Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gió đêm mang đến tiếng bước chân không rõ ràng, cước bộ lúc đi lúc dừng, tựa như rất chần chừ, Kiều cảm giác được, vẻ yếu mềm nháy mắt biến mất trong mắt bạc, thay vào đó là khí tràng âm lệ vốn có, hắn dụi tắt xì gà, theo tiếng bước chân nhanh chóng đuổi tới.
Người nọ biến mất phía sau khách sạn, Kiều chạy tới, liền lập tức cảm giác được oán khí bao phủ xung quanh, một linh thể cháy đen bồng bềnh trên không trung, không thấy rõ hình dạng, chỉ lộ ra cái đầu lâu khô trên cổ, chợt nhìn thấy, giống như mỗi cái đầu lâu đang trôi nổi trong không gian, phía trước linh thể còn có người soi đèn pin nhìn quanh quất gần đấy, đồng thời thỉnh thoảng lật giở cuốn vở trong tay, đầu lâu ép sát sau lưng y, không ngừng lao vào thân thể y, y lại hồn nhiên không phát hiện ra, một mình vừa đi vừa xem, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới riêng của mình.
Đó là biểu hiện oán linh muốn bám thân, lại nhìn dáng dấp được hắc khí tụ thành, Kiều nghĩ đến Mã Ngôn Triệt, giống như cảm thấy hắn đi theo, hắc khí chợt quay đầu, hai hốc mắt trống không hung ác trừng về phía Kiều, ánh lửa xanh lam từ trong hốc mắt toát ra, Kiều chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, vội vã đưa tay che lại, bộ phận quan trọng là mặt tránh được, tay lại dính lửa, bị phỏng làm chậm lại động tác lấy đạo bùa của hắn, mắt thấy lệ hỏa lần thứ hai đánh tới, hắn tức tốc xoay người lăn sang một bên.
“Kiều!”
Người bị oán linh bám theo lúc trước nghe được tiếng động, quay đầu lại phát hiện ra Kiều, còn có đám sương đen quỷ hồn đang tấn công hắn, nhanh chóng xông tới, móc đạo bùa ném ầm ầm một trận về phía oán linh, ra là Chung Khôi.
Sau khi đạo bùa lao vào ánh lửa, bị oán linh tiếp lấy, phát ra tiếng chế nhạo khinh thường, lúc này Chung Khôi đã vọt tới trước mặt oán linh, thấy đạo bùa vô dụng, y dứt khoát vung nắm đấm lên, hướng về phía đám lửa đen tay đấm chân đá. Động tác của y trong mắt oán linh đúng là cầu còn không được, cảm giác được khí tức quen thuộc trên người y, oán linh nhanh chóng triệu hồi lửa, định chiếm đoạt y để bám thân, ai ngờ ánh lửa sau khi bắn đến gần Chung Khôi, lại lướt qua bên cạnh y vọt lên trời đêm, bùng cháy xong liền biến mất trong bóng tối, Chung Khôi lại lông tóc vô thương.
“Ngươi…”
Hiệu quả thần kỳ này ngay cả oán linh cũng lấy làm kinh hãi, ngọn lửa lan tỏa trên hai tay lập tức yếu đi rất nhiều, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía Chung Khôi, giống như muốn nhìn rõ bản chất của y, đối diện với đôi hốc mắt bốc hỏa kia, thần trí Chung Khôi chợt bừng tỉnh, dường như nghe thấy oán linh thì thào nói: “Có phải ngươi họ…”
Đạo bùa vàng rực ném vào đám sương đen, cắt ngang linh cảm tương thông của Chung Khôi và oán linh — hành động hữu dũng vô mưu của Chung Khôi vừa rồi đã cho Kiều cơ hội tấn công tốt nhất, thừa lúc oán linh thất thần, hắn dùng bùa chú trấn áp oán khí của nó trước, rồi lấy súng ra, bắn đạn được tẩm phù triện chu sa vào.
Đạn bắn vào người oán linh, dường như cảm giác được đau đớn, đám hắc khí run rẩy dữ dội, nhưng viên đạn lập tức bị ngọn lửa nuốt trọn, oán linh khá xảo quyệt, sau khi phát hiện ra uy lực của viên đạn, đốt lên một đám lửa lớn ở xung quanh, ngọn lửa bốc lên, sáng chói đến mức họ không mở mắt ra được, đám sương đen nhân cơ hội lấy tốc độ cực nhanh phóng về phía Kiều.
Mắt của Kiều bị lóa, đến khi phát hiện ra đầu lâu trong sương đen gần ngay trước mắt, nổ súng đã không còn kịp nữa, hắn bị thương trong vụ Khánh Sinh, không điều khiển được Câu Minh Hầu, trong lúc cấp bách móc đạo bùa ra, nhưng lúc này đã muộn, đám sương đen xuyên qua thân thể hắn, hắn chỉ cảm thấy toàn thân chợt lạnh ngắt, cả người như rơi vào hầm băng, lạnh giá không nói nên lời.
Liên quan đến sống còn, Kiều bất chấp khó chịu trên người, bắn đạo bùa trong tay ra, đúng lúc Chung Khôi xông tới, thấy đám sương đen ép sát Kiều, cuống quýt đưa tay qua tóm lại, thế mà thật sự để cho y cách không túm được oán linh, lôi nó từ trên người Kiều xuống, y không biết phải đối phó với loại ác linh này thế này, đành phải quyền cước cùng lên, bắt khối linh thể kia lại đấm đá một trận, Kiều nhân cơ hội nhảy ra, thấy Chung Khôi đánh nhau với ngọn lửa, quỷ dị không thể tả, hắn lập tức lấy bùa tru tà, hai tay bắt quyết sát quỷ, bắn về phía ác linh.
Cùng lúc đó, từ bên cạnh cũng ném ra mấy tờ đạo bùa, có người kịp thời chạy đến, hai bên cùng hợp lại với Kiều, đồng loạt đánh vào giữa lệ hỏa, lệ khí của oán linh bị đạo bùa đánh cho tan rã, ngọn lửa quanh quẩn giữa không trung, che phủ cả cái đầu lâu, hồi lâu chưa tan.
Tiếng bước chân truyền đến, Nhiếp Hành Phong và Tiêu Lan Thảo cũng nghe thấy tiếng chạy tới, oán linh thấy không thể cứu vãn, chợt hóa thành gió lạnh tiêu tán, trong tiếng lạch cạch vang lên, một vật thể rơi xuống mặt đất, oán khí biến mất, hình thể của nó theo đó dần dần hiện rõ, là một thi thể bị cháy đen.
“Có bị thương không?” Nhiếp Hành Phong chạy tới, thấy Kiều và Chung Khôi đều rất chật vật, vội vàng hỏi.
Chung Khôi lắc đầu, xoay xoay cổ tay một cái, cảm thấy kinh ngạc vì mình lại có thể bắt được quỷ hồn, nói: “Tôi hình như nghe được nó nói chuyện — nó sẽ còn trở lại.”
“Trở lại tìm Hà Thuận Hải báo thù à?”
Theo tiếng cười nhạt của Kiều, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về hình ảnh báo hiệu tương tự Thiên Nhãn phía bên trên tòa nhà kia, có thể là tối hôm qua Hà Thuận Hải xuất hiện khiến oán linh cảm ứng được mình đã giết sai người, nên mới trở về lần nữa, nhưng không ngờ giữa chừng bị Chung Khôi và Kiều xen vào quấy rối.
“Sao cậu lại nghe được oán linh nói chuyện?” Tiêu Lan Thảo tò mò hỏi Chung Khôi: “Vừa rồi mọi người chúng tôi chẳng nghe thấy gì cả.”
“Không biết, nó không dùng miệng nói, phải dựa vào cảm ứng, có lẽ do tôi cũng là quỷ, từ trường tương đối gần với nó thì phải.”
Cũng phải, từ trường gần đến nỗi oán linh muốn bám vào thân y, y cũng không biết!
Đối với tên thần kinh thô như Chung Khôi, Kiều cũng chẳng biết nên nói gì cho phải, vừa rồi hắn bị âm khí của oán linh tập kích, toàn thân lạnh khủng khiếp, để không khiến bản thân thất thố trước mặt người ngoài, hắn cắn răng nhịn xuống.
“Người này là ai?”
Tiêu Lan Thảo chuyển ánh mắt về phía thi thể cháy đen đang nằm ngang dưới chân mọi người, đỡ trán rên rỉ: “Đừng nói với tôi lại có người bị thiêu chết nhé, tôi không muốn cuộc sống sau này đều liên hệ với thi thể cháy đen đâu.”
“Có lẽ tôi biết cậu ta là ai.” Người vừa rồi cùng Kiều đồng thời đối phó với ác linh đi lên trước, nhìn thi thể chết cháy, nói: “Nếu như tối qua tôi không cảm ứng sai.”
Người tới lại là Tạ Phi, trải qua một ngày một đêm dày vò, hắn như đổi thành người khác, kiêu căng phách lối không thấy đâu nữa, khuôn mặt còn nhợt nhạt hơn cả ánh trăng, khí sắc của Chung Khôi cũng tốt hơn hắn nhiều, hắn vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, đầu cũng không chải, bụi đất thêm vết cháy, chợt nhìn thấy, giống như đội lên một đầu tóc xám, hắn ngồi xổm xuống, chạm vào thi thể chết cháy, động tác dè dặt như đang chạm phải người quen.
“Cậu biết người này?” Chú ý tới đồ cúng và vàng mã trong túi Tạ Phi đang xách trên tay, Nhiếp Hành Phong hỏi.
Tạ Phi không lên tiếng, sờ sờ xương đùi phải của thi thể, xác bị đốt thành tình trạng thế này, lại nhiều lần rung lắc, rất khó nhờ tiếp xúc phát hiện được điều gì, song Nhiếp Hành Phong và Tiêu Lan Thảo rất nhanh đã chú ý tới đây chính là thi thể bị thiêu bọn họ phát hiện lúc đầu trong khe núi.
Sau khi xuất hiện truyền thuyết Thiên Nhãn, Trương Huyền từng nhờ Tiêu Lan Thảo thiêu hủy thi thể để siêu độ cho nó, nhưng bởi vì thi thể được mai táng ở nơi khác, thấy đã có người đắp quan tài siêu độ cho nó, Tiêu Lan Thảo liền không nhiều chuyện nhúng tay vào nữa, nhưng không biết có phải hắn và Hamburger xảy ra sai sót nào đó trong trình tự chôn lại thi thể hay không, nó lại bị oán linh khống chế được, theo đầu lâu khô ra ngoài làm loạn.
Qua rất lâu, Tạ Phi mới mở miệng, thẫn thờ nói: “Cõ lẽ cậu ấy là sư đệ của tôi, khi còn bé xương đùi của cậu ấy bị thương, có thể sờ thấy, nhưng tôi chẳng sờ thấy gì, chỉ có thể dựa vào cảm giác…”
Nhớ tới cảnh tượng quỷ dị tối qua, hắn không khỏi rùng mình một cái, Nhiếp Hành Phong nhìn phản ứng của hắn không giống nói dối, hỏi: “Nên cậu tới phúng viếng cậu ta?”
“Phải, nhưng nhiều hơn chính là hy vọng cậu ấy có thể cứu tôi, bây giờ mọi người thấy tôi bị oán linh nguyền rủa, sợ mình bị liên lụy, đều tránh tôi như tránh bệnh dịch, ngay cả sư phụ, sư bá cũng kiêng dè tôi, hừ, cả ngày nói cái gì mà trảm yêu hàng ma, thế mà bản thân lại sợ chết, sợ đến nỗi lục thân không nhận.” Tạ Phi thấp giọng cười lên, tự giễu nói: “Tôi không tìm được cách tự cứu mình, đành phải tới tìm cậu ấy, chúng tôi bình thường hay nói sợ quỷ đuổi quỷ, thế nhưng đến tình cảnh cùng đường, lại muốn đi cầu quỷ, có phải rất buồn cười hay không?”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tiêu Lan Thảo càng nghe càng thấy lạ, nhịn không được hỏi.
“Chờ tôi viếng một chút trước, hy vọng cậu ấy yên nghỉ dưới đất.”
Tạ Phi ngồi xổm xuống, theo cách thức truy điệu bày đồ cúng phía trước thi thể cháy đen, lại đốt vàng mã, trong miệng lẩm bẩm khấn, mọi người nghe không hiểu hắn khấn cái gì, phần lớn là hướng về thi thể cầu cứu, làm như vậy có hiệu quả hay không thì chưa biết, chẳng qua thái độ kính cẩn gần như ngoan đạo của hắn khiến người ta cảm thấy rất đáng thương.
Tạ Phi viếng xong, nói với bọn họ: “Ở đây không thích hợp nói chuyện tường tận, chúng ta tìm một chỗ khác đi.”
Đây là địa bàn của Hà Thuận Hải, liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, Hà Thuận Hải hẳn là có chú ý đến động tĩnh ở nơi này, Tiêu Lan Thảo đồng ý, gọi điện thoại chỉ đạo cấp dưới tới nhận hài cốt, lại dẫn bọn họ lên xe của mình, Tiêu Lan Thảo lái xe bảy chỗ, không gian rất rộng rãi, xe lái đi không mục đích — phải đi đâu không quan trọng, bây giờ mọi người chỉ muốn biết bí mật Tạ Phi sắp nói ra.
“Chuyện này còn phải nói từ pháp khí Trương Huyền thường dùng.”
Câu nói đầu tiên của Tạ Phi bất ngờ nhắc đến Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong rất kinh ngạc, nghe hắn tiếp tục nói: “Các anh cũng biết, sư phụ tôi muốn cái món pháp khí tên là Tác Hồn Ti kia đến phát điên rồi, nhưng lại không lấy được, nên ông ta suy tính đến tiểu quỷ… chính là Bé con, đứa bé kia nắm giữ linh lực dự báo người tu đạo bình thường không thể nào có, nếu như bắt được nó vào tay, bất kể là dùng nó để trao đổi pháp khí với Trương Huyền, hay dùng nó luyện công đều là chuyện có lợi không hại, nên ông ta liền thật sự làm vậy.”
Nói tới chỗ này, Nhiếp Hành Phong liền hiểu ra, đêm đó có người thừa lúc bọn họ ra ngoài đối phó Khánh Sinh đã đánh lén Bé con và Chung Khôi, bây giờ xem ra là Cơ Khải phái người làm.
“Mệnh lệnh của sư phụ chúng tôi không dám chống lại, theo chỉ đạo của ông ta đi cướp Bé con, vốn rất thuận lợi, nhưng không ngờ nửa đường bị lệ quỷ chặn lại, sau đó Trương Huyền cũng chạy tới, dùng Tác Hồn Ti đả thương sư đệ tôi.”
Nhiệm vụ thất bại, bọn họ đều bị thương, trong đó bị thương nặng nhất là sư đệ Tạ Phi, sau lưng cậu ta bị Tác Hồn Ti đánh phải, đau đến chết đi sống lại, Cơ Khải nói dẫn cậu ta đi xin thầy thuốc chẩn trị, từ đó về sau, cậu ta liền một đi không trở lại, trong lúc đó Tạ Phi gọi điện thoại cho cậu ta, nhưng không cách nào liên lạc được, đi hỏi Cơ Khải, Cơ Khải chỉ nói thầy thuốc trong núi, không tiện liên lạc, càng không cho hắn hỏi nhiều, khi đó hắn đã nghi ngờ, nên sau khi phát hiện trên lưng mình xuất hiện chưởng ấn đen, hắn không dám nói với Cơ Khải, sợ mình cũng sẽ gặp phải số phận giống thế.
“Cậu làm thế nào khẳng định thi thể kia là sư đệ cậu?”
“Vốn chỉ là nghi ngờ, nhưng tối qua lúc Tống Trường An ôm lấy tôi, muốn kéo tôi chết cùng, tôi cảm giác được oan hồn đang bám trên người ông ta đang gọi tôi, nói — sư huynh, đệ đau đớn lắm, cứu đệ…”
Xuất phát từ nỗi sợ hãi cái chết, toàn thân Tạ Phi run lẩy bẩy, hai tay bưng mặt, kêu lên: “Tôi không muốn chết, tôi chưa từng hại người Mã gia, tôi không biết vì sao oán linh tới tìm tôi…”
“Vậy sao cậu biết oán linh không nhìn thấy gì, cần tiểu quỷ dẫn đường?” Nhiếp Hành Phong hỏi.
“Đấy là tôi biết được trong lúc vô tình nghe thấy sư phụ, sư phá nói chuyện, oán linh Mã Ngôn Triệt hình như là sư phụ thả ra, ông ấy rất sợ hãi, sư bá an ủi ông ấy nói không cần lo lắng, oán linh không có mắt, chỉ cần diệt trừ tiểu quỷ là được, Hà Thuận Hải không sao, bọn họ cũng sẽ không sao… Tôi chỉ biết những điều này, đều nói cho các anh rồi, các anh ai có biện pháp nào cứu tôi, bất cứ biện pháp nào cũng được!”
Ánh mắt cấp bách nhìn qua, mang theo niềm lưu luyến với sự sống, nhưng đổi lấy lại là im lặng kéo dài, mọi người ở đây hoặc ít hoặc nhiều đều có chút linh lực, nhưng không ai có thể giúp đỡ, không cách nào phớt lờ khẩn cầu của hắn, Nhiếp Hành Phong đành phải nói: “Cởi chuông cần người buộc chuông.”
“Người Mã gia đều đã chết hết, đi đâu tìm người buộc chuông đây?”
Thấy phản ứng của bọn họ, Tạ Phi tuyệt vọng, hoảng hốt một hồi, tự cười nhạo nói: “Có điều các anh không coi tôi là bệnh dịch mà tránh né đã đủ nể mặt rồi, các anh còn mạnh mẽ hơn các sư huynh đệ đồng môn của tôi.”
“Cũng đừng quá nản lòng, nói không chừng chuyện ập đến trước mắt còn có cơ hội xoay chuyển thì sao.” Thấy Tạ Phi nói đến thê thảm, Chung Khôi không đành lòng, vỗ vỗ vai hắn, khuyên nhủ: “Hơn nữa chết cũng không đáng sợ vậy đâu, cậu xem tôi bây giờ còn sống dở chết dở, không phải vẫn sống tốt đấy thôi.”
Tạ Phi ngẩng đầu quan sát y, Chung Khôi lại vỗ mạnh hắn một chút, an ủi: “Lần trước lúc cậu cướp Bé con, tôi còn từng tẩn cậu, có điều cậu đã biết sai rồi, ân oán giữa chúng ta liền xóa bỏ, oan có đầu nợ có chủ, tôi nghĩ người của Mã gia cũng biết nói phải trái.”
Oán linh nếu biết nói phải trái, vậy còn gọi gì là oán linh.
Đối với biểu hiện nhiệt tình của Chung Khôi, Tạ Phi cảm thấy rất ngớ ngẩn, nhưng tâm tình đã khá hơn nhiều so với lúc tới, cũng vỗ lại y một cái, nói giỡn: “Vậy đợi tôi làm quỷ rồi, lại tới tìm cậu đánh lộn.”
“Được được, tôi đánh lộn rất giỏi, vừa rồi cậu cũng thấy đấy, oán linh còn bị tôi túm đánh.”
Xe lái đến một ngã tư, Tạ Phi bảo Tiêu Lan Thảo dừng lại, nói mình xuống ở chỗ này, Nhiếp Hành Phong lo chuyện Tạ Phi gặp bọn họ bị Cơ Khải biết được, dặn hắn cẩn thận, hắn cười ha ha, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, nói: “Tôi sẽ tìm một nơi để trốn trước, tuy rằng mạng tôi chẳng đáng bao nhiêu, nhưng nếu muốn, cũng phải trả cái giá thật lớn.”
Cửa xe đóng lại, chỉ chừa lại tiếng cười trầm thấp của Tạ Phi, Tiêu Lan Thảo khởi động xe, quay về hướng khách sạn, nói: “Người này có chút cơ mưu, Cơ Khải thật sự muốn hại hắn, chỉ sợ cũng không chiếm được tiện nghi.”
Kiều nhìn bóng dáng từ từ nhỏ đi trong kính chiếu hậu, hỏi: “Các anh nói lời của hắn có bao nhiêu phần chân thật?”
“Trăm phần trăm.” Chung Khôi giành đáp lời: “Người sắp chết, lời nói cũng thiện, cậu ta không cần thiết gạt chúng ta.”
Nhiếp Hành Phong cảm thấy Chung Khôi nói vài phần có lý, Cơ Khải đối với Tạ Phi dùng xong liền ném, Tạ Phi mang hận trong lòng, liền nhân cơ hội mượn sức bọn họ, cho dù không thể tự cứu mình, chí ít cũng sẽ gây thù hắn với Cơ Khải, cho nên khả năng hắn bịa đặt là rất nhỏ, nhưng việc này rốt cuộc có chân thực hay không, đối với việc giúp đỡ cứu Trương Huyền không lớn.
Xe lái về chỗ Nhiếp Hành Phong đỗ xe, lúc chia tay, Tiêu Lan Thảo nói với anh: “Suy nghĩ thêm một chút, bất kể anh quyết định thế nào, tôi cũng sẽ trợ giúp.”
Nhiếp Hành Phong nói cảm ơn, trên đường về nhà đổi là Nhiếp Hành Phong lái xe, Kiều nói: “Đừng quá tin Tiêu Lan Thảo, hắn để ý chuyện này như vậy, nhất định không có ý tốt.”
Nhiếp Hành Phong còn chưa trả lời, Chung Khôi hỏi trước: “Sao anh lúc nào cũng thích nghi ngờ người khác thế?”
“Thói quen.”
Kiều lạnh lùng đáp hai chữ, liền tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt lại không nói nữa, Nhiếp Hành Phong nhìn ra hắn khó chịu, nhưng hiểu tính cách hắn, không tiện hỏi nhiều, đành phải hỏi Chung Khôi: “Sao cậu lại tới khách sạn?”
“Xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi hy vọng có thể giúp một tay.”
Chung Khôi mặc dù là quỷ, nhưng năng lượng linh lực thuộc về quỷ y đều không có. Hôm nay thấy Nhiếp Hành Phong tra tư liệu trong phòng Tiểu Bạch, y nảy ra ý nghĩ, cũng in dập một ít đạo bùa, tới khách sạn, hy vọng có thể tìm được manh mối gì, ai ngờ manh mối chưa tìm thấy, còn thiếu chút nữa bị oán linh bám thân, đương nhiên, bản thân y cũng không rõ định nghĩa về việc bị bám thân cho lắm.
“Có lẽ khí tràng của tôi khá giống oán linh chăng, anh nói có đúng không Chủ tịch?”
Nhiếp Hành Phong không có hứng thú với chuyện khí tràng của hai con quỷ có giống nhau hay không, anh lưu tâm đến động cơ của oán linh khi xuất hiện ở khách sạn, nếu như hắn vì báo thù, Hà Thuận Hải nhất định gặp nguy hiểm, cũng may nhờ sự hợp lực của Kiều và Tạ Phi, thi thể chết cháy bị oán linh chiếm giữ mới bị chặn lại, năm đó mắt của Mã Ngôn Triệt có lẽ bị đám người kia móc mất, cho nên thiếu đi người sai khiến, hắn tạm thời không thể hành động tùy ý, mà bám thân xem ra cũng không phải chuyện đơn giản, bằng không oán linh đã sớm chọn cho mình thân thể tốt để sử dụng.
“Cậu dùng máu của mình viết đạo bùa à?” Anh hỏi Chung Khôi.
“Không.” Chung Khôi nói: “Tôi sợ say máu sẽ ngất xỉu, không dám dùng, nếu dùng thì tốt rồi, nói không chừng có thể bắt được oán linh.”
Nếu Trương Huyền ở đây lúc này, nhất định sẽ kêu gào tiếc nuối, nhớ tới người yêu, Nhiếp Hành Phong kìm lòng không đặng nở nụ cười, nói: “Biết đâu thực sự có thể.”
Đến nhà, Nhiếp Hành Phong đỗ xe xong, bản thân lại không xuống, chỉ để họ đi ra trước, Chung Khôi vốn định hỏi lý do, bị Kiều không nói hai lời kéo xuống xe.
Chờ họ đi rồi, Nhiếp Hành Phong lấy di động ra, ảnh Trương Huyền và Bé con trên màn hình chờ dường như lại nhạt đi rất nhiều, nghĩ đến lời Tiêu Lan Thảo, ánh mắt anh hiện lên vẻ u ám, thân thể Trương Huyền bây giờ không bằng lúc trước, anh không cách nào liệu được lệ khí cõi âm sẽ gây cho cậu thương tổn ra sao, lúc viết tin nhắn cho Trương Huyền thì muôn vàn tâm tư, gõ rất nhiều chữ, nghĩ nghĩ, lại xóa hết đi, chỉ để lại hai chữ — Nhớ em.
Kiều và Chung Khôi về đến nhà, mới vừa vào cửa đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng huýt sáo, không cần nhìn cũng biết là con vẹt lắm mồm nào đó phát ra, huynh đệ Ngân Mặc cũng đang ở phòng khách, ngồi đối diện với Ngụy Chính Nghĩa, không biết đang xem cái gì.
Thấy Kiều tiến lại, Ngụy Chính Nghĩa luống cuống tay chân cất đồ trên bàn đi, đứng dậy chào: “Đã về rồi à?”
Rất không bình thường.
Kiều chẳng ừ hử gì, mắt lạnh đảo qua mấy người trước mặt — Ngân Bạch rất ít khi dùng hình người xuất hiện, Ngân Mặc cũng không thích tám chuyện, Ngụy Chính Nghĩa ngoại trừ chột dạ ra, chưa bao giờ chủ động chào hỏi hắn, ánh mắt lại xẹt qua cái tay đang kẹp sau lưng gã, động tác giấu đầu hở đuôi, Kiều nhướn chân mày, nhìn Hamburger đang đứng trên đèn pha lê.
Nhận được mệnh lệnh, Hamburger lập tức bay xuống, chụp một cái vào sau lưng Ngụy Chính Nghĩa, trong tiếng loạt soạt vang lên, ảnh chụp rơi đầy xuống đất, khi thấy bên trên toàn là nữ sinh duyên dáng mặc đồng phục, ánh mắt Kiều lạnh đi.
“Úi chà, nhiều gái đẹp thế.”
Chung Khôi chạy tới nhặt ảnh chụp lên, làm hành động muốn dùng chân giẫm lên của Ngụy Chính Nghĩa thất bại, y lật mấy cái, còn hỏi: “Nhìn qua khí chất cũng không tệ, anh lại muốn đi xem mắt à?”
Đúng là vạch áo cho người xem lưng, thấy sắc mặt Kiều càng lúc càng khó coi, Ngụy Chính Nghĩa vội vàng giật lại ảnh, giải thích: “Không phải xem mắt, là ông già nhà tôi không có chuyện gì làm, đưa ít ảnh bảo tôi xem một chút.”
“À, xem ra sư huynh anh bận rộn quá nhỉ.” Kiều đi tới, tiện tay cầm lấy vài tấm nhìn nhìn: “Cũng xinh phết, mắt nhìn của bác trai không tệ.”
“Là vô cùng tốt, cơ mà…”
“Tôi nhớ anh nói đêm nay tăng ca phá án, sao bây giờ lại là án gái đẹp à?”
“Các ngươi từ từ nói chuyện, chúng ta phải đi luyện tập.”
Vừa thấy bầu không khí bất thường, Ngân Bạch hóa thành hình rắn cuốn lên cổ tay em trai, ba chân bốn cẳng rời đi, Ngụy Chính Nghĩa bị mắt bạc của Kiều nhìn chằm chằm đến phát rét trong lòng, ha ha cười khan hai tiếng, nói: “Tôi đang phá án mà, có điều ông già đột nhiên đi du lịch trở về, mang theo rất nhiều quà lưu niệm, ảnh chụp là đồ đi kèm, tôi cũng không thể chỉ lấy quà, có muốn ảnh chụp đâu, chỉ tiện thể cầm về.”
“Lúc nào đi xem mắt?”
“Vẫn chưa quyết định…” Nhìn nhìn sắc mặt Kiều, Ngụy Chính Nghĩa nửa chừng chữa lại: “Không phải, là tôi hoàn toàn không có ý định đi.”
Lúc này ngay cả Chung Khôi cũng cảm thấy bầu không khí vi diệu, nhìn hai người, không nói gì, lặng lẽ đi ra ngoài, Hamburger thấy tình hình không ổn, cũng muốn chuồn, bị Kiều gọi lại, búng tay về phía nó.
Hamburger không nói hai lời, dùng linh lực cầm lấy bật lửa trên bàn, bay qua, bật lên trước mặt Kiều, Kiều đưa ảnh chụp lên lửa.
“Cậu làm gì?”
Ngụy Chính Nghĩa vội vàng tiến tới, có điều lúc này đã muộn, một mồi lửa đốt rụi ảnh chụp, thấy gã cuống lên, Kiều hừ một tiếng, kháy khỉa: “Sợ cái gì, không phải anh còn một đống đấy sao?”
Châm chọc đổi một quyền thẳng mặt, Kiều bị đánh lảo đảo một cái, hắn không đánh trả như bình thường, mà đứng thẳng người, vẻ mặt âm trầm đi ra ngoài, Ngụy Chính Nghĩa bị phản ứng của hắn làm cho sửng sốt, thẳng đến khi truyền đến tiếng đóng cửa rầm một cái, gã mới lấy lại tinh thần, nhìn Hamburger ở bên cạnh xem trò vui.
“Sao hắn ta không đánh trả?”
“Đợi đến lúc hắn đánh trả, ngươi nhất định sẽ chết.” Hamburger không mặn không nhạt nói một câu: “Nếu là ta, ta sẽ lập tức đi xin lỗi.”
“Dựa vào cái gì?! Là hắn ta không biết tốt xấu đốt ảnh của ta trước!”
“Ta nói này, ngươi lăn lộn trong ngành cảnh sát đến mụ mị đầu óc rồi à?” Đối mặt với đồ đần, Hamburger rất chán nản gãi gãi nhúm lông trên đỉnh đầu nó, thành khẩn chỉ bảo: “Nhà chưa bao giờ là nơi để nói về lý, nhà là nơi để nói về tình, ngươi xem Chủ tịch đại nhân đã bao giờ nói về đạo lý lớn với Trương thần côn chưa?”
Không thể không nói, lời của Hamburger cay nghiệt thì cay nghiệt, nhưng đôi lúc khá có mực thước, nghĩ đến thần sắc rất khó nhìn của Kiều lúc vừa đi vào, Ngụy Chính Nghĩa bắt đầu lo lắng, đem ảnh chụp còn thừa ném một cái lên bàn rồi đuổi theo.
Mấy thứ này hẳn là không dùng đến nữa đâu nhỉ?
Hamburger nhìn ảnh gái đẹp, để gia đình hòa thuận, nó vì nghĩa quên thân lần thứ hai đánh bật lửa, dí ngọn lửa vào tập ảnh kia.