Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bà ta miễn cưỡng giương mắt lên nhìn, giống như một tên vô lại, khinh thường nói: "Vương phi, lão nô cũng chỉ là thuận theo lời của mọi người mà nói, người không thể sử dụng tư hình với lão nô được.
Lão nô là người của Nguyệt phu nhân, nếu người muốn động vào lão nô thì cũng phải hỏi qua Nguyệt phu nhân mới được."
Nam Cung Nguyệt đương nhiên không muốn người của mình bị vả miệng, như vậy thì mặt mũi nàng ta để ở đâu?
Vì thế nàng ta lạnh nhạt nói: "Tỷ tỷ, không có lửa làm sao có khói.
Nếu như mọi người đều đang đồn đại về chuyện này, muội muội thấy việc cấp bách của tỷ bây giờ không phải là trừng phạt bà Vương mà là chứng minh sự trong sạch của tỷ với mọi người, chứng minh tỷ không hề có yêu ma tà quái gì hết.
Muội muội tin rằng mọi người cũng sẽ không nói linh tinh nữa."
"Hừ" Vân Nhược Linh cười nhạt, lạnh lùng nhếch đuôi lông mày: "Bổn Vương phi không phải là yêu quái, sao phải tự mình chứng minh trong sạch? Chủ ý của ai thì người đó tự tìm bằng chứng, ai vu tội cho bổn Vương phi là yêu quái thì mời người đó lấy chứng cớ ra đây.
Nếu như không có mà chỉ nói suông vu cáo hãm hại người khác thì bổn Vương phi sẽ tập lức đưa tới quan phủ, để quan phủ trừng trị tội hãm hại Vương phi."
Sắc mặt Nam Cung Nguyệt nhất thời trở nên cứng đờ.
Bây giờ Vân Nhược Linh quả thật không dễ đối phó.
Bà Vương vừa nghe Vương phi nói như vậy thì sắc mặt trở nên trắng bệch.
Lúc đầu bà ta tràn đầy tự tin, cho rằng phu nhân được Vương gia sủng ái thì sẽ bảo vệ được bà ta.
"Lý Tam, nếu như bà Vương không muốn quỳ thì ngươi cho người lên giúp bà ta một tay." Vân Nhược Linh lạnh giọng phân phó Lý Tam.
Lý Tam lập tức bước lên trước, giữ lấy bà Vương rồi duỗi chân đạp một phát thật mạnh vào chân bà ta.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên, bà Vương vặn vẹo gương mặt, đau đớn quỳ trên mặt đất.
Tiểu Lam thấy vậy thì tức khắc vén tay áo lên, phỉ nước bọt vào lòng bàn tay, chà xát rồi bước đến trước mặt bà Vương.
Nàng ấy cúi người, hướng về phía hai má của bà Vương giáng hai cái tát thật mạnh, lần lượt tát.
Chỉ nghe thấy tiếng vả miệng "bốp bốp bốp" khiến mọi người xung quanh đều sợ hãi nín thở.
Tiểu Lam nhìn thì có vẻ gầy yếu nhưng sức lực không hề nhỏ, mỗi một cái tát giáng xuống đều vang dội, khiến người khác phải run rẩy khiếp sợ.
Hơn nữa móng tay Tiểu Lam rất dài, trong lúc vả miệng nàng ấy cố tình dùng móng tay đâm, cào vào mặt bà Vương.
Chỉ chốc lát sau, trên mặt bà Vương đã nổi lên từng vệt rớm máu, khiến bà ta đau đớn kêu gào.
Da thịt trên mặt bà ta tưởng chừng như bị rạch lộ cả thịt ra.
Móng tay Tiểu Lam cũng dính đầy vết máu của bà Vương, một màn này khiến những người xung quanh không còn ai dám nói linh tinh gì nữa.
Không ngờ rằng nghe theo sự sắp đặt của Trắc phi lại có kết cục như vậy.
Một vài người ở đây đã không còn dám cố ý bàn tán Vương phi nữa.
Lúc xuất phát Nguyệt Trắc phi còn nói không cần phải sợ, nếu như có chuyện gì nàng ta sẽ bảo vệ mọi người.
Không ngờ rằng khi Vương gia không ở trong phủ nàng ta căn bản không thể bảo vệ được ai hết.
Nam Cung Nguyệt không đanh lòng nhìn gương mặt bà Vương bị cào rách, quay mặt qua chỗ khác, nước mắt thoáng cái xuất hiện: "Tỷ tỷ, bà Vương đã biết sai rồi.
Dáng vẻ bà ta thực sự quá thảm, xin tỷ giơ cao đánh khẽ, tha cho bà ta."
Mọi người nghe xong đều cảm thấy Nguyệt trắc phi rất lương thiện, điều này càng làm tăng thêm sự ác độc vô tình của Vân Nhược Linh.
Trước nay Vân Nhược Linh đều không quan tâm cái nhìn của người khác, nàng cười nhạt: "Bà ta lên tiếng vu tội bổn Vương phi, mạo phạm bề trên, vốn nên xử chém.
Bổn Vương phi trừng phạt bà ta như vậy là nhẹ rồi.
Nếu Nguyệt trắc phi không hài lòng thì để ta phái người đem nàng ta lên quan phủ, cho phủ doãn phán tội?"