Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Preiya
Biến cố tại Lâu Gia Bảo, Dạ Nhược Ly đang bế quan đương nhiên không biết.
Trong bụi hoa, bươm buớm nhẹ nhàng tung bay, một cơn gió mang đến một mùi hương hoa nhàn nhạt, thác nước ở phía xa xa phát ra tiếng nước chảy êm tai dễ nghe, bất cứ người nào nhìn thấy cảnh này, cũng sẽ không nhịn được mà say mê.
Ánh mặt trời ấm áp từ trên bầu trời chiếu xuống, rơi vào khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của nữ tử.
Vào lúc này, thân thể nữ tử chợt run lên mãnh liệt, một cỗ khí thế cường đại tràn ra khắp người, khuếch tán ra, bao phủ khắp biển hoa.
"Vốn là ta quyết định cho ngươi, trong vòng ba năm đột phá Huyền Thánh, không nghĩ tới ngươi vượt khỏi sự mong đợi của ta, thế nhưng có thể trực tiếp trở thành Huyền Thánh trung cấp, nếu không phải Huyền khí ở phiến Đại lục này quá mỏng manh, e rằng với thiên phú của ngươi, quyết không chỉ là Huyền Thánh."
Bạch y bay qua, Phong Thần ngưng mắt nhìn Dạ Nhược Ly đang ngồi xếp bằng, trên khuôn mặt tuyệt sắc lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Nàng tin tưởng, với thiên phú của nàng ấy tiến vào Phong Vực, không bao lâu nữa, nhất định trở thành thiên tài kiệt xuất trong đám thanh niên đồng lứa, chẳng qua là nàng thật tò mò, công pháp tu luyện của nàng ấy là cái gì? Thế mà tu luyện đồng thời năm loại huyền lực, lại còn có thể để cho thực lực mỗi loại không rơi xuống.
"Huyền Thánh trung cấp?" Dạ Nhược Ly chậm rãi đứng lên, khóe môi khẽ nhếch lên, nói, "Với thực lực hiện giờ của ta, chưa đạt tới Huyền Thánh đỉnh phong, mà đã đặt xuống ước định với Lâu gia, thế nhưng trước khi rời đi, còn có một việc cần làm."
Xòe bàn tay ra, một hộp gỗ màu xanh đen lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay của nàng.
Hai tay cầm lấy hộp gỗ, Dạ Nhược Ly nhẹ nhàng vặn, vốn là hộp gỗ màu xanh đen vẫn không nhúc nhích, đúng vào thời khắc này xuất hiện một tia buông lỏng, chợt, quang mang màu xanh thoáng qua, bỗng nhiên thân thể Dạ Nhược Ly bị hộp gỗ màu xanh đen hút vào.
"Ba!"
Hộp gỗ màu xanh đen rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
"Nơi này là?" Dạ Nhược Ly chậm rãi mở to hai mắt, lúc chú ý tới một màn hiện ra trước mắt thì nàng hơi sững sờ, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, "Đây là trong hộp gỗ màu xanh đen, thế nhưng lại là một phiến không gian?"
Xuất hiện trước mắt nàng, là một phiến không gian hỗn loạn.
Đường kính không gian này khoảng chừng trăm mét, Huyền khí nồng nặc đến mức tạo thành tình trạng sương mù dày đặc, phía trước xuất hiện mấy đại môn cổ xưa, Dạ Nhược Ly mới vừa định đi về phía những đại môn đó, bên cạnh chợt lóe ra hai bóng dáng, ngăn cản đường đi của nàng.
Đột nhiên hiện thân, là hai hài đồng phấn điêu mài ngọc, hai hài đồng này đều mặc cái yếm màu đỏ, lúc nhìn về phía Dạ Nhược Ly thì trên mặt lộ ra một tia cung kính.
"Chủ nhân tôn kính, hai chúng ta là linh đồng Thanh Minh Phủ, từ nay về sau, nguyện ý phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân."
"Linh đồng?" Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mày, nàng chưa từng tiếp xúc qua những việc này, đương nhiên cũng không hiểu biết nhiều.
"Chỉ cần là siêu thần khí, đều sẽ có được khí linh của mình." Phong Thần biết rõ nghi vấn của Dạ Nhược Ly, cất bước tiến lên, mỉm cười giải đáp nghi ngờ cho nàng.
Nhưng nàng lại không chú ý tới, lúc nàng nói ra siêu thần khí, trong mắt hai linh đồng hiện lên khinh thường, chẳng qua, hai người nhìn nhau, không ai nói ra lời nào.
"Ừ," Dạ Nhược Ly gật đầu một cái, thu hồi ánh mắt, tầm mắt quăng về phía trên người hai linh đồng, hỏi, "Vậy các ngươi có thể nói cho ta biết, Thanh Minh Phủ này, có tác dụng gì?"
Nghe vậy, nam đồng thu hồi khinh thường trong mắt, chắp tay ôm quyền, vẻ mặt tôn kính: "Chủ nhân, chờ đến lúc thực lực của ngươi ngày càng cường đại, có thể tăng thêm một khoảng không gian lớn cho Thanh Minh Phủ, hiện tại Thanh Minh Phủ, chỉ có trăm mét, thế nhưng từ nay về sau, nơi này có thể trở thành một quốc gia, thậm chí còn là một phiến Đại lục, hơn nữa, trong một giờ Thanh Minh Phủ có thể phi hành mấy vạn dặm, chủ yếu hơn chính là, trong Thanh Minh Phủ, có rất nhiều bảo vật mà mọi người tha thiết ước mơ, với thực lực hiện giờ của chủ nhân ngươi, đã có thể mở ra đại môn thứ nhất, mà những đại môn này, chỉ có chủ nhân ngươi mới có thể mở bọn chúng ra."
Theo phương hướng ngón tay nam đồng chỉ, tầm mắt của Dạ Nhược Ly quăng về phía những đại môn đang đóng chặt kia.
Không biết ở trong đó sẽ có những bảo vật gì…
"Vận khí của ngươi thật tốt, loại siêu thần khí này cũng bị ngươi đạt được," Phong Thần thở dài một hơi, trong giọng nói mang theo một tia ghen tỵ, "Tại sao lúc trước, ta chưa từng có loại vận khí tốt này chứ? Nói vậy cái Thanh Minh Phủ này, thuộc vào hàng đứng đầu trong tất cả siêu thần khí."
Hai linh đồng nhìn nhau, trong đôi mắt to trong suốt lại hiện ra một tia khinh thường lần nữa.
Siêu thần khí? Cái loại đồ vật bỏ đi đó, cũng xứng so sánh với Thanh Minh Phủ? Thật sự là người chưa từng thấy qua việc đời.
Nếu như để Phong Thần nghe được lời nói thầm trong lòng của hai tiểu tử kia, có lẽ sẽ bị tức đến mức hộc máu nhiều lần…
Dạ Nhược Ly lại không để ý đến bọn họ, đi thẳng về phía đại môn thứ nhất, bàn tay đặt trên đó, chỉ là đẩy nhẹ một cái, đại môn cổ xưa liền bị nàng đẩy ra.
Cất bước đi vào, Dạ Nhược Ly quan sát khắp gian phòng, trong mắt lại hiện ra tràn đầy rung động lần nữa.
Gian phòng thứ nhất này, là một kho vũ khí, nhiều loại vũ khí làm cho người ta hoa cả mắt, nhưng để cho Dạ Nhược Ly khiếp sợ chính là phía trên vũ khí lại có ba động tương tự như Lôi Đình kiếm.
Thần khí, nơi này thế nhưng đều là thần khí…
Dạ Nhược Ly cũng hít một ngụm khí lạnh, chẳng qua nội tâm liền khôi phục bình tĩnh rất nhanh.
Trong kiếm trận Vạn kiếm Quy tông, chủ kiếm cần phải là một thanh kiếm, nhất định càng cường hãn hơn những thanh kiếm khác, nếu không liền khó có thể khống chế, vì vậy, những thanh kiếm này tạm thời nàng không dùng được, trừ phi tìm được một thanh siêu thần khí làm chủ kiếm.
"Trời ạ, nhiều thần khí như vậy?"
Phong Thần theo sau đi vào, cũng nhìn thấy được cảnh tượng này, lập tức liền kinh ngạc không nói ra lời.
Cho dù là ở Phong Vực, xuất hiện một thanh thần khí, cũng sẽ làm cho người ta tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy, ở nơi này của nàng ấy lại có nhiều thần khí như vậy, này… đây còn có để cho người khác sống hay không?
Hai linh đồng miết miết miệng, khinh thường quét mắt nhìn Phong Thần đang kinh hãi.
Chỉ là chút đồ vật bỏ đi này, liền dọa ngươi kinh hãi thành như vậy, nếu như ngươi nhìn thấy được những đồ vật sau đó nữa, chẳng phải là sẽ bị hù dọa đến ngất xỉu sao? Quả nhiên là một người chưa từng thấy qua việc đời.
"Chủ nhân," lúc đối mặt với Phong Thần là khinh thường, nhưng lúc nhìn về phía Dạ Nhược Ly, trên mặt nam đồng lại mang theo cung kính lần nữa, "Đại môn tiếp theo, cần chờ ngươi đột phá đến thần cấp mới có thể mở ra như vừa rồi."
Nghe vậy, Dạ Nhược Ly thu hồi ánh mắt, nhìn hai linh đồng, nói: "Đúng rồi, lời các ngươi mới vừa nói, trong một giờ Thanh Minh Phủ này có thể phi hành vạn dặm, phải không? Hiện tại ta muốn đi tới một nơi, các ngươi có thể dùng tốc độ nhanh nhất để nó chạy tới đó không?"
"Chủ nhân, ngươi yên tâm đi, chuyện này giao cho chúng ta, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
Nam đồng nhất thời liền hưng phấn, đây là nhiệm vụ đầu tiên chủ nhân giao cho bọn họ, vô luận như thế nào, bọn họ cũng không thể để cho chủ nhân thất vọng. Mặc dù đã chưa khống chế Thanh Minh Phủ mấy vạn năm rồi.
Vì vậy, một ngày này, cư dân trên khắp Phong Huyền Đại lục, đều nhìn thấy một đạo quang mang màu xanh bay qua trên bầu trời, bởi vì tốc độ của tia sáng này quá nhanh, để cho tất cả mọi người không biết là vật gì.
Cho nên, chuyện này trở thành đề tài bát quái của mọi người tại quán trà tửu lâu, cũng trở thành bí ẩn vĩnh viễn không cách nào giải đáp…
Vào lúc này, tại Lâu Gia Bảo, đã sớm bị người của ngũ đại thế gia tấn công đánh chiếm, tử thương vô số, ban đầu vốn chỉ là tam đại thế lực liên thủ, đã đủ để nội tình thâm hậu của Lâu gia, vẫn có thể đọ sức một phần với nó.
Cũng không biết Lâm gia nói thế nào để thuyết phục hai thế lực còn lại khác, tràng diện vây công hung hãn mạnh mẽ như thế, cho dù là lịch sử Lâu gia lâu đời, cũng sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.
"Lâm Thanh Thiên, con chó nhà ngươi, quyết sẽ không có kết cục tốt!" Nam Lão huy kiếm ngăn lại công kích trước mặt, lớn tiếng quát về phía Lâm Thanh Thiên được mọi người bảo vệ trong vòng vây.
"Ha ha, ngươi đừng lo lắng, giết lão gia hỏa này xong, sau đó người chết tiếp theo chính là ngươi," Lâm Thanh Thiên cười to hai tiếng, tầm mắt âm độc quăng về phía Huyền Lão đang khổ sở chống đỡ, cười lạnh một tiếng, "Các ngươi muốn trách, chỉ có thể trách chính các ngươi chứa chấp người không nên chứa chấp, lại còn không giao nàng cho ta, hừ, mặc dù Trưởng lão Lâm gia ta không phải là nàng giết chết, thế nhưng, cũng không thoát khỏi liên quan với nàng, các ngươi đã lựa chọn bảo hộ nàng, cũng chỉ có thể vì nàng chết đi!"
Âm Lão ngưng mắt nhìn Lâm Thanh Thiên, lại nhìn về phía Bảo chủ, mâu quang chợt lên vài cái, giơ trường kiếm lên, lớn tiếng nói: "Chư vị, hãy nghe một lời của ta, Bảo chủ không phân biệt được công và tư, mặc cho gian tặc giết hại người vô tội, một Bảo chủ như thế, vì sao chúng ta phải chết vì sự ích kỷ của hắn chứ? Không bằng mọi người đầu hàng, thần phục Lâm gia, cũng có thể bảo toàn tánh mạng."
Nghe được lời nói của Âm Lão, bè cánh bên phía Âm Lão, cùng với những người mới vừa gia nhập không lâu kia, còn chưa có bao nhiêu trung thành với Lâu gia, tất cả để vũ khí trong tay xuống, lựa chọn đầu hàng.
Về phần những lão nhân còn lại, cũng có lẽ là hiểu rõ Âm Lão âm hiểm xảo trá, vẫn lựa chọn chiến đấu tới cùng như cũ.
Sắc mặt Huyền Lão đại biến, vẻ mặt xanh mét ngưng mắt nhìn Âm Lão, "Bình thường bất luận chúng ta đấu thế nào, đều là chuyện nội bộ, loại người tham sống sợ chết như ngươi, người lâm trận phản bội, Huyền Lão ta khinh thường ngươi."
"Ha ha, nàng là đồ đệ của ngươi, ngươi nguyện ý chết vì nàng, đó là chuyện của ngươi, nhưng nàng giết đệ tử của ta, tại sao ta phải vì nàng mà đánh mất tánh mạng?"
"Âm Lão, ngươi…"
"Đủ rồi, không cần nói nữa!" Bảo chủ khẽ nhíu mày, cắt đứt lời của Huyền Lão, tầm mắt lạnh lùng quăng về phía Âm Lão, "Ta đã sớm đoán được, người phản bội chính là ngươi, sở dĩ không vạch trần, là muốn biết rốt cuộc ngươi còn muốn làm chuyện gì nữa, ha ha, Âm Lão, ngươi thật sự không để cho ta thất vọng, nếu như không phải là một lời nói này của ngươi, làm sao có thế giải quyết nhiều nhân tố không yên ổn như vậy?"
Tầm mắt quét qua những người Lâu gia đầu hàng kia, Bảo chủ không khỏi phát ra một tiếng cười lạnh.
Lâu gia đang ở trong thời khắc mấu chốt, tuyệt đối không thể để cho người nào đâm một đao từ phía sau lưng, mặc dù Âm Lão khiến những người này phản bội, ít nhất bọn họ cũng đi tới phía trước, không cách nào đánh lén sau lưng nữa.
Kẻ địch hung mãnh, vẫn luôn không đâm đao về phía đồng đội của mình còn đáng sợ hơn.
"Ha ha, Bảo chủ Lâu gia, ta không thể không bội phục tâm tính của ngươi, thế nhưng…" Cười lạnh một tiếng, Lâm Thanh Thiên vung tay lên, ánh mắt sắc bén tập trung vào Huyền Lão, "Chư vị, chúng ta cùng nhau liên thủ, giết chết tất cả người Lâu gia, không chừa lại một tên nào, để cho người Lâu gia biết rằng, bọn họ không xứng trở thành đệ nhất thế lực tại Phong Huyền Đại lục!"
Vốn là Lâu gia đang khổ sở chống đỡ, hôm nay, bởi vì những người này phản bội sau lưng, thế cục lại càng thêm ác liệt, mắt thấy họa diệt môn ở trước mặt, bầu trời yên lặng chợt sấm sét vang dội, mây đen dày đặc, che phủ khắp bầu trời.
"Lôi Đình kiếm?"
Lâm Thanh Thiên hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên, trong nháy mắt liền thấy một thanh Lôi Đình kiếm màu tím xẹt qua bầu trời, trực tiếp bắn về phía đội ngũ liên minh của ngũ đại thế lực.
"Phốc xuy!"
Năm tiếng trầm đục vang lên vô cùng rõ ràng ở dưới bầu trời yên tĩnh, lúc mọi người phục hồi tinh thần lại, liền nhìn thấy trong đội ngũ của bọn họ, bộ ngực của năm Huyền Thánh liên tiếp phun ra một dòng máu, chết mà vẫn trợn trừng mắt, thân thể trực tiếp ngã thẳng xuống đất.
"Hí!"
Tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh, ánh mắt dại ra nhìn chăm chú vào năm Huyền Thánh ngã xuống đất.
Trong nháy mắt giết chết năm Huyền Thánh, thực lực này cũng quá cường hãn, bọn họ cũng muốn biết, rốt cuộc là thần thánh phương nào có lực lượng như thế.
Nghĩ tới đây, mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời, vì vậy, trong nháy mắt đó, một bóng dáng màu trắng phong hoa tuyệt đại, hiện ra rõ ràng ở trong mắt mọi người…