Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Bệ hạ, việc này không nên chậm trễ, đầu tiên vi thần đem máu trên người tiểu điện hạ bỏ ra, trong quá trình lấy máu băng tằm theo máu chảy ra, khi máu ở trên người tiểu điện hạ chảy ra một nửa, lại đem máu của bệ hạ đưa vào, cho đến khi toàn bộ máu của tiểu điện hạ đều được đổi sạch.
Sau khi làm máu của tiểu điện hạ chảy ra một nửa, vi thần đem nửa máu còn lại của tiểu điện hạ ngưng tụ một chỗ, dễ dàng đưa máu của bệ hạ vào, khi đó tiểu điện hạ sẽ xuất hiện trạng thái chết tạm thời.”
“Trẫm hiểu rõ, bắt đầu đi.” Thiên Nguyệt Thần bình tĩnh mở miệng: “Nhớ kỹ, trẫm muốn kết quả, bất kể hậu quả thế nào, nghe rõ?”
“Vâng, vi thần rõ ràng.” Lôi Á Thư Đặc xoa mồ hôi gật đầu, lời nói của Thiên Nguyệt Thần rất rõ ràng, không cần biết phải dùng bao nhiêu máu, hắn cũng phải cứu tiểu điện hạ.
“Bệ hạ, phải tìm người tới ôm chặt tiểu điện hạ, bởi vì thời điểm hoán huyết phải đem hồng bảo thạch bên người tiểu điện hạ triệt tiêu, đồng thời cỡi bỏ vòng phòng hộ để cho băng tằm trong cơ thể tiểu điện hạ thức tỉnh.” Lôi Á Thư Đặc nhìn sắc mặt khó coi của Thiên Nguyệt Thần một chút, kiên trì tiếp tục nói: “Đến lúc đó băng tằm thức tỉnh sẽ ở trong thân thể tiểu điện hạ du đãng, toàn thân tiểu điện hạ sẽ lại lạnh như băng mà đau đớn, cho nên… .”
“Trẫm rõ ràng.” Thiên Nguyệt Thần thoáng chút đăm chiêu nhìn Thiên Nguyệt Triệt trong vòng phòng hộ, mục mâu sâu thẳm như trải qua trăm đạo cảm xúc: “Trẫm tới ôm.”
“Nhưng bệ hạ còn phải… .” Lôi Á Thư Đặc chưa nói hết câu đã bị ánh mắt Thiên Nguyệt Thần ngăn lại.
“Vâng, vi thần rõ ràng.” Cuối cùng Lôi Á Thư Đặc bất đắc dĩ lấy ra từ trong rương y dược tiểu đao cùng ống hút máu ( đường kính ước 0. 5 ly mễ ): “Bệ hạ, đầu tiên vi thần đem ống hút máu nối vào mạch máu của bệ hạ và tiểu điện hạ.”
“Ân.” Thiên Nguyệt Thần gật đầu, vươn tay trái, Lôi Á Thư Đặc tiếp lấy tay Thiên Nguyệt Thần, xăn tay áo của hắn lên trên vai.
Nhưng y phục quá mức mềm mại, lại trượt xuống tới.
“Cắt.” Đơn giản hai chữ cho tuyên cáo kết quả của y phục, không hề suy nghĩ chỉ một tay áo này có giá trị đến hàng ngàn kim tệ.
“Vâng.” Lôi Á Thư Đặc gật đầu, kỳ thực hắn cũng cảm thấy cắt đi sẽ làm việc tương đối dễ dàng, liền lấy ra kéo từ trong rương y dược, “Tê” một cái, toàn bộ tay áo bị cắt xuống, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Đầu tiên Lôi Á Thư Đặc lấy ra một da gân buộc chặt nửa cánh tay trên của Thiên Nguyệt Thần, tiếp theo lấy ra ống hút máu có kim tiêm cắm vào huyết mạch trên cánh tay.
Sau đó nhìn Thiên Nguyệt Triệt nằm ở trong vòng phòng hộ một chút, nhìn hắn thủy nộn, lòng có chút không thôi, kim tiêm này cắm vào da nhẵn nhụi đối với đứa bé này mà nói đau cỡ nào a.
Hắn sẽ chịu được sao?
Nhưng nếu như không làm vậy, một ngày đứa bé này sẽ vĩnh viễn rời thế giới này, không cách nào tưởng tượng chuyện này sẽ khiến đế vương tức giận mà làm ra chuyện gì.
“Bệ hạ, tiểu điện hạ… .” Lôi Á Thư Đặc do dự một chút: “Nên đem kim tiêm cắm ở nơi nào trên người tiểu điện hạ, vi thần sợ đến lúc đó tiểu điện hạ lộn xộn làm cho máu nghịch lưu.”
Tâm không có lý do gì trầm xuống, một cỗ thương tiếc xa lạ lan tràn vòng quanh lồng ngực của hắn, tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt Triệt trên long sàng rất lâu.
“Trẫm ôm hắn, cắm ở trên cánh tay của hắn, không có việc gì.”
Không cách nào tưởng tượng kim tiêm đâm vào làn da non nớt sẽ khiến hắn cảm thấy đau đớn như thế nào.
“Vâng, thỉnh bệ hạ ôm chặt tiểu điện hạ trước, vi thần bắt đầu hoán huyết.” Lôi Á Thư Đặc ý bảo y sư bên cạnh hồng bảo thạch thối lui, cũng giải trừ vòng phòng hộ trên người Thiên Nguyệt Triệt.
Không có hồng bảo thạch làm thành vòng quang hệ ma pháp, còn giải trừ đi vòng phòng hộ, băng tằm trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt bắt đầu khiến nhiệt độ giảm cực nhanh, chỉ chốc lát, thân thể Thiên Nguyệt Triệt lạnh như băng .
Thiên Nguyệt Thần vội vàng đem Tiểu đông tây ôm chặt trong ngực, nước mắt trong suốt vô ý thức chảy xuống, Thiên Nguyệt Thần mở tay ra, nước mắt nhỏ giọt lòng trong bàn tay của hắn, chính hắn cũng có chút sửng sốt, tại sao lại tiếp giọt lệ kia?
Ô ô…
Tiếng khóc của iểu đông tây lại bắt đầu loáng thoáng truyền ra.
“Triệt nhi, không khóc.” Thanh âm trầm thấp ôn nhu, chưa bao giờ ôn nhu khiến cho Thiên Nguyệt Thần có chút không quen, nhưng là làm tới cũng thuận tay như vậy.
Lôi Á Thư Đặc mang da gân hướng ra cánh tay nhỏ bé củaThiên Nguyệt Triệt buộc thật chặt, kim tiêm lanh lảnh cắm vào.
Oa… Một tiếng, tiếng khóc thanh thúy của anh nhi (trẻ con) từ trong tẩm cung của đế vương truyền ra, bàn tay nhỏ bé phì phì huy vũ.
Tay phải Thiên Nguyệt Thần ôm thắt lưng của Thiên Nguyệt Triệt, dùng cánh tay phải của mình để cho đầu Thiên Nguyệt Triệt tựa vào trong khuỷu tay, theo sau lại dùng tay trái nắm thật chặt cánh tay của Thiên Nguyệt Triệt đang vung lên.
Kim tiêm được cắm vào tay trái của Thiên Nguyệt Triệt.
Ống hút máu thập phần trong suốt nối lấy cánh tay của hai người huyết thống ràng buộc.
Oa… Oa…
Thiên Nguyệt Triệt vẫn khóc như cũ, tâm Thiên Nguyệt Thần cũng đi đó mà lạnh xuống.
Lôi Á Thư Đặc lệnh y sư lấy một chậu nước đặt ở dưới chân Thiên Nguyệt Triệt, ngay sau đó lấy ra lưỡi dao sắc bén trong rương y dược.
“Bệ hạ?” Ngẩng đầu đợi ý chỉ cuối cùng của đế vương.
Thiên Nguyệt Thần không nói gì, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Lôi Á Thư Đặc cầm lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng trượt, máu đỏ tươi từ gân chân Thiên Nguyệt Thần xông ra.
Oa… Oa…
Oa… Oa…
Thiên Nguyệt Triệt khàn cả giọng, tiếng la khóc vang vọng toàn bộ Mạn La hoàng cung, tác động đến trái tim nguội lạnh của đế vương, cũng mở màn cho trận trận máu tanh cùng giết chóc.