Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ngày 28 tháng 7, 30 tháng 6 âm lịch, chủ trì Ngọc Hải Nam, đạo trưởng Trương Chí Thuận, người thừa kế đời 21 của Toàn Chân giáo hưởng thọ tuổi 104. Trước khi mất, ông đã cảm nhận được điều đó. Nhìn thấy được ngày tàn sắp đến, ông đã được tắm trong nước hoa thơm phức, mặc quần áo mới và dặn dò môn đồ của mình thành kính tu hành. Và rồi, ông đã bay lên trời, trở về cõi trần.”
Ở tầng 12, ánh nắng chiếu sáng rực rỡ, trời trong nắng ấm, Trương Hạo đang đọc tin tức trong máy tính, không nhịn được thốt lên:
“Xã hội hiện nay, Huyền môn xuống dốc, các lão tiền bối cũng lần lượt qua đời rồi.”
Trương Hạo thở dài, biểu cảm cứng ngắt, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống thành phố Trung Hải phồn hoa, gương mặt có vài phần ngạo nghễ.
Đã từng có người hỏi anh: “Vì sao không chuyên chú học hành, sao lại muốn tu đạo?” Anh nói: “Tu đạo có thể thành tiên, đứng ở trên cao, lãnh đạm nhìn xuống hồng trần phàm tục. Anh cực thích cảm giác như vậy.”
Đúng lúc này, một tiếng "Ầm” vang lên, cửa tầng cao nhất bị đá văng ra. Trương Hạo hoảng sợ, phản ứng nhanh nhạy, trong lòng chửi thầm một tiếng, lại sắp chuẩn bị bị thúc giục tiền thuê nhà rồi. Anh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy được một bác gái trung niên mặt vô cảm bước đến.
“Ôi! Bác Ngô đến đây ạ, hôm nay trời lạnh, mà gió lại đang thổi ở tầng cao nhất như này đấy. Nên bác cứ vào trong nhà ngồi chút.”
Trương Hạo tiếp tục cười, đã là tháng 12 rồi, một cơn gió lạnh vừa thổi qua. Cơ thể gầy gò của Trương Hạo đang khoác trên mình một chiếc áo cotton cũ kỹ run rẩy vì lạnh, nơi ấy chỉ còn lại một chút phong thái ngạo nghễ vừa rồi.
Bác Ngô liếc Trương Hạo một cái rồi nói: "Giao tiền thuê nhà, đã nợ 3 tháng rồi, 4 triệu 5.”
“Haha, bác xem, cháu thực sự không có gì trong tay cả, có thể gia hạn thêm mấy ngày nữa được không.”
Trương Hạo cười đến xán lạn. Lăn lộn nhiều năm như vậy, anh đương nhiên hiểu được sức mạnh của nụ cười.
Thực ra, anh phải đồng ý một điều rằng, anh thuê tầng cao nhất này là vì nó rẻ, bằng không ở trong cái thời tiết lạnh giá này, người có tiền sao có thể đến đây ở được. Nhưng ngay cả ở cái tầng cao nhất chỉ có khoảng 10 mét vuông, trong thành phố lớn như Trung Hải tấc đất tấc vàng này, cũng phải tốn đến 1triệu5 một tháng.
“Lại gia hạn thêm mấy ngày? Hóa ra mặt cháu dày như vậy, bà già ta đều cảm thấy xấu hổ giùm.” Bác Ngô lạnh giọng quát, vẻ mặt khinh thường, “ Bác nói Trương Hạo này, còn trẻ như vậy mà cả ngày không làm việc đàng hoàng, chỉ biết làm mấy cái xiếc lừa gạt hãm hại người khác.”
“Haha...”
Trương Hạo vẫn cười xán lạn như cũ, việc khất nợ tiền thuê nhà này đã được anh luyện thuần thục và hiện tại da mặt của anh còn dày hơn cả bức tường rồi.
“ Hạn cuối là ba ngày, nếu như cháu không trả tiền thuê, đừng trách bác đuổi người ra khỏi đây đấy.”
Này có thể coi là tối hậu thư. Nói xong, bác Ngô lập tức xoay người rời đi, lười nói nhiều nữa.
“Haha, bác gái yên tâm, trong vòng 3 ngày nhất định sẽ trả.”
Trương Hạo ngoài mặt cười cợt, trong lòng lại âm thầm kêu khổ.
Trương Hạo không sinh ra ở thành phố Trung Hải, mà anh là một cô nhi, trôi từ con sông Trường Giang xuống rồi tới được huyện An Dương, trấn Thành Nam, thôn Vương Gia. Trong thôn có một vị đạo sĩ sống một mình, thường hay đi giúp mai táng và xem phong thủy, cũng coi là sư phụ của anh. Tuổi tác sư phụ của anh cũng cao, nên đã thu nhận anh làm học trò.
Vài năm sau, sư phụ anh qua đời, để lại một khoản tiền trong ngân hàng miễn cưỡng đủ để anh học xong trung học phổ thông. Tốt nghiệp phổ thông xong, Trương Hạo mới mười tám tuổi. Lần trưởng thành ấy chính là 4 năm. Mấy năm đó, anh có học được một chút cách lăn lộn trong giang hồ nhưng lại quên mất đi bổn phận làm đạo sĩ của mình. Anh không thể không thừa nhận rằng đôi khi muốn làm việc gì đó cũng cần tài năng bẩm sinh. Trương Hạo từ nhỏ thông minh, nhưng lại không có năng lực tu đạo, đạo thư đều có thể đọc thuộc làu nhưng khi vận dụng lại quên sạch mọi chữ.
Cũng ví dụ như xem phong thủy, trong sách nói kết cấu địa hình như thế nào, anh đều hiểu, nhưng lại không thể nhìn ra được cái gì, giống như bị lạc trong sương mù vậy.
Mà anh từ nhỏ đã yếu ớt, mặc dù vẫn luôn kiên trì luyện nội công, nhưng cách luyện lại không khác gì một lão già luyện Thái Cực quyền trong công viên.
Ngoại trừ việc hoạt động gân cốt được một chút, nhưng vẫn không luyện được cảm giác như bên trong sách miêu tả, vẫn là bộ dạng yếu ớt hèn mọn đấy.
Đương nhiên, người bình thường khó ai hiểu được Huyền Môn học.
Trong toàn bộ lịch sử cổ đại, rất ít người đạt được thành tựu lớn trong nghề này, mấy trăm năm mới có được một đạo sĩ giỏi. Mà tính từ lúc đạo Hán triều bắt đầu, qua hơn 2000 năm, những nhân vật như vậy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Trương Hạo thừa nhận, bản thân anh cũng chỉ là một người bình thường, nhưng vào đi vào con đường này, anh cũng phải kiếm cơm sống qua ngày, nên chỉ đành phải lừa dối mọi người đi xem tướng mạo rồi đoán mệnh, trở thành một thuật sĩ trong giang hồ. Nhưng anh quá trẻ, những người làm nghề này rất ít ai trẻ như vậy, nên công việc làm ăn quá kém, ngay cả sinh hoạt cơ bản cũng không thể duy trì.