Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi Vân Vũ bị Sở Diệp Hàn hung dữ đá cho một cước, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, hắn ta nằm nghiêng mình trên mặt đất, đau đớn che ngực lại, sắc mặt vặn vẹo, nói chen vào: “Thỉnh Vương gia tha tội, không phải bần đạo muốn xúc phạm đến Vương phi, thực sự là vì ả ta bây giờ không còn là Ly vương phi của trước kia mà là một con yêu quái đã chiếm lấy thân thể của Vương phi.
Ả ta uống máu, ăn tim người, làm hại người vô tội, không có tính người, bần đạo cũng là phụng mệnh của Trưởng công chúa giúp Vương phủ diệt hại.”
“Ngươi câm miệng! Vương phi có phải yêu quái hay không, bổn vương biết rõ hơn các ngươi, tên yêu đạo này vậy mà lại dám dùng tà thuật mê hoặc dân chúng tại Vương phủ, hãm hại Ly vương phi.
Người đâu, bắt tên yêu đạo này lại!” Sở Diệp Hàn giận dữ nói.
Hắn lạnh lùng hạ lệnh, đám người Mạch Liên, Mạch Lan, Tửu Nhi cùng nhanh chóng tiến lên, bắt lấy ba người sư đồ Vân Vũ, để cho bọn họ hoàn toàn quỳ xuống dưới chân của Sở Diệp Hàn.
Lúc này, trên người Sở Diệp Hàn tràn ngập sự tức giận, ánh mắt bức người đằng đằng sát khí của hắn nhìn về phía mọi người.
Hắn hung hăng lướt qua mặt của Nam Cung Nguyệt và Trưởng công chúa đầy thâm sâu khó lường và u ám đẫm máu.
Trưởng công chúa vội vàng nói: “Diệp Hàn, ả ta thực sự là yêu quái, bọn tỷ không hề vu tội ả ta, không tin thì đệ xem trên mặt đất đi.
Đây chính là tim của Tiểu Thuyên Tử, quả tim này còn bị ả ta ăn mất mấy miếng, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi, đệ không thể vì khuôn mặt xinh đẹp của ả ta làm cho mê muội mà nói thay cho ả, loại chuyện này khó mà bảo vệ được, nếu không sẽ hại đến đệ đó.”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng quét mắt qua quả tim đó, trầm giọng nói: “Bổn vương và đám người Mạch Liên đã đi qua vô số chiến trường, nhìn qua vô số quả tim của địch, chưa từng thấy loại tim người này, đây rõ ràng là tim heo, không phải tim người.
Hơn nữa, Tiểu Thuyên Tử nhỏ như vậy, làm sao có thể có một quả tim to như thế?”
Mạch Liên đứng bên cạnh cũng lạnh lùng đáp: “Quả tim này, có lẽ là của một con lợn nái già? E rằng chỉ có con lợn béo hơn hai trăm năm mươi cân mới có thể có trái tim to như vậy.”
Trưởng công chúa nghe thấy vậy vô cùng sững sờ, nàng ta không dám tin, nhìn chằm chằm vào bọn họ: “Ý các ngươi là gì? Chẳng lẽ, đây không phải là tim người mà là tim heo sao?”
Trưởng công chúa một lòng tin tưởng Sở Diệp Hàn, vì Sở Diệp Hàn là một người rất đáng tin cậy, trước giờ hắn chưa từng nói dối, cũng không nói bừa.
Hắn đã nói như vậy thì nhất định là như vậy.
Lúc này nàng ta vô cùng mờ mịt.
Không phải đám người Thúy Nhi đều nói đây là tim người sao? Sao bây giờ lại là không phải rồi?
“Tìm một người chuyên mổ heo đến xem thử, phải hay không sẽ biết? Một người mắt tinh tường nhìn qua là biết tim heo.
Công chúa, người sẽ không bị người ta lừa dối đấy chứ?” Mạch Lan lạnh lùng đáp.
Nói xong, ánh mắt hắn ta lạnh lùng tối tăm lướt qua Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt vội vã lùi về sau một bước, nàng ta cúi thấp đầu, đầu óc đang xoay chuyển nhanh chóng để nghĩ cách thoát thân.
Lúc này, Vân Nhược Linh cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, nàng thấy Sở Diệp Hàn đến nên có được tự do, liền nói: “Vương gia, phiền chàng thả ta xuống, ta có chuyện muốn nói với bọn họ.”
Sở Diệp Hàn lo lắng nhìn Vân Nhược Linh, hắn thấy sắc mặt nàng bị dọa đến tái nhợt, đuôi tóc cũng bị thiêu rụi nên trong lòng đau đớn dữ dội.
Nếu như hắn lại đến trễ một bước, sợ là nàng đã chôn thân trong biển lửa rồi.
“Nàng có thể không? Nàng không sao chứ?” Sở Diệp Hàn quan tâm hỏi.
“Cũng may là chàng đến kịp, chàng yên tâm, ta không sao.” Vân Nhược Linh gật đầu.
Nàng không ngờ ở Vương phủ này, nam nhân hận nàng nhất lại tin tưởng nàng nhất.
Sở Diệp Hàn thấy nét mặt nàng ổn định thì biết rằng nàng thực sự không sao, lúc này mới thả nàng xuống.
Hắn là một người luôn không tin vào quỷ thần, nếu như nàng thực sự ghê gớm như vậy thì làm sao có thể để cho người ta bắt mình đem đi thiêu được.