Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Thúy Nhi, ngươi sao vậy? Giọng ngươi bị sao vậy?" Nam Cung Nguyệt vội vàng ngồi xổm xuống, ôm lấy Thúy Nhi, nhỏ giọng đe dọa bên tai nàng ta: "Nếu ngươi dám ăn nói lung tung thì coi chừng người nhà ngươi đó."
Nói xong, nàng ta lo lắng vỗ vỗ vào lưng Thúy Nhi: "Thúy Nhi, ngươi không sao chứ? Người đâu, mau đi mời đại phu đến khám Thúy Nhi đi."
"Loại người này mời đại phu đến xem cho nàng ta để làm gì chứ? Nguyệt Nhi, muội đừng để ý đến nàng ta." Trưởng công chúa trầm giọng nói.
Nàng ta rất lo lắng rằng Nam Cung Nguyệt sẽ bị Thúy Nhi liên lụy.
Bây giờ nhìn lại, những chuyện này đều do Thúy Nhi làm, hoàn toàn không liên quan gì đến Nam Cung Nguyệt thùy mị, hiền lạnh hết.
Nam Cung Nguyệt vội vàng đứng dậy, lui đến bên cạnh Trưởng công chúa, hai mắt nàng ta rưng rưng nước mắt nhìn Trưởng công chúa, đưa tay lên che mặt, gương mặt lộ ra vẻ yếu ớt: "Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Trưởng tỷ, tỷ phải tin ta, ta thực sự không biết gì cả.
Thúy Nhi, tại sao ngươi lại làm ra những chuyện này chứ, tại sao?"
"Tại sao hả? Nguyệt Trắc phi, ngươi không biết sao? Ngươi là chủ tử của nàng ta, nàng ta làm ra nhiều chuyện như vậy để hãm hại ta, ngươi còn dám nói rằng ngươi hoàn toàn không biết gì hết ư?" Vân Nhược Linh bước lên trước, ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm vào Nam Cung Nguyệt, lạnh lùng hỏi.
Mặt mũi Nam Cung Nguyệt đầm đìa nước mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Ta thực sự không biết gì hết, tỷ… ta cũng bị Thúy Nhi lừa, ta cũng giống như mọi người vậy, chẳng hay biết gì hết, cứ cho rằng người đó là do tỷ giết, nghĩ tỷ là yêu quái."
"Sao bây giờ ngươi không nói ta là yêu quái nữa? Cái tên Vân Vũ này không phải là do ngươi mời tới sao? Lúc nãy hắn ta còn muốn thiêu chết ta, ngươi còn dám nói là ngươi không biết chuyện này từ trước sao?" Vân Nhược Linh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt của nàng lạnh lẽo đến mức trông giống như là muốn ăn thịt người luôn vậy.
"Hắn ta...!Ta nghe lời trưởng tỷ nói là tìm một đại sư đến để trừ yêu nhưng người này là do Thúy Nhi tìm.
Ta vốn muốn tìm Thanh Phong đại sư của Thanh Phong quán ở núi Bạch Vân Sơn, nhưng Thanh Phong đại sư bận việc rồi nên không đến được, chính vì vậy Thúy Nhi mới tìm Vân Vũ tới.
Thúy Nhi nói, Vân Vũ là học trò của Thanh Phong đại sư, hắn ta cũng rất lợi hại, hơn nữa nhân phẩm cũng rất tốt cho nên ta mới đồng ý."
"Mới vừa rồi Vân Vũ đại sư cũng có nói rằng trên đầu tỷ có một đám mây đen, còn nói rằng trên người tỷ có yêu khí, nên bọn ta mới nghĩ tới cái chết thảm của Phấn Nhi và việc Tiểu Thuyên Tử mất tích cùng với cả chuyện tìm thấy tim heo từ trong phòng của tỷ nên ta mới tin những lời đại sư nói là thật."
Nói đến đây, Nam Cung Nguyệt đột nhiên tiến về phía Vân Nhược Linh, một tiếng “bịch” vang lên, nàng ta quỳ xuống dưới chân nàng, khóc như lê hoa đái vũ nói: "Tỷ tỷ, ta xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta, ta cũng đã bị Thúy Nhi và Vân Vũ đại sư lừa, ta lại đi tin những lời nói xằng bậy của họ, nghĩ rằng tỷ thực sự là yêu quái.
Hơn nữa, ta cũng vì trị an của Vương phủ cho nên mới không ngăn cản việc Vân Vũ muốn thiêu đốt tỷ.
Xin lỗi tỷ, bây giờ ta đã biết sai rồi, ta biết tỷ không phải là yêu quái, tỷ bị nàng ta hãm hại, tỷ tha thứ cho ta đi có được không?"
Nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc kể lể của Nam Cung Nguyệt, Vân Nhược Linh lạnh lùng cong cong khóe miệng nhìn về phía Thúy Nhi: "Thúy Nhi, ngay từ lúc Vương phủ mới bắt đầu xuất hiện những hiện tượng lạ, những con chim bị cắn chết kia, có phải do chính ngươi đã ra tay không?"
Thúy Nhi cắn chặt răng, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Vân Nhược Linh nhưng lại không nói gì.
Nàng ta muốn nói ra nhưng phát hiện cổ họng mình đau đớn đến mức cứ như là có nham thạch nóng chảy đổ lên trên thịt vậy, nàng ta khó chịu, trợn mắt nhìn Vân Nhược Linh nhưng không mở miệng được.
Lúc này, Tiểu Lam đột nhiên bước lên trước, nhìn thấy đám người Mạch Liên đang khống chế Thúy Nhi nên nàng ấy cũng yên tâm, mạnh dạn đi đến lục soát người Thúy Nhi.
Lúc soát được một lúc, bỗng nhiên nàng ấy tìm thấy một vật cứng cứng từ trong ngực Thúy Nhi, vật đó được bọc trong một chiếc túi vải màu đen.
“Ngươi làm gì vậy?” Thúy Nhi lập tức nổi giận hét lên một tiếng, nàng ta khẩn trương muốn giành giật lấy lại vật đó.