Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Preiya
"Các vị, hiện giờ cách tỷ thí Tứ Quốc còn có ba ngày, mà hôm nay chúng ta lại ở trạng thái đối nghịch với Tử Lăng Quốc, chắc hẳn trong tỷ thí bọn họ sẽ không lưu tình, các ngươi có chuẩn bị tâm lý này chưa?"
Bên trong phủ Lạc Nguyệt Quốc, Dạ Nhược Ly nhẹ nhàng nhấp một hớp nước trà, ánh mắt quét qua mọi người, trong giọng nói lộ ra một tia nghiêm túc.
Liếc nhìn mọi người bên cạnh, Mạc Đình cắn cắn môi, cất bước tiến lên, trong mắt tràn ngập quang mang kiên định.
"Nhược Ly Đại sư, Mạc Đình ta sẽ không sợ hãi đám phế vật Tử Lăng Quốc kia, nếu để cho ta gặp phải bọn họ thì nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình, dù sao quan hệ giữa hai phe đã không thể vãn hồi, vì sao chúng ta không làm triệt để một chút?"
"Mạc Đình, ngươi nói không sai." Dạ Nhược Ly gật đầu một cái, khóe miệng câu lên nụ cười hài lòng, chợt giọng nói khí phách thẳng tới trời mây vang vọng khắp trong đại sảnh.
"Tất cả mọi người nghe cho ta! Các ngươi thân là thiên tài Lạc Nguyệt Quốc, chính là niềm kiêu hãnh của Lạc Nguyệt Quốc, người khác cũng lấn đến trên đầu, sao lại cần phải nhẫn nại? Cho nên, tỷ thí ba ngày sau, các ngươi có thể hạ tử thủ liền hạ tử thủ, không hạ được tử thủ thì ra tay thật nặng cho ta, tới nơi này nhất định là những nhân vật thiên tài nhất Tử Lăng Quốc, chúng ta phải làm là tuyệt căn bọn họ!"
Dừng lại một chút, trong hai tròng mắt tối đen giống như đêm khuya của Dạ Nhược Ly tràn đầy khí phách cuồng ngạo.
"Vô luận các ngươi làm cái gì, cũng có ta làm chỗ dựa sau lưng cho các ngươi, không cần sợ một Tử Lăng Quốc nho nhỏ kia, nếu bọn họ thu liễm lại một chút thì liền thôi, ngược lại thì Dạ Nhược Ly ta nhất định sẽ nhổ tận gốc Tử Lăng Quốc bọn họ!"
Mọi người đều hơi ngẩn ra, trong mắt lộ ra vẻ kích động.
Những năm gần đây, dù cho Lạc Nguyệt Quốc đã thoát khỏi cái danh nô lệ, nhưng lại vẫn còn bị những quốc gia khác khinh thường, bởi vì thực lực của Lạc Nguyệt Quốc kém tam quốc quá xa.
Cho nên thân là hậu đại thế gia Lạc Nguyệt Quốc, bọn họ cũng vô cùng nghẹn khuất, hiện giờ lại có thể hạ thủ với những thiên tài Tử Lăng Quốc không hề cố kỵ gì, rửa sạch sỉ nhục trước kia, làm sao có thể không khiến bọn họ kích động đây.
Mà tất cả chuyện này đều do ở nữ tử trước mặt...
Vì vậy, ánh mắt mọi người nhìn về phía Dạ Nhược Ly đều tràn đầy cảm kích và cuồng nhiệt.
"Dạ, Nhược Ly Đại sư!"
Tiếng nói đồng thanh truyền khắp trong phủ, vang dội mạnh mẽ, khiến cho Trịnh Thiên Nhiên và Y Ân Lạc ở bên cạnh cũng không nhịn được thán phục một tiếng, xem ra bọn họ vẫn là già rồi, sau này Phong Vực chính là thiên hạ của những người trẻ tuổi bọn họ.
"Mẫu thân," Cung Dịch Diệu lôi kéo ống tay áo Dạ Nhược Ly, khuôn mặt ngây thơ xẹt qua vẻ vui mừng, "Mẫu thân, Diệu Nhi muốn đột phá..."
Đột phá? Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, Diệu Nhi lại muốn đột phá vào thời khắc này sao?
"Ầm!"
Không đợi nàng hoàn hồn, trên thân thể của tiểu tử kia không kiềm được bộc phát ra một cỗ khí thế cường hãn, tất cả mọi người đều cảm nhận được đây là dấu hiệu lên cấp, hơn nữa còn là tấn thăng thành Thần Tướng cao cấp...
Trời ạ, tên tiểu tử này mới mấy tuổi? Nhỏ như vậy chính là Thần Tướng cao cấp, này... Đây cũng quá *** biến thái đi?
Mọi người đều sững sờ, nghẹn họng nhìn trân trối vào thân thể nho nhỏ đó.
"Ai," nhìn thấy Cung Dịch Diệu đột phá, cho dù là những năm này đã chịu đủ kinh sợ thì Trịnh Thiên Nhiên cũng là bị hù dọa choáng váng, không khỏi thở dài một hơi, giọng nói hơi mang theo ý vị căm phẫn đời, "Ta nhớ, hơn nửa năm trước tên tiểu tử này mới vừa đột phá đến Thần Tướng trung cấp, hiện giờ chưa tới một năm, cũng đã đến Thần Tướng cao cấp, đây cũng quá con mẹ nó biến thái, không đúng, này đều do tên tiểu tử này có một mẫu thân biến thái, tại sao ta không có vận khí tốt như tên tiểu tử này chứ?"
Y Ân Lạc cuối cùng lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, vội vàng quay đầu, hỏi: "Trịnh lão đầu, đây là chuyện gì xảy ra?"
Bốn tuổi Thần Tướng cao cấp, nếu như nói ra, tuyệt đối sẽ hù chết một đám người.
Liếc mắt nhìn Cung Dịch Diệu, sắc mặt Trịnh Thiên Nhiên rất là ghen tỵ: "Y lão đầu, ngươi cũng không biết, tên tiểu tử này vừa sinh ra chính là Huyền Thánh, hơn nữa, cho tới bây giờ ta còn chưa từng thấy tên tiểu tử này tu luyện!"
Cái gì? Vừa sinh ra chính là Huyền Thánh? Không tu luyện liền có thể bằng chừng đó tuổi đạt tới Thần Tướng cao cấp? Lão đầu Trịnh Thiên Nhiên này là đang kể chuyện sao? Cho dù là Chí Tôn giáng thế, cũng không thể nào làm được đi?
"Trịnh lão đầu, ngươi là đang gạt ta sao?"
"Gạt ngươi? Quỷ mới có rãnh rỗi đi gạt ngươi!" Trừng mắt nhìn Y Ân Lạc, Trịnh Thiên Nhiên bĩu môi, nói, "Ta đã nói rồi, vận khí tên tiểu tử này quá tốt, gặp được một mẫu thân biến thái như vậy, trước khi tiểu tử này ra đời, Nhược Ly Đại sư luyện chế một viên đan dược, kết quả... tên tiểu tử này liền cứ biến thái như vậy."
Lập tức mọi ánh mắt đều tề tụ về trên khuôn mặt của Dạ Nhược Ly, trên mặt hiển lộ ra vẻ khiếp sợ thật sâu.
Một viên đan dược có thể tạo ra một tiểu biến thái này, vậy rốt cuộc là Nhược Ly Đại sư là biến thái đến cỡ nào? Đây là chuyện mà người có thể làm được sao? Tại sao mình không có hảo vận gặp được một mẫu thân như thế chứ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người nhìn về phía Cung Dịch Diệu hàm chứa ghen tỵ trần trụi, thật sự hận không thể thay thế cho tên tiểu tử này.
Có lẽ như chưa từng cảm nhận được ánh mắt ghen tỵ của mọi người, Cung Dịch Diệu chui đầu vào trong ngực Dạ Nhược Ly, khuôn mặt non nớt khả ái treo lên nụ cười sáng lạn, trong mắt to sáng ngời lóe ra ánh sáng y hệt như sao.
"Mẫu thân, Diệu Nhi đã đột phá, mẫu thân cũng phải nhanh đột phá một chút, chờ mẫu thân đột phá, chúng ta cùng đi đánh người xấu."
Mẫu thân đột phá tiếp liền có thể mở ra cánh cửa thứ tư đi? Mình thật muốn biết trong cánh cửa thứ tư có thứ gì, nghe Gia Nhi nói, mỗi lần mẫu thân mở ra một cánh cửa, nhất định sẽ thực lực tăng nhiều.
Đến lúc đó, mẫu thân nhất định sẽ giết hết đám người xấu Tử Lăng Quốc đến không chừa mảnh giáp.
"Các ngươi đều đi xuống nghỉ ngơi đi, trong vòng ba ngày này, ta sẽ làm cho cấp bậc của mỗi người các ngươi đều tăng lên một cấp, kế tiếp liền nên chuẩn bị đầy đủ cho tỷ thí."
Mọi người đều ngẩn ra, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, trừ Y Thanh Ca và Mạc Tịch Dương ra mọi người bất giác lộ ra vẻ kích động.
Chẳng lẽ Nhược Ly Đại sư muốn dùng đan dược giúp bọn họ tăng lên thực lực? Không sai, nhất định là như vậy, trừ đan dược ra lại có vật gì có thể khiến cho thực lực của bọn họ đều đại thăng trong vòng ba ngày chứ?
Vì không cô phụ với sự kỳ vọng của Nhược Ly Đại sư, bọn họ nhất định sẽ đánh những thiên tài Tử Lăng Quốc kia đến thương tích đầy mình!
Chớp mắt thời gian ba ngày trôi qua, trong ba ngày qua, quả nhiên Dạ Nhược Ly chưa từng nuốt lời, thật sự giúp bọn họ tăng lên thực lực, hiện giờ trong đội ngũ Lạc Nguyệt Quốc, thực lực Y Thanh Ca mạnh nhất, đã đột phá tới Thần Vương đỉnh phong, làm một đại át chủ bài.
Tiếp theo chính là Mạc Đình và Thủy Nhuận, thực lực hai người này tương đương nhau, đều trở thành Thần Vương trung cấp.
Cho dù là thiên phú Mạc Tịch Dương kiệt xuất nhất, nhưng số tuổi lại nhỏ nhất, sau khi dùng đan dược cũng chỉ là Thần Tướng đỉnh phong, mà thực lực Y Phỉ Phỉ tăng lên chỉ là gần năm năm, mặc dù năm năm qua đột nhiên tăng mạnh, lại dựa vào đan dược Dạ Nhược Ly để lại cho nàng, lại vẫn không bằng Mạc Đình và Thủy Nhuận, chỉ bước vào cánh cửa Thần Vương.
Bởi vì do nàng tam hệ đồng tu, ở trong Thần Vương cấp thấp cũng coi như là vô địch, nếu như gặp phải Thần Vương đỉnh phong, nàng cũng có thể thủ thắng dễ như trở bàn tay.
Những người còn lại cũng tăng lên tới đỉnh phong, chỉ có hai người là ở Thần Tướng cao cấp.
"Chư vị, tranh tài sắp tiến hành, các ngươi đều chuẩn bị vẹn toàn hết chưa?"
Trong sân, Dạ Nhược Ly chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui, giọng nói khí phách chậm rãi vang lên dưới nắng sớm, truyền khắp cả các ngóc ngách trong biệt viện.
"Chúng ta đều đã chuẩn bị sẵn sàng!"
Tiếng nói vang dội áp đảo lời nói vừa rồi của Dạ Nhược Ly, đảo mắt nhìn một vòng, nàng mới hài lòng gật đầu một cái: "Được, các ngươi nhớ kỹ, kế tiếp, tỷ thí Luyện Đan Sư và những thiên tài là ngăn cách, cho nên ta không cách nào xuất hiện tại tràng thi đấu, nhưng các ngươi nhất định phải chú ý tới một vài nhân vật một chút..."
Mấy ngày qua, Dạ Nhược Ly đã phái người đi tìm hiểu những người dự thi của các quốc gia khác, chính là vì chuẩn bị cho lúc này.
"Triệu Nhiên – Thiên Đấu Quốc, thực lực ở Thần Vương đỉnh phong, Lưu Nguyệt – Thiên Đấu Quốc, thực lực là Thần Vương cao cấp, Lâm Lôi – Tử Lăng Quốc, thực lực là Thần Vương cao cấp, Vu Khải Vân – Tinh Đấu Quốc, thực lực cũng là Thần Vương cao cấp, các ngươi chú ý bốn người này một chút, đánh không lại liền lập tức nhận thua, nhất là Lâm Lôi – Tử Lăng Quốc, tuyệt đối không thể lỗ mãng, nếu thua vẫn có thể lấy lại danh dự, chết thì cái gì cũng bị mất."
"Nhược Ly Đại sư, ngài hãy yên tâm đi," Mạc Đình khẽ mỉm cười, trong mắt lại lóe lên hàn quang, "Đánh không lại ta sẽ không cứng rắn chống đỡ, nếu như ta gặp phải những người Tử Lăng Quốc khác, quyết sẽ không bỏ qua dễ dàng, về phần Lâm Lôi này..."
Trừng mắt nhìn, khóe môi Mạc Đình câu lên nụ cười quét về phía Y Thanh Ca.
"Y công tử, hi vọng công tử có vận may gặp phải Lâm Lôi, dù sao chỉ có công tử mới có thể đánh bại hắn ta, lúc đó ngàn vạn lần đừng lưu tình, giết bầy cẩu tạp chủng Tử Lăng Quốc kia."
Bờ môi treo lên nụ cười nhàn nhạt, Y Thanh Ca chưa từng để ý tới Mạc Đình, từ đầu đến cuối hai cong ngươi màu lục kia vẫn nhìn chăm chú vào Dạ Nhược Ly.
Nếu như nàng muốn giết người Tử Lăng Quốc, vậy thì vì nàng giết người lại như thế nào? Mặc dù những năm qua hắn chưa từng dính máu tươi, nhưng hắn không ngại vì nàng mà giết người.
"Cái đó, mẫu thân..."
Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt bay tới từ bên cạnh.
Cung Dịch Diệu cắn cắn môi, cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào Dạ Nhược Ly, yếu ớt nói: "Vào mấy ngày trước, Diệu Nhi để cho Thiên Nhiên lão đầu lén giúp Diệu Nhi ghi danh, Diệu Nhi cũng muốn dự thi, mẫu thân có tức giận không?"
Một lúc lâu sau, Dạ Nhược Ly cũng không có phản ứng, Cung Dịch Diệu dè dặt cẩn thận nâng đầu nhỏ lên, sợ hãi nhìn Dạ Nhược Ly.
Ở Thiên Lạc vương phủ, tên tiểu tử này nghiễm nhiên chính là một Tiểu Bá Vương, người duy nhất trên toàn thế giới này có thể làm cho tên tiểu tử này sợ cũng chỉ có Dạ Nhược Ly. Bởi vì cuộc đời này của tiểu tử kia sợ hãi nhất chính là mẫu thân mình thích nhất không để ý tới mình.
"Con muốn chơi đùa vậy thì chơi thật vui vẻ đi," vỗ vỗ đầu Cung Dịch Diệu, khóe môi Dạ Nhược Ly giương lên, trong giọng nói hàm chứa khí phách mười phần, "Nhớ kỹ, con là nhi tử của Dạ Nhược Ly ta, dù là đâm lên tới trời đều sẽ có mẫu thân khắc phục hậu quả cho con, không cần băn khoăn những thứ khác, bất quá nếu như con gặp phải đối thủ mạnh mẽ, lập tức nhận thua cho ta, nghe rõ ràng chưa?"
Ánh mắt sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt treo lên nụ cười sáng chói, Cung Dịch Diệu hăng hái gật đầu một cái, trong đôi mắt to thoáng qua một tia hài hước: "Mẫu thân, Diệu Nhi hiểu rồi."
Trịnh Thiên Nhiên sống chung với tên tiểu tử này đã rất lâu, vì vậy khi thấy quang mamg trong con ngươi của tên tiểu tử này, không khỏi than thở một tiếng vì đối thủ gặp phải tên tiểu tử này.
Đoán chừng sau đó, lại có người trở thành đồ chơi của tiểu ác ma rồi...
Hai trận thi đấu đều cử hành ở trên quảng trường lớn, bởi vì tính chất tỷ thí khác nhau, quảng trường lớn được phân chia ra, lấy một đường tơ hồng làm tuyến phân cách, khiến quảng trường lớn bị phân thành hai khối.
Dạ Nhược Ly cũng không an tâm về Cung Dịch Diệu, vì vậy để cho Lam Thần Nhược hộ tống tới đó, để lúc thời khắc mấu chốt ra tay cứu giúp, cho dù quy định tỷ thí nổi danh, một bên chưa nhận thua thì không được có người khác nhúng tay.
Bất quá Dạ Nhược Ly lại không quản nhiều như vậy, quy định tỷ thí gì đó, xa xa không trọng yếu bằng Cung Dịch Diệu.
"Ha ha, Lỗ Lạc, ta nghe nói ngươi gần đây đi gặp một tiểu nha đầu, cũng thiên vị nàng, không biết tiểu nha đầu kia là ai? Sẽ không lại là nữ nhi riêng của nhi tử ngươi chứ?"
Trên quảng trường phía đông, một mỹ phụ hoàng sam che đôi môi cười rộ lên, đôi mắt đẹp liếc về phía Lỗ Lạc, trong tròng mắt lóe ra quang mang bát quái, tựa hồ như cực kỳ hứng thú với chuyện này.
"Nữ nhi riêng? Nếu như xú tiểu tử kia thật sự có một nữ nhi riêng như vậy, có lẽ ta nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh, đáng tiếc Lỗ gia ta không có phúc phận lớn như vậy."
Nhìn lướt qua mỹ phụ, Lỗ Lạc than thở một tiếng, giọng nói rất là bất mãn.
Xú tiểu tử kia không để ý đến kiều thê trong nhà, lại khắp nơi lưu tình, sinh ra một đống lớn nữ nhi riêng, cố tình lại không có một ai, không có một người nào có tiền đồ, để cho lão người làm phụ thân này mỗi lần gặp hắn cũng hận không thể đánh hắn một trận, đánh hắn tới mức không thể tiếp tục đi ra ngoài tìm nữ nhân.
"Lỗ Lạc, ta cần nhắc nhở ngươi một chuyện."
Vị trọng tài ngồi ở trên chiếc ghế bên trái đầu tiên là một lão giả hôi bào, sắc mặt nghiêm túc, nói năng thận trọng, so sánh với Lỗ Lạc và mỹ phụ hoàng sam, người này liền lạnh lùng nghiêm túc làm cho người ta không muốn đến gần.
"Ta biết rõ ngươi thiên vị nha đầu kia trong chuyện tranh chấp với Tử Lăng Quốc, ngươi đã từng vì nàng mà mất đi sự công bằng, nhưng dù sao đó cũng là lén lút, cho nên cũng sẽ không có ảnh hưởng, nhưng bây giờ là tỷ thí, ta tuyệt sẽ không để cho ngươi xuất hiện phán đoán sai lầm."
"Chuyện này không làm phiền ngươi nhắc nhở, đương nhiên ta biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm," Lỗ Lạc khẽ nhíu mày, cười lạnh một tiếng, nói, "Hơn nữa, ta tin tưởng Nhược Ly nha đầu nhất định sẽ là một người làm cho người khác kinh thán, một lần liền đoạt được quán quân trận tỷ thí."
Một người có thể giúp mình hoàn thành đan phương Hồn Linh Đan, thành tựu luyện đan của nàng tuyệt không tầm thường, vì vậy Lỗ Lạc có tự tin rằng, trong tỷ thí lần này, nàng tuyệt đối có thể đạt được vị trí đứng đầu.
"Vậy sao?" Lão giả hôi bào phát ra một tiếng cười lạnh, con ngươi châm chọc xẹt qua Lỗ Lạc.
Mỹ phụ hoàng sam cũng che môi cười khẽ, cảm xúc toát ra từ trong đôi mắt đẹp đã chứng minh bà cũng không tin lời nói của Lỗ Lạc nói.
Thật sự là Dạ Nhược Ly còn quá trẻ, nếu như một nữ tử chưa đầy ba mươi tuổi so sánh với những lão giả hơn trăm tuổi này, thế nào lại chiếm ưu thế? Hơn nữa những người dự thi này đều là Thần Phẩm Luyện Đan Sư.
Biết hai người đều không tin lời mình nói, Lỗ Lạc không nói gì nữa, chờ có kết quả bọn họ liền biết lão có đang nói khoác không.
"Khụ khụ," ho khan hai tiếng, ánh mắt Lỗ Lạc rơi vào trên quảng trường, "Người dự thi hôm nay đều đã đến đông đủ, như vậy vòng thứ nhất của tỷ thí lần này chính thức tiến hành, tỷ thí của vòng thứ nhất là khảo nghiệm một chút kiến thức mà chư vị đã từng học, ta sẽ cho các ngươi mỗi người một đan phương, trong đan phương có ba chỗ sai, giới hạn cho các ngươi trong thời gian nửa nén hương tìm được chỗ sai rồi sau đó sửa lại, hết thời gian người không vượt qua liền đào thải, người không đáp ra được hai chỗ sai cũng đào thải."
Nghe được lời Lỗ Lạc nói, tâm thần mọi người đều ngẩn ra, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm vào ba người ngồi trên ghế trọng tài.
Lập tức có người phân phát đan phương xuống, sau khi nhận được đan phương, có người mặt lộ vẻ mừng rỡ, có người là nhíu mày suy nghĩ…
Lần thí luyện này cũng có một chút vận may trong đó, nếu có người nhận được đan phương đã từng thấy qua, tất nhiên có thể tìm ra chỗ sai trong đó bằng tốc độ nhanh nhất, ngược lại thì phải cần dùng đến kiến thức đã học để suy đoán.
"Hả?"
Lúc nhận được đan phương, Dạ Nhược Ly lại ngẩn ra, sau đó khẽ nhíu mày.
Lỗ Lạc từng nói đan phương này chỉ có ba chỗ sai, nhưng vì sao nàng lại tìm được năm chỗ sai? Mặc dù hai chỗ này không thể coi như là sai, nhưng nếu đổi Ngũ Lăng Hoa và Thiên Sơn Tuyết thành Ô Sơn Quả và Hùng Gai Thảo thì hiệu quả sẽ tốt hơn.
Ngay tại lúc này, Dạ Nhược Ly nhận ra được một tầm mắt âm độc nhìn chăm chú vào nàng, nàng không cần đoán cũng biết rõ nơi phát ra tầm mắt này.
Cách chỗ Dạ Nhược Ly không xa, Lâm Phổ cười lạnh nhìn Dạ Nhược Ly, trên khuôn mặt già nua xẹt qua một tia khinh thường.
Xem ra Lạc Nguyệt Quốc thật đúng là không có ai, thế nhưng lại chỉ để cho một người tham gia dự thi, người đó còn chỉ là nữ tử chưa tới ba mươi tuổi, nghe nói nữ tử này to gan lớn mật, giết Nhị hoàng tử điện hạ Tử Lăng Quốc bọn họ.
Mà nhìn vẻ mặt vừa rồi của nàng, với nàng mà nói đan phương này cực kỳ khó khăn, cho nên nhất định sẽ bị gạt bỏ ở vòng thứ nhất này.
Trong một nửa quảng trường lớn, cũng có rất nhiều người nhìn thấy Dạ Nhược Ly, ai bảo trong nhiều lão giả tóc hoa râm thì nàng có vẻ nổi trội nhất? Bất quá mọi người đều khinh thường, trừ khi vận khí nàng rất tốt, nhận được đan phương đã từng thấy qua, nếu không nhất định sẽ thua vô cùng thảm.
Có lẽ là nhìn vẻ mặt vừa rồi của nàng, hiển nhiên là chưa từng thấy qua đan phương trong tay...
Đúng lúc này, có người cầm đan phương trong tay lên đi về phía ba vị trọng tài.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn theo, lúc nhìn thấy người nọ đều là mặt lộ vẻ khiếp sợ: "Là An Thái Đại sư Thiên Đấu Quốc, Thiên Đấu Quốc không hổ là mạnh nhất trong Tứ Quốc, An Thái Đại sư cũng không hổ là Luyện Đan Sư cường đại nhất trong Tứ Quốc, cho nên mới có thể tìm ra chỗ sai trong đan phương với tốc độ nhanh như vậy."
"Đúng vậy, nếu như ta có một nửa thực lực của An Thái Đại sư liền cũng đủ rồi."
Mỹ phụ hoàng sam nhận lấy tờ giấy An Thái đưa tới, nhìn lướt qua, nói: "Đan phương này có ba chỗ sai, đều tìm ra ba chỗ, chúc mừng ngươi, thông qua khảo nghiệm của vòng thứ nhất."
Ba chỗ sai, ông ta vậy mà tìm ra toàn bộ với tốc độ nhanh như vậy? Này... Đây cũng quá cường đại rồi…
Dưới ánh mắt của mọi người, An Thái không nhanh không chậm đi xuống, từ đầu đến cuối mặt không đổi sắc, cho dù là nhận được nhiều ánh nhìn chăm chú như vậy cũng chưa từng mừng rỡ, khiến mọi người không thể không bội phục tâm tính của ông.
"Xoạt!"
Theo sát An Thái Đại sư, Lâm Phổ cũng đứng lên, cất bước đi lên phía trước.
"Là Lâm Phổ Đại sư Tử Lăng Quốc, ngài ấy cũng dùng tốc độ nhanh như vậy? Lại có thể đuổi kịp An Thái Đại sư."
Nghe lời nói kinh thán của mọi người, khóe miệng Lâm Phổ hàm chứa nụ cười đắc ý, tựa hồ như rất hưởng thụ cái cảm giác này. Chợt ông ta liếc nhìn Dạ Nhược Ly ở phía dưới, hừ lạnh một tiếng, trong mắt xẹt qua một tia giễu cợt.
Có lẽ vận khí nàng không tệ, đạt được một đầu Huyền thú Thần Hoàng đỉnh phong, cũng nhận được sự che chở của Lỗ Lạc Đại sư, nhưng như thế nàng liền cho rằng mình có thể so sánh với những Thần Phẩm Luyện Đan Sư như bọn họ sao? Điều này cũng quả thật quá buồn cười.
Ở chỗ này, Lỗ Lạc Đại sư không thể thiên vị nàng, nếu không thì làm sao có thể đủ phục chúng?
"Lâm Phổ Tử Lăng Quốc, cũng tìm ra ba chỗ sai, mãn phân thông qua." Mỹ phụ hoàng sam đặt đan phương qua một bên, mỉm cười nói.
Lại là tìm ra ba chỗ sai, có lẽ thành tích này chỉ yếu hơn An Thái Đại sư trước ông ta một bước.
Chợt, Dạ Nhược Ly cũng có động tác...
Trong chốc lát, tất cả ánh mắt tề tụ vào trên người nàng, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Nàng cũng hoàn thành nhanh như vậy sao? Sẽ không phải là biết mình tìm không ra chỗ sai, cho nên bỏ cuộc chứ? Vì vậy, các Luyện Đan Sư đang vùi đầu gian khổ tìm chỗ sai cũng tạm thời dừng lại động tác, đồng loạt chuyển mắt nhìn Dạ Nhược Ly.
Dường như mọi người đều muốn nhìn thấy nữ tử này bị loại bỏ như thế nào, hiển nhiên với thực lực tại tuổi của nàng, tuyệt đối không có khả năng tìm ra chỗ sai nhanh như vậy, như vậy cũng chỉ có khả năng bỏ cuộc này.
"Coi như nàng tự hiểu rõ, biết mình không thể nào tìm ra chỗ sai."
Lâm Phổ cười lạnh một tiếng, tựa như ông ta có lẽ đã nhìn thấy tình cảnh Dạ Nhược Ly rời khỏi tràng thi đấu…