Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thanh Thiện nhanh chóng rời đi, bên ngoài đám người của Văn Thành đang bao vây toàn bộ, hắn biết rằng bọn họ sẽ thay mình dọn dẹp sạch nơi đây.
Dựa vào bóng tối, Thanh Thiện nhanh chóng phi thân rời khỏi, đám người bên ngoài ban đầu còn nghe động tĩnh, nhưng đợi lúc lâu lại không có âm thanh gì. Cả đám vừa tiến vào, nơi đây đã trở thành một trường địa ngục, ở bên ngoài ngổn ngang xác người.
" Bọn họ toàn bộ đã chết, tử huyệt đều bị điểm trúng." ba lão giả kinh nghi lẩm bẩm nói.
" Thủ pháp cực kỳ chuẩn xác, có lẽ những người này còn chưa biết vì sao mình chết nữa!" lão già bên cạnh cũng than thở không thôi.
Đi vào bên trong nơi đây càng thêm thảm thiết, dưới sân ngoài vài viên đạn rải rác rơi, còn có mười mấy tên đại hán chết, yết hầu mỗi người đều có một lỗ thủng.
"Đáng sợ, đây không phải mười khẩu Desert Eagle, nhưng bọn họ đều chết hết."
" Hình như mấy lỗ thủng đều là do thương pháp tạo nên, đây là loại thương pháp gì chứ?, nhanh, chuẩn, độc, tất cả đều hoàn hảo."
Văn Thành đi đến trước, hắn nhìn thấy trong đại sảnh là tất cả đều là cao thủ của Hắc Long bang, một người cũng không bỏ sót, xương sống không khỏi có lạnh, bởi hắn biết gây nên thảm cảnh ở đây chỉ có một người, một người so với hắn còn trẻ hơn.
" Vốn đưa mấy địa chỉ của bọn họ hay đến, ai ngờ tất cả đều ở cùng một chỗ. Xem ra Thanh Thiện đã trở về nhà đợi mình rồi." Văn Thành không khỏi suy nghĩ.
" Xử lý mọi chuyện nơi này nhanh một chút, chú ý xóa hết mọi dấu vết." Văn Thành nhanh chóng cho người xử lý hiện trường, tạo hiện trường giả của hai bang phái chém giết, sau đó lên xe nhanh chóng trở về.
> Văn Thanh nhanh chóng đánh điện cho cha mình.
>
>
>
> nói xong Văn Thành liền cúp máy.
Như hắn dự đoán, hiện tại chưa rõ địa điểm gia đình mình cư ngụ, Thanh Thiện còn hướng hắn để hỏi.
Xe vừa về đến, hắn đã thấy Anh Thy cùng Thanh Thiện đang trò chuyện, sự thật Thanh Thiện cũng mới về đến trước hắn vài phút mà thôi. Thấy Văn Thành trở về, hai người liền đứng lên đón, Văn Thành nhìn một chút sau đó ngồi xuống bên cạnh em gái mình.
" Cha mẹ của em hiện đang ở Đà Nẵng, ba anh có quen chưởng môn của Lam Sa phái, ba người cũng đang ở đó."
" Cảm ơn anh thời gian qua đã bảo vệ người trong gia đình em, sau này có việc gì em giúp được chỉ cần thông báo em sẽ trợ giúp." Thanh Thiện hướng Văn Thành nói, nợ người khác một cái ân tình, hắn cũng không hẹp hòi hứa hẹn.
" Em là bạn với Anh Thy, việc này cũng là việc anh nên làm mà." Văn Thành cười tươi trong lòng, bất quá bên ngoài khách khí vài câu. Được cường giả nợ một cái ân tình đúng là thêm một trợ giúp cực kỳ cường đại rồi, một người có thể tiêu diệt toàn bộ Hắc Long bang a.
" Mai anh cũng dự định tới Đà Nẵng, ở nơi đó còn vài dự án công trình, nếu em không chê vậy cùng đi với anh."
"Hay quá, mai thứ bảy, em cũng muốn đi đến đó chơi, chúng ta cùng đi, lâu rồi không gặp Thịnh Minh." Anh Thy đang ngồi cùng đòi đi theo. Thanh Thiện cũng dự định sáng mai đi, như vậy tiện đường hắn cũng thuận theo hai người.
Nghĩ tới Tâm Nhiên từ lần đó thất lạc, mặc dù có vị sư phụ nhưng hắn cũng lo lắng liền hướng Anh Thy dò hỏi:
" Bạn có biết thông tin về Tâm Nhiên không?"
" Tâm Nhiên tỷ, a chút nữa quên đi mất, gần một năm trước chị ấy có gọi điện báo đã an toàn, còn nói nếu bạn liên lạc nhớ gọi điện cho chị ấy." Anh Thy liền rút điện thoại ra sau đó tìm số.
" Đây rồi, mình đọc số cho bạn này, chắc chị ấy giờ này cũng còn chưa ngủ."
" Ách, mình đánh mất di động rồi, mình cũng chưa kịp mua cái khác." Thanh Thiện có chút gãi gãi đầu nói, kỳ thật hiện tại đến vài nghìn trong túi còn không có, nói gì đến mua.
" Vậy bạn dùng máy mình điện đi."
Thanh Thiện liền dùng máy của nàng, đợi vài giây để máy kết nối.
> âm thanh rất quen thuộc trong đầu dây bên kia vang lên.
> Thanh Thiện liền nói, chỉ là đầu dây bên kia không có chút động tĩnh gì không khiến cho hắn có chút khó hiểu.
>
> một lúc sau Thanh Thiện mới nghe tiếng của nàng trong điện thoại, âm thanh có chút tắc nghẽn .
>
> .
...
Sáng sớm hôm sau ba người ngồi trên con BMW rời khỏi Hà Nội. Được Văn Thành giới thiệu Thanh Thiện biết Lam Sa phái là phái võ cổ truyền, đại khái cũng có vài trăm năm lịch sử, môn phái thành lập ngay trên Ngũ Hành Sơn, trong các hội thi võ toàn quốc, Lam Sa môn cũng có không ít năm đạt giải cao. Hiện tại, đi theo Văn Thành cũng có không ít cao thủ của phái này.
Qua Huế chính là Đà Nẵng, tới ba giờ chiều xe đã chạy tới nơi, dọc đường Anh Thy luôn tò mò quãng thời gian Thanh Thiện mất tích, hắn chỉ nói bị trọng thương cho qua chuyện. Chạy thêm ba mươi phút, chiếc xe dừng ngay dưới chân Ngũ Hành Sơn.
Ngũ Hành Sơn không cao lắm nhưng rất hùng vĩ, nó do sáu ngọn núi tạo thành, ngoài Kim Sơn, Mộc Sơn, Thủy Sơn, Thổ Sơn, còn Hỏa sơn chia là hai ngọn là Dương Hỏa Sơn và Âm Hỏa Sơn. Bên dưới có con sông dài chảy vòng phía tây, phía đông có biển bao bọc.
Vừa xuống xe, Thanh Thiện cảm nhận linh khí nơi đây sung túc hơn hẳn các nơi khác, hèn gì Lam Sa phái đặt bản môn tại nơi này.
Leo gần trăm bậc đá cuối cùng sơn môn của Lam Sa phái cũng xuất hiện, nơi đây nhà cửa vẫn còn giữ được kiểu cổ kính của kiến trúc xưa, bậc tam cấp, hai bên sơn môn là hai tượng sư tử bằng đá to lớn.
Bên trong sân là mấy chục thanh niên đang hăng say luyện võ, kẻ đứng tấn bất động, người đi quyền, kẻ lại đang song đấu, có nam có nữ.
"Thịnh Minh, Lê Tuấn hắn hay để ý đến bạn đó." trong đám nữ sinh, có vài người đang quan sát các võ sinh đối luyện, vừa xem vừa nói chuyện.
" Đúng đó, Lê Tuấn là người mạnh nhất trong số môn sinh nam, người lại còn đẹp trai nữa, mình thật ghen với bạn đó." một nữ sinh khác cười nói.
" Không dám đâu, mình thấy võ công hắn bình thường mà, nếu anh mình ở đây, các bạn sẽ biết anh mình giỏi thế nào." Thịnh Minh tự tin nói, nàng đến đây đã gần một năm, sống hòa đồng cùng mọi người, thỉnh thoảng còn cùng mọi người luyện võ, bất quá võ công nàng luyện là Thiên Nam môn, chỉ là ở đây đồng bạn của nàng không ai biết Thiên Nam môn là môn phái gì.
Mỗi khi nhắc đến ai giỏi võ, Minh Thịnh đều không quên khen ngợi anh trai mình. Cái này cũng không trách được nàng, lần đó dạy võ cho nàng, Thanh Thiện có chút khoe khoang biểu diễn. Nên đám nam võ sinh có thế nào nàng cũng lấy mình so sánh, tất nhiên tất cả đều không ai vượt qua anh nàng cả.
Mà bạn của nàng cũng chẳng mấy ai tin lắm lời nói của nàng, có thể dùng chân khí phát ra đầu ngón tay trọc thủng viên gạch cách xa vài mét, cái này các nàng chỉ một lần thấy chưởng môn biểu diễn, chẳng lẽ nói anh nàng chưa tới hai mươi võ công ngang với chưởng môn của bọn họ.
" Nghe bạn kể nhiều về anh bạn, mình cũng thấy tò mò, hôm nào anh bạn tới giới thiệu cho mình đi, hì hì." một nữ sinh khác lại nói.
" Ài, tốt nhất anh bạn đừng đến a, mình nghe mấy võ sinh nam ai cũng muốn so tài với anh bạn đó."
Thịnh Minh có chút lo lắng, nàng từng thấy anh mình biểu diễn, nhưng đây là đánh nhau, nàng cũng chưa thấy anh mình đánh nhau bao giờ, nếu anh mình cùng đám võ sinh này giao đấu chỉ sợ chưa biết thế nào nữa.
Bất quá vừa mới nghĩ trong đầu tới anh trai thì anh trai nàng đã đứng trước cổng, cũng quên mất đám bạn bên cạnh, nàng liền chạy tới cổng.
"Anh."
" Em lớn hơn so với một năm trước nhiều lắm." Thanh Thiện liền xoa đầu em mình nói, một năm không gặp, hắn lo lắng cho người thân mình vô cùng, chỉ có tận mắt thấy em gái an toàn hắn mới nhẹ nhàng cười được.
" Bố mẹ đâu rồi, hai người vẫn khỏe chứ?"
" Bố mẹ đều khỏe, hai người đều lo cho anh, hai người chắc đang cùng vài vị sư phụ nói chuyện." Thịnh Minh nhanh nhẩu nói.
" Ê kia hình như Thịnh Minh kêu là anh, chắc anh trai bạn ấy đấy, trông đẹp trai quá, lại còn trắng nữa." mấy nữ sinh ban nãy nhìn ra phía cổng nói.
" Ừ, cũng đẹp thật, nhưng không biết có giỏi võ như Thịnh Minh nói không?, mình thấy anh ta không giống cao thủ lắm".
" Ê, đám nam võ sinh tự nhiên không luyện tập nữa, bọn họ đi đâu vậy."
" Chắc chắn là đi khiêu chiến anh trai Thịnh Minh, bạn ấy khoe anh mình giỏi như vậy bảo sao đám nam sinh không khiêu chiến sao được."
Ngay khi đám nữ sinh đang bàn luận thì đám nam sinh, cầm đầu là Lê Tuấn đã tới trước mặt Thanh Thiện. Lê Tuấn năm nay đã hai mươi ba, còn hơn Thanh Thiện ba tuổi, cũng là người có võ công cao nhất trong lứa tuổi này.
" Bạn là anh trai Thịnh Minh, tôi là Lê Tuấn, nghe Thịnh Minh nói bạn theo học Thiên Nam môn, hơn nữa võ công rất cao, có thể chỉ giáo cho mình một chút không?" Lê Tuấn tiến lên nói.
Thanh Thiện khẽ nhìn qua em gái mình, thấy nàng hơi chút áy náy, không nghĩ cũng biết nàng trước mặt mọi người luôn đem hắn ra khoe khoang nên hắn vừa đến đã có người khiêu chiến liền.
Nếu đã có người tìm đến muốn tránh cũng không phải tốt, huống chi còn khiến cho mọi người xem thường em gái của mình, Thanh Thiện chỉ khẽ cười, ngay khi hắn vào nơi này chỉ có một người làm hắn chú ý một chút, đáng tiếc người này lại ở tận sau núi chứ không phải thanh niên trước mặt này.
" Ừ, cũng được, bạn muốn dùng vũ khí hay chỉ dùng quyền pháp thôi?" Thanh Thiện thản nhiên nói.
" Quyền pháp đi."
Lê Tuấn dẫn đường phía trước, đám người cũng nhường đường cho Thanh Thiện đi. Hai người đi đến sàn luyện tập, đây là sàn dùng cho các môn sinh giao đấu, xung quanh có dây giăng, nơi đây cũng có vài người đang luyện tập, vừa thấy hai người đi lên trên đài, đám người kia liền dừng lại, ánh mắt đều đổ dồn vào sàn đấu.
Khiêu chiến a, nhất là nam võ sinh mạnh nhất của Lam Sa lại cùng với một thanh niên lạ mặt.
" Mời!" Lê Tuấn tay trái áp lên đầu quyền phải chào một tiếng.
" Mời." Thanh Thiện cũng chào lại.
Hai tay Thanh Thiện thả lỏng tự nhiên, đây không phải thế thủ nào cả, bất quá cả thân hình hắn như hòa với xung quanh, khiến cho Lê Tuấn vừa thấy đối phương hoàn toàn để lộ sơ hở nhưng cảm giác lại cho hắn biết đối phương không có chút sơ hở nào.
" Vù."
Cuối cùng hắn không chịu được, thân hình lao tới, toàn thân trụ trên chân trái, chân phải mạnh mẽ đá tới.
Bên dưới đài Thịnh Minh hơi chút lo sợ, một cước này có thể tạo thành âm thanh hẳn uy lực không phải là nhỏ, chỉ là nàng lo lắng dư thừa. Hai chân Thanh Thiện khẽ nhích thân hình đã tránh thoát một cước này.
Một cước không trúng đích, Lê Tuấn nhanh chóng áp sát, sở trường của hắn không phải cước pháp mà là quyền, hắn nguy hiểm nhất chính là liên hoàn quyền pháp.
Vừa thấy Lê Tuấn đã áp sát được, những người ở đây đều lắc lắc đầu, bởi ai từng giao đấu với Lê Tuấn đều cảm nhận được sự đáng sợ khi để hắn nhập nội.
" Vù, vù, vù." từng quyền mang theo tiếng gió áp tới, quyền sau lại mạnh hơn quyền trước, liên miên bất tuyệt .
Đáng tiếc không như mọi người nghĩ đến, bên ngoài chỉ thấy Lê Tuấn chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng Lê Tuấn lúc này có chút kinh nghi, mọi đòn tấn công của hắn không hề chạm chút nào đến đối phương, đây cũng là lần thứ hai hắn đụng phải trường hợp này, lần thứ nhất chính là giao đấu cùng chưởng môn của hắn mà thôi.
Đúng lúc này Thanh Thiện đã ra tay, tay phải gạt tới quyền trái của đối phương sau đó trượt theo nó, tay phải hắn đã đánh tới ngực đối phương. Đây chính là chiêu Nộ Hải Lôi Phong, bất quá hắn chỉ dùng chút chút công lực.
Thân hình Lê Tuấn bị một chưởng đẩy ra, tuy không bị thương nhưng hắn biết mình đã thua, thua một cách rất thảm, đối phương vốn hơn hắn quá nhiều, chỉ sợ so với những lời Thịnh Minh nói càng đáng sợ hơn, bởi vì một chưởng vừa rồi chính là đánh tới tim của hắn, ngay khi hắn thấy kình lực thấu qua cơ thể đánh tới tim tưởng rằng đã chết, nhưng trong tích tắc kình lực nhanh chóng biến mất.
Có thể thu phát kình lực tới mức như vậy bảo sao hắn không sợ hãi.
Nộ Hải Lôi Phong Thanh Thiện đánh ra quá nhanh nên mọi người còn không ai biết Lê Tuấn đã trúng chưởng, vì vậy đang thấy Lê Tuấn tấn công bỗng dừng lại, điều này không khiến mọi người khó hiểu, đang nghi hoặc thì âm thanh của Lê Tuấn càng khiến toàn trường bất ngờ hơn.
" Bạn thắng rồi, tôi nhận thua."
" Cảm ơn." Thanh Thiện cũng chắp tay chào một tiếng rồi rời khỏi võ đài.
" A, Lê Tuấn nhận thua kìa, đang áp đảo mà sao lại thế chứ?"
" Sao lại vậy?"
"...."
Hàng loạt âm thanh vang lên, những võ sinh ở đây không rõ, chỉ một trung niên đứng từ xa quan sát mới nhận ra sự ảo diệu của chiêu Nộ Hải Lôi Phong, đó là chưởng môn của Lam Sa phái.