Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
” Ngư Nhi, Tiểu Mặc, đến bữa tiệc trong Cung, các ngươi từ lời nói đến việc làm phải thận trọng, không thể tùy ý va chạm các chủ tử trong Cung.
Nếu các chủ tử có lời gì muốn hỏi, các ngươi cũng phải đàng hoàng mà trả lời, không thể tùy hứng làm bậy, làm mất mặt của chúng ta, biết không?” trước khi tiến cung, Chu Thị Lang không quên tinh tế dặn dò hai đứa bé một phen, sợ bọn họ ở bữa tiệc trong Cung gặp phải chuyện thị phi.
“Cha, người cứ yên tâm đi!” Chu Ngư nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp, có chút không nhịn được, mà lôi kéo Vân Tiểu Mặc liền hướng cửa cung chạy tới, “Lão Đại, chúng ta đi nhanh đi!”
Chu Ngư nâng bụng đầy thịt, lôi kéo Vân Tiểu Mặc, một đường chạy như điên, đã sớm đem lời của phụ thân vứt sau ót.
“Lão Đại, ta đã nói với ngươi, trong Cung có rất nhiều hoa cỏ hiếm quý, còn có rất nhiều cung nữ xinh đẹp...... Còn có còn có, trong hoàng cung còn có Nghễ Nhi công chúa khả ái cực kỳ xinh đẹp nhất trên! Ôi, người nào a, không có mắt như vậy?” thân thể mập mạp của Chu Ngư không biết bị thứ gì đụng phải, khiến hắn té ngã xuống đất.
Vân Tiểu Mặc muốn kéo hắn, nhưng lại chậm một bước, may mà chỉ là té ngã, nên không có gì đáng ngại.
“Chu ngư, ngươi không sao chớ?” Hắn giơ tay đưa về phía Chu Ngư, từ trên mặt đất kéo hắn lên.
Trong lúc này chung quanh nhiệt độ đột nhiên tăng lên, chẳng biết lúc nào đã có một đám hài tử vây quanh bọn hắn, người cầm đầu có vóc dáng cao gầy, bộ dáng chắt nịch, thoạt nhìn chắn khoản có mười tuổi, hắn đứng ở trong đám hài tử, rất là bắt mắt. Chỉ thấy hắn từ trên cao nhìn xuống liếc xéo hai người Chu Ngư cùng Vân Tiểu Mặc, khóe miệng âm hiểm cười, lên mặt dạy đời nói: “Ngươi không có mắt chó sao? Lại dám đụng bổn Quận Vương?”
Chu Ngư đợi nhìn thấy rõ bộ dáng người nọ, thì sắc mặt chợt hoảng, thân thể mập mạp phản xạ có điều kiện mà run lên, cúi đầu, che giấu đáy mắt là không cam, cẩn thận nhận nói: “Thật xin lỗi, Tiểu Quận Vương! Ta không phải cố ý.”
“Một câu thật xin lỗi là được sao? Cũng không nhìn một chút đức hạnh của mình, lại dám ở sau lưng đàm luận Nghễ Nhi công chúa, ngươi xứng sao?”
Người này chính là ngoại tôn của Hiên Viên hoàng đế đương kim của Ngạo Thiên quốc, con ruột của Ngũ công chúa, Tào Trì. Hắn từ trước đến giờ coi biểu muội Nghễ Nhi công chúa là vị hôn thê của mình, từ lúc còn rất nhỏ, mẫu thân đã dạy hắn, Hiên Viên nhất mạch cho tới bây giờ, chỉ còn lại có Nghễ Nhi công chúa là con nối dòng thôi, Nghễ Nhi công chúa tương lai phải thừa kế ngôi vị hoàng đế, trở thành nữ hoàng Ngạo Thiên quốc. Tương lai nếu hắn cưới biểu muội của hắn, là có thể một bước lên mây, nên so sánh với hài tử người bình thường thì ít nhất phải cố gắng cả đời. Cho nên, bất kỳ người nào có ý đồ mơ ước biểu muội hắn, hắn đều coi là cừu địch.
Trong ngày thường hắn đối với Chu Ngư đã nhìn không thuận mắt, mới vừa rồi còn nghe hắn đàm luận biểu muội của mình, thì trong lòng tức giận, liền kêu nhất bang tiểu đệ của mình, cố ý gây sự.
“Muốn bổn Quận Vương bỏ qua cho ngươi, thì ngươi đem đầu lưỡi của ngươi liếm sạch sẽ giày của Quận Vương!”
Tào Trì nói xong, bọn nhỏ đi theo đều ầm ầm cười to.
Chu Ngư sắc mặt nhất thời đỏ lên, ngày thường Tào Trì cũng không ít lần khi dễ hắn, sợ hãi của hắn đối với Tào Trì là phản xạ có điều kiện, bây giờ nghe thấy tên này nhục nhã mình như thế, thì trong lòng hắn vừa tức vừa giận, nhưng không dám công khai chống cự. Bởi vì hắn hiểu rõ, hậu quả chống cự, chính là bị một trận đòn hiểm.
Chu Ngư nội tâm mâu thuẫn, gương mặt đỏ lên, chậm chạp vẫn không nhúc nhích đi làm.
“Làm sao? Ngươi dám phản kháng?” Tào Trì sắc mặt âm lệ, niên kỉ nho nhỏ mà đã có bộ dạng miệng hùm gan sứa của người lớn.
“Ta, ta......” Chu Ngư cả kinh, hai chân có chút như nhũn ra. Hắn vốn là người ăn mềm sợ cứng, ngày thường khi dễ người nhỏ yếu, thì không phải nói, chỉ khi nào gặp gỡ kẻ mạnh, liền bị làm cho sợ đến chân mềm nhũn.
Một cái tay chộp vào đầu vai hắn, kéo thân thể trống rỗng mềm mại vững vàng đở lấy, âm thanh mềm mại của trẻ nhỏ chui vào trong tai: “Ngươi dám liếm thử một chút xem? Ta sau này sẽ không nhận thức ngươi là bằng hữu của ta!”
Chu Ngư cả người chấn động, quay đầu nhìn về phía Vân Tiểu Mặc bên cạnh, con ngươi đen nhánh lóng lánh ánh sáng đốt người, khiến hắn hoàn toàn ngây người. Hắn thật sâu nhìn vào đáy mắt Vân Tiểu Mặc, phần kiên nghị kia, phần tự tin kia, phảng phất làm cho linh hồn cũng bị thật sâu rung động, ở trước mặt của Tiểu Mặc, hắn chỉ cảm thấy mình vô cùng hèn mọn, hèn mọn đến tận cùng.
Trong thân thể trống rỗng mềm nhũn vô tình từ từ thẳng lại, hắn yên lặng nhìn Vân Tiểu Mặc, giống như có thể từ trên người Vân Tiểu Mặc hấp thu một cổ lực lượng, lực lượng vô cùng, đủ để khiến hắn không úy kỵ sợ hãi!
“Lão Đại, ngươi vĩnh viễn là lão Đại của ta! Ngươi nói cái gì, ta sẽ nghe theo ngươi tất cả!” trên khuôn mặt nhỏ nhắn núc ních thịt của Chu Ngư tách ra nụ cười sáng lạn, mang theo nhiệt độ đốt người, lọt vào trong mắt Tào Trì, thì rất là chướng mắt.
Tào Trì hừ lạnh một tiếng, dời đi mục tiêu, đem tầm mắt rơi vào trên người Vân Tiểu Mặc: “Ngươi là con cháu của ai? Dám quản chuyện của bổn Quận Vương?”
Vân Tiểu Mặc nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, nhếch môi nói: “Nói xin lỗi!”
“Cái gì nói xin lỗi? Ngươi có phải tai điếc rồi hay không?” Tào Trì cười lạnh, vẻ mặt kiêu ngạo.
Vân Tiểu Mặc nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, gằn từng chữ: “Ta muốn ngươi hướng Chu Ngư nói xin lỗi! Là ngươi đụng phải hắn, phải nói xin lỗi!”
Tào Trì sửng sờ, rồi chợt cất tiếng cười to, thật giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian.
Bọn nhỏ còn lại cũng cất giọng cười to theo.
“Ngươi điên rồi sao? Lại bảo Tiểu Quận Vương xin lỗi hắn? Ngươi cho rằng ngươi là con cháu của ai?”
“Chu Ngư, đây là bằng hữu ngươi? Đầu óc không dùng được sao? Cho tới bây giờ chỉ có người khác nói xin lỗi Tiểu Quận Vương, khi nào thì thấy Tiểu Quận Vương nói xin lỗi người ta chứ?”
“Hắn rốt cuộc là nơi nào nhô ra? Thật là không hiểu biết!”
Chu Ngư cũng lúng túng nhìn về phía Vân Tiểu Mặc, không biết trong lòng có chủ ý gì, bọn họ chỉ cần có thể bình an rời đi cũng không tệ rồi, hắn cho tới bây giờ không mong đợi Tiểu Quận Vương cùng hắn nói xin lỗi.
“Lão Đại......” Chu Ngư thử nhỏ giọng khuyên.
Vân Tiểu Mặc giơ tay lên, ngăn cản hắn, ánh mắt tiếp tục không hề chớp nhìn chằm chằm Tào Trì, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên: “Nói xin lỗi, hoặc là ăn một quyền của ta, tùy ngươi chọn!”
“Cái gì? Ngươi muốn đánh ta? Tiểu tử ngươi có phải chán sống rồi hay không? Có tin ta một quyền đánh vỡ đầu của ngươi hay không?” Tào Trì trên cao nhìn xuống tiểu bất điểm thấp hơn hắn một cái đầu, nhìn bộ dáng nhiều lắm là là sáu tuổi, lại tuyên bố nói muốn đánh hắn một quyền, cái này không khỏi quá mức buồn cười đi. Hắn vươn ra một quyền, hướng trên đầu Vân Tiểu Mặc đánh qua, không cho hắn ta chút giáo huấn, hắn sẽ cảm thấy thật có lỗi với trời đất.
Quả đấm vung tới nửa đường, đột nhiên bị chặn lại, bị một cổ lực đạo dẫn dắt, cả người hắn phóng lên, ở giữa không trung xẹt qua một đạo đường vòng cung, rồi nặng nềrơi đập trên mặt đất.
Mọi người kinh hãi lui bước, nhất tề nhìn về phía Tiểu Quận Vương bị hung hăng nện ở trên mặt đất, rồi quay đầu nhìn về phía Vân Tiểu Mặc đang nắm cánh tay Tiểu Quận Vương cao ngất mà đứng, đôi mắt của mọi người gần như muốn nhảy ra hốc mắt.
Nếu bọn họ vừa rồi không có nhìn lầm, chính là tiểu bất điểm này, đem Tiểu Quận Vương đánh, hơn nữa còn tạo một đường cong phi thường xinh đẹp mà ném qua vai, lưu loát, dứt khoát!
Chu Ngư đứng ở tại chỗ, ngây người như phỗng, lão Đại, lão Đại hắn thật sự ra tay đối với Tiểu Quận Vương! Hiện giờ, cũng đừng quên, giờ phút này bản thân bọn họ đang ở trong hoàng cung, khắp mọi nơi cũng là người bảo hộ Tiểu Quận Vương, chỉ sợ bọn họ sẽ chịu đến cung quy trách phạt rồi!
Bất quá...... một cú ném này, thật đúng là đã nghiền!
Rống rống, lão Đại uy vũ!
Dĩ nhiên, những lời này, hắn cũng chỉ dám ở đáy lòng nghĩ thôi.
“Ôi! Ngươi, ngươi dám đánh ta? Có ai không, bắt hắn cho bổn Quận Vương! Hắn phạm thượng, nên kéo ra ngoài đánh chết!” Tào Trì giận đến lỗ mũi sai lệch, quát lên như sấm.
Chu Ngư thấy vô số thị vệ đang nghe tiếng kêu chạy tới nơi này, thì gấp đến độ dắt chéo áo Vân Tiểu Mặc, nói: “Lão Đại, chúng ta chạy mau đi!”
“Tại sao phải chạy? Là hắn mạo phạm ta trước, người phạm thượng là hắn mới đúng!” Vân Tiểu Mặc hoàn toàn không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại còn lời lẽ hùng hồn.
Nơi này náo loạn, đã kinh động bọn thị vệ nơi cửa cung, các đại thần thì rối rít xúm lại, để nhìn.
Vợ chồng Chu Thị Lang thấy một màn này, hai người sắc mặt nhất thời sợ đến trắng bệch, bọn họ mới rời đi hài tử có một lát, liền xảy ra chuyện lớn như vậy, hiện tại phải làm sao đây?
“Tiểu Quận Vương, ngài không sao chứ?” Chu Thị Lang nơm nớp lo sợ nhìn trên mặt đất, đem Tào Trì từ trên mặt đất đở dậy, liền hướng về phía Vân Tiểu Mặc trừng mắt liếc, nói, “Tiểu Mặc, mau nhận lỗi với Tiểu Quận Vương!”
“Bổn Quận Vương không nhận lời xin lỗi, bổn Quận Vương muốn hắn chết!” Tào Trì tức giận xấu hổ và giận dữ không dứt, nghĩ xem hắn cao hơn đối phương một cái đầu, tuổi cũng muốn lớn hơn rất nhiều, lại bị đối phương hung hăng đánh ngã ở trên mặt đất, trong lòng hắn không cam lòng, hận không được đưa tên kia vào chỗ chết.
Bên hông Vân Tiểu Mặc, Tiểu Bạch từ trong túi quần hắn ló đầu ra, con ngươi lóe sáng, ánh mắt như lửa nhìn chằm chằm Tào Trì, vận sức chờ phát động.
Hừ, người muốn hại Tiểu Mặc Mặc, đều đáng chết!
Bất quá nó không dám tùy tiện hành động, đợi Tiểu Mặc Mặc ra lệnh một tiếng, nó nhất định không chút do dự lủi đi qua, một ngụm cắn chết hắn!
Phát hiện ý đồ của nó, tay nhỏ của Vân Tiểu Mặc hướng trong túi quần sờ soạn, đem đỉnh đầu nho nhỏ của nó một lần nữa đẩy trở về. Hắn tự có biện pháp đối phó chuyện trước mắt, còn không cần Tiểu Bạch hỗ trợ, trên mặt của hắn hiện ánh sáng tự tin, không thấy chút nào sợ hãi.
“Tiểu Quận Vương, hắn là thứ dân, không hiểu quy củ trong cung, ngài cũng đừng cùng hắn so đo, trở về tiểu nhân nhất định hảo hảo mà dạy dỗ hắn.” Cùng Vân Tiểu Mặc chung sống một ngày, Chu Thị Lang không đành lòng nhìn hắn bị dụng hình, liền lần nữa hướng Vân Tiểu Mặc nháy mắt, nhưng trong lòng thở dài, đứa nhỏ này làm sao lại quật cường như thế?
“Tiểu Mặc, nhanh chóng hướng Tiểu Quận Vương nói xin lỗi, thỉnh cầu sự tha thứ của hắn đi.”
” Phạm thượng chính là hắn! Nói xin lỗi cũng là hắn!” Vân Tiểu Mặc kiên trì, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú phát sáng, ngược lại để cho đa số đại thần vây xem âm thầm tán thành.
Tiểu Quận Vương tính tình ngang ngược càn rỡ, trong cung trên dưới ai mà không biết? Hôm nay hắn bị một hài tử so với hắn nhỏ hơn đánh ngã, nói thật ra, trong lòng mọi người ngược lại có chút mừng thầm.
“Ngươi nói ta phạm thượng? Đầu óc ngươi nước vào sao? Ngươi tính làm gì đó? Dám bất kính với bổn Quận Vương?” Tào Trì đẩy Chu Thị Lang ra, quơ hai đấm xông về Vân Tiểu Mặc, khối ác khí này mà không ra, hắn tức giận khó tiêu.
Vân Tiểu Mặc vẫn đứng ở tại chỗ, không trốn cũng không tránh, đợi hai đấm tới gần, khóe môi hắn khẽ câu lên, đột nhiên giơ một chân lên, hướng trên bắp chân Tào Trì hung hăng đá vào.
“A ——”
Tào Trì lần nữa ngã xuống đất, lần này là té kiểu chó bốn chân, còn đập đầu gãy một cái răng cửa, đau đến hắn wow một tiếng khóc lớn lên.
Hài tử Mười tuổi, cũng vẫn còn con nít.
Chu Thị Lang càng thêm sợ hãi, hận nếu từ đầu biết vị tiểu tổ tông sẽ gây ra tội lớn như vậy, hắn sẽ không dây vào, chuyện này càng náo càng lớn, nếu hoàng thượng trách tội xuống, đừng nói vô vọng thăng chức, nói không chừng liền trực tiếp đem chức thị lang của hắn cách chức.
Đang lúc hắn tay chân loạn xạ, thì một âm thanh trẻ con dễ nghe chen vào: “Đã xảy ra chuyện gì? Tất cả mọi người vây quanh ở nơi này làm cái gì?”
Thanh âm kia như nước suối leng keng, mềm mại dễ nghe, hơn hẳn cả Hoàng Oanh hót.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một cô bé mặc trang phục cung trang, được bọn thị nữ vây quanh, đạp bước liên tục mà đến. Nàng xem bất quá mới năm sáu tuổi, một thân cung trang tinh sảo trang nhã, lưu váy bồng bềnh, khuôn mặt mũm mĩm nhỏ bé xinh đẹp tinh sảo, giữa mi tâm còn có một đóa hoa sen màu hồng, đẹp đến cực hạn, làm người ta không chuyển tầm mắt được.
Nàng bẩm sinh cao quý cùng ưu nhã, làm người ta than thở.
Tào Trì vốn còn đang khóc rống cũng ngừng tiếng khóc, nhìn biểu muội mỹ lệ, khả ái như thế, trái tim hắn mềm nhũn, cái gì tức giận cũng đều tiêu tan.
“Công Chúa Điện Hạ.” Chúng đại thần cùng bọn thị vệ rối rít cung kính tham bái, Nghễ Nhi công chúa tương lai chính là nữ hoàng của Ngạo Thiên quốc, thân phận vô cùng tôn quý, bọn họ không dám chậm trễ chút nào.
Hiên Viên Nghễ Nhi đưa tay nhẹ khẽ vẫy, tôn quý mười phần, đôi mắt nàng ánh sáng thiện lương chuyển động, xẹt qua Tào Trì đập đầu văng một cái răng cửa chật vật không chịu nổi, rồi đem tầm mắt rơi vào trên người Vân Tiểu Mặc đang trấn định tự nhược.
Có một tia ánh sáng giảo hoạt từ đáy mắt nàng xẹt qua.
“Ai có thể nói cho ta biết, mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
“Nghễ Nhi muội muội, tiểu tử này hắn động thủ đánh ta, ngươi mau lệnh cho người ta bắt lấy, thật tốt mà dạy dỗ hắn một phen, tốt nhất là đem toàn bộ răng của hắn đánh gãy!” Tào Trì dẫn đầu mở miệng, tiếng nói là lạ, hàm răng hở ra.
“Hắn đánh ngươi? Nhưng là hắn thoạt nhìn thấp như vậy, nhỏ như vậy, làm sao có thể đánh tới ngươi?” Hiên Viên Nghễ Nhi nghi ngờ nói.
“Hắn......” Tào Trì đỏ mặt lên, hơi có chút quẫn bách, cũng đúng, hắn lớn như vậy, nhưng ngay cả một tiểu tử thúi năm sáu tuổi đều đánh không lại, thật sự là quá mất mặt mũi.
Vân Tiểu Mặc nghe Hiên Viên Nghễ Nhi nói…, cũng không cao hứng, chính nàng còn không phải cũng thấp sao, lại dám nói hắn thấp, thật sự đáng giận. Hắn cái miệng nhỏ nhắn ngọa nguậy dưới, lộ ra vẻ không vui.
Ánh mắt Hiên Viên Nghễ Nhi đột nhiên sáng ngời, lúm đồng tiền như hoa hiện lên, vỗ tay nhỏ bé nói: “Hmm, ta biết rồi! Nhất định là biểu ca một mình không cẩn thận ngã xuống a? Biểu ca lợi hại như vậy, làm sao có thể bị một tiểu bất điểm đánh ngã?”
Tiểu bất điểm? khóe miệng Vân Tiểu Mặc co quắp, trong lòng càng thêm bị đè nén.
Ngươi mới tiểu bất điểm đấy!
Mặt Tào Trì lúc Hồng lúc tím, nếu hắn phủ nhận, vậy hình tượng hắn ở trong lòng biểu muội chẳng phải là xuống dốc không phanh sao? Nếu thừa nhận, liền có lời cho tiểu tử thúi kia, mà hắn vô duyên vô cớ bị ném đi, còn tiểu tử thúi đó lại nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, điều này làm cho hắn như thế nào nhịn xuống khẩu khí này?
Ngẩng đầu chống lại khuôn mặt tươi cười sáng rỡ như hoa của biểu muội, cuối cùng hắn bị lòng hư vinh đánh bại, có vẻ miễn cưỡng cười nói: “Biểu muội đoán không sai, là tự ta ngã xuống, ta làm sao có thể thua bởi một tiểu tử thúi?”
Hắn cười đến so với khóc còn khó coi hơn.
“Biểu ca thoạt nhìn bị thương rất nặng đấy.” Hiên Viên Nghễ Nhi ngửa đầu nhìn thương thế của hắn, nhíu mi nói, “Người đâu, nhanh lên một chút đở biểu ca đi xem thái y chữa trị, nếu là mặt mày có tổn thương để, sẽ không tốt.”
“Cám ơn biểu muội quan tâm.” Tào Trì lần nữa xé ra nụ cười, lần này cũng là vui vẻ cười, may quá, biểu muội rất là quan tâm hắn.
Tào Trì được thị vệ đở vịn rời đi, Hiên Viên Nghễ Nhi đưa mắt nhìn hắn rời đi, dưới mi mắt khẽ cụp, che giấu vài tia giảo hoạt.
Một màn vừa rồi, nàng toàn bộ đều thấy được, rõ ràng chính là biểu ca đùa bỡn, muốn khi dễ người yếu, kết quả ngược lại bị thu thập. Chẳng biết tại sao, đáy lòng nàng chẳng những không buồn, ngược lại còn thấy thỏa mãn. Đã sớm nhìn biểu ca không vừa mắt rồi, hôm nay rốt cục đã có người thu thập hắn, trong nội tâm nàng rất khoái.
Nàng ngước mắt, bỗng dưng chống lại ánh mắt Vân Tiểu Mặc tò mò xem kỹ, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng liền giật mình, phỏng đoán hắn có phải nhìn thấu tiểu tâm tư của mình hay không.
Vân Tiểu Mặc đích xác là bắt được tia giảo hoạt chợt lóe lên rồi biến mất dưới đáy mắt nàng, đáy lòng một lần nữa xem kỹ nàng, cái tiểu nha đầu này tựa hồ không giống ngoài mặt biểu lộ ra đơn giản như vậy, hắn phải cẩn thận lưu ý mới được.
Chúng các đại thần thấy chuyện như vậy mà công chúa nói vài tiếng liền giải quyết, thì dưới đáy lòng tán thưởng công chúa cơ trí, công chúa từ nhỏ đã Thông Tuệ hơn người, thiên phú dị bẩm, cũng chỉ có công chúa như vậy mới có thể ngày sau trở thành nữ hoàng.
“Cung yến sắp bắt đầu, tất cả mọi người mau vào đi thôi.” Hiên Viên Nghễ Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng, hoa sen chỗ mi tâm sâu kín nỡ rộ, cả khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ sinh động tuyệt đẹp. Nàng ưu nhã nhấc váy xoay người, nhẹ nhàng đến rồi nhẹ nhàng đi, mang theo một mảnh hào quang.
Đợi sau khi Hiên Viên Nghễ Nhi rời đi, bọn thị vệ cùng các đại thần cũng lập tức giải tán theo.
Chu Ngư ngó chừng phương hướng của Hiên Viên Nghễ Nhi rời đi, vẻ mặt háo sắc nói: “Trời ạ trời ạ, Nghễ Nhi công chúa thật là quá khả ái, thật đẹp!”
Chu Thị Lang cũng cảm thán theo: “Nghễ Nhi công chúa cực kì thông minh, nàng đang giúp các ngươi giải vây đấy! Ngạo Thiên quốc có công chúa Thông Tuệ như vậy, là phúc của Ngạo Thiên quốc.”
Vân Tiểu Mặc nhíu mày, không tán thành lắm, trong lòng còn ghi nhớ mối thù truyền kiếp vì nàng mới vừa nói hắn thấp lại gọi hắn là tiểu bất điểm. Bản thân mình còn là tiểu bất điểm, mà đi giả trang thành thục? trong lòng Vân Tiểu Mặc không phục lắm.
“Tiểu Mặc, lần này có công chúa vì ngươi giải vây, coi như là vượt qua một cửa ải. ngươi ngàn vạn lần không thể gây chuyện nữa, nơi này là hoàng cung, không thể so với bên ngoài, hơi không cẩn thận, sẽ mất đi tánh mạng đó.” Chu Thị Lang hướng dẫn từng bước, một lần nữa dặn dò nó, hắn thật không hy vọng một hài tử khả ái như thế mà bị bỏ mạng ở trong hoàng cung.
“Bá bá ngài cứ yên tâm đi, ta không có việc gì.” Vân Tiểu Mặc mấp máy môi, chịu không được hắn liên tục dặn dò, nên không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng.
Chu Thị Lang nhíu đầu lông mày, thủy chung vẫn không yên lòng, bất quá không có cách nào khác, sống ở đâu thì yên ở đấy, hay là đi một bước tính một bước vậy.
Đi tới nơi tổ chức Cung yến, thì phần lớn khách nhân đều đã vào vị trí, hoàng đế chủ trì còn chưa tới, nhưng bên trong đại điện đầy tiếng huyên náo, các đại thần đang hàn huyên, hoặc là đàm luận triều chánh, hoặc là đàm luận con gái riêng mình. Hiển nhiên Cung yến hôm nay tuyệt đối không đơn giản, vì đa số các đại thần đều mang đến con cái riêng của mình, hơn nữa mọi người trang phục, cũng hết sức long trọng.
Vân Tiểu Mặc đi theo một nhà Chu Thị Lang ngồi ở vị trí phía sau, thật không có biện pháp, cùng các trọng thần triều đình thân phận địa vị khách quan, nên Chu Thị Lang cũng chỉ xứng ngồi ở nơi mà không thấy được vị trí chủ vị.
“Lão Đại, ngươi nhìn! Đó là Tiểu công tử nhà XX, đó là thiên kim XX đại thần......” Chu Ngư từ sau khi ngồi xuống, đã không an phận được một khắc, cứ lôi kéo Vân Tiểu Mặc mà kề tai nói nhỏ, cùng hắn giới thiệu vài bọn nhỏ mà mình biết kia, thuộc như lòng bàn tay.
Vân Tiểu Mặc đối với yến tiệc lần này không có hứng thú quá lớn, chỉ nhàn nhạt quét một vòng, cảm giác được có một đạo ánh mắt bất thiện hướng hắn quăng tới. Nhìn kỹ, thì ra là Tào Trì đã xử lý tốt vết thương, trở lại trong bữa tiệc, giờ phút này đang âm trầm theo dõi hắn, mâu quang lúc sáng lúc tối, không biết lại đánh chú ý gì.
“Hoàng thượng giá lâm, công chúa giá lâm!” Kèm theo một tiếng cung nhân hô lên, là thân ảnh sáng loáng màu vàng từ bên trong điện đi ra, xuất hiện ở trong đại điện, bên cạnh hoàng đế còn đi theo Tiểu công chúa đẹp như đóa hoa sen đang nở.
Mọi người cùng kêu lên rồi quỳ lạy, hô to hoàng thượng vạn tuế, công chúa thiên tuế.
“Các khanh bình thân.” thanh âm già nua của Hiên Viên hoàng đế vang lên, hắn nắm tay Tiểu công chúa, cho nàng ngồi chung ở trên ghế rồng, thần sắc nhìn Tiểu công chúa, tràn đầy sủng nịch.
Mọi người trở về vị trí cũ, Hiên Viên hoàng đế liền bắt đầu thao thao bất tuyệt, cái gì Ngạo Thiên quốc có thể có phồn thịnh hôm nay, không thể không nói đến các khanh đoàn kết một lòng, cái gì tương lai Ngạo Thiên quốc, còn cần các khanh đồng tâm nhất trí đi bảo vệ...... Sau đó lại bắt đầu giảng thuật chuyện lần này Đông Lăng quốc tổng tuyển cử thánh Đồng, cường điệu tầm quan trọng của nó, chờ một chút...... Ở sau, chính là đối với con cái các gia đại thần nhất nhất chiếu cố, hoặc khen ngợi hoặc miễn cưỡng......
Vân Tiểu Mặc nghe đến buồn ngủ, mí mắt không chịu được trên dưới đánh nhau, không chỉ hắn, Tiểu Bạch trong túi quần hắn từ lâu cũng đã khò khè. Rõ ràng trước mặt có đồ ăn, nhưng lời hoàng đế còn chưa nói hết, ai cũng không cho phép nhúc nhích, đây không phải là hành hạ người sao?
Trên ghế rồng, Hiên Viên Nghễ Nhi đoan trang ngồi ở chỗ đó, dáng vẻ hào phóng, không thể bắt bẻ, chỉ có một đôi con ngươi linh động không nhịn được mà liếc chung quanh đại điện. Khi thấy Vân Tiểu Mặc cúi đầu ngủ gà ngủ gật, đỉnh đầu cùng bộ dáng khả ái, nàng không nhịn được mà hé miệng cười trộm.
Hiên Viên hoàng đế chú ý tới Tiểu công chúa khác thường, theo tầm mắt của nàng tìm kiếm nhìn qua, cũng thấy đầu nhỏ của Vân Tiểu Mặc gật gật bộ dáng ngủ gà ngủ gật. Sắc mặt Hắn đang tươi bỗng tối đi, ho to, chỉ một thoáng, cả đại điện cũng là hắn vang tiếng ho khan có lực.
Trong đại điện cũng có không ít đại thần cùng bọn nhỏ buồn ngủ, nghe ho to một tiếng, tất cả mọi người không hẹn mà cùng tỉnh ngủ, chỉ có Vân Tiểu Mặc vẫn như cũ mơ hồ đánh buồn ngủ, tuy bị thức tỉnh, nhưng cũng không nguyện ý tỉnh lại. Dù sao cũng không có chuyện của hắn, hắn còn không bằng tiếp tục ngủ gà ngủ gật.
Ánh mắt Hiên Viên hoàng đế lợi hại quét tới đây, thẳng tắp bắn về phía hắn, mở miệng hỏi: “Chu Thị Lang, trẫm nhớ được dưới gối ngươi chỉ có một nhi tử, lúc nào lại ra một hài tử?”
Chu Thị Lang cả người chấn động, sợ hãi trong điện, cúi đầu lễ bái nói: “Hồi hoàng thượng…, đứa nhỏ này bị người nhà vứt bỏ, khổ không chỗ nương tựa, thần thấy đáng thương, liền để cho hắn ở tạm trong nhà, cũng không phải là hài tử thần.”
Hắn quay đầu, liền thấy Vân Tiểu Mặc còn đang ngủ gà ngủ gật, trên trán không khỏi rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh. Đứa nhỏ này thật là một tên phiền toái, luôn gây chuyện cho hắn, hắn bắt đầu có chút hối hận, thật không nên chứa chấp nó.
Chu phu nhân cũng nhanh chóng quỳ lạy ở bên cạnh trượng phu, rồi hướng nhi Tử nháy mắt, để cho nhi tử nhanh lên một chút đem Vân Tiểu Mặc gọi tỉnh lại.
Chu Ngư dùng sức đẩy Vân Tiểu Mặc, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Lão Đại, mau tỉnh lại! Chuyện lớn rồi!”
Vân Tiểu Mặc bất đắc dĩ mở mắt ra, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện người cả đại điện giờ phút này đều đem ánh mắt đặt ở trên người của hắn, thật giống như đem hắn bỏ trên đống lửa mà đốt.
Hắn hơi chút quay đầu, liền chống lại vẻ mặt nhìn có chút hả hê âm hiểm của Tào Trì, thật giống như đang nói…, ngươi thảm rồi, nhìn lần này xem còn có ai có thể giúp ngươi!
“Lớn mật! Còn không quỳ xuống gặp vua?” thanh âm Lanh lảnh từ bên cạnh long ỷ truyền đến, người lên tiếng chính là thái giám hầu hạ Hiên Viên hoàng đế.
Cái miệng nhỏ nhắn của Vân Tiểu Mặc nhếch lên, thanh âm mềm nhũn mở miệng nói: “Mẫu thân đã nói, nam nhi dưới đầu gối là vàng, không thể thể tùy tiện quỳ xuống với người.” Mới vừa mọi người đều hô vạn tuế, hắn cũng không có quỳ xuống, chẳng qua là bởi vì vóc dáng thấp, lại xa, không có ai chú ý tới hắn thôi.
Hiên Viên hoàng đế sắc mặt bất thiện, lớn tiếng quát lên: “Đứa nhỏ này, lớn mật!”
Tào Trì thấy ông ngoại hoàng đế nổi giận, trong lòng mừng rỡ, vội vàng bỏ đá xuống giếng: “Ông ngoại, hắn đâu chỉ lớn mật? Hắn mới vừa còn cùng Trì Nhi động thủ, đẩy Trì Nhi một cái, đem răng cửa Trì Nhi đều đánh rớt. Ông ngoại, ngài nhất định phải hảo hảo mà trừng trị hắn, tuyệt không có thể dễ dàng tha thứ!”
“Lại có chuyện này?” Hiên Viên hoàng đế sắc mặt càng lạnh hơn, hắn hừ một tiếng, tuyên bố nói, “Có ai không, đưa xuống, đánh mười gậy!”
Tào Trì nghe vậy mừng rỡ, ánh mắt sắc bén ngó chừng Vân Tiểu Mặc, cười đến càng thêm âm lãnh.
Hiên Viên Nghễ Nhi níu lấy khăn, tay nhỏ bé đột nhiên nắm chặt, chân mày nhẹ chau lại, trong lòng nho nhỏ tự trách. Nếu không phải mới vừa rồi mình không cẩn thận cười ra tiếng, hắn cũng sẽ không bị Hoàng gia gia chú ý tới.
Ánh mắt nàng tự do, níu ống tay áo của Hiên Viên hoàng đế nói: “Hoàng gia gia, Nghễ Nhi không thích nhìn trượng hình! Nếu hắn không muốn quỳ, vậy hãy để cho hắn phạt đứng, để cho hắn nhìn mọi người ăn, hắn cái gì cũng ăn không được, thèm chết hắn!”
Giọng nói tinh tế mềm nhũng của nàng rơi vào trong tai Hiên Viên hoàng đế, một trái tim cứng rắn cũng mềm hoá đi theo, Hiên Viên hoàng đế cúi đầu nhìn cháu gái bảo bối nhất của mình, mặt mày hớn hở: “Tốt, vậy thì nghe Nghễ Nhi, để cho hắn phạt đứng!”
“Ngươi, đứng ở phía sau cây cột đi! Không cho tùy ý đi lại, cũng không cho ngồi, cho đến khi Cung yến kết thúc mới thôi.” Hắn hướng Vân Tiểu Mặc uy nghiêm nói.
“Đa tạ hoàng thượng khai ân, đa tạ công chúa nhân từ!” Chu Thị Lang dùng sức dập đầu tạ ơn, nhưng trong lòng nghĩ tới vận khí tiểu tử này thật là không tệ, lại hai lần nhận được Tiểu công chúa lên tiếng tương trợ.
“Tiểu Mặc, còn không mau đứng ở phía sau cây cột đi?”
Vân Tiểu Mặc chép miệng, hướng Hiên Viên Nghễ Nhi nơi ghế rồng nhìn lại, lại thấy đối phương hướng hắn giả trang mặt quỷ, hắn xem ra là đối phương đối với hắn khiêu khích. Đáy lòng hắn rầu rĩ, một chút cũng không có cảm kích nàng. Hắn không muốn quỳ lạy, ai cũng miễn cưỡng hắn không được, cùng lắm thì, hắn mang theo Tiểu Bạch rời đi là được, có gì đặc biệt hơn người?
Bất quá thấy hai vợ chồng Chu Thị Lang vì hắn, mà dùng sức dập đầu, trong lòng hắn mơ hồ có chút đau lòng, suy nghĩ một chút, nên xoay người đứng ở sau cây cột. Ngồi ngủ gà ngủ gật cùng đứng ngủ gà ngủ gật, thật ra thì không có gì khác nhau.
Hắn không lĩnh tình, để cho đáy lòng Hiên Viên Nghễ Nhi có chút mất mác nho nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn ngọa nguậy, không them nhìn nữa, nàng cúi đầu ăn đĩa trái cây trước mặt.
Ở trong mọi người, kẻ tức giận cùng không cam lòng nhất, là Tào Trì. Vốn tưởng rằng ông ngoại hoàng đế nhất định sẽ hảo hảo mà trừng trị tiểu tử này một phen, ai ngờ lại là biểu muội lên tiếng thay hắn giải vây, đó hắn nhìn thấy biểu muội hướng về phía tiểu tử thúi làm ngoáo ộp, trong lòng hắn, ghen tỵ càng thêm tùy ý lan tràn.
Biểu muội tại sao phải giúp hắn ta? Hắn rốt cuộc có cái gì tốt, lại có thể nhận được biểu muội đối đãi như vậy?
Đang muốn nói thêm gì nữa để bỏ đá xuống giếng, thì lúc này, ngoài điện truyền tới một tiếng vang: “Bắc Tương quốc, Nam Hi quốc, Tây Mộ quốc, Đông Lăng quốc sứ thần đến ——”
“Tuyên ——” Hiên Viên hoàng đế giơ tay lên, vợ chồng Chu Thị Lang vội vàng lui về chỗ ngồi.
Mọi người nín hơi, nghênh đón các sứ thần các quốc gia đến.
“Bái kiến hoàng đế bệ hạ.” sứ thần Bốn quốc lần lượt lên điện, sau khi hành lễ, được Hiên Viên hoàng đế mời, liền ngồi vào chỗ riêng của mình.
Trải qua một phen hàn huyên, biết được các vị sứ thần đều là vì tổng tuyển cử thánh Đồng lần này mà đến đây dò thăm tin tức, để hiểu rõ người được chọn của Ngạo Thiên quốc.
Hiên Viên hoàng đế cũng chính là hiểu rõ ý định các vị sứ thần, cho nên mới cố ý để cho các vị các đại thần mang con cái riêng của mình, đến đây dự tiệc.
Rượu ý say sưa, sứ thần Bắc Tương quốc đột nhiên đứng lên, cất giọng nói: “Hoàng đế bệ hạ, lần này tổng tuyển cử thánh Đồng, các quốc gia đều hết sức coi trọng. Mới vừa rồi hạ thần đại khái ngắm nhìn cuống, con cái chư vị đại thần quý quốc, hôm nay đều ở trong đại điện đầy đủ. Nói vậy trong những hài tử này tất có thần đồng thiên tài tư chất xuất sắc. Vừa vặn hôm nay hạ thần cũng mang đến hai vị thiên tài thần đồng Bắc Tương quốc của ta, nếu không ngại liền thừa dịp tiệc rượu, giữa thần đồng hai nước nên tỷ thí một chút, lấy nhã hứng giúp vui như thế nào?”
Hiên Viên hoàng đế còn chưa mở miệng, thì ba vị sứ thần còn lại liền phía sau tiếp trước ủng hộ.
“Rất hay, rất hay!”
“Bọn ta cũng muốn biết một chút về thần đồng hai nước, để khai mở nhãn giới.”
“Tốt, đề nghị này lão phu cũng cực kỳ tán thành.”
Đối với bọn họ mà nói, đây là cơ hội để hiểu rõ tin tức tuyển thủ hai nước, bọn họ tự nhiên là nguyện ý thúc đẩy chuyện tốt.
Nếu ba vị sứ thần đều đồng ý, mà Ngạo Thiên quốc phản đối, thì sẽ không tốt. Hiên Viên hoàng đế lên tiếng nói: “Như thế rất tốt, vậy thì cho mời Tiểu khách nhân quý quốc.”
Thừa dịp thời gian gọi người, Chu Ngư di chuyển ghế ngồi về phía sau, tiến tới bên cạnh cây cột, nhỏ giọng cùng Vân Tiểu Mặc đang bị phạt đứng nói: “Lão Đại, có muốn ta chuẩn bị cho ngươi chút gì ăn hay không?”
“Không cần!” Vân Tiểu Mặc quả quyết cự tuyệt.
Chu Ngư rất là nhiệt tình nói: “Lão Đại ngươi yên tâm, chỉ cần có cơ hội, ta nhất định sẽ giúp cho ngươi.”
“Ta ở chỗ này rất tốt, ngươi không cần phải để ý đến ta.” Vân Tiểu Mặc cũng không cảm thấy phạt đứng cò gì không tốt, hắn đứng một bên, vừa còn có thể cùng Tiểu Bạch trong túi áo chơi đùa, một chút cũng không thấy buồn bực.
Mơ hồ, cảm giác được có một đạo ánh mắt xem kỹ đang phóng trên người hắn, hắn ngẩng đầu nhìn lại, thì ra là sứ thần Nam Hi quốc đang tỉ mĩ quan sát hắn, đối phương giống như là nhận ra hắn, lại không dám khẳng định, cho nên còn đang tinh tế suy nghĩ.
Lúc này, hai vị Tiểu thần đồng Bắc Tương quốc dưới sự hướng dẫn của cung nhân, đã đi tới trong đại điện.
Sứ thần Bắc Tương quốc có chút đắc ý giới thiệu cho mọi người một phen, hai vị thần đồng là một nam một nữ, nam hài là Tứ hoàng tử Bắc Tương quốc, năm nay bảy tuổi, nữ hài là thiên kim thần Tướng Bắc Tương quốc Ly tiểu thư, năm nay mười tuổi.
Tứ hoàng tử am hiểu cỡi ngựa bắn cung cùng võ nghệ, thiên phú cực cao, mới bảy tuổi cũng đã tu luyện đến Lam Huyền chi cảnh, nhìn cả Bắc Tương quốc, sợ là tìm không ra hài tử so với hắn còn có thiên phú tập võ hơn. Về phần Ly tiểu thư, nàng am hiểu nhất chính là cầm kỳ thư họa, hai người một văn một võ, có thể nói là song tuyệt. Cũng bởi vì lần này, mà hoàng đế Bắc Tương quốc đã sớm liền cho hai người định hôn ước, cho dù là Ly tiểu thư so sánh với Tứ hoàng tử lớn ba tuổi, nhưng cũng không có ai phản đối cửa hôn sự này, bởi vì ở trong mắt người ngoài, bọn họ chính là một đôi xứng đôi nhất.
Sứ thần giới thiệu xong, nữ hài thần sắc cực kỳ cao ngạo, rất giống Khổng Tước xòe đuôi, coi trời bằng vung. Khách quan, thì Tứ hoàng tử chững chạc rất nhiều, ánh mắt của hắn chìm liễm, chẳng qua là lẳng lặng yên tĩnh đứng, trên người hắn có hơi thở tôn quý hoàng tộc, không thể khinh thường.
Vân Tiểu Mặc đánh giá hai người, thoáng cái lực chú ý tập trung vào trên người Tứ hoàng tử, hắn thấy, nếu bàn về cao ngạo, Tứ hoàng tử với thần sắc trầm tĩnh không gợn sóng, so với kia Khổng Tước Ly tiểu thư càng cao ngạo hơn nhiều lắm, có đôi khi cao ngạo là khắc vào trong xương, không cần cố ý biểu hiện, liền hiển thị rõ không bỏ sót, tựa như chính hắn.
Chính là bởi vì hắn đã nhận ra trên người Tứ hoàng tử có khí tràng cùng hắn tương tự chính là, cho nên hắn mới đặc biệt chú ý tới.
“Rất tốt! Đã sớm nghe chuyện hai vị thần đồng Bắc Tương quốc, hôm nay nhìn thấy, trẫm cảm thấy rất vui mừng. Nếu như giữa hai nước cần trao đổi tài nghệ, vậy chúng ta sẽ làm cho bọn nhỏ tự mình tới tỷ thí một chút.”
Ánh mắt Hiên Viên hoàng đế hướng trên người cháu gái bên cạnh liếc đi, trên Ngạo Thiên quốc, thiên phú cao nhất, người thông tuệ nhất hơn, trừ Tiểu công chúa của hắn ra thì còn ai, hắn đối với cháu gái mình rất có lòng tin, nàng nhất định có thể chiến thắng.
Sứ thần Bắc Tương quốc cũng chú ý tới ánh mắt của Hiên Viên hoàng đế, hắn lên tiếng nói: “Hoàng đế bệ hạ, nghe nói Tiểu công chúa quý quốc Thông Tuệ hơn người, tài đánh đàn có thể nói là nhất tuyệt, vậy ván đầu tiên chúng ta liền tỷ thí tài đánh đàn như thế nào?”
“Nghễ Nhi?” Hiên Viên hoàng đế bộ dạng ôn hòa sủng nịch hỏi thăm, từ trước đến giờ hắn thương yêu nhất là tôn nữ của mình, nhưng nếu nàng không muốn, hắn tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng.
Hiên Viên Nghễ Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng, gật đầu nói: “Nghe nói tài đánh đàn của Ly tỷ tỷ rất cao siêu, ba tuổi liền bắt đầu tập cầm, tập cầm đến nay đã có bảy năm. Nghễ Nhi còn tấm bé, tập cầm cũng bất quá chừng hai năm, sao bì kịp tu vi sâu của Ly tỷ tỷ đây? Bất quá vừa rồi là sứ thần đại nhân muốn mời, nếu Nghễ Nhi từ chới, sẽ mất mặt mũi của Ngạo Thiên quốc ta, Nghễ Nhi thân là công chúa Ngạo Thiên quốc, làm sao có thể để cho Ngạo Thiên quốc mất mặt mũi? Cho nên không thể làm gì khác hơn là kiên trì, cùng Ly tỷ tỷ tỷ thí một phen, hy vọng tỷ tỷ vui lòng chỉ giáo.”
Những lời này của nàng có trật tự, hiển thị rõ cơ trí của công chúa một nước phong phạm dịu dàng, thắng được tán thành của chúng đại thần cùng sứ thần. Có công chúa Phong Nghi như thế, tương lai mới có tư cách trèo lên bảo tọa.
Ly tiểu thư nơi nào mà nghe ra nhiều đạo lý trong này, chỉ biết là đối phương là sợ nàng, cho nên mới nói như thế, người của nàng càng ngẩn cao hơn.
Vân Tiểu Mặc chuyển con ngươi, hướng trên người Hiên Viên Nghễ Nhi quăng đi ánh mắt có thâm ý khác, ý tứ thật giống như đang nói…, ngươi thật là giảo hoạt, còn không có tỷ thí, mà đã làm cho người ta xuống bộ. Ngươi nói người ta ba tuổi bắt đầu tập cầm, tập cầm đến nay đã có bảy năm, mà chính ngươi tập cầm cũng bất quá chừng hai năm. Kể từ đó, chẳng phải là chứng minh, đối phương cho dù là thắng, cũng không vinh quang. Bởi vì người ta tập cầm bảy năm rồi, nếu như còn không thắng được người kẻ mới tập cầm hai năm, đây chẳng phải là chứng nhận tư chất kém một mảng lớn?
Cô gái nhỏ thật giảo hoạt!
Hắn một lần nữa tin chắc trực giác của mình, cô gái nhỏ này tuyệt đối không đơn giản, tâm tư nhiều, khó đối phó!
Cầm cụ chuẩn bị xong, Ly tiểu thư cùng Hiên Viên Nghễ Nhi lục tục ngồi xuống, Ly tiểu thư thân là thần Tướng Chi nữ, rất có vẻ thùy mị, hơn nữa vì hơi lớn tuổi, nên đã lộ hình thái cô gái, liếc thấy, trước mắt không khỏi sáng ngời. Song khi nàng cùng Hiên Viên Nghễ Nhi đứng ở một chỗ, tất cả tia sáng nhất thời cũng bị Hiên Viên Nghễ Nhi cao thượng nhã trí như u liên kia làm ảm đạm xuống.
Ly tiểu thư đẹp thì có đẹp, nhưng có hình dạng mà vô thần, mất một phần linh khí cùng tôn quý.
Hiên Viên Nghễ Nhi thì khác, linh khí cùng tôn quý của nàng là bẩm sinh, hai đầu lông mày còn có vẻ cơ trí không gì sánh kịp cùng cao ngạo từ trong xương lộ ra, không thể mô phỏng.
Ánh mắt của mọi người cũng không khỏi tự chủ mà tập trung vào trên người Hiên Viên Nghễ Nhi, ngay cả Tứ hoàng tử của Bắc Tương quốc cũng không ngoại lệ, con ngươi trầm tĩnh thâm thúy lóe lên, kìm lòng không được mà bị hết thảy mọi thứ tốt đẹp trên người nàng hấp dẫn.
Ly tiểu thư vốn còn giương cằm, kiêu ngạo vô cùng, nhưng từ từ thì phát hiện cả đại điện, bao gồm Tứ hoàng tử đều đem ánh mắt sáng ngời quăng về phía đối thủ của nàng, Dung Nhan xinh đẹp nhất thời đen trầm xuống. Ánh mắt Ghen ghét ngó chừng Hiên Viên Nghễ Nhi, trong lòng rất là không thoải mái.
“Ly tỷ tỷ là khách, mời Ly tỷ tỷ trước.” nội dung các nàng tỷ thí lần này, là đồng thời khảy một bản, tiếng đàn người nào có thể áp chế đối phương thì coi là Thắng, Hiên Viên Nghễ Nhi cũng không gấp gáp biểu diễn tài nghệ, đem cơ hội khảy đàn trước nhường cho Ly Tiểu tỷ. Phải biết rằng quy tắc tỷ thí loại này, thường thường cũng là người khảy đàn trước hết tương đối thu lợi, chỉ cần người đạn tấu có thể ổn định tâm thần, không bị tiếng đàn đối phương sở nhiễu, liền có thể dễ dàng chiến thắng. người khảy đàn sau đó, bởi vì có tiếng đàn người trước chủ đạo, muốn cái sau vượt hơn cái trước, còn vượt xa đối phương, thì lộ ra vẻ khó khăn lớn hơn.
Hiên Viên Nghễ Nhi hiểu được đạo lý này, thì mọi người tại chỗ cũng hiểu được đạo lý này, nguyên nhân chính là như thế, nên đối với việc Hiên Viên Nghễ Nhi khiêm nhượng, khiến mọi người rất là tán thành.
Ly tiểu thư lỗ mũi hừ hừ ra tiếng, cũng không nhún nhường, hai tay đặt vào vị trí, kèm theo đầu ngón tay mãnh khảnh của nàng rung động, tiếng đàn du dương liền từ từ truyền lại.
Mọi người rất nhanh dung nhập vào trong không khí tiếng đàn mà nàng xây dựng ra, không phải không thừa nhận, Ly tiểu thư được gọi là thần đồng thiên tài, quả nhiên danh bất hư truyền. Tiếng đàn của nàng uyển ước ôn nhu, đúng như tháng tư Giang Nam mưa phùn, liên tục kéo dài, làm người ta say mê.
Lấy nàng mười tuổi, mà có thể khảy đàn ra tiếng đàn tuyệt đẹp động thính như thế, thực là đáng quý.
Vân Tiểu Mặc tựa bên cạnh cây cột, cũng từ từ bị tiếng đàn của nàng hấp dẫn, đắm chìm trong cơn mưa phùn của Giang Nam. Chỉ có Tiểu Bạch ở trong túi quần của hắn, là vẫn buồn ngủ như cũ, nên đối với tiếng đàn này nó không có cảm xúc gì.