Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhưng lời của Dung Thập Tam quả thật làm Lam Túy lóe lên một ý nghĩ trong đầu, trận chiến này buộc phải tốc chiến tốc thắng, càng kéo dài thì họ càng bất lợi.
Bên kia, con trăn dường như đối với tình thế giằng co này rất bất mãn, thân thể dài lớn của nó không ngừng dao động trong nước, cái cổ lắc lư chỉ chực chờ thời cơ tấn công.
Lam Túy hít sâu một hơi, nói với hai người bên cạnh: "Đừng để nó dừng lại!"
Dung Thập Tam nhướng mày, Bạch Tố Hà thì nhíu mày chưa kịp hiểu ý Lam Túy, cô đã nhanh chóng nghiêng người, thân bên phải hơi nhích khỏi vách đá.
Con trăn đã chờ hồi lâu, sao có thể bỏ qua cơ hội này. Cổ nó liền duỗi thẳng, thân thể như tên bay khỏi cung, lao vút về phía Lam Túy. Tuy miệng mồm Dung Thập Tam có phần độc địa, nhưng thân thủ lại nhanh nhẹn. Tay trái anh vung lên, ánh xanh chợt lóe, xoay đầu nhằm vào vị trí tim trăn-cách đầu nó khoảng bảy tấc, mà đâm.
[Chú thích: 7 tấc Trung Quốc khoảng 23 cm, rắn dài hay ngắn thì thông thường tim đều nằm ở vị trí này]
"Cứ để nó tới!" Lam Túy trợn to mắt quát lớn. Dung Thập Tam nghe thấy, cánh tay liền dừng lại. Con trăn không uy hiếp nữa, bơi quanh khoảng nửa vòng nhỏ, tính toán rồi bổ nhào đến người có vẻ yếu ớt nhất trong bọn - Lam Túy.
"Đừng để nó quấn lấy em!" Mỗi khi con trăn muốn lấy thân thể của nó quấn quanh cánh tay và nửa thân trên của Lam Túy, Dung Thập Tam lại duỗi tay vung xuống, trong sơn động đầy ắp tiếng vù vù xé gió. Trăn nước là động vật máu lạnh, vốn không đủ kiên nhẫn, mấy phen dây dưa đã bắt đầu sốt ruột, đầu nó ngẩng cao há mồm thật lớn, lập tức vươn cái mặt xinh đẹp cỡ cái chậu nước đến trước mặt Lam Túy. Lam Túy chờ nãy giờ chính là cơ hội này, cô chủ động giơ cánh tay trái về trước, đưa đến gần miệng nó.
Đã quấn không được, thôi thì cứ nuốt vào bụng cũng tốt. Có lẽ con trăn cũng có suy nghĩ này, nên không hề do dự duỗi đầu đến, đớp lấy cánh tay mảnh dẻ, mềm mại của Lam Túy vào mồm. Cô cảm thấy cánh tay mình chui vào người nó, các bắp thịt xung quanh co bóp nhịp nhàng hút chặt lấy cánh tay cô. Từ sâu bên trong, một luồng sức mạnh to lớn khó bề kháng cự hút lấy cánh tay và cả người cô vào phía bên trong bụng trăn. Lam Túy ổn định tinh thần, thả lỏng bắp tay, để mặc cho con trăn nuốt vào, tay phải cũng vươn tới bên miệng trăn, giữ chặt lấy tay trái đồng thời thâm nhập vào trong.
"Con bé này, em làm cái gì vậy?" lúc này Dung Thập Tam thật sự không hiểu nổi Lam Túy, vừa nãy anh chẳng qua chỉ là nói đùa, không phải Lam Túy tưởng thật chứ? Tuy nói đó đích thực là cách để giết trăn, nhưng nguy hiểm trùng trùng, hơn nữa tay đã vào miệng, tiếp theo chính là vai và đầu. Đến lúc đó đừng nói là bẻ gãy cổ nó, không tới một phút sau là Lam Túy cứ sờ sờ mà chết ngạt trong bụng trăn rồi.
"Anh im đi, đừng để đuôi nó quấn lấy em" trên mũi và trán Lam Túy ướt đẫm mồ hôi, tay phải cô đột nhiên như không có xương quấn lấy tay trái càng thọc sâu vào trong thăm dò. Cảm giác thịt trong bụng trăn nhầy nhụa, nhớp nháp khiến cô cực kỳ buồn nôn, nhưng vì muốn chiến thắng bất ngờ mà cố nhẫn nhịn.
Dung Thập Tam cũng hết cách, đành ra dấu để Bạch Tố Hà giữ chặt thân thể Lam Túy không cho con trăn thừa cơ nuốt cô vào. Đồng thời mắt anh vẫn dán chặt vào nó, chỉ cần đuôi nó vừa chớm nhúc nhích, thân thể hơi cử động là anh liền vung xuống tấn công một phát.
Ưu thế lớn nhất của con trăn không thể phát huy, nó gần như phát cuồng. Đuôi nó vùng vẫy trong nước, thân thể quẫy mạnh làm nước bắn tung tóe. Thứ nằm trong tay Dung Thập Tam tuy rất mỏng nhưng lại cực kỳ sắc bén, dù da trăn có dày có chắc, nhưng cũng không thể chịu nổi nỗi đau từng nhát thấu xương đó. Nó muốn nôn thứ trong miệng ra để tránh né nhưng Lam Túy vẫn chủ động chui vào.
Tay phải Lam Túy cuối cùng cũng chạm được tới cổ tay trái, lòng liền mừng rỡ nhấn nhẹ đầu ngón tay, bên ngoài thân thể hình trụ của con trăn đột nhiên như nở hoa, bốn phía đều nhô ra thêm một đoạn. Chỉ là rắn vốn mềm mại, nên thân thể dù lồi ra nhưng vẫn tròn trịa như trước. Ngón tay Lam Túy lại nhấn, chỉ thấy xung quanh thân nó càng ngày càng lồi ra dữ dội, da trăn bị đẩy đến căng cứng, nhìn hình dạng giống như bốn cái lưỡi dao.
Hơn nửa cánh tay Lam Túy vẫn chưa bị nuốt vào trong, đầu cô đột nhiên vươn đến thật gần con trăn. Mắt người nhìn mắt trăn, mắt to trừng mắt nhỏ. Con trăn dường như cũng thấy được nguy hiểm trong thân, càng cuộn mình quằn quại, đuôi nó điên cuồng quẫy mạnh, tốc độ cực nhanh, Dung Thập Tam không kịp ngăn lại, Lam Túy chỉ cảm thấy có thứ gì đó xẹt qua vai cô, kéo theo đó là cảm giác đau buốt.
Lam Túy giận sôi gan, ngón tay cô lại tiếp tục nhấn, rồi vang lên âm thanh tựa như vải vóc bị xé rách, một dòng máu từ trong thân trăn bắn ra tung tóe.
Chân cô đạp vào tường, xoay thân một vòng, thuận đà cử động cánh tay còn ở trong thân trăn, lại thêm mấy dòng máu phun ra ào ạt. Con trăn cứ thế bị cắt thành hai khúc sờ sờ trước mắt. Nhất thời nó vẫn chưa chết hẳn, cái đuôi vẫn vùng vẫy trong nước, đôi mắt trên đầu trợn to thao láo, dường như vẫn chưa tin rằng nó đã chết.
Bạch Tố Hà và Dung Thập Tam hợp sức đá đuôi trăn ra xa, một trái một phải kéo chặt cái đầu cùng một đoạn ngắn cổ trăn còn dính trên tay Lam Túy, chừng một lúc sau đầu trăn và đuôi trăn cuối cùng cũng ngừng thôi không giãy giụa nữa. Cả sơn động bao phủ bởi mùi máu tanh nồng, khiến ai cũng muốn nôn mửa.
Bạch Tố Hà lần đầu tiên xuống đất đã gặp phải hiểm nguy kinh hoàng như vậy lúc này mới thở phào một hơi, cẩn thận xem xét hai khúc thân trăn bị cắt đứt.
Quanh cổ tay trái của Lam Túy là một vật thể với bốn mặt là lưỡi dao dài, mỏng như cánh ve, mỗi cái lưỡi lại dài đến hơn một thước, có hai cạnh sắc bén, dưới ánh đèn pin nó lóe sáng lạnh lẽo đến rùng mình.
[Chú thích: một thước Trung Quốc khoảng 33 cm]
"Hai người có thể quăng cái đầu nó đi rồi hãy xem không?" Lam Túy bực bội nói với hai người không hề để ý tới cái đầu trăn vẫn còn dính trên tay cô mà chỉ lo quan sát thứ vũ khí ngay cổ tay. Không biết ấn vào đâu, lưỡi dao dài gập lại làm đôi, rồi lại gập lại lần nữa, cuối cùng tạo thành một cái vòng tay hình tròn, bề rộng cỡ hai ngón tay, bốn mặt xung quanh hơi lồi.
"Đây là cái gì?" sau trận kịch chiến, Bạch Tố Hà không tránh khỏi nhìn Lam Túy bằng con mắt khác, bây giờ cô đã hiểu nguyên nhân vì sao Dung Thập Tam nhất định phải đợi một người có bề ngoài trông yếu đuối như Lam Túy đến rồi mới chịu xuống đất, ngữ khí cũng có phần hòa hoãn hơn trước
"Của gia truyền" Lam Túy không muốn nói nhiều, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Bạch Tố Hà. Chờ đầu trăn được gỡ ra khỏi tay cô, Lam Túy mặc kệ nước đã lẫn đầy máu trăn, hai tay không ngừng thọc xuống nước chà xát.
Đến khi bàn tay như sắp bị tróc hết một lớp da, Lam Túy mới ngừng tay xem xét đầu vai lúc nãy bị thương trong đợt tấn công cuối cùng, vốn vẫn đau âm ỉ nãy giờ.
Cô nhìn áo lặn, kéo dài từ vai đến khuỷu tay là một vết rách giống như bị móng vuốt cắt qua. Cũng may áo lặn tương đối dày nên tuy bị cắt hết một lớp vẫn không bị rách hoàn toàn. Lam Túy thầm nghĩ nếu không bị rách xem như không có chuyện gì lớn, chỉ là thắc mắc, một con rắn vì sao lại có móng.
Trong lòng khẽ biến, Lam Túy bổ nhào xuống nước tìm lại thân trăn vẫn chưa chìm xuống. Nhìn đến phần bụng ngập trong máu của nó, giữa bụng và gần phía đuôi là hai cái chân nhỏ. Chân có năm móng, ở giữa có màng. Hai chân vừa ngắn vừa nhỏ, so với thân thể to lớn của con trăn nước thì nó nhỏ bé đến tội nghiệp.
Môi Lam Túy khẽ rung, sợ hãi cùng hai người bên cạnh nhìn nhau, kinh ngạc đến không nói nên lời.
Rắn lại có bốn chân, đây chính là dấu hiệu sống lâu mà hóa rồng. Lam Túy lập tức khẩn trương đi tìm đầu rắn, trước trán nó hơi lồi, giống như là gai xương, nếu không quan sát kĩ càng dưới ánh sáng, căn bản không thể nào nhìn ra được.
"Em mới vừa giết thứ gì vậy..." Lam Túy lầm bầm. Rắn hóa rồng, nghìn năm mà thành, vậy con rắn này rốt cuộc đã sống bao lâu rồi? Nơi đây không có thức ăn, không có ánh mặt trời, âm u lạnh lẽo, không hề thích hợp để trăn sinh sống, sao nó có thể sống trong hang động này cả nghìn năm?