Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hắn nói: “Nếu thuốc đã được đưa qua đó, vậy bổn vương đã an tâm rồi, ông lui xuống đi.
”
Sau khi quản gia nghe xong, thì vội vàng lui xuống.
Quản gia vừa đi, đôi mắt tối tăm và lạnh lùng của Hiền vương nheo lại, nhìn về phía rừng trúc ở trong viện, trong ánh mắt hắn là sự thất vọng, là sự cô độc sâu thẳm đến mức không nhìn thấy đáy.
…
Buổi tối, lúc Vân Nhược Linh đang nghiên cứu sách y của thời đại này ở Phi Nguyệt các thì bỗng nhiên, khuôn mặt Mạch Lan lo lắng đi vào trong.
“Vương phi, không hay rồi, vết thương của vương gia rỉ ra rất nhiều máu, không cầm lại được, người mau đi xem xem đi.
” Mạch Lan lo lằng nói.
“Có chuyện gì vậy? Rõ ràng ta đã băng bó cho hắn, sao có thể chảy máu được chứ?” Vân Nhược Linh vội vàng đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Mặc dù tạm thời nàng không đến chăm sóc cho Sở Diệp Hàn, nhưng vẫn phải trị thương cho hắn.
Nếu như Sở Diệp Hàn xảy ra chuyện, thì
hoàng đế cũng sẽ hỏi tội nàng.
Cho nên nàng không dám đùa giỡn với tính mạng của Sở Diệp Hàn.
“Là lúc Nguyệt trắc phi gọi Trương thái y đến thay băng gạc cho Vương gia, không biết Trương thái y đã thay như thế nào, mà khiến cho vết thương của Vương gia bị chảy rất nhiều máu.
” Mạch Lan nói.
Vẫn Nhược Linh giận đến chau mày: “Chưa đến giờ thay băng gạc, ai cho phép bọn họ tự tung tự tác giúp vương gia thay chứ?”
Thời gian chưa đến, miễn cưỡng thay băng gạc, hoặc là thao tác không đúng, đều sẽ gây ra chảy rất nhiều máu.
“Là Nguyệt trắc phi nói, nàng ta nhìn thấy trên băng gạc của Vương gia bị dính máu bầm, đã bẩn rồi, nên gọi Trương thái y đến thay băng gạc.
” Mạch Lan vừa đi vừa nói.
“Thật đúng là nữ nhân ngu dốt, nàng ta không phải là đại phu, sao chuyện này nàng ta lại có thể nói bừa bãi được chứ?” Vân Nhược Linh nói xong, người đã xuyên qua cửa tròn ở bên cạnh, bước qua con đường đá phiến, tiến về phía Tinh Thần các cách đó một bức tường.
Lúc này, trong Tinh Thần Các, đã trở thành một mớ hỗn độn.
Sau khi Vân Nhược Linh bước vào tầm điện của Sở Diệp Hàn, thì nhìn thấy Nam Cung Nguyệt đang nhào lên giường của Sở Diệp Hàn, đau đớn khóc lóc.
Mà Trưởng công chúa Sở Khiết Vũ, đứng bực bội ở bên cạnh, đang chất vấn Trương thái y về việc thay thuốc.
Lúc này trong tay Trương thái y đang cầm một cuộn băng gạc, đang hoảng hốt cầm máu trên lưng của Sở Diệp Hàn, nhưng càng cầm thì máu càng nhiều, miếng băng gạc trên tay ông ta và y phục trên người đã bị nhuộm đầy máu tươi, nhìn rất đáng sợ.
Mà Sở Diệp Hàn thì đang tỉnh, hắn hung hãn chau chau mày, ánh mắt lạnh ngắt, trên trán toàn mồ hôi lạnh, giống như đang chịu đựng vết thương ở trên lưng vậy.
“Có chuyện gì vậy? Chưa đến thời gian thay thuốc, đang yên đang lành, mấy người thay thuốc cho vương gia làm gì chứ?” Vân Nhược Linh vừa bước vào, nhanh chóng đi đến trước mặt Sở Diệp Hàn, nói với bọn họ.
Trưởng công chúa nhìn thấy, nhất thời lạnh lùng nhìn chăm chăm nàng.
“Ngươi còn nói sao, hoàng thượng bảo người chăm sóc cho Diệp Hàn, người chăm sóc như thế nào vậy? Cả ngày hôm nay người đều chưa đến thăm đệ ấy, ngươi có còn là Ly vương phi không đó?”
“Không phải là Nguyệt trắc phi nói muội ấy có thể làm được sao? Nếu như muội ấy có thể hầu hạ Vương gia, vậy còn gọi ta đến để làm gì chứ?” Vân Nhược Linh trả lời không chút khách sáo.
“Ngươi… Nguyệt Nhi nói, là muội ấy thương Diệp Hàn, muội ấy ở đây, thì không có nghĩa là người không đến, hai người đều là thê tử của Diệp Hàn đó, đều phải san sẻ với đệ ấy.
” Trưởng công chúa nói.
“Nếu như muội ấy thật sự thương vương gia, vậy tại sao không đến hỏi ta trước, mà lại trực tiếp đi gọi Trương thái y thay thuốc cho у vương gia?” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.
Nam Cung Nguyệt thấy vậy, nhanh chóng đứng dậy, nhìn Vân Nhược Linh, “Tỷ tỷ, đây không phải là lúc cãi nhau và đổ lỗi, xin tỷ hãy xem vết thương cho vương gia đi, ngài ấy đang chảy rất nhiều máu.
”
“Ý của muội là, là ta đang ồn ào ở đây sao, là ta đang chối bỏ trách nhiệm sao? Không phải là muội đang muốn đẩy chuyện muội muốn hầu hạ vương gia cho ta đấy chứ? Muội cũng không phải là đại phu, tại sao lại thay thuốc sớm cho hắn chứ?” Vân Nhược Linh nói.
.