Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vân Nhược Linh nói: “Trong phòng này của ngươi, ngay cả một nha hoàn cũng không có, đối với ngươi thì tiện lợi, nhưng đối với ta mà nói, cũng không tiện chút nào.
Ngươi xem vừa rồi, nếu như ngươi chuẩn bị mấy nha hoàn ở đây, có phải là có người hầu hạ ta rồi hay không? Mặc những xiêm y này rất phiền toái, từng tầng một vô cùng phức tạp.
Bây giờ muốn ta tự mình thay và mặc, một mình ta thật sự không chắc chắn, đây là bởi vì nơi này của ngươi không có nha hoàn.”
Mà bây giờ đã muộn như vậy, Vân Nhược Linh cũng không muốn gọi đám Thu Nhi đến hầu hạ nàng.
Nàng cũng không phải người không tinh tế như vậy.
Nàng chỉ không biết mặc xiêm y phức tạp của mấy người ở cổ đại mà thôi.
Sở Diệp Hàn nhìn Vân Nhược Linh với ánh mắt thâm thúy, nói: “Ngay cả năng lực tự chăm sóc bản thân ngươi cũng không có? Thôi, bổn vương giúp ngươi.”
Nói xong, hắn tiến lên, hai tay đặt lên vai Vân Nhược Linh, chuẩn bị cởi xiêm y cho nàng.
Vân Nhược Linh kinh hãi, giận dữ trừng mắt nhìn hắn: “Dừng tay lại, ta sẽ tự mình cởi ra, không cần ngươi cởi.”
Sở Diệp Hàn nhếch môi mỏng, hứng thú nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt sáng ngời giống như những ngôi sao rực rỡ: “Nếu không phải ngươi ngu ngốc, ngươi nghĩ bổn vương nguyện ý giúp ngươi ư? Được, tự cởi ra.”
“Ngươi xoay người đi chỗ khác, không được nhìn trộm.” Vân Nhược Linh nói xong, ôm lấy một bộ xiêm y mới sạch sẽ đi về phía sau bức bình phong.
Sở Diệp Hàn khinh thường liếc nàng một cái: “Bổn vương đã nói rồi, bổn vương không có hứng thú với dáng người giống như khúc gỗ của ngươi.”
Nói xong, hắn ngồi trước bàn ngọc, dáng người thon dài, vầng trán lạnh lùng, tay ngọc của hắn khẽ nâng lên cầm lấy ấm trà tinh xảo tráng men màu bạc rồi tự rót cho mình một tách trà, chậm rãi thưởng thức.
Vân Nhược Linh chạy đến phía sau bình phong, nhìn trộm Sở Diệp Hàn xuyên thấu qua khe hở của bình phong một cái.
Thấy hắn đang ngồi trước cửa sổ uống trà, lúc này nàng mới yên tâm.
Điều đó có nghĩa là hắn sẽ không nhìn trộm nàng.
Tuy nhiên, lúc Sở Diệp Hàn ngồi ở chỗ đó uống trà lại giống như một bức tranh mỹ nam thời Ngụy Tấn.
Mặt mày hắn như tranh vẽ, môi chúm chím, mũi hình quả trám, mặt như ngọc, cằm có độ cong hoàn mỹ, một mái tóc đen nhánh mượt mà như tơ lụa được vén ra sau đầu.
Hắn giơ tay nhấc chân thì cả người cũng toát lên vẻ quý khí như trăng sáng trong đêm.
Trên người hắn có khí chất lạnh lùng cô tịch, đôi mắt đẹp của hắn thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ra cây mai trắng xóa tuyết ngoài cửa sổ, cùng với mấy ngôi sao thưa thớt còn sót lại trên bầu trời.
Hắn trông có vẻ cô đơn kiết lập, cô đơn lẻ bóng, phảng phất như trên thế gian này chỉ còn lại một mình hắn vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt của hắn, Vân Nhược Linh cảm thấy đây chắc chắn là một nam nhân có nội tâm vô cùng cô độc, nếu không trên người hắn sẽ không toát ra loại khí chất u sầu như quý tộc này.
Người có dáng vẻ đẹp trai đúng là không giống người thường, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đã lập tức lộ vẻ vừa u sầu vừa mê người.
Nếu như là một gã mập mạp chết tiệt, người ta đoán chừng sẽ cho rằng hắn đang đói bụng, muốn ăn mặt trăng trên trời.
Sau khi Vân Nhược Linh Hân thưởng thức xong bức tranh mỹ nam này thì vội vàng cởi xiêm y trên người mình.
Bố cục xiêm y của người xưa vừa nhiều vừa phức tạp, mà không biết vì sao xiêm y trên người nàng lại có cái nút mở khuy áo quá nhỏ, nút thắt quá lớn, khiến nút thắt của nàng rất chặt, còn rất khó cởi.
Nàng cởi nó ra vài lần mà vẫn chưa thể cởi nút thắt ra.
Trán nàng cũng lấm tấm mồ hôi trong chốc lát, động tác của nàng trở nên gấp gáp hơn.
Ai ngờ nàng càng căng thẳng, nút thắt này càng khó cởi, cuối cùng cởi đến mức tay nàng thì đau mà nút thắt này còn chưa mở ra.
Nàng tức giận đến mức nàng thực sự muốn lấy một cái kéo cắt phăng cái nút thắt này.
“Người làm sao vậy?” Sở Diệp Hàn đang uống trà thì nghe được giọng nói oán giận của Vân Nhược Linh bèn không khỏi đứng dậy, lạnh lùng đi tới.