đoàn đống lửa nhảy lên.
Doãn Mi đang chống đỡ đầu, nghiêng đầu nhìn đống lửa, cằm đặt ở trên đầu gối, trong đôi mắt xinh đẹp phản chiếu ánh lửa.
Nàng có chút kinh ngạc nhìn qua hắn, trong mắt tràn ra kinh hỉ .
Cố Trường Ca đi qua, đem trái cây cùng nước đưa cho nàng.
"Đói bụng không?"
"Thuận tiện đi giải quyết một chút phiền toái." Cố Trường Ca lại thuận miệng nói một câu.
Dường như giải thích với Doãn Mi hắn vì sao bỗng nhiên rời đi.
Đương nhiên, giải quyết phiền toái gì cũng không quan trọng , quan trọng là hắn không có ý định rời đi.
Nói với Doãn Mi như vậy là đủ rồi.
Cố Trường Ca nắm chắc điểm này, biết được nàng hiện tại bị thương, làm thế nào để hiệu quả trấn an tốt nhất.
Nghe vậy, Doãn Mi nhận lấy trái cây Cố Trường Ca đặc biệt vì nàng mà rửa sạch sẽ, trong lòng càng thêm cảm động.
Suy đoán trước đó đều tan thành mây khói.
Bất kể nói thế nào, khi nàng bị thương, Cố Trường Ca cũng không có lựa chọn rời đi, mà là ở lại nơi này chiếu cố nàng.
Rất hiển nhiên trước đó đều là nàng suy nghĩ nhiều, Cố Trường Ca không lạnh lùng tuyệt tình như nàng nghĩ.
Thấy chuyện này đã đạt được hiệu quả mình mong muốn, trong lòng Cố Trường Ca cũng không khỏi lộ ra tiếu dung, trên mặt thần sắc ngược lại cũng không thay đổi chút nào.
Mà Doãn Mi cũng giúp hắn không ít việc.
Hắn chưởng khống tính mệnh của Doãn Mi .
Doãn Mi làm việc cho hắn, hắn để Doãn Mi sống sót, đây là cuộc giao dịch công bằng.
Cố Trường Ca coi như không làm cái gì, Doãn Mi cũng không có khả năng sinh ra hai lòng đối với hắn.
Bất quá cứ như vậy, rất nhiều chuyện sẽ không còn thú vị nữa.
"Chủ nhân, quan hệ của Xích Linh cùng Diệp Lăng đã rạn nứt, nếu ta đoán không lầm, hiện tại Xích Linh hẳn là đã rời khỏi địa phương này."
Sau đó, Doãn Mi vừa ăn linh quả vừa nói.
Cố Trường Ca gật gật đầu, lộ ra ý cười, hiếm thấy nàng nói ra mục đích của mình , " như thế thì tốt, bất quá Diệp Lăng hiện tại còn không thể chết được."
Khi quan hệ Diệp Lăng cùng Xích Linh trở nên quyết liệt.
Hắn liền nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống.
Bất kể nói thế nào, sau lưng Xích Linh là Chu Tước nhất tộc, Diệp Lăng coi như là bằng hữu trung kiên của nàng.
Mối quan hệ này tan vỡ , đối với Cố Trường Ca mà nói mặc dù không quan trọng gì, nhưng cũng có thể kiếm được không ít điểm khí vận.
Chương 284 Nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội
"Ta biết, chủ nhân còn cần Diệp Lăng còn sống để tiếp tục cõng nồi giúp ngài." Nghe vậy Doãn Mi cũng gật đầu nói.
Lời này cũng không giả, Diệp Lăng dù nói thế nào, cũng là truyền nhân của một vị Luân Hồi Thiên Tôn, năng lực ẩn tàng phía sau chắc chắc không nhỏ.
Một vị Cổ Thiên Tôn, đã gần đến tiên thậm chí vượt qua cả tiên ở thời tiên cổ.
Hắn không để lại tộc đàn cùng đạo thống, hết lần này tới lần khác đem tất cả truyền thừa để lại cho truyền nhân.
Cái này phải là cơ duyên thâm hậu cỡ nào, cho dù là những vô thượng đạo thống cùng Bất Hủ đại giáo đều sẽ động tâm.
Doãn Mi đoạn thời gian này cẩn thận quan sát Diệp Lăng, đương nhiên đã nhìn ra điểm dị thường của hắn.
Hắn không dám bại lộ bản thân có truyền thừa, cho nên đành phải nén giận, kiên trì cõng nồi cho Cố Trường Ca.
Nói thực mưu kế này của Cố Trường Ca có thể nói vô cùng ác độc, mà lại thiên y vô phùng, trong thời gian ngắn ngủi khiến người ta khó tìm ra sơ hở.
Mà bản thân Diệp Lăng lại có thể ẩn giấu bản nguyên, tránh né truy sát, coi như bị tu sĩ thiên hạ kêu đánh kêu giết, giống như chuột chạy qua đường, hắn vẫn có thể bình yên vô sự, trốn đi mất.
Nói thực cho đến nay, còn không có bất kỳ người nào có thể phù hợp cõng nồi cho Cố Trường Ca hơn Diệp Lăng.
"Diệp Lăng còn sống tác dụng lớn hơn so với chết đi, ta vẫn còn chờ hắn giúp ta tìm ra động phủ của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn." Cố Trường Ca cười một tiếng.
Trong lời nói cũng không để sinh tử của Diệp Lăng ở trong lòng.
Với thực lực của hắn ngày hôm nay, muốn giết chết Diệp Lăng, kỳ thật rất dễ dàng.
Nhưng cái gọi là khí vận chi tử, nếu như không từng bước đem tất cả giá trị nghiền ép sạch sẽ vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?
"Ừm, chủ nhân yên tâm đi, chỉ cần ngài còn cần, Doãn Mi nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp giúp ngươi."
Doãn Mi vẻ mặt thành thật nói, đôi mắt huyết sắc tựa như lưu ly bảo thạch nhìn Cố Trường Ca.
"Có câu nói này của ngươi, ta an tâm rồi."
Cố Trường Ca cười cười, đưa tay đem nàng ôm vào lòng, "Bất quá vẫn còn cần ngươi tiếp tục ủy khuất một đoạn thời gian nữa."
Hắn còn đang cân nhắc nên mở miệng như thế nào để Doãn Mi về sau tiếp tục ở lại bên người Diệp Lăng ẩn núp thêm một đoạn thời gian.
Hiện tại chính nàng ngược lại mở miệng trước, cũng đỡ Cố Trường Ca mất công suy nghĩ lí do thoái thác.
"Làm việc cho chủ nhân, không ủy khuất."
Doãn Mi chân thành nói, câu nói này xuất phát từ nội tâm, không chứa một tia giả dối.
"Dáng vẻ thật sự khiến người ta cảm thấy thương xót...." Cố Trường Ca nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, khẽ thở dài.
Nghe vậy, thần sắc của Doãn Mi mang theo vài phần chờ mong, cùng một chút ngượng ngùng nhìn hắn.
Lúc này, Cố Trường Ca đương nhiên biết nên làm cái gì.
Một đêm không ngủ.
Hôm sau, Doãn Mi thương thế đã tốt hơn rất nhiều .
Cố Trường Ca liền cùng nàng tách ra.
Doãn Mi một mình tiến về toà cổ trấn mà nàng và Diệp Lăng hẹn nhau, chuẩn bị đi theo Diệp Lăng đi tìm động phủ mà Luân Hồi Cổ Thiên Tôn lưu lại.
Thứ này rất trân quý, đương nhiên không cần nhiều lời.
Xưng là Tiên gia động phủ cũng không đủ, hơn nữa còn rất có thể là tiểu thế giới có thể mang theo người .
Diệp Lăng vất vả tìm lâu như vậy, đương nhiên không nguyện ý từ bỏ.
Doãn Mi vì giúp Cố Trường Ca xác định chỗ chính xác của động phủ, lúc này đương nhiên còn phải tìm được Diệp Lăng mới được.
Nhìn thấy thân ảnh của Doãn Mi dần dần biến mất bên trong sơn lĩnh.
Thần sắc Cố Trường Ca cũng không khỏi lộ ra ý vị sâu xa.
Diệp Lăng lúc này có lẽ còn bởi vì hôm qua không kịp mang Doãn Mi đi theo mà áy náy.
Bây giờ nhìn thấy Doãn Mi đi tới , chắc hẳn sẽ không sinh nghi.
Trên đầu chữ sắc có cây đao.
Câu nói này nói cũng không có sai.
Hiện tại hắn cũng chỉ cần ngồi chờ xem trò hay, sau đó đợi đến thời cơ thích hợp, đi thu lấy quả ngọt là được.
Tính mệnh của Diệp Lăng hắn tạm thời còn phải giữ lại.
Bây giờ còn vài cái nồi ở Tiên Cổ đại lục còn đang chờ hắn gánh nữa.
"Suy đoán của ta cũng không sai , sau khi quan hệ của Xích Linh cùng Diệp Lăng rạn nứt, nàng sẽ dẫn đầu rời khỏi nơi này trước. Lúc này, tùy tùng của Xích Linh cùng Doãn Mi, đều sẽ hoài nghi thân phận của Diệp Lăng "
"Coi như Xích Linh niệm tình bạn cũ giải thích, chỉ sợ cũng sẽ không có người tin."
"Mà thời điểm tin tức Diệp Lăng ở nơi này bị truyền ra, sẽ dẫn tới một lượng lớn tu sĩ chạy tới thảo phạt người thừa kế ma công."
"Kết hợp với chuyện Diệp Lăng bị Hắc Thiên Ưng gia tộc truy sát, sau đó chuyện bên trong tổ mộ cũng bị tuôn ra , tất cả mọi chuyện diễn ra quá tuyệt đi."
" Nhiều chuyện trùng hợp như thế chồng chất lên nhau, Diệp Lăng ngươi sợ là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội."
Cố Trường Ca đứng ở đỉnh núi chắp tay sau lưng, trông về phía di tích thành trì cách đó xa xa, không khỏi buồn cười.
Sau đó hắn rời khỏi nơi này, dự định gọi một đám tùy tùng của hắn, cũng làm một tên "Chính nghĩa chi sĩ " thảo phạt người thừa kế ma công .
Ngay tại lúc đó.
Giữa Sơn lĩnh cổ mộc, một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt đẹp đẽ nhanh chóng ngang qua, vượt qua rất nhiều dãy núi, tránh né một tên cường giả Thiên Thần cảnh đang truy sát sau lưng.
Đây chính là Xích Linh sau khi cùng Diệp Lăng tách ra.
Hiện tại thần sắc của nàng có chút mỏi mệt tái nhợt, nhưng trái tim càng băng giá hơn.
Trên đường chạy trốn nàng lại gặp Diệp Lăng, nhưng mà Diệp Lăng mảy may cũng không thèm để ý tới nàng, quay đầu bỏ chạy, còn hấp dẫn cường giả Thiên Thần cảnh vốn là đuổi giết hắn tới đây.
Sau đó quay đầu liền chạy.
Hành động lần này của Diệp Lăng, thật sự khiến Xích Linh không còn lời nào để nói, chỉ nói bản thân thật sự là mắt chó đui mù, ý tốt trước đó bị chó ăn mất rồi.
Cũng may bản thân nàng thực lực không yếu, trong trẻ tuổi chí tôn cũng thuộc hạng trung , pháp khí linh dược vô số.
Cả đoạn đường này, mặc dù nhìn tình thế rất nguy hiểm, nhưng thật ra cũng không có gì đáng ngại.
Nàng hiện tại ngược lại cảm giác Doãn Mi trước đó thương thế cực nặng sẽ rất nguy hiểm.
Diệp Lăng tâm tâm niệm niệm đối phương, kết quả trong lúc nguy nan, trực tiếp co cẳng bỏ chạy, mảy may cũng không thèm để ý sinh tử của Doãn Mi.
Nhân phẩm của hắn nàng coi như đã nhìn thấu.
"Xem ra vẫn là Trường Ca đạo huynh đáng tin cậy, chuyện này có nên nói cho huynh ấy không ."
Lúc này, Xích Linh đang suy nghĩ vấn đề này.
Cố Trường Ca đã từng nói muốn giúp thiên hạ thái bình, suy nghĩ vì vạn linh chúng sinh, diệt trừ người thừa kế ma công, như vậy hắn đương nhiên sẽ chú ý tới Diệp Lăng.
Dù sao lúc ấy Cố Trường Ca nói hắn cũng hoài nghi Diệp Lăng.
Hiện tại sau khi nàng đoạn tuyệt với Diệp Lăng , Xích Linh kỳ thật đang nghĩ, có nên đem tất cả mọi chuyện nói cho Cố Trường Ca không.
Đến lúc đó Cố Trường Ca lựa chọn tiếp tục giúp Diệp Lăng rửa sạch hiềm nghi, hay là lựa chọn không còn nhúng tay tới chuyện của Diệp Lăng nữa, cũng phải xem bản thân hắn.
Chương 285 Xích Linh nghi ngờ
Rất nhanh, Xích Linh có chút bực mình bóp nát một tấm Thần Hành Phù nữa.
Nếu như không phải không còn cách nào khác , nàng không có ý định sử dụng.
Ông!
Sau khi bóp nát Thần Hành Phù, trên thân Xích Linh dâng lên quang hoa mông lung , cả người giống như mở ra một đôi cánh Chu Tước, chói lọi rực rỡ, nhanh chóng biến mất ở nơi này.
"Khốn khiếp, lại để chúng chạy thoát!"
Vị sinh linh cường giả Thiên Thần cảnh sau lưng nàng hung hăng giận mắng một tiếng, cũng không có cách nào khác.
Thân là trẻ tuổi chí tôn, ai trên thân không có một chút đồ bảo mệnh chứ?
Mà rất nhanh, Xích Linh thông qua liên hệ với tùy tùng của nàng, tìm được bọn hắn trong một vùng sơn cốc.
Nơi này bây giờ đang hội tụ không ít trẻ tuổi chí tôn, khiến nàng kinh ngạc nhất chính là ở trong những người này còn có Vương Vô Song nhân vật trẻ tuổi cực kỳ thần bí của Trường Sinh Vương gia .
Trừ cái đó ra còn có Diệp Lang Thiên của Thái Cổ Tiên tộc, người mà nàng hoài nghi là người thừa kế ma công cũng ở nơi đây.
Xích Linh không nghĩ tới nhiều người như vậy hội tụ tới nơi này, muốn thảo phạt Diệp Lăng.
"Tiểu thư, ngài không sao chứ?"
Thấy Xích Linh có chút mỏi mệt, người mang theo vết máu chạy tới nơi này , rất nhiều trẻ tuổi chí tôn trong sơn cốc liền chú ý tới.
Một đám tùy tùng của nàng cũng vội vàng chạy đến, nhất là Khổng Dương của Khổng Tước nhất tộc, thần sắc kích động nhất.
Người truyền bá tin tức của Diệp Lăng ra ngoài, hấp dẫn nhiều trẻ tuổi chí tôn đến, có thể nói tất cả đều là công lao của hắn.
Những tùy tùng còn lại của Xích Linh cũng thở phào một cái, bọn hắn sợ nhất chính là thời gian Xích Linh biến mất hơn một tháng này xảy ra vấn đề gì.
Nhưng hiện tại xem ra, Xích Linh tựa hồ không đáng ngại.
"Xích Linh tiểu thư, ngài có thấy tiểu thư nhà chúng ta không?" Ngược lại lúc này, không ít tộc nhân trẻ tuổi Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc hơi biến sắc.
Lúc ấy có hai người đi theo Diệp Lăng vào bên trong, ngoài Xích Linh ra còn có Doãn Mi tiểu thư của các nàng.
Bây giờ Xích Linh bình yên vô sự thoát khỏi ma trảo.
Doãn Mi lại ở phương nào?
Nghe được vấn đề này, sắc mặt Xích Linh cũng hơi đổi, sắp xếp lời nói trong đầu sau mới nói nói, " Doãn Mi nàng hiện tại khả năng còn đang ở cùng Diệp Lăng "
"Nhưng cũng có thể không cùng một chỗ."
Lời nàng còn chưa nói hết, ngay lập tức nơi này nổi lên một trận sóng to gió lớn.
"Cái gì?"
Một đám tộc nhân trẻ tuổi của Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc, trong nháy mắt liền hét lên.
Bây giờ tất cả mọi người đều biết Diệp Lăng người thừa kế ma công đang ở nơi này.
Cho nên tình cảnh của Doãn Mi rốt cuộc nguy hiểm cỡ nào, đây tuyệt đối không cần nhiều lời.
Lúc này, mấy người trẻ tuổi chí tôn Vương Vô Song Trường Sinh Vương gia, truyền nhân Bất Tử Hồ, Diệp Lang Thiên cũng là nghe tiếng mà đến, biểu cảm rất nghiêm túc nặng nề.
"Xích Linh, lời này của ngươi chắc chắn chứ?" Vương Vô Song hỏi, bên trong tròng mắt màu vàng óng, như có kim sắc thần hỏa đang thiêu đốt.
"Diệp Lăng cũng dám xuất hiện ở đây, còn ép buộc Doãn Mi thiên nữ, việc này khó giải quyết rồi đây." Diệp Lang Thiên nhíu mày nói.
Hắn là truyền nhân của Thái Cổ Diệp tộc, chuyện này nếu như xử lý không tốt, đến lúc đó đối mặt không chỉ là sự tức giận của Bạch Hổ nhất tộc, ngay cả Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc cũng sẽ như thế.
Hậu quả rất nghiêm trọng.
Cho nên nghe nói Diệp Lăng ở nơi này, hắn mới nhanh chóng chạy tới.
Xích Linh nhíu mày, sắp xếp lại lời nói, sau đó đem hậu quả và nguyên nhân của mọi chuyện nói ra.
Nàng cũng không rõ hoàn cảnh bây giờ của Doãn Mi như thế nào.
Chỉ nói những tình huống nàng có khả năng gặp phải.
Mà Doãn Mi biết Diệp Lăng không phải người thừa kế ma công, nhưng bây giờ nói ra cũng không có người tin.
Cho nên nàng cũng không có nhiều lời.
Ngược lại đem chuyện ba người bọn họ gặp phải sự truy sát của Hắc Thiên Ưng, Cổ Đằng Xà, Thần Ngạc những Tiên Cổ tộc đàn ở nơi này.
Nghe xong lời này, đám người trong nháy mắt đằng đằng sát khí, mắt hiện lên lãnh ý.
Người thừa kế ma công người người có thể tru diệt.
Bọn hắn không nghĩ tới Diệp Lăng lại phách lối như thế, sau khi giết Bạch Liệt, lại chuyển mục tiêu lên người Doãn Mi.
"Ghê tởm! Diệp Lăng rốt cuộc làm ra chuyện gì? Vậy mà dẫn tới sự tức giận của mấy đại tộc quần này ?"
"Hắn chẳng lẽ là bắt những thế hệ trẻ tuổi của mấy tộc đàn kia tu luyện ma công?"
Rất nhiều thiên kiêu trẻ tuổi đằng đằng sát khí lên tiếng hỏi.
Bọn hắn tới từ tất cả đại đạo thống, những người có hiểu biết về người thừa kế ma công cũng không ít.
Biết môn ma công này khủng bố đến mức nào, một khi để hắn trưởng thành, tương lai tuyệt đối là tai hoạ của thiên hạ.
"Xích Linh, ngươi biết mục đích của Diệp Lăng rốt cuộc là gì không "
"Hiện nay hắn tới đây, bất quá cũng là một cơ hội của chúng ta."
Bọn người Vương Vô Song, Diệp Lang Thiên nhao nhao mở miệng hỏi, sắc mặt vô cùng trầm trọng.
Trong mắt bọn hắn, trận đại chiến thảo phạt người thừa kế ma công này, rất có thể lan đến sinh linh trẻ tuổi của Tiên Cổ đại lục.
Nói không chừng đến lúc đó dẫn tới một vài cường giả thế hệ trước cũng tham gia.
Nghe vậy, Xích Linh cũng lắc lắc đầu nói, "Hắn nói với chúng ta muốn đi một trấn nhỏ tụ hợp, lúc ấy chúng ta tách ra, hiện tại hắn muốn làm gì, kỳ thật ta cũng không rõ ."
Đối với chuyện của Diệp Lăng, nàng cũng không muốn nhúng tay vào nữa.
Bất quá lúc nói lời này, nàng nhìn chằm chằm vào Diệp Lang Thiên, quan sát biểu cảm của hắn.
Nhưng mà trên mặt hắn không nhìn ra mảy may dị thường nào.
Xích Linh trước đó hoài nghi Diệp Lang Thiên, bất quá sau khi đoạn tuyệt với Diệp Lăng, nàng ngược lại cảm thấy Diệp Lăng có lẽ cũng có khả năng là người thừa kế ma công.
Dù sao ngay cả bản nguyên hắn cũng có thể che giấu.
Bản thân sở dĩ chắc chắn Diệp Lăng không phải người thừa kế ma công, còn không phải là bởi vì lúc ấy lịch luyện, lực lượng Diệp Lăng thể hiện ra, dính đến quy tắc thời gian.
"Dựa theo sự quỷ dị của ma công, nói không chừng Diệp Lăng có thể ẩn tàng bản nguyên "
Nghĩ tới đây, Xích Linh cảm thấy khả năng này không nhỏ.