Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi kết thúc giải đấu thế giới và giành được thành tích tốt, Yến Nhiên phấn khởi gọi điện cho Yến Ninh.
Chỉ là cuộc gọi video của Yến Nhiên lại không đến đúng lúc. Phải một lúc lâu sau Yến Ninh mới nhận máy, nhưng khi nhận thì đôi môi cậu bóng lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ bất mãn kìm nén.
Dư Thanh đang nằm trên đùi Yến Ninh, bàn tay không an phận di chuyển lên xuống, từ cơ bụng mò mẫm dần đến đùi, sắp sửa tiến đến những nơi càng không phù hợp hơn.
Yến Ninh một tay cầm điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Chị... tốt nhất là có việc chính đáng..."
Tay còn lại của cậu thì giữ chặt tay Dư Thanh, vì anh đã kéo cả khóa quần cậu xuống rồi.
Thuần phục một con đại bàng là cả một quá trình cần vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ. Đầu tiên, phải nhân lúc nó không phòng bị mà kí.ch th.ích nó, nhưng không được quá mức, nếu không dễ khiến nó hoảng sợ mà bay mất. Sau đó, cần phải kiềm chế nó, nhưng mức độ phải vừa phải, không được ép buộc quá đáng.
Kế tiếp có thể dùng tay để v.uố.t ve hoặc dùng các bộ phận khác cũng được, tùy sở thích cá nhân.
Biểu cảm của Yến Ninh cố gắng nhẫn nhịn đến cực độ, nhưng Yến Nhiên vẫn hào hứng nói gì đó ở đầu dây bên kia. Còn Yến Ninh thì chẳng nghe lọt tai được câu nào.
Đó chính là cách thuần phục đại bàng – trước khi chính thức bắt đầu, sẽ là một giai đoạn vừa giày vò vừa đầy kíc.h thíc.h. Điều này khiến người ta ngứa ngáy, chỉ muốn biết sau khi thuần phục xong, liệu con đại bàng ấy còn giữ được sự hoang dã của nó như trước hay không.
Dư Thanh rất kiên nhẫn, ánh mắt hơi ngước lên nhìn Yến Ninh, một tay thì tìm đến phần phía trên cơ bụng mà bóp nắn điêu luyện, còn tay kia thì phối hợp cùng miệng.
Phương pháp này không phải áp dụng được cho mọi con chim đại bàng, nhưng rõ ràng với Yến Ninh thì lại rất phù hợp.
Cuối cùng, ngay khi Yến Ninh sắp không chịu đựng nổi và chuẩn bị tắt máy, Yến Nhiên rốt cuộc cũng nói ra mục đích chính của cuộc gọi:
[Sau khi về nước, cả 2 người cùng về nhà ăn cơm nhé.]
Yến Ninh đang để loa ngoài, Dư Thanh cũng nghe thấy. Anh lập tức cứng đờ cả người, dừng tay ngay, rồi nhanh chóng ngồi bật dậy.
Rời khỏi vòng kiểm soát, bầu không khí lập tức trở nên lúng túng. Yến Ninh cảm thấy gân xanh trên thái dương mình sắp nổi lên.
"Biết rồi, chị. Em còn có việc, cúp đây."
Cúp điện thoại xong, Yến Ninh lập tức đưa tay bế Dư Thanh lên, đặt anh ngồi lên người mình. Trong quá trình thuần phục, nếu dừng giữa chừng, thì sự hoang dã và tính khí của con đại bàng sẽ rất khó đối phó.
Dư Thanh cảm nhận được đợt phản kích, hơi thở trở nên gấp gáp:
"Chị em nói... muốn chúng ta... ah... ah ha... cùng về nhà... ăn cơm."
Yến Ninh thực sự cũng rất khó chịu, nhưng cậu biết rằng nếu không kiên nhẫn một chút, thì lát nữa người khó chịu sẽ là Dư Thanh.
"Ừ, tùy anh thôi. Nếu anh muốn thì về, không muốn thì cũng không cần ép."
Khóe miệng Dư Thanh hơi nhếch lên, đuôi mắt đỏ ửng, toàn thân dù mềm nhũn nhưng giọng điệu vẫn đầy thách thức:
"Vậy phải xem... ha... em có muốn... um... anh đi... không... ah..."
Phản kích dần đi vào trọng tâm, Dư Thanh gục lên vai Yến Ninh, hơi thở phả ra nhè nhẹ:
"Em... có sẵn sàng... ah ha... không?"
Yến Ninh giữ chặt lấy anh, ác ý bật nhẹ một cái:
"Tất nhiên rồi, sẵn sàng hơn bao giờ hết."
...
Sau khi về nước, kỳ nghỉ diễn ra đúng như kế hoạch. Dư Thanh cũng đúng hẹn, cùng Yến Ninh về nhà.
Trên đường đi, Dư Thanh liên tục rung đùi, mắt liếc đông liếc tây, mỗi lần Yến Ninh nói chuyện thì câu trả lời của anh đều chẳng liên quan chút nào.
Yến Ninh nhìn ra được sự căng thẳng của anh, khẽ cười:
"Hình như em chưa từng kể với anh chuyện em công khai giới tính của mình nhỉ."
Dư Thanh cuối cùng cũng tập trung ánh mắt, quay đầu lại, vẻ mặt đầy hứng thú hỏi:
"Anh nhớ em từng nói em công khai với gia đình từ rất sớm mà."
Yến Ninh mỉm cười:
"Đúng thế. Hồi cấp ba, khi nhận ra bản thân hoàn toàn không có chút hứng thú nào với con gái, người đầu tiên em nói chính là mẹ em."
...
"Lúc đó Yến Ninh đáng yêu lắm, thằng bé hoảng loạn hỏi dì: Mẹ ơi, con có phải là người không bình thường không?"
Hứa Niệm, mẹ của Yến Ninh, nắm chặt tay Dư Thanh, cười tít cả mắt.
Không có lý do gì khác, chỉ là Dư Thanh đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế sofa, nói năng nhẹ nhàng, lễ phép và vô cùng nghe lời, khiến bà yêu quý không thôi.
"Dì đã nói với thằng bé: Không đâu, chẳng có ai quy định rằng tất cả con trai đều phải thích con gái, cũng như không phải tất cả con gái nhất định phải thích con trai. Việc thích nam hay nữ đều là bản năng, không phải là bệnh gì cả."
Dù những lời này Yến Ninh đã kể với Dư Thanh trên xe một lần rồi, nhưng khi nghe lại, Dư Thanh vẫn cảm thấy ấm áp vô cùng.
Yến Ninh hẳn đã từng là một "mặt trời nhỏ", vì cậu thực sự lớn lên trong một môi trường tràn ngập yêu thương và ấm áp. Dù bây giờ đã gặp phải một số biến cố, có lẽ tính cách đã thay đổi ít nhiều, nhưng cốt lõi bên trong vẫn luôn là sự ấm áp và kiên định.
Hứa Niệm mỉm cười nhìn Dư Thanh – người yêu của con trai mình:
"Hồi đó, dì còn nhớ khi thằng bé yêu bạn trai đầu tiên, thằng bé đã nói với dì, nhưng không dám nói với ba nó. Nhưng thật ra ba nó đã biết từ lâu, chỉ là ông ấy luôn cố gắng chấp nhận, dù sao cũng là con mình mà..."
Lúc này Yến Nhiên bỗng mang ra một cuốn album ảnh, Yến Ninh chỉ biết cười lắc đầu.
Đến rồi, cái màn xem ảnh cũ này chắc chắn không thể thoát được.
Khi album mở ra, Dư Thanh nhìn thấy một phiên bản Yến Ninh quen thuộc mà cũng lạ lẫm. Đó là một cậu bé với nụ cười rạng rỡ, không chút che giấu.
Có ảnh cậu mặc đồng phục bóng rổ, đứng trên sân với vẻ phong độ ngời ngời. Có ảnh cậu cười há miệng thật lớn, đến mức chỉ thấy răng mà không thấy mắt đâu.
Nhưng khi lật tiếp những trang sau, vẻ mặt của Yến Ninh bắt đầu trở nên lúng túng...
Cứ mỗi cậu bé nào có chị gái, gần như không thể tránh khỏi việc bị "ép buộc" mặc váy của chị.
Một tấm ảnh chụp Yến Ninh tầm 5 hay 6 tuổi, cậu bé đang mặc một chiếc váy hơi rộng, đầu trọc nhưng lại đeo băng đô nơ bướm, tay cầm gậy phép thuật biến hình.
Dư Thanh thích thú đến mức cảm giác trái tim mình như tan chảy, còn Yến Ninh thì chỉ muốn... rụng đầu ngay tại chỗ!
...
Sau bữa tối, Yến Ninh và Dư Thanh không ở lại nhà qua đêm. Một phần vì khi thiết kế ngôi nhà, nhiều phòng đã được chuyển đổi thành phòng sách, phòng trà... nên nhà chỉ còn một phòng.
Phần khác, Yến Ninh nhìn ra rằng Dư Thanh không giỏi trong việc giao tiếp với người lớn tuổi. Ở lại nhà có lẽ sẽ khiến anh cảm thấy không thoải mái.
Không ở lại nhà, cả hai cũng không quay về căn cứ. Yến Ninh có một căn hộ nhỏ ở Bắc Kinh, tuy diện tích không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi, đủ thoải mái cho hai người ở.
Khi mở cửa, cảnh tượng bụi bặm phủ kín mà Dư Thanh tưởng tượng lại không xảy ra. Căn hộ sạch sẽ và ngăn nắp.
Yến Ninh quay đầu lại, kéo Dư Thanh vào trong:
"Chiều nay em đã nhờ người đến dọn dẹp trước rồi."
Vừa bước vào, thứ đập vào mắt chính là bức tường kính lớn từ sàn đến trần, với độ cao tầng 36 giúp phóng tầm mắt nhìn trọn khung cảnh Bắc Kinh về đêm.
Yến Ninh không bật đèn, chỉ lặng lẽ đứng sau lưng Dư Thanh, đưa tay đặt lên tấm kính.
Dư Thanh cảm nhận hơi thở ấm áp của người phía sau, khẽ ngửa đầu, để gáy tựa lên vai Yến Ninh. Yến Ninh vòng tay ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng xoay anh lại để đối diện với mình.
Những bộ quần áo mỏng mùa hè khiến Dư Thanh cảm nhận rõ rệt sự tương phản. Phần lưng lạnh buốt khi áp vào tấm kính, còn phía trước lại nóng hổi khi tiếp xúc với người Yến Ninh.
Một lúc sau, cả hai rời nhau ra, hơi thở gấp gáp. Nhìn nhau một hồi, Dư Thanh đưa tay, ngón tay móc nhẹ vào cằm của Yến Ninh, cười tinh quái:
"Cửa kính nhà em có chắc không đấy?"
Hơi thở của Yến Ninh trở nên dồn dập hơn:
"Thử thì biết..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");