Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Đa tạ người, Vương phi nương nương.
Y thuật của người cao siêu, không hổ là nữ thần y." Tô Thanh cảm kích, phất tay áo hành lễ với Vân Nhược Linh.
Tô Thất Thiếu nhàn nhạt nói: "Nữ thần y cái gì chứ? Chẳng qua vận khí của nàng ta tốt mà thôi.
Hơn nữa bệnh của ta còn chưa khỏi hoàn toàn, ai biết được liệu phương pháp của nàng ta có thực sự hiệu nghiệm?"
"Có hiệu nghiệm hay không, chẳng phải Thế tử thử rồi sẽ biết sao? Cũng không còn sớm nữa, ta không ở đây tiếp chuyện các ngươi được, cáo từ." Thái độ của Tô Thất Thiếu tệ như vậy, Vân Nhược Linh không muốn ở gần hắn ta.
Nếu không phải do nàng đã đồng ý chữa bệnh cho hắn ta thì đến nhìn hắn ta nàng còn chẳng thèm.
Loại người này còn sống chỉ tổ là u nhọt của xã hội, nên chết đi mới đúng.
"Ly Vương phi, quả thật lần này đã làm phiền khiến người vất vả rồi, để tiểu nhân tiễn người.
Đợi bệnh tình của Thế tử có chuyển biến tốt, nhất định tiểu nhân và Thế tử sẽ đến Ly Vương phủ đa tạ người." Tô Thanh vội vàng chạy đến tiễn Vân Nhược Linh.
"Dù sao cũng đừng đến Ly Vương phủ." Vân Nhược Linh lập tức xua tay: " Ta chỉ thuận tiện làm việc trong khả năng của mình mà thôi, không đáng nhắc đến, ngày thường ta cũng bận nhiều việc, sợ là không có thời gian chiêu đãi các ngươi."
Trong lòng nàng bỗng dưng hơi căng thẳng.
Nàng lén lút cứu người sau lưng Sở Diệp Hàn, nếu để hắn biết thì liệu có được không?
Cho nên chuyện này tuyệt đối phải giữ bí mật, không thể để Sở Diệp Hàn biết.
Vẻ mặt Tô Thanh như hiểu ra, hắn ta đáp: "Vâng, tiểu nhân biết rồi."
Hắn ta biết từ trước tới nay quan hệ giữa Ly Vương và lão gia không tốt, cứ như vậy mà đến phủ đa tạ Ly Vương phi chắc chắn sẽ không thích hợp.
Đợi có cơ hội, hắn ta sẽ khuyên Thế tử mời Ly Vương phi dùng bữa để bày tỏ sự biết ơn nàng.
Nói chuyện với Tô Thanh xong, lúc Vân Nhược Linh đang định rời đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng Tô Thất Thiếu ở bên trong: "Đợi ta khỏi bệnh rồi, việc đầu tiên sẽ làm chính là tiếp tục tìm mỹ nhân của ta, lấy nàng làm thê tử, yêu thương chiều chuộng, cho nàng ăn ngon mặc đẹp, mãi mãi chỉ yêu một mình nàng."
Vân Nhược Linh nghe xong, sợ tới mức kéo Thu Nhi chạy đi.
Nàng không muốn gặp lại cái người ăn chơi trác táng này nữa.
Không ngờ gia hỏa này lại cố chấp như vậy, muốn mặc kệ cũng không được, thật là phiền phức.
Tĩnh dưỡng mười mấy ngày rồi, vết thương trên lưng Sở Diệp Hàn đã đóng vảy, tình trạng tốt hơn rất nhiều.
Hắn đã có thể tự ra khỏi giường, ngoại trừ không được để vết thương ở lưng bị rách ra thêm thì còn lại đều bình thường.
Đời này của hắn chưa từng trải qua kiểu nằm sấp để ngủ, lần này quả thật khiến hắn cực khổ muốn chết.
Nam Cung Nguyệt thấy thế, không nhịn được mà giơ ngón cái: "Chúc mừng Vương gia, thân thể Vương gia hồi phục rất tốt, có thể khỏi nhanh như vậy không chỉ nhờ thân thể ngài vốn đã khoẻ mạnh mà còn nhờ thuốc mỡ Băng Hàn Ngọc Lộ mà Hiền Vương đưa cho.
Nghe nói thuốc mỡ đó là đích thân Thanh Vân đại sư điều chế.
Thanh Vân đại sư quả là danh y trên Cửu Hoa Sơn, nhờ có ông ấy Vương gia mới có thể hồi phục nhanh như vậy."
Vân Nhược Linh ở bên cạnh nghe thấy, không khỏi ngước lên nhìn trời, trợn mắt bất lực.
Vốn dĩ nàng đâu có dùng thuốc mỡ của Thanh Vân đại sư?
Rõ ràng là mấy ngày nay nàng tận lực chăm sóc cho Sở Diệp Hàn, dùng thuốc cẩn thận chữa trị cho hắn, liên quan gì đến thuốc mỡ của Thanh Vân đại sư?
Trưởng công chúa ở bên cạnh liếc nhìn Nam Cung Nguyệt, đột nhiên thay đổi thái độ, nói: "Nguyệt Nhi, không chỉ nhờ Thanh Vân đại sư mà Nhược Linh cũng góp công rất lớn.
Mấy ngày nay vì chữa trị cho Hoàng đệ mà nàng ấy đã tốn không ít công sức."
Vân Nhược Linh ngẩn người, Trưởng công chúa như thế này là sao?
Bị ma nhập rồi?
Không phải nàng ta ghét nàng lắm sao, tự nhiên bây giờ lại khen nàng?
Không có bữa trưa nào là miễn phí trên đời này, chắc chắn nàng ta không có ý gì tốt đẹp đâu.
Sắc mặt Nam Cung Nguyệt cứng đờ, nàng ta vội nói: "Đúng vậy, Trưởng tỷ nói đúng lắm.
Chủ yếu là nhờ tỷ ấy đã không quản ngày đêm chăm lo cho Vương gia.
Ý của muội là tỷ ấy có công rất lớn, thuốc mỡ Băng Hàn Ngọc Lộ cũng có công dụng hữu hiệu.
Có nó trong tay, tỷ ấy vừa có thể tốn ít công sức mà vẫn trị khỏi vết thương cho Vương gia.".