Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mấy lời này của Vương phi thật sự quá khó nghe rồi.
Nhưng mấy lời nói này cũng không sai, nàng ta không có cách nào để phản bác lại.
Nàng ta cắn chặt môi đầy oán hận, đột nhiên nói: “Tỷ tỷ không nhắc tới trưởng tỷ, muội suýt chút nữa thì quên mất, Vương gia, lần trước trưởng tỷ có nói, tỷ ấy muốn có cảm giác gia đình trong vương phủ của chúng ta, buổi tối đã kêu tất cả chúng ta qua, tốt nhất cùng nhau đi đến chỗ của tỷ ấy dùng bữa.
Trưởng tỷ như mẹ, Trưởng tỷ mấy khi đến, muội nghĩ chúng ta nên nghe theo tỷ ấy, tối nay có thể cùng nhau đến chỗ trưởng tỷ ăn được không? Tỷ tỷ nếu như thích ăn lẩu, có thể đem nồi lẩu qua chỗ của trưởng tỷ, mọi người cùng nhau vui vẻ được không?
Vân Nhược Linh nghe xong, vội vàng nói: “Ta không đi, muốn đi thì muội và Vương gia đi đi, Thu Nhi, chúng ta chuẩn bị thôi, chuẩn bị ăn lẩu nào.
”
Vân Nhược Linh nói xong, vỗ tay, căn bản không quan tâm đến Nam Cung Nguyệt và Sở Diệp Hàn.
Nam Cung Nguyệt vội nói: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ không coi trưởng tỷ ra gì sao? Đây là yêu cầu của trưởng tỷ, sao tỷ lại có thể không đi? Tỷ không sợ người khác nói tỷ không kính trọng trưởng tỷ sao?
“Dù sao ta cũng không đi, mọi người ai thích đi thì đi.
” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.
Nàng thấy vẫn là ở lại trong tiểu viện của minh tự do hơn, nàng chính là buồn bực không muốn đi đến chỗ của trưởng công chúa.
Nam Cung Nguyệt tức giận giậm chân: “Vương gia, chàng xem tỷ tỷ kìa, tỷ ấy sao có thể như vậy chứ?”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng liếc nhìn Nam Cung Nguyệt, nghĩ đến chuyện đêm hôm đấy bị nàng ta hạ dược, giọng nói của hắn trở nên vô cùng lạnh nhạt: “Nàng đi đến chỗ trưởng công chúa đi, còn bổn vương sẽ dùng bữa với Vương Phi.
”
Trong phút chốc khuôn mặt của Nam Cung Nguyệt cứng nhắc lại rồi, giống như khuôn mặt bị di chứng sau phẫu thuật thẩm mỹ vậy, đôi môi nàng ta rung rung không dám tin, đôi mắt ngấn lệ.
Nàng ta không dám tin, sự cưng chiều của Sở Diệp Hàn với nàng ta, lại có thể đối xử với nàng ta lạnh nhạt như vậy.
Hắn từ trước đến nay chưa bao giờ dùng những lời lẽ lạnh nhạt như thế nói với nàng ta.
Đây là lần đầu tiên.
Trước đây, hắn đều gọi nàng ta vô cùng yêu thương Nguyệt Nhi.
Nhưng bây giờ hắn thay đổi rồi.
“Vương gia, chàng đang tức giận với ta sao? Chuyện ngày hôm đó, là lỗi của ta, ta tự biết bản thân làm sai, vì vậy đã cố ý làm bữa tối, chính là để nhận lỗi với chàng.
” Nam Cung Nguyệt cắn môi dưới tỏ vẻ đáng thương yếu đuối, dáng vẻ khiến người ta vô cùng cảm thương.
Đáng tiếc, nhìn trong mắt Sở Diệp Hàn, đã có chút thay đổi rồi.
Hắn lạnh lùng nói: “Nàng và Vương Phi đều là thê tử của bổn vương, bổn vương có thiên vị nàng, đối với nàng ấy lạnh nhạt, thì nàng ấy vẫn trị bệnh cho thái hậu, cứu mạng bổn vương, bổn vương nên cùng nàng ấy ăn một bữa cơm.
Nguyệt Nhi, từ khi nào, mà nàng lại trở nên không hiểu chuyện như vậy?”
Nam Cung Nguyệt trong ấn tượng của hắn, không phải luôn nhã nhặn khiêm tốn, nhún nhường, không biết tranh giành với người khác hay sao?
Nam Cung Nguyệt thấy Sở Diệp Hàn hoài nghi mình, trong phút chốc trở nên luống cuống.
Không được, không thể để Sở Diệp Hàn hoài nghi nàng ta.
Bây giờ nàng ta vẫn còn sự sủng ái của hắn, nàng ta nhất định phải biểu hiện cho tốt, không thể để hắn chán ghét vứt bỏ được.
Nếu như hắn thật sự chán ghét mà vứt bỏ nàng, vậy nàng ta phải làm thế nào?
Nàng ta vội vàng nói: “Xin lỗi, Vương gia, đều do ta quá quan tâm chàng, mới như thế, vậy tối nay, ta dùng bữa với trưởng tỷ, chàng dùng bữa với tỷ tỷ đi, hôm khác, chàng có thể ăn cơm với ta được không?”
Sở Diệp Hàn suy nghĩ, từ sau khi trưởng công chúa đến vương phủ, đều là Nam Cung Nguyệt tiếp đãi tỷ ấy, hắn ngay lập tức có chút hối hận bản thân vừa rồi đã quá lạnh nhạt với Nam Cung Nguyệt.
Hắn nói: “Được, bổn vương hứa với nàng, nàng chọn một ngày đi.
”
“Cảm ơn Vương gia, vậy thần thiếp đi trước, hy vọng chàng và tỷ tỷ ăn vui vẻ.
” Nam Cung Nguyệt khẽ cười nhìn Sở Diệp Hàn rồi nhẹ nhàng lướt qua, bước đi với khuôn mặt thùy mị.