Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kết thúc ván đấu này, rất rõ ràng 4 người của BTW đều thả lỏng, bởi từ giờ phút này, có thể nói thế cục đã được định đoạt.
Rõ ràng, từ ván thứ 5, BTW bắt đầu buông lỏng, không thể gọi là chơi xả láng, nhưng Dư Thanh thực sự không còn dốc toàn lực nữa. Có thể khán giả không nhận ra, nhưng bất kỳ tuyển thủ chuyên nghiệp nào có chút kinh nghiệm thi đấu đều dễ dàng nhìn thấu.
Sau khi hoàn thành 5 ván, PYQ tiến đến bắt tay. Dư Thanh cười tủm tỉm đưa tay ra, dù đã thư giãn được một ván, nhưng vì không dốc sức nên tay anh vẫn hơi run. Kolia cũng hiểu rõ ý đồ mà BTW đang chơi.
Khi hai bàn tay thon dài và rõ từng khớp xương nắm chặt, Kolia cười khẽ, siết nhẹ một cái. Dư Thanh mặt không chút biểu cảm, nhưng bàn tay còn lại trong túi áo khoác của anh thì đang siết chặt.
"Clear, thần thánh rồi cũng sẽ suy tàn. Không chỉ cậu đâu, tôi cũng vậy. Đến lúc nên rời sân thì cứ rời đi, đừng để đến phút cuối, cánh bị bẻ gãy mà còn mang tiếng xấu."
Dư Thanh không dùng sức mà thả tay Kolia ra, rút tay mình lại:
"Cậu nói đúng, nhưng màn hạ màn của tôi, sẽ do tôi tự quyết định. Không phiền cậu lo lắng."
...
Về điểm số thì không cần nghi ngờ gì nữa. Ba ngày nữa, BTW và PYQ sẽ có trận đối đầu cuối cùng.
Lần này, ban tổ chức khá nhân văn, dành hẳn một ngày để ghi hình video trước trận và phần "trashtalk". Không cần dậy sớm, cả người Dư Thanh trông tỉnh táo hẳn, chỉ là mùi cao dán trên người anh đã kéo dài nửa tháng vẫn chưa tan hết. Nhưng anh đã quen rồi, chỉ cần ngủ đủ giấc là được.
Có điều, tối hôm qua Yến Ninh đốt hương nên không ngủ được, kết quả sáng nay vốn định đi cùng Dư Thanh, nhưng hoàn toàn không thể dậy nổi. May là đội trưởng phải quay nhiều thứ hơn, buổi chiều các thành viên còn lại mới bắt đầu ghi hình.
Mỗi lần quay phim, trường quay đều khá trống trải. Chu Hoành và Dư Thanh từ xa đã thấy Kolia và đội PYQ đi tới, trông chói mắt như một con công sặc sỡ. Còn Dư Thanh, chỉ mặc áo thun đen, quần jeans xanh nhạt và khoác thêm áo đồng phục đội. Đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa.
Chu Hoành nhìn hai người bên đội kia diện vest chỉnh tề đi tới, đứng cạnh Dư Thanh nghiến răng nghiến lợi:
"Không hổ danh là mấy ông Sseu-mi-da (ám chỉ người Hàn), mưu mẹo đầy mình! Biết vậy bọn mình cũng nên ăn mặc chỉnh chu hơn!"
Dư Thanh khẽ cười khinh bỉ:
"Tôi đây không cần. Fan của tôi toàn vì mặt mũi, vóc dáng và kỹ năng mà tới, hàng thật giá thật."
Thực ra, lời này của Dư Thanh cũng không phải nói ngoa. Dù đôi khi anh hơi lười biếng, ăn mặc qua loa, chưa kể Chu Hoành rất thích quay lại cảnh sinh hoạt và luyện tập của cả đội. Góc quay thì lạ, hình ảnh rung lắc, nhưng Dư Thanh đều cân hết mọi khung hình.
Ngược lại, Kolia thì khác. Nghe nói chưa ai từng nhìn thấy mặt mộc của anh ta.
Phần phỏng vấn trước trận cũng được ghi hình xong trước thời hạn. Dư Thanh và Chu Hoành thong thả đi mua cơm rồi lái xe về khách sạn.
Ăn trưa qua loa xong, buổi chiều cả đội còn phải tham gia ghi hình phần "trashtalk" trước trận.
Lúc Dư Thanh trở về, Yến Ninh đã tập xong trên máy chạy bộ. Khang Miễn và Châu Tùng Dục cũng đã dậy. Mấy ngày nay, Lão Chu cứ ôm lấy điện thoại hoặc máy tính bảng, xem đi xem lại thứ gì đó cả ngày lẫn đêm, chẳng ai biết rốt cuộc đang làm gì.
Buổi chiều, cả đội tập trung để ghi hình màn "trashtalk". Đội PYQ đến trước, nên được quay trước.
Dư Thanh, Yến Ninh và Châu Tùng Dục đều nghe hiểu tiếng Hàn, lần này chẳng cần dùng đến phiên dịch.
Ba người dựng tai lắng nghe, ba người mở to mắt nhìn nhau hỏi han.
Khang Miễn thì sốt ruột nhất, Châu Tùng Dục phải làm "phiên dịch tạm thời" bên cạnh để giải thích, đến nỗi mắt Khang Miễn bốc lửa giận.
Phong cách ở Hàn Quốc khác với Trung Quốc, ít nhất là về văn hóa. Nhất là với những đội như PYQ – một chiến đội đỉnh cao cả trong nước lẫn thế giới – chỉ cần không quá đáng, họ sẽ không bị truy cứu quá nghiêm ngặt. Không như Trung Quốc, đội BTW có quy định, chỉ cần lên mạng chửi một câu là bị phạt 1 vạn tệ...
Có lần, Khang Miễn không nhịn được, bật mic chửi nhau với fan trên mạng, bị phạt 12 vạn tệ. Đúng lúc đó là kỳ nghỉ giữa mùa, tối hôm đó, hơn nửa số tiền phạt đã "chui" vào bụng đám người này. Khang Miễn để gỡ lại vốn, chọn rượu đắt nhất mà uống liên tục đến suýt nôn. Từ đó về sau, cậu ấy không bao giờ dám bật mic chửi ai nữa.
Nhưng lần này PYQ thực sự quá đáng. Lão Chu nghe xong phần dịch thuật từ mấy người trong đội cũng tức giận, trận cuối cùng rồi mà còn cố tình chơi trò tâm lý chiến.
Kolia là kẻ quá đáng nhất, vẫn dùng kiểu nửa tiếng Trung, nửa tiếng Hàn để chế nhạo. Cách nói thì bao quát rộng, mới nghe có vẻ rất nghiêm túc, nhưng nghe kỹ lại chỉ muốn gọi cảnh sát.
Chu Hoành tức đến mức bất chấp tất cả:
"Các cậu! Hôm nay, chỉ cần không phải từ nhạy cảm hay bậy bạ, cứ nâng mức tấn công lên cho tôi! Xem thử ai hơn ai!"
Cuối cùng cũng đến lượt BTW. Khang Miễn vốn đã là một "tiểu bậc thầy chửi xéo", lần này như vỡ đê, nói như suối chảy, từ đầu đến cuối không sót ai, lại không hề dính một câu chửi tục.
Yến Ninh và Châu Tùng Dục vốn không thích nói nhiều, nhưng với biểu cảm "mặt lạnh" sẵn có, khi đoạn ghi hình "trashtalk" được phát sóng, phần "mặt lạnh mắng người" của họ thậm chí còn được cắt riêng thành một video ngắn. Cư dân mạng bày tỏ:
"Chồng mắng tôi!!!!"
Tất nhiên, đó là chuyện về sau. Còn Dư Thanh, với vai trò người ra chiêu cuối, vẫn giữ dáng vẻ ung dung, chẳng vội vã, cũng không giận dữ. Anh nhìn thẳng vào ống kính, cười nhẹ và chỉ nói một câu.
Ngày mai sẽ còn một ngày để nghỉ ngơi và điều chỉnh, nhưng ngày kia là trận đấu quyết định. Vì những lời đã nói ra trước đó, cả đội không thể lơ là dù chỉ một chút.
Đêm trước ngày thi đấu, Lão Chu vẫn như thường lệ, bắt mọi người về ngủ sớm. Gần đây, Dư Thanh không dám tập luyện nhiều, mỗi ngày chỉ tập 2 tiếng đã bị bác sĩ trị liệu kéo lại nhắc nhở.
Dư Thanh dựa vào bệ cửa sổ, cổ tay vừa được trị liệu vẫn không ngừng co giật một cách vô thức. Yến Ninh bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang run rẩy của anh. Tay Dư Thanh lúc nào cũng mát lạnh, trông giống như người ốm yếu thiếu khí huyết.
Điếu thuốc trên môi Dư Thanh bị Yến Ninh rút ra, đưa lên miệng mình. Dư Thanh vốn đang được cậu ôm từ phía sau, bỗng nhiên xoay người lại, mặt đối mặt với Yến Ninh.
Dạo gần đây, Yến Ninh đã bắt đầu tập luyện trở lại, cơ thể cậu dần hồi phục, vai rộng eo thon lại xuất hiện. Thậm chí, khối cơ bụng thứ 7 và thứ 8 cũng đã lờ mờ hiện lên. Dư Thanh rất thích ôm lấy eo cậu.
"Bảo bối, giải đấu sắp kết thúc rồi."
"Ừm."
"Cơ thể ổn chưa?"
Yến Ninh cười khẽ, dập tắt điếu thuốc:
"Chuyện đó, sau khi giải đấu kết thúc, anh có thể tự mình kiểm tra."
Dư Thanh hôn nhẹ lên yết hầu của Yến Ninh:
"Được thôi, chờ xem đi. Nếu thắng, sẽ có thưởng cho em."
Yến Ninh nhướn mày:
"Thưởng gì vậy?"
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, hơi thở hòa quyện vào nhau. Dư Thanh hơi nheo mắt, cười khẽ:
"Đó là chuyện sau trận đấu, giờ nói ra thì còn gì thú vị?"
Ánh mắt Yến Ninh sâu thẳm như một giếng cổ và ngay giây tiếp theo, môi lưỡi giao hòa, mạnh mẽ chiếm lĩnh, ánh trăng nhẹ nhàng đổ xuống.
Yến Ninh thường nghĩ, sao Dư Thanh lại có thể dịu dàng và mềm mại như ánh trăng đến thế? Hóa ra, trên thế giới này, thực sự có một người giống như sự hiện hữu của vầng trăng mà cậu yêu nhất. Và giờ đây, ánh trăng của cậu đang nằm gọn trong vòng tay cậu, dịu dàng, an yên và chỉ thuộc về cậu.
Bầu trời đêm như một chiếc gương sáng trong. Đêm nay, ánh trăng thật đẹp.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");