Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Làm chứng cái gì?” Hai người ngơ ngác hỏi.
“Các ngươi uống mấy ngụm rượu trước đã, đợi lát nữa các ngươi sẽ biết.
” Vân Nhược Linh nói.
Nói xong, nàng đưa tất cả mọi người ra ngoài, dẫn mọi người đến ngồi trước bàn thức ăn đã được bày ở trong sân.
Tối nay, nàng cố ý bảo Tửu Nhi dời cái bàn đến một nơi hẻo lánh nhất ở trong sân, mọi người tụ lại trong một góc khuất, cách phòng chính rất xa.
Như vậy, nếu có người muốn lẻn vào phòng chính để hành sự thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Sau khi Mạch Liên và Mạch Lan ngồi xuống, trong phút chốc cũng cảm thấy hơi đói bụng.
Nhìn thấy rượu thịt được bày ra trước mặt, quả thực bọn hắn cũng muốn ăn một chút, trước tiên lấp đầy bụng trước đã.
Nhưng Vương phi lại không nói gọi bọn hắn tới đây để làm gì, bọn hắn vẫn hơi thấp thỏm, không dám tùy tiện động đũa.
“Trước hết các ngươi hãy ăn đi đã, đợi ăn uống no say rồi nói sau.
” Vân Nhược Linh nói xong, đẩy thức ăn tới trước mặt hai người.
Dưới mặt bàn có đốt than chỉ bạc cho nên chỗ thức ăn này không bị lạnh.
Mạch Liên và Mạch Lan thấy vậy, cũng không từ chối nữa, vội vàng ăn như hổ đói.
Để đi tìm Tiểu Thuyên Tử, hai người bôn ba ở bên ngoài hơn nửa ngày, lúc này quả thực cũng mệt mỏi.
Chờ bọn hắn ăn uống no say xong, Vân Nhược Linh lại rót cho bọn hắn hai ly rượu đầy: “Uống đi, uống chút nữa.
”
Hai người nhìn ly rượu, thật sự là nghi hoặc không thôi.
Cuối cùng Mạch Liên cũng không nhịn nổi nữa, bèn hỏi Vân Nhược Linh: “Vương phi, rốt cuộc người muốn bọn ta làm chứng cái gì? Sao lâu vậy rồi mà còn chưa bắt đầu nữa?”
Vân Nhược Linh đảo đôi mắt to tròn nói: “Theo thời gian mà ta tính, chắc đối phương cũng đã tới rồi.
Hai ngươi uống xong ly rượu này thì hãy giả vờ say đi.
Thu Nhi, các ngươi đi xuống bếp nhỏ làm trà giải rượu cho mọi người.
”
“Vâng, nương nương.
” Sau khi bọn Thu Nhi nói xong, tất cả đều đi xuống bếp nhỏ.
Theo lời Vương phi dặn dò, trước tiên các nàng làm bộ bận rộn ở trong bếp nhỏ, vậy thì kẻ gian mới có thể lợi dụng cơ hội.
Lúc này, đột nhiên Vân Nhược Linh cầm ly rượu trong tay gật gù lắc lư.
Trên gương mặt tỏ vẻ say khướt, nàng nói: “Ta say rồi, ta không nổi nữa, các ngươi tiếp tục.
”
Mạch Liên nghe Vương phi muốn bọn hắn giả vờ say, mặc dù hắn ta không hiểu nguyên nhân ở trong đó, nhưng cũng gật gù nói: “Ta cũng say rồi, hoa hết cả mắt, ta không thể uống nữa.
”
Nói xong, hắn ta say khướt nằm sấp trên bàn, chỉ lộ ra hai con mắt, lén lút quan sát bốn phía.
Mạch Lan thấy thế, bèn lấy khuỷu tay chống lên bàn đỡ lấy mặt mình, giả vờ khó chịu nói: “Ta cũng không được, tối nay uống nhiều quá, đầu ta rất choáng.
”
!
Chỉ một lát sau, trên vách tường ở phía bên ngoài viện, đột nhiên lộ ra một cái đầu.
Thúy Nhi vừa đến Phi Nguyệt Các, cũng không lỗ mãng lẻn vào, mà định bụng ở trên đầu tường quan sát tình huống bên trong một lúc.
Vốn dĩ nàng ta muốn đợi đến lúc mọi người đều ngủ thiếp đi, nàng ta sẽ thổi ống tiêu vào phòng của Vương phi, để Vương phi lâm vào trạng thái hôn mê, sau đó nàng ta mới đi vào thả quả tim heo.
Nhưng mà không ngờ, nàng ta vừa leo lên đến đầu tường thì đã nhìn thấy đám người Vương phi và Mạch Liên, tất cả đều đang say khướt gục xuống tại chỗ, ai cũng ôm bình rượu nói mê nói sảng.
Mà phòng ngủ của Vương phi thì tối om, chứng tỏ không có người ở bên trong.
Tuy nhiên, phòng bếp nhỏ ở phía xa xa lại đốt đèn sáng trưng, ầm ĩ náo nhiệt, cho thấy bọn nha hoàn đều đang bận rộn ở trong bếp nhỏ.
Như vậy chẳng phải là nàng ta có thể nhân cơ hội này, lẻn vào phòng của Vương phi để bỏ tim heo sao?
Bây giờ mà lẻn vào thì còn dễ dàng hơn bình thường rất nhiều.
Bởi vì lúc bình thường, cho dù Vương phi ngủ rồi, trong viện của nàng vẫn luôn có nha hoàn trực đêm.
Tuy đám nha hoàn sẽ thay ca, nhưng muốn dẫn dụ các nàng thì cũng rất phiền phức.