Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nàng vừa nhìn thấy Sở Diệp Hàn thì hai mắt lập tức chớp chớp, linh động nói: “Như thế nào? Có được không?”
Lúc Sở Diệp Hàn nhìn thấy Vân Nhược Linh, đầu tiên là ngơ ngác một chút sau đó khẽ cong khóe môi: “Cũng được, thanh toán đi.”
Vất vả khổ cực sửa soạn một phen vậy mà Sở Diệp Hàn lại chỉ đánh giá một câu “cũng được”, Vân Nhược Linh có chút không có nên lời, khóe môi mím chặt lại.
Nàng không biết rằng Sở Diệp Hàn nói như vậy đã là được đánh giá rất cao rồi.
Sở Diệp Hàn đã nhanh chóng thanh toán xong, ông chủ cửa tiệm mang những món đồ trang sức mà Vân Nhược Linh đã chọn rồi đích thân tiễn họ lên xe ngựa.
Lúc Sở Diệp Hàn đang thanh toán, Vân Nhược Linh lén lút liếc nhìn hắn một cái, phát hiện những món đồ trang sức mà nàng mua vậy mà lại tốn hết năm, sáu vạn lượng bạc, đây là dưới tình huống nàng đã cực kỳ cố gắng lấy ít đồ trang sức lại rồi.
Sở Diệp Hàn chỉ đưa nàng đi dạo phố một vòng đã tiêu tốn nhiều lượng bạc như vậy.
Thế mà lần trước Nam Cung Nguyệt chỉ tham ô của hắn hơn mười vạn lượng bạc một tháng, hình như hắn còn rất tức giận, không những thế còn xử lý biểu ca bà con xa của Nam Cung Nguyệt trước mặt mọi người.
Chẳng lẽ, nàng đã trở nên quan trọng hơn trong lòng hắn rồi?
Nghĩ đến đây, nàng lắc đầu một cách quả quyết, không phải như vậy đâu.
Sở Diệp Hàn chỉ là sợ nàng ăn mặc quá xuề xòa sẽ làm hắn mất mặt nên mới hào phóng với nàng như vậy.
Tuyệt đối không thể là bởi vì hắn thích nàng mới dẫn nàng đến đây mua đồ.
Xe ngựa nhanh chóng dừng lại trước Ly Vương phủ.
Phu xe vừa xuống xe ngựa đã vội vàng gọi mấy người quản gia đến giúp đỡ chuyển y phục và trang sức mà Vương gia mua cho Vương phi.
Bởi vì Vân Nhược Linh mua rất nhiều đồ cho nên có hơn mười mấy gã sai vặt đều đi theo để giúp đỡ.
…
Trong chốc lát chuyện này đã truyền đến tai của Trưởng Công chúa và Nam Cung Nguyệt đang uống trà.
Hai người nghe thấy Sở Diệp Hàn đã mua rất nhiều y phục và đồ trang sức cho Vân Nhược Linh thì lập tức thể hiện vẻ mặt ghen ghét ra ngoài, đi đến cửa chính bên trong viện.
Sau khi Trưởng Công chúa biết hôm nay Vân Nhược Linh tiến cung thì vẫn luôn bồn chồn không yên mà đợi ở sảnh chính, vừa uống trà vừa buồn chán đợi Vân Nhược Linh trở về.
Cho nên hôm nay nàng ta cũng rất tò mò, rốt cuộc là Vân Nhược Linh đã ra điều kiện gì với Hoàng thượng.
Nam Cung Nguyệt vừa nghe thấy Sở Diệp Hàn mua rất nhiều y phục và đồ trang sức cho Vân Nhược Linh thì ghen tị đến mức gương mặt bắt đầu tái xanh, nàng ta không nghĩ tới Vương gia lại đích thân dẫn nàng đi mua trang sức, còn bỏ ra một số tiền khổng lồ là năm sáu lượng.
Hắn thật sự rất sủng ái Vân Nhược Linh.
Đợi đến khi hai người dẫn theo đám nha hoàn đi đến trước cửa chính thì đã nhìn thấy hạ nhân đang chuyển y phục và đồ trang sức.
Vừa nhìn vào chất liệu y phục trên khay và đồ trang sức sáng lấp lánh kia, hai người bọn họ đã biết những thứ này không phải là những thứ tầm thường, đều là những thứ có giá trị không nhỏ.
Đột nhiên Nam Cung Nguyệt ghé sát vào người Trưởng Công chúa, nhỏ giọng nói: “Công chúa, không phải người đã kêu Vân Nhược Linh cầu tình với Hoàng thượng, bảo nàng dùng điều kiện trao đổi để cho người được ở lại Ly Vương phủ sao? Lẽ nào nàng vốn dĩ không trao đổi điều kiện thay người mà yêu cầu Hoàng thượng một lượng bạc lớn? Nếu không thì sao Vương gia có thể vung tay mua cho nàng nhiều đồ như vậy, mấy vạn lượng này, nói không chừng là nàng dùng điều kiện để đổi lấy đó.”
Đúng vậy, nhất định là như thế.
Vương gia cũng không sủng ái Vân Nhược Linh, sao có thể mua cho nàng nhiều đồ như thế được?
Chắc chắn là Vân Nhược Linh đã lấy chuyện cứu Vương gia ra để trao đổi số bạc này với Hoàng thượng.
Như vậy thì đã rõ rồi.
Trong chốc lát sắc mặt của Trưởng Công chúa đột nhiên tối sầm lại, nàng ta nắm chặt tay: “Hay cho một Vân Nhược Linh, bổn cung cầu xin nàng ta vậy mà nàng ta lại không giúp đỡ bổn cung.
Chỉ vì mấy vạn lượng bạc mà từ chối bổn cung, con mắt của nàng ta cũng thật nông cạn.
Mấy vạn lượng bạc bổn cung vẫn có thể lấy ra được, nếu nàng ta thật sự muốn bạc thì có thể hỏi bổn cung nhưng nàng ta lại cố ý làm như vậy, thật là khinh người quá đáng.”