Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Nhã Đan
Beta: Ngọc Mẫn
”Nói cho con biết, phụ hoàng, Thiên Tinh còn có thể sống bao lâu?”
Ngày mùa hè sảng khói, cây cỏ của Ngự hoa viên um tùm vui sướng, ngay cả những đoá hoa sen ven hồ cũng dịu dàng tươi mát, bên bờ lại có cây mẫu đơn kiều diễm mê người.
Ngày mùa hè thoải mái, gió nhẹ thổi khiến cho người ta mát lạnh vui vẻ thanh thản.
Trong lúc đó vì câu nói nghiêm túc bình tĩnh của Lý Băng khiến nụ cười trên mặt hoàng thượng chợt tắt đi.
Hắn chăm chú nhìn ái nữ, ánh mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị, “Thế nào lại bỗng nhiên hỏi như vậy? Thiên Tinh, có chuyện gì xảy ra sao?”
“Không có gì. Nhi thần chỉ là muốn hỏi một chút.” Lý Băng thản hiên đáp, bóng dáng dịu dàng đứng lên từ ghế đá trong đình, cuối đầu, con ngươi nhìn chằm chằm vào những đoá sen đang nở rộ.
“Con không phải đã nói là không muốn biết chuyện này sao?”
“Bây giờ nhi thần muốn biết.”
“Thiên Tinh —— “
“Nói cho ta biết đi, phụ hoàng.” Nàng bỗng dưng giương tay, con ngươi chăm chú nhìn hoàng đế, ánh mắt bình tĩnh, “Nói cho nhi thần biết nhi thần có thể sống được bao lâu?”
Hoàng đế cứng lại, vẻ mặt long nhan nhiều lần biến hoa, đâu tranh tột cùng, “Trẫm… Không biết.”
“Thật không biết sao?”
“Thật sự không biết được.”
“Vậy… Thiên Tinh cuối cùng là bị bệnh gì?”
“Nói đến thì rất dài.”
“Con muốn nghe.” Lý Băng thản nhiên, giọng nói có chút không ổn định.
Hoàng đế nhìn nàng trong chốc lát, “Có nhớ trẫm đã từng nói cho con? Trong cơ thể con có hàn khí.”
Nàng nhẹ nhàng gật đầu.
“Là một gã chân nhân nói như vậy. Lúc ngươi ra đời được vài ngày, bỗng nhiên có một gã chân nhân từ bên ngoài xin cầu kiến.” Hoàng đế tiếp tục nói, vẻ mặt nửa suy tư, nhớ lại tất cả sự việc xả ra ngày ấy.”Hắn nói mấy ngày trước quan sát thiên văn, biết được hôm nay có một ngôi sao vô danh rơi vào trong hoàng cung, Vì vậy vội vã tới diện thánh nhan, mà cái ngôi sao kia chính là —— “
“Là Thiên Tinh?” Lý Băng nối tiếp, hơi kinh ngạc. Thì ra lời đồn đãi trong cung và dân gian cũng có căn cứ.
“Không sai, là con.” Hoàng đế gật đầu, “Hắn yêu cầu được thấy con, trẫm cũng để cho hắn nhìn, sau khi xem xong, hắn nói…” Hoàng đế dừng lại, suy nghĩ như rơi vào một không gian nào đó xa xôi…
“Hoàng thượng, con gái của người là ngôi sao trên trời chuyển thế, tính cách sợ không thể giống như người thường.” Một người mặc áo đạo bào xám chậm rãi nói.
“Thế nào không giống với người thường?” Hắn hỏi.
“Nàng trời sinh trong lòng đã có hàn khí, những hàn khí đó sẽ khiến tính cách của nàng lạnh lẽo, vô tình vô cảm.”
“Tại sao có thể như vậy?”
“Là nghiêm phạt.” Chân nhân giải thích, “Con gái người phạm vào điều cấm của thiên đình, bởi vậy bị giáng tội phải chuyển thế, ngôi sao đã được định trước suốt đời sẽ bị hàn khí bao quanh người.”
“Nàng phạm vào cái tội gì?”
“Thiên cơ bất khả tiết lộ.”
“Thiên cơ?” Hắn ngẩn ra, mơ hồ giận dữ, “Như cái hàn khí đó sẽ khiến nàng làm sao hả?”
“Cái này…” Chân nhân chần chừ, nửa đầu nhắm mắt, trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng chậm rãi nói, “Sợ là khiến mạng của nàng không được lâu dài.”
“Cái gì? !” Hắn khiếp sợ.
“Theo bần đạo tính toán, đại khái khi công chúa khoảng hai mươi tuổi, hàn khí sẽ phát tán…”
“Hắn nói con khoảng hai mươi tuổi thì hàn khí sẽ phát tán, mà năm ngoái con đã lần đầu tiên vô cớ mà đau lòng.” Hoàng đế nhìn nàng, ánh mắt ẩn chứa đau xót.
“Mười chín tuổi.” Lý Băng nhẹ nhàng nói, trái tim thắt lại.
Gần như đã cùng lúc với suy tính của hắn —— vậy chân nhân ở ngoài kia nói thực sự sợ có vài phần đúng.
Nàng nhắm mắt, “Tên chân nhân đó không nói Thiên Tinh sẽ sống được tới bao giờ sao?”
“Đây cũng là thiên cơ.” Hoàng đế cúi đầu nói rằng, thanh âm khàn khàn, “Hắn chỉ nói sau khi con phát tán, sẽ liên tiếp phát tán hơn nữa, số lần càng lúc càng nhiều, thì ——” Hắn bỗng dưng dừng nói, cuối cùng nói không được.
Nhưng Lý Băng thông minh như vậy làm sao không hiểu được ý của phụ thân?
Phát tác càng lúc càng nhiều, chỉ sợ đã cận kề cái chết!
Nàng chỉ mới nghĩ như thế, thình lình có một vầng sáng làm hoa mắt nàng, nàng vội vã xoay người, thân thể hơi xụi xuống dựa vào cột đá của đình, lấy tay đặt trước ngực, ổn định hô hấp.
“Thiên Tinh!” Hoàng đế kinh hoảng gọi, “Con không sao chứ?”
“Con không sao.” Nàng nhẹ nhàng đáp lại, mí mắt vẫn nhắm lại như cũ, chờ trận hoa mắt đi qua.
Cuối cùng, cảm giác hoa mắt cũng mất đi, trong óc từ từ rõ ràng.
Nàng mở mắt, đối diện với ánh mắt lo sợ của phụ thân, “Không có việc gì, phụ hoàng, nhi thần chỉ là bỗng nhiên hoa mắt.”
“Không có việc gì… Không có việc gì là tốt rồi.” Hoàng đế bình tĩnh nhìn nàng, “Thiên Tinh, con bây giờ rất vui sướng sao?”
“Vui sướng.” Lý Băng thấp giọng đáp lại, trái tim như nhảy ra.
Là bởi vì quá vui sướng nên mới có sở dục, có điều mong muốn, là bởi vì rất hài lòng cho nên mới vô ý quên rằng mạng mình không được lâu dài.
Là bởi vì rất ngọt ngào hạn phúc, cho nên thực sự muốn cùng người khác âu yếm gần nhau suốt đời, vĩnh viễn không rời xa.
Chẳng lẽ đúng như lời người kia nói, đời người chỉ có thời gian cuối cùng mới hài lòng, như hoa trong gương, trăng trong nước, ngắn ngủi trôi đi, chỉ có chỉ có đau xót bi ai là vô tận sao?
Nàng không tin, thực sự không muốn tin.
Nàng còn muốn cùng Bỉnh Tu hai người sống tới già.
※ ※ ※
“Muốn cùng một người sống đến già thật là một suy nghĩ xa vời sao?” Lý Băng khàn khàn, nghiêm túc hỏi, đôi mắt sáng ngời, chăm chú nhìn mỹ nhân yểu điệu trước mặt.
Nguyệt Nha Nhi nghe vậy liền kinh ngạc, bất giác tinh tế quan người công chúa đã xuất giá trở thành chị dâu của mình, thử tìm ra vài phần dị thường.
Hôm nay, nàng với thân phận là muội muội đến chơi phủ của ca ca, sau khi bữa cơm, tướng công Lý Sâm của nàng cùng ca ca Tô Bỉnh Tu hào hứng vẫn không giảm, nâng cốc vui vẻ, mà chị dâu Lý Băng vẫn chỉ nhẹ nhàng cười dẫn nàng đi, hai người tản bộ dọc theo hậu hoa viên tinh xảo của Tô phủ.
Trong lúc đó, Lý Băng vẫn lẳng lặng không nói một lời, hình như là tinh thần không được ổn, có chút suy nghĩ.
Nguyệt Nha Nhi cũng không muốn quấy rầy suy nghĩ của nàng, để nàng lẳng lặng suy nghĩ, không ngờ khi nàng mở miệng lại làm một câu hỏi khiến người ta kinh ngạc.
“Nguyệt Nha Nhi không rõ công chúa —— không, chị dâu hỏi câu này có ý gì.”
“Chính là ý này.” Lý Băng bỗng dưng dừng lại, nhìn xung quanh, lại hoang mang, “Muốn cùng một người sống đến già thật sự là rất buồn cười và xa vời sao?”
Nguyệt Nha Nhi cũng dừng bước, “Chị dâu vì sao lại nghĩ như vậy?”
“Con người thật sự khó tránh khỏi cái chết, dù sớm hay muộn, không nhất định có thể đợi đến đầu bạc, không phải sao?” Lý Băng lại hỏi.
“Cái này không hề sai.”
“Nếu như thế, vì sao con người từ xưa đến nay đều có nguyện vọng sống cùng nhau tới già?”
“Đó là bởi vì yêu a.”
“Yêu?”
“Đúng vậy, yêu.” Nguyệt Nha Nhi nhìn Lý Băng, dè dặt giải thích, “Yêu một người không phải là muốn cùng người đó sống đến già, sinh tử không rời sao?”
“Có đúng không?” Lý Băng nghe, dung nhan tuyệt mỹ mê hoặc, lại càng thêm ưu sầu, khuôn mặt đầy phức tạp, cùng với con ngươi đen sâu xa.
Nguyệt Nha Nhi nín thở biến hoá kỳ dị, “Lẽ nào chị dâu không cho ràng như thế sao?”
Mi mắt bỗng run lên, đôi mắt nhen nhóm một ngọn lửa âm u, “Ta… Không thể.”
Hai chữ cuối cùng trong suốt như hoa tuyết, vừa rơi xuống liền tan biến trong gió.
“Cái gì?” Nguyệt Nha Nhi không có nghe rõ.
“Không.”
Lý Băng ngắn gọn đáp lại nghi ngờ của Nguyệt Nha Nhi, chăm chú nhìn nàng hồi lâu, “Chị dâu, người… Yêu ca ca sao?”
Lý Băng run lên, gật đầu.
Nguyệt Nha Nhi chấn động.
Tuy rằng lúc trước nghe nói Thiên Tinh công chúa vô tâm vô tình, hôm nay trong bữa cơm đã tận mắt thấy nàng cũng ca ca nùng tình mật ý, lại đột nhiên nghe nàng thản nhiên đáp lại như vậy, không khỏi có chút khiếp sợ.
Thì ra ngôi sao lạnh lẽo trên bầu trời cũng không tránh khỏi động lòng tình.
Khiếp sợ đã qua, trong lòng vui vẻ, “Thật sự là quá tốt. Muội thấy hai người thật sự là rất vui vẻ.” Nguyệt Nha Nhi cười rực rỡ, “Thảo nào ca ca gần đây mặt mày hớn hở, hoá ra là cùng chị dâu tình ái nồng đậm.”
“Hắn thực sự rất vui sướng sao?”
“Vui sướng khác thường.” Nguyệt Nha Nhi khẳng định câu hỏi của Lý Băng, mỉm cười, “Chắc chắn là bởi vì tỷ.”
“Bởi vì ta?”
“Bởi vì yêu tỷ rất sâu đậm, mà tỷ cũng thương hắn như thế, cho nên ca ca mới có thể vui sướng như vậy.” Giọng nói của Nguyệt Nha Nhi nhẹ nhàng, “Đây là nguyên nhân khiến hai người yêu nhau sinh tử không rời, bởi vì nếu mất đi một người, không chỉ mất đi sự vui sướng, sợ rằng còn có thể rơi xuống địa ngục vô biên.”
“Vô biên… Địa ngục vô biên?” Giọng nói Lý Băng biến đổi, vô cùng khiếp sợ, con ngươi bỗng nhiên xuất hiện sợ hãi.
“Đúng vậy, cái cảm giác này thật sự rất đau khổ nha.” Nguyệt Nha Nhi nhẹ nhàng thở dài, khàn giọng, tinh thần như rơi vào quá khứ, “Tuyệt đối không có ai muốn trải qua.”
“Muội từng… Trải qua sao?”
“Chị dâu đã quên sao?” Nguyệt Nha Nhi cười khổ, “Muội từng cùng Lý Sâm chia lìa một năm, hai người cùng nhớ nhau. Cái mùi vị đó, ta vĩnh viễn không muốn nếm lại lần nữa.”
Lý Băng nhìn nàng một lát, mới khẽ mở miệng, “Nếu như…” Nàng cắn răng, mới liều mạng nói ra từng câu từng chữ rõ ràng, “Muội cả đời không thể thấy hắn? Muội sẽ thế nào?”
“Muội tình nguyện chết!” Nguyệt Nha Nhi không chút do dự.
“Cái gì?”
“Muội tình nguyện chết.” Nàng kiên định nhắc lại, “Nếu vĩnh viễn không được thấy người mình yêu thương.
Thì chết còn tốt hơn sống trên đời.”
※ ※ ※
Sau khi tiễn muội muội cùng chồng ra về, Tô Bỉnh Tu lập tức xoay người tìm nương tử mình.
Băng nhi.
Hôm nay tinh thần của nàng không vui vẻ, mặc dù trong bữa tiệc vẫn cười, nhưng lại không yên lòng, sau khi cùng Nguyệt Nha Nhi đi dạo hậu hoa viên về, tinh thần càng thêm không ổn.
Cuối cùng làm sao vậy?
Tô Bỉnh Tu cảm thấy vô cùng kỳ quặc, nhưng vẫn nghĩ không ra lý do.
Thật sự không chỉ hôm nay, từ vài ngày trước tinh thần của Lý Băng đã lộ vẻ nửa hoảng hốt, thường thường nói chuyện cùng nàng không được đáp lại, chỉ đôi lúc tình cờ trả lời một nẻo.
Trong lòng nàng nhất định là có ưu phiền, nhưng lần thử hỏi nàng, nàng lại lắc đầu, mỉm cười nhìn hắn.
Hắn đã từng hỏi những tỳ nữ bên cạnh nàng, các nàng cũng không biết gì cả.
Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Hắn thật sự nghĩ không ra…
“Biểu ca, vì sao lại vội vội vàng vàng như vậy?” Giọng nữ khàn khàn kêu nhịp bước vội vội vàng vàng của hắn.
Tô Bỉnh Tu xoay người, nhẹ nhàng gọi tên biểu muội gần đây có chút xa lánh.”Tiểu Điệp.”
Thân thể Bạch Điệp run lại, đôi mắt đẹp có chút có ít nhiều u oán nhìn hắn, “Biểu ca thì ra là vẫn chưa quên ta.”
“Làm sao lại có thể không nhớ chứ?” Hắn cười khổ.
“Thế nào sẽ không đây?” Khoé miệng non mềm nở một nụ cười trào phùng, “Gần đây biểu ca rất bận, không phải là công việc của triều đình, mà là tham gia các bữa tiệc, nếu ở trong phủ cũng chỉ là ở chỗ của công chúa, vậy có còn nhớ là còn có một biểu muội như ta?”
“Đừng nói như vậy, Tiểu Điệp, là biểu ca sao nhãng ngươi.” Tô Bỉnh Tu cúi đầu nói.
Thật sự cảm thấy rất ân hận.
Quả thực gần đây toàn bộ suy nghĩ của hắn đều làm việc cho triều đình, còn lại thì đều ở trên người Băng nhi, đúng là rất ít khi nhớ tới Tiểu Điêp, cũng thật lâu không muốn nhìn thấy nàng, cũng khó trách nàng lại cho rằng hắn lạnh nhạt với nàng.
“Hừ.” Đối với lời xin lỗi của hắn, Bạch Điệp chỉ bĩu môi khinh thường.
Tô Bỉnh Tu nhẹ nhàng thở dài, con mắt bình tĩnh quan sát biểu muội hồi lâu, bỗng dưng lại yêu thương, “Tiểu Điệp, ngươi gầy đi.”
Nàng không trả lời, lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác.
Hắn càng cảm thấy có lỗi, “Gần đây thân thể có chỗ nào khó chịu sao? Thế nào lại không cho người nói với biểu ca một tiếng?”
“Là trong lòng khó chịu.” Bạch Điệp lạnh lùng đáp lại, “Hơn nữa phái người đến nói cho ngươi thì sao? Ngươi còn có dư thừa chút lòng dạ nào quan tâm tới biểu muội ta sao?”
“Không giống thế, ngươi biết là biểu ca không phải là có ý định —— “
“Đúng vậy, ngươi cũng không phải là có ý định, chỉ là không quan tâm” nàng đau khổ bắt bẻ hắn, “Trong lòng ngươi hiện tại đều đặt trên người công chúa kia, vẫn còn nhớ ta sao?”
Tô Bỉnh Tu lặng lẽ.
Thấy hắn lặng lẽ không nói gì, Bạch Điệp lại càng thêm thức giận điên cuồng, “Biểu ca! Ngươi vì sao không nói lời nào?”
Đối với những lời tức giận của nàng, hắn chỉ là nhẹ nhàng nhướng mày.
“Ngươi là… Là thật sự yêu Thiên Tinh công chúa kia sao?” Nàng hỏi hắn.
Giọng nói dần dần giương cao, ống tay áo che đậy hai cánh tay đang nắm chặt, “Ngươi yêu nàng, cho nên không hề yêu ta sao?”
“Đó là không giống như vậy, Tiểu Điệp.”
“Không giống với chỗ nào?”
Hắn chần chờ một lát, cuối cùng quyết định thổ lộ tiếng lòng, “Cảm giác của ta đối với ngươi không giống với cảm giác của ta đối với Băng nhi.”
Bạch điệp sắc mặt trắng bệch, “Có ý gì?”
Tô Bỉnh Tu nhìn nàng hồi lâu, bỗng dưng tiến lên, cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, “Tiểu Điệp, ngươi biết từ khi người vào Tô gia, biểu ca liền thề tốt xấu đều cùng ngươi, chiếu cố ngươi, tuyệt không để ngươi bị bắt nạt uỷ khuất.”
“Ta biết.” Bạch Điệp hô hấp run lên, giọng nói yếu đuối.
“Ngươi đối với ta mà nói, giống như một biểu muội đáng yêu nhất, ta một chút cũng không nỡ để ngươi chịu uỷ khuất.”
“Đó là có ý gì?” Nàng bắt đầu lo lắng, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào khuôn mặt oai phong tuấn lãng của Tô Bỉnh tu, trái tim không nghe lời cảm thấy kinh hoàng.
Biểu ca nói nàng là muội muội đáng yêu nhất… Muội muội?
“Thế nhưng Băng nhi nàng…”
“Nàng thế nào?”
“Ta đã từng muốn hận nàng, rồi lại không tự chủ được bị nàng hấp dẫn, ta nghĩ mắng nàng làm tổn thương nàng, thật là làm làm cho ta tâm hồn bất ổn, hối hận được ngay.” Hắn lạc giọng nói.
Từng câu từng chữ mâu thuẫn nhau, rồi lại rất tự nhiên tuyên bố, “Ta mỗi ngày đều muốn nàng, lòng cũng muốn nàng, một khắc cũng không muốn đuổi nàng, rồi lại hết lần này đến lần khác lại lừa dối bản thân mình, hết lần này tới lần khác còn ép mình rời xa nàng, không muốn thấy nàng…”
Nàng không muốn nghe nữa, “Biểu ca, ngươi đến cuối cùng muốn nói cái gì?”
“Ta yêu nàng.” Hắn cuối cùng cũng nói ra, trong giọng nói có chút áy náy, lại rất kiên định, “Bây giờ càng ngày càng lún sâu vào, một lòng vì nàng, cũng không thể trốn tránh đc.”
Thân thể Bạch Điệp vang lên, nghe tuyên bố thực lòng của hắn, nghe như có sấm vang bên tai, “Ngươi thực sự yêu nàng?”
“Thực sự yêu nàng.”
“Không thương ta?”
“Không yêu giống như vậy, ” hắn thừa nhận, “Ta xem ngươi là hảo muội muội.”
“Không! Không phải, không phải như thế này!” Nàng bỗng dưng vùng vằng thoát khỏi tay của hắn, một mặt kịch liệt lắc đầu, một mặt lui về phía sau, “Ta không tin, ta không tin!”
“Tiểu Điệp.” Hắn không đành lòng nhìn tha, cũng hiểu được chính mình phải làm rõ tất cả.
“Là thật.”
“Không, không phải sự thực! Thế nào lại như thế này?” Nàng vẫn không tin, khoé mắt từ từ rơi lệ, “Ngươi thích ta, ngươi yêu ta, biểu ca, ngươi đã từng nói muốn kết hôn với ta.”
“Ta thực sự rất xin lỗi, Tiểu Điệp.” Tô Bỉnh Tu khàn giọng, đau lòng nhìn biểu muội đang tan nát coi lòng như điên, “Ta thực sự đã từng nghĩ sẽ dùng cả đời chiếu cố ngươi, nhưng…” Hắn ngẩng đầu “Ta yêu Băng nhi, người ta muốn ở cùng cả đời là nàng ấy.”
“Không phải ta?”
“Xin lỗi.”
“Đừng nói nữa, ta không muốn nghe ngươi nói nữa!” Bạch Điệp kích động hét.
Bỗng tiến lên một bước, nắm chặt vạt áo của hắn, “Biểu ca, ngươi yêu ta, đúng không? Ngươi chỉ là nhất thời bị nữ nhân kia mê hoặc.”
“Không phải như thế —— “
“Đúng là như thế, đúng là như thế!” Nàng không cho hắn nói nữa, nước mắt rơi đầy gò má, khuôn mặt ướt át dính vào ngực hắn, “Ngươi yêu ta, ngươi luôn luôn yêu thương ta như vậy a.”
“Ta yêu thương ngươi giống như một biểu muội…”
“Không, không muốn! Tiểu Điệp không muốn làm muội muội của ngươi, muốn làm thê tử của ngươi.” Nàng cãi lại, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt lên.
Tô Bỉnh Tu trong lòng căng thẳng, đang muốn tiếp tục an ủi nàng thì đôi môi đỏ mọng lạnh lẽo của nàng đã in vào môi hắn, giằng co gắt gao.
Hắn kinh sợ, một hồi lâu không biết làm thế nào, một lát sau mới bỗng dưng hoàn hồn, cố gắng đẩy thân thể đang ép chặt của nàng ra.
Nhưng mà nàng không chịu rút lui, vẫn gắt gao như trước.
Hắn bất đắc dĩ, đang tính toán như thế nào để ôn hoà đẩy biểu muội ra, ánh mắt vừa chuyển, cũng nhận thấy một ánh mắt kinh ngạc đang nhìn.
Băng nhi!
Hắn run lên, nhìn dung nhan đang ẩn nấp tại bụi hoa kia, trái tim như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Là Băng nhi, nàng thế nào lại ở đằng kia?
Tô Bỉnh Tu hoảng hốt, còn không kịp suy nghĩ điều gì, liền thấy chủ nhân của khuôn mặt xinh đẹp kia xoay người, giống như con chim chuẩn bị vội vàng giương cánh bay đi.
Nàng hiểu lầm rồi, tuyệt đối hiểu lầm rồi!
Hắn kinh hoảng, bất chấp biểu muội đang khóc thút thít trong òng mi, thô lỗ đẩy nàng ra, đuổi theo cũng không quay đầu lại.
“Băng nhi, Băng nhi, chờ ta một chút.” Hắn chạy đi như gió, một mặt hoảng hốt gọi, “Đừng, nàng hiểu lầm rồi!”
Hắn vội vã gọi, một mặt đuổi theo tình ảnh yểu điệu vàng nhạt đó, theo nàng chạy qua rừng trúc, đi qua cây cầu nhỏ, rốt cục bên cạnh thuý hồ cũng giữ được thân thể nhỏ bé của nàng.
“Nàng hiểu lầm rồi, Băng nhi.” Hắn nhanh chóng xoay người nàng, nhưng nàng vẫn không chịu nhìn mặt hắn, “Ta với biểu muội quả thực không có gì, thực sự.”
“Ta không hiểu lầm.” Lý Băng lẳng lặng, vẫn nhắm mắt lại, không chịu nhìn hắn, “Ta nghe thấy được toàn bộ.”
“Không, nàng không nghe được toàn bộ, nàng nhất định hiểu lầm ta rồi, bằng không thế nào không chịu nhìn ta hả?” Tô bỉnh tu kích động nói, “Nhìn ta, Băng nhi, ” hắn ra lệnh, hai tay đặt tại hai gò má mịn màng của nàng, “Nhìn ta!”
Nàng hô hấp run lên, cuối cùng cũng nghe lệnh mà mở mắt.
Mà hăn trong nháy mắt bỗng sợ run.
Đôi mắt sáng ngời của nàng thì ra sớm đã có những giọt nước mắt trong veo.
“Đừng khóc, Băng nhi, đừng khóc a, ” hắn nhất thời chân tay luống cuống, “Hãy nghe ta nói, nàng thật sự hiểu lầm rồi, ta với biểu muội thật sự không có gì, ta đối với nàng ta chỉ là một biểu muội, thực sự.”
Nàng chỉ lắc đầu, lặng lẽ không nói.
“Là thật!” Giọng của hắn giương cao, “Không nhớ sao? Ta từng nói với nàng ta thề rằng sẽ chiếu cố nàng ta, sẽ yêu thương nàng ta quan tâm nàng ta.”
Nàng gật đầu.
“Cái đó không phải tình yêu nam nữ, mà là bởi vì nàng là biểu muội của ta. Bởi vì ta không làm được gì, làm hại Nguyệt Nha Nhi hảo muội muội lưu lạc bên ngoài, ta vẫn rất áy náy, tự trách mình, cho nên khi Tiểu Điệp vừa tới Tô gia thì ta thực sự rất hưng phấn, thực sự thật cao hứng, ta cho rằng đó là trời thương ta, lại một lần nữa ban cho ta một muội muội khác.” Hắn vội vã giải thích, rốt cục đã thổ lộ tình hình đã lâu, “Cho nên ta thề sẽ luôn luôn yêu thường nàng ta, tuyệt đối không để nàng chịu uỷ khuất như Nguyệt Nha Nhi.
Ta… Ta tình cảm của ta đối với nàng ấy không giống như tình cảm của ta đối với nàng, nàng phải tin tưởng ta.”
“Bỉnh Tu, ta…” Nàng cuối cùng cũng mở miệng, lời nói giống như nghẹn lại tại cổ họng, mất nửa ngày cũng không nói được, mà khoé mắt đã tràn đầy lệ, rốt cục cũng vỡ, dọc theo gò má mà chảy xuống.
Tô Bỉnh Tu đau lòng không ngớt, “Nàng tin tưởng ta đi, Băng nhi.”
Nàng chỉ lắc đầu, mở rộng ống tay áo, lau đi giọt lệ trên má.
“Băng nhi.” Hắn gọi, nhìn nước mắt trên mắt nàng từ từ nhạt đi, ánh mắt bắt đầu lại bình tĩnh.
Nhưng mà ánh mắt đó lại xa lạ dị thường, khiến trái tim hắn như nghẹn lại.
“Chàng lấy nàng ấy đi, Bỉnh Tu.” Sau khi nước mắt khô cạn, lời nói của nàng bình tĩnh phát ra.
Hắn ngạc nhiên, “Cái gì?”
“Chàng lấy nàng ta đi.” Nàng lẳng lặng lặp lại, nhìn vào con ngươi đen không rõ được nàng đang suy nghĩ cái gì.
“Đây là ý gì?” Hắn chăm chú nhíu mày.
“Ta muốn chàng lấy nàng ấy.”