Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thiên Nam Tự
  3. Chương 38: Vô cực thủ
Trước /87 Sau

Thiên Nam Tự

Chương 38: Vô cực thủ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bình thường cô nàng luôn luôn xung đột hắn, chỉ có gần đây mới bớt đi một chút, giờ nàng an lành nằm trong vòng tay hắn, Thanh Thiện không một chút ý nghĩ đen tối. Cải tạo kinh mạch xương cốt là một quá trình rất đau đớn, huống chi với Anh Thy nàng còn phải chịu đau đớn hơn gấp bội, đó là điều hiếm thấy ở một cô gái nhà giàu như nàng.

Ôm thân người nàng dựa sát vào mình, Thanh Thiện dựa sát vào thành giường, một tay thu lấy Tịch Diệt Long Thương vào Hư Thiên giới chỉ, vốn hắn cũng mệt mỏi vô cùng, vừa dựa vào thành giường đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tâm pháp tầng sáu của Hư Thiên quyết lại tự vận chuyển, linh khí khắp nơi tụ lại căn phòng của hai người tạo thành một mảnh trắng xóa, nơi đây cây cối tươi tốt, có hồ nước, không khí lại không ô nhiễm, vì thế linh khí cũng hơn những nơi khác.

Linh khí dần dần thấm vào cơ thể hai người, một mặt bổ xung chân khí vừa tiêu hao cho Thanh Thiện, một bên xâm nhập vào kinh mạch của Anh Thy trợ giúp nàng chữa trị những kinh mạch bị thương, nhất là hai huyệt đạo sau lưng và bên vai trái.

Thời gian dần dần trôi qua, nếu có người nhìn vào sẽ không nhận ra hai người, bởi xung quanh phạm vi hai mét tất cả đều một màu trắng xóa như tuyết, trước đó Thanh Thiện từng nhắc qua, dù xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không quấy rầy hắn cho nên vẫn không ai gọi hai người.

Cửa phòng Thanh Thiện làm bằng kính, bên trong có thể nhìn ra nhưng bên ngoài nhìn vào lại không thấy gì cả, tuy nhiên đấy là nhìn người mới vậy, hiện giờ trong phòng Thanh Thiện trắng xóa vì thế không thể che dấu nếu có người từ ngoài nhìn vào.

Văn Thành đi qua xem Anh Thy, tuy nhiên chỉ gặp mẹ của Thanh Thiện. Nghe thấy những lời Thanh Thiện nói lúc trước, Văn Thành không khỏi vừa mừng lại hơi lo lắng, mừng vì hắn biết Thanh Thiện đang làm gì, còn lo lắng không phải vì sợ em gái bị Thanh Thiện xâm phạm mà là lo lắng cho an toàn của hai người. Bởi rất nhiều người từng xem bệnh của Anh Thy, bọn họ đều nói sự nguy hiểm trong quá trình đả thông huyệt đạo này, chỉ cần một bên không chịu đựng được, nhẹ thì hai người trọng thương nặng có khi mất mạng.

Anh Thy sinh ra không lâu thì mẹ nàng mất, Văn Thành vì thế càng yêu thương nàng hơn, ba của hai người vì cơ nghiệp nên thường xuyên vắng nhà, hai người càng nương tựa vào nhau, cho dù Văn Thành quản lý cơ nghiệp lớn nhưng vẫn không quên chăm sóc bảo vệ nàng.

" Văn Thành, cháu xem hai đứa nó tại sao mãi vẫn không thấy ra, chúng ta có nên gõ cửa thử xem không?"

Nhìn lại đồng hồ, lúc này đã mười một giờ đêm, Văn Thành suy nghĩ một lúc sau đó nói:

" Chắc hai người không sao đâu, đợi một lát nữa có lẽ hai đứa sẽ ra."

Văn Thành lựa chọn tin vào thực lực của Thanh Thiện, lúc trước một màn hủy diệt Hắc Long bang đã chứng minh thực lực khủng bố của Thanh Thiện, nếu Thanh Thiện đã dặn không được quấy rầy thì thà tin theo còn hơn là không tin, huống chi Văn Thành đã xem qua, cả gian phòng hai người đều trắng xóa, nên hắn không can thiệp, bởi có thể vì nó mà hắn phải hối hận cả đời. Mà bố mẹ cùng em gái, mỗi người tuy không rõ lắm nhưng vẫn kiên nhẫn chờ hai người.

...

Thời gian qua đi, cả gian phòng đều trắng xóa, Anh Thy dường như vừa được một giấc ngủ an lành nhất từ khi mẹ nàng qua đời, vừa mở mắt, đập vào mắt nàng là thân hình của Thanh Thiện, hắn vẫn đang còn ngủ ngon lành, lúc đầu nàng còn có chút sợ hãi, nhưng thấy quần áo mình vẫn còn đầy đủ, thân thể lại hết sức thoải mái.

Chỉ là dù gì hai người cũng là nam nữ, ôm sát như vậy tâm lý cũng có chút ngượng ngùng, nhưng không hiểu sao nàng bỗng thích cái cảm giác này, nhìn thấy Thanh Thiện vừa ngủ còn chép chép miệng, xem ra trong mơ hắn đang được ăn thứ gì, Anh Thy bỗng nhiên muốn hôn hắn, ý nghĩ chỉ thoáng qua, thấy hắn thật sự ngủ say nàng khẽ đưa môi mình sát với môi hắn .

" ~ ~ ~ ."

Nụ hôn thoáng qua cũng là nụ hôn đầu đời của nàng, hai má nàng thoáng hồng, miệng còn khẽ cười. Lúc này Anh Thy mới quan sát gian phòng, cả căn phòng một mảnh trắng xóa, những đốm trắng cứ vờn quanh hai người, nàng cảm nhận rõ ràng nó thấm vào xương cốt kinh mạch của mình, bất chợt nàng đưa tay sờ vào ngực trái, sau đó sờ vào sau lưng, không ngờ nơi đó vốn da thịt đóng thành vẩy giờ đã mịn màng.

Ở vai trái nàng còn nhìn thấy được nhưng ở sau lưng nàng không thể quan sát, bất quá trước ngực trái vết thâm đen đã hoàn toàn biến mất, vùng da nơi đó trở nên sáng bóng như những vùng lân cận, tâm lý càng thêm phấn khích. Là nữ nhân không ai muốn cơ thể mình có những vết sẹo đáng sợ, mà vết sẹo này lại ở vùng ngực, nơi đó vốn là nơi thầm kín cũng là nơi đẹp nhất, giờ nó đã hoàn toàn biến mất bảo sao nàng không vui mừng cho được.

Rời khỏi giường nàng lấy chăn đắp lại cho Thanh Thiện, nhìn đồng hồ đã mười một rưỡi, hai người ở trong phòng đã chín tiếng, cho dù là người thân cũng cảm thấy ngại vì thế nàng nhanh chóng mở cửa đi ra.

Anh Thy vừa đi ra, ở trên giường Thanh Thiện cũng mở mắt, ánh mắt lóe lên chút đắc ý, vừa rồi ngay khi nàng tỉnh hắn cũng tỉnh lại, tất cả hành động của nàng hắn đều biết, xem ra hắn đã hành động đúng, nếu lúc đó hắn cũng tỉnh lại chỉ sợ không có được nụ hôn vừa rồi.

Vừa xuống dưới nhà, bốn người tám cặp mắt đều nhìn nàng chằm chằm, nhưng trong mắt ai cũng lộ ra quan tâm lo lắng cho nàng.

" Chị." Thịnh Minh liền chạy đến, tuy nhiên lại chẳng biết nên hỏi gì, chẳng lẽ hỏi chị làm gì trong phòng với anh em?, hay chị có bị sao không?.

Văn Thành quan sát em mình, thấy nàng vẫn bình thường, tuy không biết cụ thể ra sao nhưng như vậy là hắn đã yên tâm, cho dù là bọn họ đã xảy ra cái "chuyện kia" miễn hai người nguyện ý hắn cũng không can thiệp vào.

" Em không sao, may nhờ Thanh Thiện mà hai vết thương khi xưa đã hoàn toàn khỏi." Anh Thy hướng anh mình nói, xem như giải thích cùng mọi người để không ai hiểu lầm chuyện gì.

Mọi người không rõ nhưng Văn Thành luôn quan tâm đến nàng sao lại không biết chứ, hắn tốn vô số công sức để chữa trị cho nàng, đáng tiếc biết nguyên nhân nhưng không ai nguyện ý thử, nay thấy em mình nói vậy, hắn liền mừng rỡ, hắn lúc trước chỉ đoán nhưng giờ mới biết chắc vì sao Thanh Thiện không cho ai quấy rầy, kỳ nhân dị sĩ bên người hắn không thiếu nên hắn biết quá trình chữa trị này nguy hiểm cỡ nào, hắn thầm may mắn là mình đã lựa chọn chờ đợi.

Tiễn hai người về nhà, lúc này Thanh Thiện cũng đi xuống nhà, hắn hiện rất đói, buổi tối đã không ăn mà còn tiêu tốn hơn một nửa công lực, tuy có hồi phục một chút nhưng với chút linh khí đó sao bù đắp cái hắn đã bỏ ra.

Bố mẹ hắn thấy hắn không nói cũng không hỏi, bởi biết hỏi hắn cũng tìm cớ nói cho qua chuyện, dù sao hắn cũng đã lớn, nhất là nghe chuyện một năm hắn đã trải qua, hắn đã thực sự trưởng thành.

Bởi lúc chiều đã ngủ năm sáu tiếng, hơn nữa sắp tới có thể đột phá trung tầng tầng bảy, vì thế Thanh Thiện không muốn bỏ lỡ thời gian, thời gian cũng vừa lúc linh khí sinh ra nồng đậm nhất, Thanh Thiện rời khỏi nhà bằng cửa sổ, thân hình như tia chớp lao ra giữa hồ nước công viên.

Thân hình bồng bềnh giữa không trung, những cành liễu gần bờ đong đưa theo ngọn gió, mặt nước tĩnh lặng, vốn định tu luyện Hư Thiên quyết, nhưng trong lòng Thanh Thiện chợt thay đổi Tịch Diệt Long Thương đã xuất hiện trên tay.

Thanh Thiện bắt đầu tu luyện thương pháp, lúc đầu là hai chiêu thương pháp của Hư Thiên Quân để lại, sau đó đổi lại Hỗn Độn Thất Huyền Thương, càng về sau thương pháp Thanh Thiện càng loạn, không giữ nguyên bản chiêu thức của một người nào cả, thuận tay thì thi triển Long Phá sau đó liên hoàn chuyển thành Hỗn Độn Thất Huyền Thương, ngay cả chiêu số của Hỗn Độn Thất Huyền Thương cũng hoàn toàn đảo lộn, tuy vậy nhưng thân pháp của hắn lại vô cùng thành thục, không biết từ lúc nào khi di chuyển thân pháp lại không còn sự gò bó như trước.

Lúc này Tịch Diệt Long Thương dường như đã hòa nhập với cơ thể Thanh Thiện, không gian vô cùng tĩnh lặng mà thương pháp của Thanh Thiện lại càng vô thanh, không hề có tiếng gió rít, nhưng thương pháp vẫn nhanh vô cùng, càng lúc lại càng nhanh.

Chỉ là hai mắt Thanh Thiện vẫn nhắm chặt, khuôn mặt hơi cười tựa như không phải hắn đang múa thương, vài tiếng đồng hồ Thanh Thiện vẫn giữ nguyên trạng thái như vậy, từng chiêu từng chiêu thương pháp tất cả đều diễn luyện vô số lần, mà mỗi lần lại trình tự khác nhau, nếu có võ giả lúc này đi qua đây chỉ sợ sẽ phán đoán hắn bị tẩu hỏa nhập ma cũng nên, bởi trình tự chiêu thức bất kỳ môn phái nào cũng chú ý, võ giả tu luyện đã thuộc lòng nó, nếu có thể múa loạn lung tung lên hết chắc trong lòng đang loạn, lòng đã loạn mà vẫn cố gắng tu luyện không sớm thì muộn sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.

Bất quá lúc này Thanh Thiện hoàn toàn ngược lại, đầu óc hắn rất tự nhiên, nghĩ đến chiêu gì liền sử dụng chiêu đó, cái này vốn là trạng thái vong ngã mà võ giả hay nhắc đến, chỉ một số trường hợp hi hữu mới có thể xuất hiện, có người cả đời không một lần đụng đến được.

Thương pháp càng lúc càng chậm, cuối cùng Thanh Thiện một mực thi triển phòng thủ thương pháp, chiêu này vốn có tám thức, nếu cùng lúc thi triển có thể phòng thủ cả tám phương.

" Ha ha ha, Thì ra là vậy, giờ mới hiểu được ý cảnh của nó." Thanh Thiện ha hả cười to, trong lúc vô thức hắn đã diễn luyện cùng hiểu được ý cảnh của phòng thủ thương pháp, lúc xưa hắn chỉ là học vẹt, hình vẽ thế nào hắn mô phỏng cho giống là được, nhưng ý cảnh cùng công dụng thì hắn lại chưa biết.

" Phòng thủ bát phương? Không, cho dù là bất kỳ cửu phương, thập phương đều có thể phá giải, sau này gọi nó là Vô Cực Thủ đi, không có phương nào mà không thể phòng chỉ có Vô Cực mới xứng với nó." Thanh Thiện lẩm bẩm một mình nói, khi truyền lại hai chiêu Hư Thiên Quân đều không có đặt tên, đến tận bây giờ Thanh Thiện hiểu được chút ít ý cảnh của hai chiêu mới dám đặt tên cho nó.

Lần trước là Long Phá, bởi thế tấn công như cuồng long, không gì không thể phá, nay hắn lại đặt phòng thủ thương pháp là Vô Cực Thủ, vốn là không gì không thể phòng. Thanh Thiện không nghĩ nếu để hai chiêu này giao chiến có giống như Mâu và Thuẫn trong sự tích xưa không nữa.

Tuy lần này chìm vào tu luyện chỉ vài tiếng, thương pháp tăng tiến là nhiều nhất nhưng vạn nẻo võ học đều cùng một đường, nhất là quyền pháp là thủy tổ của mọi loại binh khí, Kim Cương Quyền hắn cũng tiến triển không ít.

Thu hồi Tịch Diệt Long Thương, Thanh Thiện bắt đầu nghĩ lại hoàn cảnh vừa rồi, sau đó bắt đầu luyện tập Kim Cương Quyền, quyền pháp này có chín chiêu, trong đó hắn đã lĩnh hội được ý cảnh của hai chiêu, diễn luyện lại Thanh Thiện càng thấy quyền pháp thuận tay hơn nhiều, khi quay lại chiêu thứ nhất Phiên Giang Đảo Hải ý nghĩ Thanh Thiện chợt lóe lên, bởi hắn cảm giác mình như nắm bắt được cái gì đó.

Không ngừng diễn luyện chiêu đầu tiên, Thanh Thiện càng rõ hơn cái mình vừa mới nắm bắt được.

" Chấn, ý cảnh là chấn động." Thanh Thiện cuối cùng cũng phát hiện ra, vừa đánh lại chiêu Phiên Giang Đảo Hải, cánh tay phải trong tích tắc phát lực, như một gợn sóng siêu âm lan tỏa, chỉ là ở không trung còn quá mơ hồ, Thanh Thiện liền hướng mặt hồ thi triển chiêu thức .

Phiên Giang Đảo Hải từ trên trời đánh xuống mặt hồ, ngay khi cánh tay sắp va chạm mặt nước, trong nháy máy tốc độ quyền ảnh tăng lên hàng chục lần.

Mặt nước chỉ hơi gợn lên chút sóng, nhưng chỉ sau một giây một âm thanh vang vọng trong không trung .

" Oành."

Thanh Thiện cảm giác được một quyền vừa rồi của mình đã đánh xuyên tới tận đáy của hồ nước, lúc này nước hồ mới nổi sóng dữ dội, một quyền chứa đựng ba thành công lực nhưng uy lực thật đáng sợ, sóng nước không ngừng đánh vào bờ.

Lúc này Thanh Thiện mới mãn nguyện nở nụ cười, hôm nay hắn thu hoạch rất khá, ban đầu là trợ giúp cho Anh Thy, nếu hắn đoán không sai thực lực của Anh Thy sẽ không thấp hơn Tâm Nhiên, nếu để hắn dạy thêm rất nhanh nàng còn vượt qua cả Tâm Nhiên, bởi Thanh Thiện biết thân thể Anh Thy hơi đặc biệt, nàng mạnh hơn người thường rất nhiều.

Thu hoạch nữa là ý của phòng thủ thương pháp giờ là Vô Cực Thủ, hơn nữa vừa rồi hắn đã chạm một tay vào nhân thương hợp nhất, thương pháp vốn là binh khí rất khó luyện chứ đừng nói tới cảnh giới nhân thương hợp nhất. Cuối cùng là lĩnh ngộ ý cảnh của Phiên Giang Đảo Hải, tuy thương pháp mới là tu luyện chính của Thanh Thiện nhưng quyền pháp hắn cũng không lơ là, quyền là thủy tổ của mọi loại binh khí, rất nhiều khi phải dựa vào quyền pháp mới lĩnh ngộ được ý cảnh của các binh khí khác.

Quay sang nhìn trời, Thanh Thiện đã thấy trời lờ mờ sáng, chỉ sợ gần năm giờ sáng, hắn không muốn người khác xem mình là quái vật vì vậy đã tiến vào bờ, quả nhiên lúc này đã có vài người tập thể dục sáng đi lại gần hồ, khi nãy âm thanh một quyền của Thanh Thiện đã truyền đi rất xa, bọn họ không tò mò mới là lạ đó.

Ngay khi định trở về nhà, Thanh Thiện đã thấy hai bóng nữ nhân quen thuộc đi tới phía mình, là Tâm Nhiên cùng Anh Thy, hai người cũng kinh ngạc nhìn hắn, Anh Thy cứ nghĩ hắn là con sâu lười ai ngờ sáng sớm đã thức dậy. Anh Thy sáng sớm đã thức dậy, vết sẹo đã biến mất, tâm tình thêm thoải mái vì thế mới rủ Tâm Nhiên đi dạo chơi, thấy ở phía hồ có âm thanh lớn vì thế đi lại xem, không ngờ lại gặp được Thanh Thiện vừa luyện tập xong.

Quảng cáo
Trước /87 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nếu Thiên Đường Có Anh

Copyright © 2022 - MTruyện.net