Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngự lực kim bậc của Lam Thành Thành, khiến người người líu lưỡi, Qủy Cốc Tam Ưng cũng vậy, ba người ánh mắt nhìn nhau, không thể tin được một hài tử 5 tuổi, ngự lực lại thuộc hàng kim bậc.
Nhìn thấy ca ca hành động, Lam Dịch Dịch cũng không chờ được, huyền bậc ngự lực nâng lên, bóng dáng nho nhỏ rất nhanh đã bay đến bên cạnh Lam Thành Thành, chỉ về bọn Qủy Cốc Tam Ưng nói: “Các ngươi là yêu quái phương nào, dám gọi mẫu thân ta là nha đầu thúi, tổ tông ngươi không dạy các ngươi, xuất môn phải nhìn sắc trời, nhìn người phải chú ý sắc mặt sao? Giờ đã là nửa đêm canh ba, muốn tìm đường chết cũng phải chọn thời điểm, chỉ e các ngươi chết rồi tổ tông cũng chẳng nhận ra.” Lam Dịch Dịch giận đến nét mặt co lại một đống, mẫu thân của nó là mẫu thân tốt nhất trên đời, nó không cho phép ai có nửa câu bất kính.
Ca ca là kim bậc, đệ đệ là Huyền bậc, hai huynh đệ chỉ kém nhau một cấp, hai huynh đệ này đúng là thiên tài! Nhất là Mộc Thành Phong và Mộc Thành Phượng, kinh ngạc không nói lên lời, thì ra là hài tử ngạo ngược, cũng có bản lĩnh đấy.
“Hahaha….!” Niên Bình Sùng ôm bụng cười ha hả “Dịch Nhi, tẫn họ, tẫn đến ngay cả tổ tông họ cũng không nhận ra, Niên thúc thúc bao con một tháng ngày nào cũng có 5 cái đùi gà ….”
“A …!”Niên Bình Sùng ôm chân nhảy dựng lên, Lam Tử Duyệt nhấc váy, chẳng để ý hình tưởng đạp thẳng lên chân của Niên Bình Sùng.
“Nam nhân bà, vô duyên vô cớ, ngươi sao lại dẫm đạp bổn thiếu chủ ta? Ngươi không biết rất đau sao?” Đau, đau, đau chết hắn rồi, tên nam nhân bà này, hắn làm gì sai sao? Vậy mà dùng nhiều lực như vậy, mua đùi gà cho Dịch Nhi, còn không phải giúp nàng ta tiết kiệm ngân lượng sao?
“Này, sâu bám đuôi, ngươi nếu uy hài tử ta béo lên, ngươi đền được sao? Ngươi?” Lam Tử Duyệt trừng mắt hét lớn với Niên Bình Sùng, nàng khó khăn lắm mới có thể để hài tử mình chỉ ăn hai cái đùi gà mỗi ngày, muốn Dịch Nhi ăn nhiều rau cải, rau cải mới tốt cho sức khỏe, hắn rõ hay, cư nhiên dụ dỗ Dịch Nhi nhà nàng, không tẫn hắn mới lạ.
“A A, nam nhân bà, ra là ngươi đang lo lắng cái này. Đừng lo! Cho dù có đền thêm bao nhiêu ta cũng đền được!
Niên Bình Sùng cười ngu ngơ đáp, quên mất nỗi đau trên chân, chỉ cần nàng ta hiểu được ý hắn, đền bao nhiêu cũng được.
Lam Tử Duyệt đương nhiên biết Niên Bình Sùng ám chỉ điều gì? Cũng biết Niên Bình Sùng đang nói đùa với nàng, họ bình thường cũng nháo quen rồi.
“Ầm….”
“Ui da!” Niên Bình Sùng một lúc bất cẩn, bị Lam Tử Duyệt một cước đạp thẳng vào mông, phát huy hết mức sở trường của nam nhân bà, “Bà nó, Niên Bình Sùng, có phải muốn ta xé nát miệng ngươi ra không!”
Long Thiên Ngâm quan sát cử chỉ của Lam Tử Duyệt, khẽ co người lại, Aizz! Bạo lực thế này, đại ca có dám rước về không? Liếc nhìn đại ca của mình, mặt không đổi sắc nhìn về phía Lam Tử Duyệt, Long Thiên Ngâm sờ sờ mũi, có chút không hiểu được tâm tư của đại ca.
Mọi người ai cũng đang lo lắng Quỷ Cốc Tam Ưng, vậy mà hai người này còn có tâm trạng đùa giỡn không ngừng, thật khiến người khác khó tin.
“Ui da! Đau chết ta, tên nam nhân bà ngươi, ngươi không thể dịu dàng một chút sao? Ngươi xem ngươi kìa, sau này còn người nào dám rước ngươi nữa!” Bị đạp thẳng vào mông như thế, Niên Bình Sùng chỉ thấy mặt mũi đều mất hết, nhưng cũng chẳng thật sự trách móc Lam Tử Duyệt.
“Lại nói, lại nói nữa lão nương đá thẳng ngươi lên trời.” Lam Tử Duyệt nắm thành quyền giơ giơ trước mắt Niên Bình Sùng, hung hăng nói.