Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Không sao, ta ở đây. Vũ nhi nàng yên tâm, ta sẽ không rời khỏi nàng đâu!"
Lam Túy nằm hôn mê, hoặc có thể nói là ngủ mê man trên mặt đất nhưng cô không hoàn toàn bất tỉnh, miệng cô vẫn luôn ấm ớ nói mớ. Quân Y Hoàng xem như là 'người' duy nhất không chịu tác động của mùi hương bên trong mộ, chỉ có thể sốt ruột ở bên cạnh trông chừng cô, lại không chạm vào cô được nên chỉ có thể dỗ dành suông bằng lời, nhìn cô chìm trong cảnh mộng thống khổ vùng vẫy.
Trên mặt đất người nằm la liệt, ai ai cũng bị ảnh hưởng bởi mùi hương trong mộ, mê man bất tỉnh, mỗi người đều mơ giấc chiêm bao của chính mình – hoặc có thể là một hồi ức. Điều duy nhất còn có thể xem như tốt đẹp, chính là ai nấy cũng trông khá bình tĩnh, không còn nảy sinh ảo giác mà giết người hay tự sát nữa.
Bọn họ chỉ là đang ở một nơi không thích hợp, mơ một giấc mộng không thích hợp.
Ngoại trừ Quân Y Hoàng, chỉ còn một người trong nhóm vẫn còn có thể gọi là tỉnh táo. Bạch Tố Hà im lặng nằm sấp trên mặt đất, dồn toàn bộ sức lực còn lại vào bàn tay phải đang cầm ngân châm, mỗi khi cảm giác choáng váng mệt mỏi ập đến, cô lại đâm ngân châm vào đầu ngón tay trái, cố gắng duy trì ý thức của bản thân. Mấy đầu ngón tay của cô bị đâm đến tan nát, mười ngón liền tim, nên có thể hình dung được nó đau buốt đến cỡ nào. Nhưng cũng chính nhờ nỗi đau kinh khủng đó mà cô mới có thể vật lộn ở ranh giới giữa hôn mê và tỉnh táo.
Bạch Tố Hà có thể cảm nhận được sức lực toàn thân đang từng chút, từng chút một dần hồi phục lại, cuối cùng cô cũng có thể buông xuống sự lo lắng vẫn luôn lơ lửng nơi lồng ngực. Cô đã từng nghe Lam Túy kể chuyện của Chu Viễn và Mộc gia, điều đáng sợ nhất là họ chịu tác động của mùi hương mà xuất hiện ảo giác, tàn sát lẫn nhau. Vì vậy ngay giây phút cảm thấy có gì đó không ổn, cô liền rút ra một nắm ngân châm vẫn luôn mang theo bên người đâm hết vào các đầu ngón tay của mình.
Mông Tranh đang nằm bên cạnh cô thì rõ là không có được nghị lực lớn như vậy. Không biết có phải chỉ vì những chuyện đã xảy ra hay không mà so với những người khác, Mông Tranh có vẻ ngủ say hơn nhiều. Đối diện với Bạch Tố Hà chính là gương mặt của Mông Tranh, hiển nhiên cô cảm nhận được hơi thở sâu và yên ổn của cô bé, cùng nét mặt hồng hào khỏe mạnh – giống như Mông Tranh thật sự được quay về chiếc giường ở nhà mình, rất an tâm thoải mái, thong thả mơ giấc mộng đẹp.
Sự vô tư lự của cô bé càng khiến cho Bạch Tố Hà vốn đang phải chịu đau đớn vừa không khỏi thở dài vừa căm tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong lúc Bạch Tố Hà cảm thấy sức lực đang dần dần hồi phục lại, thì Mông Tranh đang ngủ say lại mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Dù sao có thể sống sót sau tai nạn cũng là chuyện khiến người ta vui mừng, khi Bạch Tố Hà vừa nghiến răng định chào hỏi cô nàng vô lo vô nghĩ này thì phát hiện ánh mắt của Mông Tranh có gì đó không đúng.
Mông Tranh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hẳn, nhưng do hồi phục được chút sức lực nên đầu cô đã có thể cử động. Giọng nói của Quân Y Hoàng vẫn không ngừng vang lên, theo trực giác cô xoay cái đầu vẫn chưa tỉnh hẳn về phía Quân Y Hoàng. Khi nghe thấy những lời dỗ dành của Quân Y Hoàng nói với Lam Túy, trong đôi mắt của Mông Tranh đột nhiên tràn đầy vẻ u ám lẫn căm ghét, chân tay còn đang nằm trên mặt đất bắt đầu vùng vẫy, dường như muốn bò về phía Quân Y Hoàng và Lam Túy.
Bạch Tố Hà thất kinh, cô cứ nghĩ là tác dụng gây ảo giác của mùi hương đến bây giờ mới bắt đầu phát tác. Nhưng cô biết với khả năng của Mông Tranh sẽ không có chút mảy may nào động được đến Quân Y Hoàng, càng không thể động đến Lam Túy mà Quân Y Hoàng vẫn luôn bảo vệ. Nhưng nếu Quân Y Hoàng ra tay phản kích, lúc đó Mông Tranh sẽ có kết cục gì, cũng không khó để Bạch Tố Hà có thể hình dung.
Cô không hy vọng tình huống này sẽ gây nên thương vong cho các thành viên, bất kể người đó là ai. Vì vậy Bạch Tố Hà mới lấy hết sức lực vừa hồi phục, trong chớp mắt rút cây ngân châm đang châm trên đầu ngón tay, bất thình lình cô đâm vào sau gáy của Mông Tranh, vốn đang lộ ra ngoài. Cây châm này được đâm rất sâu, chỉ trong tích tắc Mông Tranh bỗng dừng lại, rồi thân thể cô bé mềm rũ, một lần nữa chìm vào trạng thái hôn mê.
Quân Y Hoàng không mảy may bận tâm đến động tĩnh bên phía Bạch Tố Hà và Mông Tranh, nàng đang đứng cạnh Lam Túy nhìn nữ tử vẫn đang chìm sâu trong cảnh mộng, không cách nào thoát ra, rồi ánh mắt trở nên xa xăm, dường như đang nhớ lại mảng ký ức đã bị chôn vùi ở một nơi sâu thẳm trong tâm trí nàng.
Từ rất lâu, rất lâu trước đây, vào một thời quá vãng đã không còn nhớ rõ được ngày tháng, nữ tử đang nằm trước mặt nàng lần đầu tiên lộ ra vẻ yếu đuối với nàng, nhoài người bám víu lấy nàng, tựa như nắm lấy tia hy vọng cuối cùng trong cuộc đời, khóc nức nở trông vô cùng thảm hại, cầu xin nàng cứu nàng ấy.
Đây là chuyện vô cùng bình thường trong cung cấm, câu nói này chẳng qua cũng chỉ là lời cầu cứu không thể bình thường hơn, nhưng gương mặt tiều tụy đáng thương đó, mắt ướt lệ nhòa như một con thú con bị vứt bỏ, vô cùng tha thiết chăm chú nhìn nàng, tựa như nàng chính là bầu trời duy nhất, là chỗ dựa duy nhất của nàng ấy.
Vào khoảnh khắc đó, trái tim Quân Y Hoàng rung động mãnh liệt, nàng nhớ nữ tử ấy mỗi lần đến cung của nàng đều mang theo đủ loại lễ vật bé xinh, được thể hỏi nàng: "Nương nương, người có thích không?"
Rồi nhớ đến lúc hai người yên tĩnh cầm sách đọc, mỗi người ngồi ở một góc phòng, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy người kia.
Tuy biết rõ là nàng ấy chỉ muốn lấy lòng nàng, cũng chỉ là một thủ đoạn để sinh tồn trong cung, nhưng Quân Y Hoàng vẫn không cách nào cự tuyệt, cũng không nỡ nhẫn tâm xô người đang quấn chặt lấy nàng ra, một lần nữa đẩy nàng ấy trở lại vào phòng, dập tắt chút tia sáng và hy vọng còn sót lại trong đôi mắt hạnh đó.
Nàng không làm được.
Thế là trong khoảnh khắc đó, Quân Y Hoàng đã thay đổi dự định ban đầu của nàng là đến đây để thẩm tra, nàng giang tay ôm lấy thân hình yếu ớt trong lòng, nhè nhẹ vỗ về, muốn an ủi trái tim đầy sợ hãi đó.
"Không sao, ta ở đây. Ta không đi, sẽ không rời xa ngươi đâu"
Có lẽ vì câu nói đó, cũng có lẽ cuối cùng đã có thể thoát khỏi lồng giam tối om đầy cô độc trong phòng, cảm nhận được hơi ấm con người, nữ tử trong lòng nàng cuối cùng cũng dần thôi không giãy giụa nữa, yên tĩnh dựa vào lòng nàng, giống như một con mèo nhỏ khả ái đáng thương.
"Đỡ Tô Canh y vào trong, rồi đến Thái Y viện gọi ngự y tới đây" Quân Y Hoàng nói bằng ngữ khí lãnh đạm cao quý, phân phó cung nhân đi theo nàng.
Cung nhân thưa một tiếng, vừa định chạy khỏi sân đi thỉnh thái y, thì một bóng người bận phục sức của Nội Phủ các đang quỳ trong sân, có lẽ là nam thị vệ phụ trách trông chừng Tô Linh Vũ mới ngẩng đầu run cầm cập nói: "Thục...Thục phi nương nương, Thái hậu khẩu dụ...căn dặn Tô Canh y bị cấm túc trong Đông noãn các ở Thanh Đào uyển, không có chiếu chỉ thì không được đến thăm..."
"Hiện giờ nàng đã như vậy rồi, còn không truyền ngự y, các ngươi muốn nhặt xác của nàng sao?" Quân Y Hoàng nghe vậy thì cười lạnh, nàng lướt đôi mắt sắc lẹm về phía tên hoàng môn vừa nói chuyện: "Thái hậu còn chưa định tội, Điện hạ còn chưa thẩm vấn, nếu như xảy ra bất trắc gì, ngươi có đảm đương nổi không?"
Xưa nay ở trong cung, Quân Y Hoàng vốn uy nghiêm lại thêm có quyền thế cai quản lục cung, với những lời vừa rồi, nàng đã thành công khiến cho tên hoàng môn đó đổ mồ hôi lạnh, lần nữa cúi đầu xuống, không dám buông thêm lời ngăn cản nào.
Quân Y Hoàng không để ý đến hắn nữa, chỉ chỉ thị cho cung nhân theo hầu đưa Tô Linh Vũ đã chìm vào hôn mê trở vào buồng trong của Đông noãn các.
Tuy hiện giờ đã là mùa xuân, nhưng dù sao vẫn chưa tới mùa hạ, vào sáng sớm và ban đêm vẫn còn rất lạnh. Tô Linh Vũ đang bị Thái Hậu cấm túc, hiển nhiên không có lửa than để dùng, đêm nay trời lại đột ngột mưa lớn, trong phòng lại càng lạnh như băng. Quân Y Hoàng nhíu mày thật khẽ, đến mức khó mà nhìn thấy, nàng để cung nhân thắp sáng nến trên bàn, cuối cùng cũng khiến một phần của căn phòng bé xíu trở nên ấm áp một chút.
Cung nhân đỡ Tô Linh Vũ lên giường rồi đắp chăn cho nàng, lúc này mới quay lại cạnh Quân Y Hoàng, nhỏ giọng nói: "Nương nương, đêm nay không phải người đến đây để thẩm vấn Tô Canh y sao...hơn nữa...tuy người nắm quyền cai quản lục cung, nhưng dù sao vẫn chưa có chiếu chỉ của Điện hạ và Thái hậu..."
Lời nói còn dang dở của cung nhân bị ánh mắt lạnh băng của Quân Y Hoàng đẩy ngược trở lại vào bụng, cung nhân nuốt một ngụm nước bọt, chỉ đành thu lại lời khuyên can còn chưa nói hết, quỳ xuống nói: "Nô tì quá phận, xin nương nương thứ tội"
Quân Y Hoàng không đáp lời, nàng ngồi bên bàn nhìn nữ tữ vẫn đang nằm trên giường, đôi mắt nàng hơi rủ xuống, khiến người ta không đoán ra được tâm tư của nàng.
Một tia sáng lại lóe lên cắt ngang chân trời, rồi mưa như trút nước, khí thế cuồn cuộn, không có vẻ gì là mưa sẽ ngừng lại.
Xa xa bên ngoài Thanh Đào uyển, đứng dưới thân cây liễu vừa mới đâm chồi nảy lộc là một người mặc y sam màu lam thẫm cùng một người mặc y sam màu lục sẫm. Hai người đều bận y sam tối màu, trong màn đêm không trăng không sao, mưa trút tầm tã, tựa như hòa làm một thể với bóng đêm tối om xung quanh. Nếu như không phải bất ngờ có một tia chớp cắt ngang chân trời thì tuyệt nhiên không thể phân biệt được hình dáng của hai người.
Người mặc áo lam thẫm cầm một chiếc dù bằng giấy trên tay, gần như tán dù bung ra đều che trên đầu người mặc áo lục sẫm. Chỉ là mưa lớn thế này, há một chiếc dù giấy bé xíu có thể che cho được, người mặc áo lục dẫu đã được tán dù che phủ, nhưng y sam trên người vẫn ướt quá nửa. Người áo lam cầm dù không ngừng dùng tay phủi đi những giọt mưa bay qua tán dù, dính vào người áo lục, nhưng cũng chẳng thấm tháp vào đâu.
"Quý tần, chúng ta quay về cung trước đi. Mưa lớn như vầy, người lại mới...mà lại còn ra ngoài dầm mưa sẽ cảm nhiễm phong hàn, về sau thân thể để lại bệnh căn làm sao mà khỏe được..."
Người mặc áo lam hết lời khuyên nhủ nữ tử mặc áo lục, nhưng nữ tử mặc áo lục không đoái hoài tới nàng, chỉ phóng đôi mắt hoa đào đen láy nặng nề nhìn về Thanh Đào uyển đang le lói chút ánh sáng ở phía xa xa, trong ánh mắt lộ rõ nỗi căm hận không hề che giấu.
"Nương nương, người hẵng còn trẻ...hài tử...hài tử cuối cùng cũng sẽ có lại mà...hiện giờ nếu người để ướt mưa thì sẽ hại thân, há chẳng phải là tuyệt luôn đường lui của chính mình sao? Hơn nữa hiện giờ đã quá giờ giới nghiêm, nếu như bị thị vệ phát hiện..." người mặc áo lam ngập ngừng một chút, nhưng vẫn tiếp lời: "Thái hậu vì chuyện người uống rượu ở Vọng Xuân yến đã vô cùng không vui, nếu để thị vệ phát hiện rồi trình báo đến tai Thái hậu thì..."
"Ta tiến cung đã bao năm, khó khăn lắm mới có thể mang thai..." Người mặc áo màu lục chính là Tịnh Quý tần Hạ Nhược Khanh, nàng dường như không nghe thấy lời khuyên lơn khổ sở của thị nữ đứng bên cạnh, chỉ nghiến răng lẩm bẩm một mình: "Tô Linh Vũ...Tô Linh Vũ...là Quân Y Hoàng sai khiến ngươi phải không? Được, được, Quân Y Hoàng, ta vốn cho rằng chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không ngờ được tâm cơ của ngươi lại thâm trầm như vậy! Xuất cung tránh đi, mượn dao giết người...quả thật rất cao tay! Từ nay về sau, chúng ta không đội trời chung!"
"Nương nương..." Thị nữ của Hạ Nhược Khanh có vẻ sắp bật khóc đến nơi, Hạ Nhược Khanh nheo mắt nhìn Thanh Đào uyển một lần nữa rồi lập tức quay ngoắt đi, bước về hướng Lăng Hoàn cung của mình.
"Phân phó cho Thanh Bình các, thả thị nữ tên Thanh Tiêu ra ngoài, đừng để dây dưa đến chúng ta" Hạ Nhược Khanh vừa đi vừa căn dặn thị nữ bên cạnh.
Thị nữ "dạ" một tiếng, rồi đỡ lấy Hạ Nhược Khanh, cảnh giác quan sát tứ phía để tránh gặp phải thị vệ đi tuần tra, bước chân đi càng nhanh hơn.