Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Liên tiếp vài ngày biển động dữ dội, các thuyền đánh cá cũng phải tránh hết vào nơi gần bờ. Dự báo thời tiết chỉ thông báo có bão sắp đổ bộ vào vịnh bắc bộ.
Chỉ là Thanh Thiện không mấy quan tâm, hắn đang sắp xếp ngũ hành trận xung quanh nhà, ngũ hành tiểu thương trận trong đan điền hắn hóa ra có chút khác biệt cùng với trận pháp khắc trên bia đá mà Hư Thiên Quân để lại, trận pháp bên trong đan điền hắn, mỗi tiểu thương có thể di chuyển thành một quỹ tích, còn bên ngoài lại cố định. Trận pháp Hư Thiên Quân ghi lại cũng khá dễ thiết lập, chỉ cần mười khối trụ đá xếp thành hai tiểu hình ngôi sao năm cánh lồng vào nhau, mà ngôi nhà chính là mắt trận, tiếp theo là tại mỗi nơi khối đá đó trồng một cái cây, như thế trận pháp vừa có linh khí duy trì, cuối cùng khi linh khí đủ lớn nó sẽ hấp thu linh khí các nơi xung quanh vào trận.
Mọi việc đều khá thuận lợi, các cây được Thanh Thiện chuyển về nhà, ban đầu mọi người còn hơi lạ, tuy thế cũng không mấy hỏi, bởi cây cối xung quanh vốn nhiều, mà thêm vài cây xung quanh nhà càng làm cho ô nhiễm bớt đi mà thôi. Vì thế nên khi Thanh Thiện dặn dò mẹ hắn không được di chuyển cây cối cùng trụ đá, mẹ hắn cũng không hỏi nhiều.
Sáng sớm, ba tiết học đầu nhanh chóng qua đi, đang sắp vào tiết thứ tư thì Thanh Thiện cảm giác được có người có khí tức lúc ẩn lúc hiện đang tiến lại lớp hắn, tuy nói là lúc ẩn lúc hiện chỉ là đối với Thanh Thiện là lúc mạnh lúc nhẹ bớt đi, nhưng như thế cũng là người hiếm có. Đúng như Thanh Thiện dự đoán, người này đã đi tới trước mặt hắn.
Người này là một trung niên nhân, khuôn mặt nhỏ một chút, người cũng không cao lớn, ánh mắt đảo liên hồi tựa như xem xem có ai đang quan sát mình không?, nhìn thấy người đó Thanh Thiện đã đoán được ông ta do ai phái đến, có thể đó là thói quen cố hữu của gã.
" Ngươi là 99." trung niên nhân cũng kinh ngạc khi thấy đối phương chỉ là một sinh viên năm thứ nhất, có điều rất nhanh ánh mắt đã sắc bén trở lại, làm việc cho tổ chức mười mấy năm, hắn chính là người đưa tin già nhất của tổ chức, thiếu niên trước mặt trông như vô hại nhưng nếu đã được vào tổ chức hẳn hắn có thứ gì đó xuất sắc mới được vào.
" Đúng ạ, xin hỏi chú là ai ?" Thanh Thiện lễ phép hỏi.
" Tổ chức có điều giao phó, bảo ngươi đến ngay khu vực biển đông, tại bãi biển Sầm Sơn Thanh Hóa, đến đó tổ chức sẽ có người gặp ngươi. Còn ta là Hiển Minh, có thể gọi chú Minh cũng được." nhìn xung quanh một chút rồi trung niên nhân nói với Thanh Thiện .
" Thế còn việc học ? " Thanh Thiện vui mừng vì đã có người liên hệ mình, từ khi hắn mạnh hơn nhiều so với người xung quanh thì việc học có chút nhàm chán, có đôi khi hắn nghĩ mình nên nghỉ học mà chuyên tâm tu luyện, vì cơ bản học để làm gì, trước tiên là phải kiếm tiền trang trải cuộc sống, thứ nữa là tìm hiểu tri thức của loài người. Nhưng giờ điều đó còn quan trọng với hắn sao, tiền sao? Hắn cũng thích, bất quá không như trước kia, hiện tại hắn nếu muốn có cũng không khó, ngay như buổi tối hôm qua, Anh Thy gợi ý là Văn Thành tặng hắn cái xe để đi lại, điều đó chứng tỏ hắn muốn tiền cũng không khó. Hắn biết cái Văn Thành muốn là gì, tất cả chỉ là thực lực, càng cường đại càng được lôi kéo.
Võ thuật cũng là một ngành nghề, nếu bạn là một giám đốc giỏi bạn sẽ được trọng dụng, nhiều người muốn bạn làm việc cho mình. Võ thuật cũng thế, nó chỉ là biến tướng và nguy hiểm hơn một chút, bạn giỏi võ có thể trở thành vệ sĩ, lương tháng có thể cao ngất ngưởng, còn như Thanh Thiện, Văn Thành muốn mua chuộc hắn chỉ cần lúc nguy cấp trợ giúp là đủ, chứ còn không dám đứng ra thuê Thanh Thiện làm bảo vệ, hắn rõ ràng đã là đỉnh cấp của một ngành nghề, học hành chỉ còn ý nghĩa tăng thêm tri thức chứ không có ý nghĩa lớn nhất kiếm cơm ăn.
Nói là nói thế, nhưng cái việc học đã ăn sâu vào mỗi thanh niên, nên hắn mới có câu hỏi như thế. Còn về Hiển Minh cũng ngạc nhiên, vốn lăn lộn trong tổ chức này, tất cả đều tuyệt đối là thiên tài, bọn họ có thể vì nằm vùng mà vào học, nhưng thực chất để ý đến việc học lại chưa có ai, ở trong đầu trung niên nhân này, chỉ cần người đứng sau tổ chức đánh tiếng thì có mấy cái bằng mà không lấy được, bọn họ là làm việc cho tổ quốc nên có một số quyền lợi mà người thường không thể nào có được.
" À, nếu cậu nói thế thì khi đến đó liên hệ với người phụ trách cậu để bọn họ thông báo với trường là được, vậy ai là người phụ trách của cậu?" Hiển Minh suy nghĩ một chút rồi nói.
" Nguyễn Luân."
" Nguyễn Luân? Thượng tướng?"
" Đúng thế ạ."
Phải biết rằng Nguyễn Luân không những là thượng tướng bình thường, đó là một trong ba thượng tướng của đội đặc nhiệm, đó là người quyền lực cao nhất quản lý, tất nhiên Hiển Minh còn chưa đủ thực lực cùng tư cách biết được sau ba vị thượng tướng còn có một Nghịch Thiên Giả cường đại nữa, nhưng một người được phụ trách bởi một trong ba vị thượng tướng thì tương lai sáng lạn biết bao nhiêu.
" Vậy có nhất thiết phải đi ngay không? Bởi chiều nay cháu có chút việc bận."
" Tổ chức chỉ nói đi ngay, còn cậu có việc bận thì tổ chức không nói gì cả, vậy cậu đưa số di động tôi sẽ chuyển cho người phụ trách cậu, sau đó thượng tướng sẽ liên lạc lại để cậu hỏi thử xem sao." Hiển Minh cũng nói, trung niên nhân làm việc lâu năm như vậy nhưng rất ít có tình huống này, trước nay dù ai được giao nhiệm vụ đều nhất nhất phải đi lập tức, cho dù cha mẹ mới mất cũng không ngoại lệ.
Chiều nay bố mẹ Tâm Nhiên trở lại, các sự vụ ở biên giới phía bắc đa phần đã được giải quyết, bọn họ đã quyết định về Hà Nội, dù sao nơi hoang vu của biên giới không phải ai cũng thích nó cả, huống chi ở Hà Nội đã yên ổn, kẻ đã khiến Bùi Thành đến mức này cũng đưa thư xin lỗi, nhận được thư này đến Bùi Thành còn hoang mang, bởi thế lực này có thể xem là đứng đầu trong quân phương, muốn bọn họ tự thân nhận lỗi đúng là khó ngang lên trời a.
Nhưng trước khi trở về thì căn nhà cũ cũng phải dọn dẹp lại, về những đống đổ nát của căn nhà thì đã thuê người xử lý, những thứ còn lại Tâm Nhiên đã giải quyết, điều nàng mong muốn là để bố mẹ nàng có dịp gặp gỡ cùng cảm tạ Thanh Thiện, nếu lần đó không có Thanh Thiện thì lúc này đã không còn gia đình nàng nữa rồi.
Đưa số điện thoại của mình, sau đó Thanh Thiện tiếp tục tiết học.
Tại căn phòng, Nguyễn Luân sau khi được thuộc hạ báo lại chỉ biết cười khổ, vị tiểu sư đệ của lão không ngờ được vị Nghịch Thiên Giả quan tâm, trước đó vài ngày còn dặn dò Nguyễn Luân phải hết sức coi trọng. Ngay như việc viết thư xin lỗi Bùi gia cũng là do vị Trần Huyền gây sức ép, phải biết rằng Nguyễn Luân cho rằng đối phương bỏ qua cho Bùi gia đã là may mắn lắm, dù lão ra mặt thì chỉ khiến cho đối phương từ bỏ ý đồ thù địch mà thôi. Đứng sau thế lực kia cũng có vị cao thủ Nghịch Thiên Giả đỡ đầu. Vì thế có thể vì "bạn gái" của Thanh Thiện khiến cho cả thế lực đó nhận lỗi thì biết rằng Trần Huyền coi trọng Thanh Thiện thế nào.
Lần này Trần Huyền trước khi đi đã nói để cho Thanh Thiện nhanh chóng đến biển đông, còn vì đã xảy ra cái gì thì Nguyễn Luân cũng chỉ biết đại khái một chút thôi, việc khiến cho Nghịch Thiên Giả như Trần Huyền coi trọng thì chuyện đó không hề đơn giản rồi. Ngoài ra Trần Huyền còn để cho lão phân công Thanh Thiện trở thành đội trưởng của đội đặc biệt quốc gia, có thể nói chức vị này hoàn toàn tương đương với ba vị thượng tướng trong này, mà Nguyễn Luân là một trong số đó.
Đội trưởng của đội đặc biệt quyền lực có thể nói vô hạn, nếu so cấp bậc thì không hề có cấp bậc nhưng lại có thực quyền trực tiếp. Tất cả sĩ quan dưới cấp tướng đều phải nghe lệnh chỉ huy, trái lệnh có thể xử trước báo sau, điều này cũng chỉ một số cao cấp quân nhân mới có quyền biết. Đây có thể xem như đặc quyền, bởi đi cùng đặc quyền bọn họ phải dùng chính tính mệnh để đánh đổi, bởi những nhiệm vụ bọn họ tiếp nhận là không phải quân đội bình thường xử lý được.
Còn một đặc quyền nữa của đội trưởng đó là có thể tuyển chọn thành viên của mình, mỗi người đội trưởng có thể tiếp nhận một trăm thành viên, trước khi được vào đội tất cả đều qua Trần Huyền thẩm định. Việc thẩm định thì chỉ mình Trần Huyền mới biết được, nhưng từ trước đến nay chưa hề sai lầm bao giờ, thân thế con người có thể làm giả, hồ sơ lý lịch có thể giả, thực lực có thể ẩn giấu đi, chỉ có linh hồn là không thể, thành viên thực lực tất nhiên khi gia nhập không thể có thực lực quá mạnh, chỉ cần không quá mạnh, với linh hồn lực cùng pháp quyết của Trần Huyền tuyệt đối là xem thấu.
Chỉ là quyết định này còn chưa kịp thông báo mà thôi, kỳ thực Nguyễn Luân cũng thấy có chút không ổn lắm, Thanh Thiện chỉ mới mười chín, chưa có một chút kinh nghiệm, vậy để cho một người như thế làm đội trưởng có thể làm người khác phục không, còn chưa kể thực lực nữa, một thanh niên mười chín tuổi dù có tu luyện thế nào đi nữa thì có thể đạt được thành bao nhiêu thành tựu? Đây cũng chính là Nguyễn Luân suy nghĩ mà chưa thông báo cùng hai vị thượng tướng kia.
Tổng bộ của đội đặc biệt nằm trong lòng dãy núi lớn, cũng nằm kề bên mấy quân khu khác của quân đội, nhưng vị trí này trong cả quốc gia người biết không quá mười đầu ngón tay, nơi đây mọi máy móc đều tân tiến, sâu bên trong còn có nhiều khu phòng thí nghiệm khác nhau, khu vực này chỉ có số ít nhân viên mới vào được, cho dù thành viên của đội đặc biệt cũng không được biết.
" Các ngươi liên lạc số máy này cho ta." Nguyễn Luân đưa số điện thoại trong tay cho một nhân viên bên cạnh nói. Cho dù là nói chuyện gì, mọi câu nói của hai người trong điện thoại trừ họ biết thì không ai có thể nghe lén cả, nơi đây dùng chính là tần sóng riêng bí mật để liên lạc.
" ~~~~~~~~~ ."
" Alo, cho hỏi ai đó ạ." bên đầu kia giọng Thanh Thiện vang lên.
" Sư đệ, là sư huynh Nguyễn Luân đây, không biết đệ có việc gì gấp mà không thể xuất phát vào lúc này." âm thanh của Nguyễn Luân vang lên, ở bên cạnh vị trung niên nối liên lạc cũng thấy như chìm vào sương mù, có thể để vị thượng tướng nói điều đó thì người này phải thế nào? Nghe âm thanh tựa như còn rất trẻ, tất nhiên làm việc này trung niên nhân cũng có thói quen không biết, không nghe, không nói .
" Chiều nay đệ hẹn đến nhà bạn, bố mẹ bạn đệ vừa trở về Hà Nội."
" Hẹn cùng bạn." Nguyễn Luân cảm thấy có chút máu nóng lên não, ở trong đội đặc biệt phải đặt tổ quốc lên làm đầu, tình thân còn phải đặt thứ hai, thế mà tiểu sư đệ của lão lại chỉ vì hẹn gặp đi chơi nhà bạn mà trễ sự việc, nếu đổi lại là người khác thì năm phút sau đã bị bắt giữ ngày hôm sau đã đối diện với tòa án binh rồi, mấy chục năm làm việc đây là sự việc lần đầu tiên lão đụng phải a.
Đội đặc biệt cũng là một bộ phận của quân phương, muốn xét xử thành viên cũng đều ở tòa án binh. Nhưng đáng tiếc với tiểu sư đệ này hắn còn không dám tùy tiện như vậy, không nói đó là tiểu sư đệ của lão, mà quan trọng hơn Thanh Thiện là người được Trần Huyền cực kỳ coi trọng, nếu ý kiến Trần Huyền giữ nguyên thì vị tiểu sư đệ sẽ có quyền lực tương đương với lão. Trần Huyền là ai đến nay Nguyễn Luân cũng không quá rõ, nhưng nói về thực lực thì tuyệt đối làm lão sùng bái, chưa nói đến một số thế lực cực lớn của quân phương đều tôn kính như thần nhân với Trần Huyền, có những nhiệm vụ cả đội đặc biệt tổn hao toàn lực đều không thể hoàn thành, vậy mà vị Trần Huyền thần bí này đều nhẹ nhàng giải quyết.
" Vậy đệ có thể thu xếp trong ngày hôm nay lên đường không? Muộn nhất có thể buổi tối có mặt tại khu vực ngoài biển đông." Nguyễn Luân đành nhượng bộ nói.
Thanh Thiện tính toàn chút thời gian, buổi tối hay đêm hắn không có sợ, chỉ là cần nói với bố mẹ hắn vài câu, mà đi đến gặp cùng lắm là ăn bữa cơm chiều, muộn nhất chỉ bẩy giờ, lúc đó bắt xe cũng đến trước mười hai giờ đêm, tất nhiên từ buổi tối này Thanh Thiện tận dụng triệt để, bẩy tám giờ tối so với mười một mười hai giới tối cũng là tối mà thôi.
" Được vậy đệ nhất định buổi tối sẽ đến nơi." Thanh Thiện liền nhận lời, còn buổi tối đến đâu thì Hiển Minh trước đó đã nói cho hắn cách thức liên lạc.
" Tốt, à quên chưa nói cho đệ, tất cả thành viên của đội đặc biệt lần này sẽ hoàn toàn nghe lệnh của đệ, đừng làm mất mặt sư huynh đệ đó." Nguyễn Luân cũng nở nụ cười, trước khi đi Trần Huyền chỉ nói là ngay trong ngày đi mà thôi, dù muộn chút thì buổi tối còn chưa tính là quá ngày hôm sau, cũng tính là hoàn thành nhiệm vụ, còn về giao trọng trách thủ lĩnh của đội là tạo cho hắn thói quen trước khi tiếp nhận chức vị, cũng là thứ Nguyễn Luân có thể làm được.
Điện thoại vừa cúp, Nguyễn Luân liền lấy số khác để điện, thứ nhất cũng phải thông báo cho các thành viên khác biết đội trưởng của họ sắp đến, tất nhiên còn dặn dò họ chỉ bảo ít nhiều cho hắn.
...
Ở một khu khác trong Hà Nội, khu sân rộng lớn của căn nhà, hai thanh niên tầm gần ba mươi đang so tài, một người dùng quyền pháp, người còn lại dùng côn pháp, bọn họ vốn là sư huynh đệ, bình thường người dùng côn sau mấy chục phút có thể chiến thắng, nhưng hiện tại vốn đã đổi khác, mấy ngày nay vị sư đệ tu luyện Kim Cường Quyền càng đánh càng đáng sợ, hiện tại ngày càng áp đảo hắn, công lực tuy yếu hơn một chút, có điều Kim Cương Quyền của người này đã chân chính hiểu được.
Chính lúc này, một côn của vị sư huynh đang từ trên không trung đánh xuống lực mạnh vô cùng, vị sư đệ không chút né tránh, quyền phải tựa như tia chớp cũng đánh lên, tuy không có chiêu thức cụ thể gì, nhưng vị sư huynh muốn tránh va chạm đã quá muộn. Côn cùng quyền đấu nhau, có thể nhiều người nghĩ đến kẻ không có vũ khí sẽ bất lợi ?
" Oanh."
Cả cây côn bị đánh gãy đôi, thân thể vị sư đệ liền lùi lại, chân phải như sấm sét đá tới không trung.
" Bồng ."
Thân hình vị sư huynh tựa như diều đứt dây bay ra xa .
Ở trên tầng hai nhìn xuống, hai nữ nhân đang xem bọn họ chiến đấu cũng càng bất ngờ.
" Tiểu thư, à ... Ngọc Thảo, em thấy Đức Trường sư huynh càng lúc càng mạnh không?" ở bên cạnh nữ nhân Liễu An nói với vị thiếu nữ xinh đẹp. Kỳ thực ở một số cổ võ gia tộc thì con của tộc trưởng được gọi là tiểu thư, chỉ là cách xưng hô này còn rất ít trong thời hiện đại, Ngọc Thảo cũng không thích người khác xem mình là tiểu thư, ở trong gia tộc vì quá nhiều người có thói quen đó nên ngăn không được, nhưng ra ngoài thì nàng bắt ba người xưng hô nàng là sư muội hoặc là em. Kỳ thực tiểu thư là do ba nàng bảo mọi người xưng hô, còn trong đó có nguyên nhân không thì chỉ mình ba nàng biết được, đó cũng chính là do thân thế của nàng .
Quả thật sau lần được Thanh Thiện chỉ điểm thực lực Đức Trường đã tiến một bước dài, hắn đã hiểu được ý cảnh trong đó, còn lại chỉ là tự mình tu luyện, sau khi hiểu được ý nghĩa chân thực của ý cảnh thì chỉ cần thời gian hắn có thể xâm nhập vào, giống như muốn đột nhập một căn nhà, Thanh Thiện đã mở cửa chính cho hắn vào, còn lại muốn vào được bao xa thì phải dựa vào chính mình.
" Chị An, chị bảo tên Thanh Thiện kia là chỉ điểm cho sư huynh sao? "
" Đúng thế, Thanh Thiện sư huynh rất mạnh, chỉ sợ lần trước còn chưa phải chân chính thực lực."
Mặc dù Ngọc Thảo không có thích Thanh Thiện lắm, bởi lần đầu biểu hiện của hắn quá háo sắc cứ nhìn chằm chằm nàng, chẳng qua việc này cũng phải cảm tạ hắn, nên mấy người biết thân phận thực sự của Thanh Thiện đều xưng hô hắn là sư huynh, võ giả vẫn luôn giữ được nét truyền thống, đó là ngôi thứ, vì thế không ngại đối phương ít tuổi hơn, cho dù Thanh Thiện chỉ mới mười chín tuổi thì mấy người Đức Trường cũng phải xưng hô hắn là sư huynh.
" Ài, cái tên chết tiệt đó, không biết sao chỉ xấp sỉ tuổi em mà võ công lại cao như thế chứ?" bỗng nhiên nàng nhớ lại lần đầu gặp Thanh Thiện, cái bản mặt háo sắc như chảy nước miếng đến nơi như thế sao có thể là cao thủ cơ chứ.