Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bình thường các nàng vốn không tiếp xúc với Vương gia, cũng không có gì ấm áp hay không ấm áp.
"Không có gì, Thu Nhi, sắp đến Tết rồi, ngươi đến công trung lấy bạc, làm cho mỗi người các ngươi đều may một bộ quần áo mới, thuận tiện giúp ta đặt mua vài bộ, tránh người khác nói ta keo kiệt, làm mất mặt Vương phủ." Vân Nhược Linh cười đùa.
"Vâng, nương nương, người yên tâm, em nhất định sẽ đặt mua rất nhiều quần áo xinh đẹp cho người." Thu Nhi cảm động đến mức đỏ hết cả mũi.
Lần trước Nguyệt Trắc phi muốn kiểm tra thân thể của nàng ấy, là Vương phi liều mạng bảo vệ nàng.
Nay Vương phi lại quan tâm các nàng như vậy, nàng ấy quả thật rất cảm động.
Nàng ấy không biết nói gì hơn, về sau chỉ đành chăm sóc Vương phi thật tốt, làm việc để trả ơn.
Dù sao bây giờ Vương phi là đương gia của Vương phủ, các nàng muốn lấy bạc rất tiện, lấy biên lai xong thì đến gặp tiên sinh ở phòng thu chi nhận bạc là được.
Cứ như vậy, nàng ấy mua cho Vương phi mấy bộ quần áo hoa lệ nhất, hợp thời nhất.
"Nương nương, Trưởng Công chúa và Mai cô cô đến đây ạ." Lúc này Lam nhi đi đến.
Nàng ta vừa tiến vào, Trưởng Công chúa mặc váy gấm tay rộng màu đỏ tươi và Mai cô cô mặc cung trang đã đến.
Mọi người nhìn thấy là Trưởng Công chúa, nhanh chóng đứng dậy thỉnh an nàng ta.
"Thỉnh an Trưởng Công chúa."
Mai cô cô cũng thi lễ với Vân Nhược Linh: "Lão nô thỉnh an Vương phi."
Vân Nhược Linh nhìn Trưởng Công chúa, không có chuyện gì thì không đến điện Tam Bảo.
Trưởng Công chúa luôn bất hòa với nàng, nàng ta đến tìm nàng làm gì?
Nghĩ đến giữa trưa hôm nay, Trưởng Công chúa đột nhiên nói chuyện thay nàng trước mặt Nam Cung Nguyệt, trong lòng nàng có chút cảm giác không lành.
"Trưởng tỷ." Cho dù trong lòng Vân Nhược Linh không thích Trưởng Công chúa thì cũng phải kiên trì vấn an nàng ta.
Trưởng Công chúa liếc nhìn nàng một cái, giữa vầng trán có một khí thế tôn quý và cao ngạo trời sinh: "Nghe nói ngày mai ngươi muốn tiến cung gặp Hoàng thượng?"
"Đúng vậy, sao thế?" Vân Nhược Linh hỏi thẳng.
Nàng cũng không thích đoán mò.
Trưởng Công chúa dừng một chút, mặt hơi đỏ lên: "Có thể bảo các nàng lui xuống trước rồi từ từ nói chuyện không?"
Mấy người Thu Nhi lo lắng nhìn Vân Nhược Linh, sợ nàng bị Trưởng Công chúa bắt nạt.
Vân Nhược Linh lại rất bình tĩnh, nói: "Thu Nhi, các ngươi lui xuống trước, dâng trà và điểm tâm lên."
Tốt xấu gì Trưởng Công chúa cũng là khách, đã vào cửa thì nàng cũng nên chiêu đãi, tuyệt đối không hẹp hòi bạc đãi nàng ta.
Chờ Mai cô cô và Thu Nhi các nàng đều lui ra hết, trong phòng chỉ còn lại hai người Vân Nhược Linh và Trưởng Công chúa.
Không còn những người khác, Trưởng Công chúa cũng không cần căng mặt ra nữa, nàng ta nói với Vân Nhược Linh: "Thật không dám giấu diếm, hôm qua Hoàng thượng đã phái Liễu công công đến thúc giục ta hồi cung, đối với người không muốn hồi cung thì hoàng cung kia chỉ là một nơi ăn tươi nuốt sống người khác.
Ta đã hạ quyết tâm, lần này xuất cung ta muốn ở lại Ly Vương phủ mãi mãi.
Không phải lúc trước Hoàng thượng đã nói rồi sao, nếu ngươi có thể trị thương cho hoàng đệ của ta thật tốt thì ông ta sẽ đáp ứng một điều kiện của ngươi.
Lần này ngươi tiến cung gặp ông ta, có thể dùng sự tự do của ta làm điều kiện trao đổi không?"
Vân Nhược Linh sửng sốt trong lòng, quả nhiên sợ cái gì thì cái đó đến.
Trưởng Công chúa ở nơi này hơn mười ngày, nàng đã chịu không nổi rồi.
Nếu cả đời nàng ta đều ở đây thì nàng còn sống nổi hay không đây.
"Công chúa đây là có ý gì, ta không hiểu lắm." Vân Nhược Linh ngẩng đầu giả ngu.
"Ý của ta là, ta không muốn trở lại cái hoàng cung như nhà giam kia nữa.
Đó chính là một cái nhà giam tăm tối, trói buộc ta, khiến ta khốn khổ.
Hoàng thượng muốn nhốt ta trong cung cả đời, ông ta sợ sau khi ta xuất cung sẽ tuyên bố với người khác chuyện năm đó ông ta giết phụ mẫu của ta rồi soán ngôi của phụ hoàng.
Mấy năm gần đây, nếu không có Thái hậu bảo vệ ta, ta đã sớm chịu khổ với thủ đoạn thâm độc của ông ta."