Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lời nói của Bách Lý Song giống như cái dùi đục vào ngực của Hách Liên Tử Ngữ. Chẳng lẽ thật sự nàng sai rồi sao? Cừu nhân trong lòng nàng, căn bản không phải người giết đệ đệ nàng, uổng công nàng trăm phương ngàn kế, nghĩ làm sao để báo thù, kết quả lại phát hiện, nàng chính là trò cười. Nàng thật rất buồn cười, vô cùng buồn cưpwof! Tinh thần Hách Liên Tử Ngữ lay động, sắc mặt trắng bệch “Không thể nào! Ta không tin! Các người đều gạt ta!” “Chúng ta lừa ngươi làm cái gì? Ngươi người này sao chẳng phân biệt được phải trái thế? Ngươi chẳng phải cùng Thiên Thần đã từng yêu nhau sao? Nếu yêu nhau, vậy tại sao không tin lời của hắn? Ngươi xác định mình từng thương hắn hay sao? Ngươi có thể không tin ta, không tin sư phụ ta, nhưng tại sao ngay cả hắn ngươi cũng không tin?” Bách Lý Song phẫn nộ, hận không thể gõ đầu nàng, làm cho nàng hoàn toàn tỉnh táo lại. “Yêu một người, chẳng lẽ không nên tín nhiệm người đó vô điều kiện, cho hắn tất cả tin tưởng sao? Ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đối với ngươi mà nói, cái gì mới là quan trọng nhất? Đến cuối cùng ngươi kiên trì cái gì?” Thở hào hển thật sâu, ánh mắt Hách Liên Tử Ngữ lộ ra vẻ mê mang và kinh hoàng, nàng sai lầm rồi sao? Sai hết rồi sao? Tại sao nàng không tin Thiên Thần, tại sao không chịu nghe lời giải thích của hắn? Nàng thật thương hắn sao? Đối với nàng mà nói, rốt cuộc cái gì là quan trọng nhất? Cuối cùng nàng đang kiên trì cái gì? Nàng không biết, nàng thật cái gì cũng không biết! Đầu óc nàng một mảnh trống rỗng đau đớn “Người như thế, ta cũng không nghĩ tốn liều lời nữa! Ngươi nói mau, hài tử đâu rồi? Ngươi đem bé dấu đi đâu rồi?” Bách Lý Song tăng thêm lực đạo ở tay, đem Hách Liên Tử Ngữ hung hăng đè xuống. “Hài tử……Hài tử …..” ánh mắt Hách Liên Tử Ngữ mê man bắt gặp đôi mắt bi phẫn của Long Thiên Thần, thoáng chốc lòng nàng như dao cắt, hắn có phải đang bắt đầu chán nàng, hận nàng không? So sánh với nữ tử đứng cạnh hắn, nàng đột nhiên cảm giác được mình rất tự ti, rất không đúng tí nào, nàng thậm chí không biết có lý do gì để nàng tiếp tục sống sót, còn cái gì để kiên trì. “Thiên Thần, nếu như ta cho chàng biết hài tử ở nơi nào, chàng có thể tha thứ cho ta, chúng ta bắt đầu lại lần nữa và ở chung một chỗ không?” Nàng khẩn cầu nhìn Long Thiên Thần, nàng thật rất hối hận, hối hận lúc đầu nàng không nên võ đoán, không nên bị cừu hận làm cho đầu óc mê muội, làm cho hai người đi tới kết quả không cách nào vãn hồi như ngày hôm nay. Long Thiên Thần nhìn nàng, sóng mắt khẽ biến hóa, nên tha thứ cho nàng sao? Sau khi nàng làm ra những chuyện không thể chịu được, hắn có thể tha thứ nàng sao? Hắn không xác định, không dám xác định. Thấy Long Thiên Thần do dự, đáy lòng Bách Lý Song khó chịu “ Ngươi người này không biết xấu hổ sao? Đến lúc này rồi, ngươi còn muốn nhận được sự tha thứ của hắn? Ngươi có biết ngươi làm như vậy, làm cho một nhà của sư phụ ta bị tổn thương cỡ nào không? Ta không giết ngươi ngay lập tức, cũng đã nhân từ rồi~” “Long Thiên Thần ngươi cần phải hiểu rõ rồi! Nữ nhân này rốt cuộc là người thế nào, chẳng lẽ đến bây giờ ngươi còn không rõ sao? Nếu hôm nay ngươi thật sự tha thứ cho nàng, từ nay về sau, ta sẽ xem thường ngươi!” “Long Thiên Thần, ngươi không nên làm…đại ca ngươi thất vọng, không nên làm…đại tẩu ngươi thất vọng, còn có không nên để… cháu gái mới ra đời của ngươi gặp phải nguy hiểm.” “Cháu gái? Ngươi nói là, đại tẩu ta sinh hạ nữ nhi sao?” Tinh thần Long Thiên Thần từ trong hoảng loạn phục hồi lại, bắt đến tin tức quan trọng này, trong lòng không khỏi mừng rỡ. Bách Lý Song thiếu chút nữa bị hắn làm cho tức chết, lúc này là lúc nào, hắn lại có tâm tư nghĩ những thứ này? Nàng buông tay, đem Hách Liên Tử Ngữ đẩy mạnh về phía trước, hướng Long Thiên Thần, tức giận nói “Ta bất kể! Dù sao hài tử là do nàng bắt đi, nếu như huynh còn muốn nhìn thấy cháu gái của huynh, huynh tự đi hỏi nàng đi.” Bách Lý Song ôm kiếm, đi sang một bên, nói cho cùng chuyện này là chuyện giữa hai người bọn họ, hợp hay tan, do chính bọn họ định đoạt, nàng ở một bên gấp gáp cũng không làm được gì. Tâm thần Long Thiên Thần chợt hoảng, tầm mắt hắn nhìn theo nàng, đi sang một bên. Trong lúc vô tình nhìn thấy một cái, Hách Liên Tử Ngữ đau nhói thật sâu, nàng đã khẩn cầu hắn vậy, hắn lại không chịu tha thứ nàng. Trong mắt của hắn, bây giờ không chỉ có mình nàng, nghĩ tới đây hai ngày nay không ngừng bắt gặp hắn cùng hồng y nữ tử có những cử chỉ thân mật, nàng tự ti nhưng lòng cao ngạo bắt đầu lay động. Tại sao nàng phải cầu xin sự tha thứ của hắn? Hách Liên Tử Ngữ nàng còn không đến nỗi đê tiện khẩn cầu một nam nhân tiếp nhận nàng thêm lần nữa, nàng có kiêu ngạo của nàng, nàng có tự ái của nàng, nàng dù gì cũng từng là thiên kim của danh môn, cho tới giờ chỉ có người khác a dua nịnh hót với nàng, sủng ái nàng, khi nào đến phiên nàng đi cầu khẩn người khác, ăn nói khép nép chú? Ánh mắt mê mang của nàng thu hồi, trong nháy mắt trở nên ác độc, nàng cười lạnh lùng một tiếng nói “Các ngươi không cần hỏi, tung tích hài tử ta sẽ không nói cho các ngươi biết! Các ngươi cũng có thể nói với Vân Khê, hài tử do ta đem đi, nếu nàng muốn báo thù, thì hướng tới ta! Ta không sợ nàng.” Bách Lý Song không nghĩ đến nàng gian ngoa như vậy, đến cuối cùng xảy ra chuyện gì? Chuyện đến mức này, nàng còn không muốn quay đầu lại? “Ngươi nữ nhân này, ta….ta giết ngươi!” Bách Lý Song tức giận rút kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm thẳng trong không khí, ép hướng cổ họng của Hách Liên Tử Ngữ. Keng! Một …thanh trường kiếm khác từ trên trời bay đến đẩy thanh kiếm của Bách Lý Song. Một nam tử trung niên nắm lấy eo của Hách Liên Tử Ngữ, nghiêng người sang một bên, rời xa hai người Bách Lý Song và Long Thiên Thần, ánh mắt đen sâu kín của hắn quét qua hai người họ, cười lạnh nói “Nữ nhân này, các ngươi không được giết!” “Ta nhận ra ngươi, ngươi là Tứ chưởng quỹ của Thịnh bảo trai” Bách Lý Song bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra từ lúc đầu đều do các ngươi sắp đặt tốt lắm, mục đích là muốn liên kết đối phó với sư phụ ta, cho nên người của Thanh Lân học viện và bọn thích khách áo đen mới dễ dàng tiến vào Thịnh bảo trai, mà các ngươi là người của Thịnh Bảo Trai lại không ngăn cản, ngược lại ở bên trong xem cuộc vui, sống chết mặc kệ. Tâm tư các ngươi thật ác độc.” Long Thiên Thần nhìn đến đây, tâm tình không khỏi bi phẫn, hắn nhìn chăm chú Hách Liên Tử Ngữ, đau lòng nói “Tử Ngữ, nàng nói, có phải từ đầu các người đã tính kế muốn đối phó đại tẩu ta? Bà mụ toàn thành, trong một đêm bị mời đi, hôm nay chúng ta ở trong thành tìm kiếm bà mụ, nhưng không thu hoạch được gì. Nàng nói, có phải có liên quan nàng hay không? Có phải nàng thiết kế không, đem bà mụ trong toàn thành mời đi?” “như vậy, thì nàng sẽ có cơ hội, có thể đem theo bà mụ đã sớm chuẩn bị, tiến vào phòng sanh của đại tẩu ta, thừa dịp nàng đuối sức hôn mê ôm hài tử đi? Có phải hay không?” Hắn tăng thêm ngữ điệu, vô cùng đau đớn. Hách Liên Tử Ngữ nắm chặt tay, nhìn qua Tứ chưởng quỹ, phảng phất như lấy được tự tin và lực lượng, nàng định tâm lại, ngẩn đầu nói “Không sai! Đây tất cả là do ta thiết kế! Vân Khê nàng quá mức tự phụ rồi, cho là bên cạnh có nhiều người bảo vệ như vậy, nàng có thể bình an vô sự. Nàng lại không nghĩ, mình rốt cuộc đã đắc tội quá nhiều người, có bao nhiêu người muốn giết nàng, mua mạng của nàng. Kế của ta bất quá chỉ là kế nhỏ, làm cho nàng không giữ được hài tử…Hừ hừ, nàng không phải xem thường ta sao? Các người đều xem thường ta sao? Ta nói cho các ngươi biết, Hách Liên Tử Ngữ ta muốn đối phó người nào còn rất nhiều thủ đoạn!” “Hiện tại các người nhất định rất hận ta phải không? Vậy thì hận đi! Hách Liên Tử Ngữ ta không sợ các ngươi! Cho dù ta rời khỏi các ngươi, thì vẫn có thể sống tốt” Ngực của nàng kịch liệt lay động, giọng nói càng thêm kích động. Nếu không còn cách nào yêu nhau vậy thì hận đi. “Tử Ngữ, tại sao bây giờ nàng lại trở thành như vậy? Tử Ngữ thiện lương lúc trước, rốt cuộc đi đâu rồi?” Long Thiên Thần hít sâu một hơi, ánh mắt ngưng lại nhìn nàng, nói “Tử Ngữ, hiện tại ta cho nàng một cơ hội cuối cùng, chỉ cần nàng nói cho ta biết tung tích của đứa nhỏ, ta liền tha thứ hết thảy mọi việc mà nàng đã làm. Đứa nhỏ là vô tội, cho dù nàng bất mãn với tất cả chúng ta, cũng không nên thương tổn nó.” Tha thứ? Chẳng qua chỉ là tha thứ thôi sao? Hách Liên Tử Ngữ nhìn vào ánh mắt xa lạ của hắn, nơi đó không có tình yêu say đắm, lòng nàng rất đau. Nàng biết, bọn họ không thể trở về như trước được nữa, cho dù hắn tha thứ cho nàng, bọn họ cũng không thể trở lại như lúc ban đầu. Đã như vậy, liền đoạn tuyệt đi! “Các ngươi từ bỏ ý định đi, ta sẽ không nói cho các ngươi biết tung tích của nó đâu.” Nàng quay đầu nhìn về Tứ chưởng quỹ, nhẹ giọng nói nhỏ “Tứ chưởng quỹ xin mang ta rời khỏi chỗ này! Một khắc ta cũng không muốn ở lại đây!” Tứ chưởng quỹ vẫn yên lặng nhìn nàng chăm chú, nghe những lời này của nàng, đáy mắt xẹt qua ánh sáng đen, nhẹ nhàng gật đầu, ưu nhã xoay người. Hách Liên Tử Ngữ lần cuối cùng nhìn thật sâu Long Thiên Thần, cái nhìn này bao gồm cảm xúc phức tạp, kiên quyết, tuyệt tình, vô hối…Nàng nếu đã quyết định, thì cũng sẽ không hối hận nữa, nàng có tự ái, có kiêu ngạo, nàng thà sống thống khổ, cũng không dễ dàng bỏ qua tự ái của mình. “Ngươi đứng lại cho ta, đem tung tích đứa bé nói rõ ràng” Bách Lý Song hét lên một tiếng, trường kiếm đưa ra thêm lần nữa, làm sao nàng có thể để Hách Liên Tử Ngữ rời đi, nàng còn chưa hỏi rõ tung tích hài tử đâu. Vèo vèo vèo, mấy tên cao thủ từ hai bên đường cái xông ra, ngăn cản Bách Lý Song, nhìn từ quần áo bọn họ, rõ ràng là cao thủ của Thịnh bảo trai, khí thế của bọn họ cường đại, không cần tốn nhiều công sức đã làm cho Bách Lý Song bắn trở về. Long Thiên Thần tiến lên phía trước một bước, vững vàng tiếp được Bách Lý Song, nhìn Hách Liên Tử Ngữ xoay người rời đi cùng Tứ Chưởng quỹ, tim của hắn cũng trầm xuống theo, cất giọng hô lớn “Tử ngữ, nàng mau nói tung tích đứa nhỏ cho ta biết!” Hách Liên Tử Ngữ không để ý đến hắn, dứt khoát đi theo Tứ chưởng quỹ càng chạy càng xa. Long Thiên Thần muốn tiến lên đuổi theo, thì bị mấy tên cao thủ xếp thành một hàng, ngăn cản hắn cùng Bách Lý Song. Hắn nhíu mi nhìn thân ảnh Hách Liên Tử Ngữ vô tình rời đi, hắn biết, coi như đuổi theo nàng, nàng cũng sẽ không nói cho hắn biết tung tích của đứa bé. Thì ra hắn thật sự không hiểu nàng, nàng có thể ích kỷ, vì báo thù, âm mưu đối phó đại tẩu, cướp đi hài tử của đại tẩu; nàng có thể vô tình, nói rời đi liền rời đi, cũng không quay đầu lại. Lúc này bỗng nhiên hắn mê mang, ban đầu tại sao lại thích nữ tữ như vậy? Nhìn người càng đi càng xa, Bách Lý Song nóng nảy, nắm ống tay áo Long Thiên Thần nói “Ngươi nhanh lên một chút triệu ra Phì Phì, nhất định phải đuổi theo bọn họ, nếu không sẽ không biết tung tích của tiểu bảo bối.” Nghĩ đến bảo bối, tinh thần của Long Thiên Thần liền trở về, hướng Hách Liên Tử Ngữ hô “Tử Ngữ, nàng không nên mắc thêm lỗi lầm nữa, nhanh nói tung tích đứa nhỏ cho ta biết! Ta không muốn tổn thương nàng! Bất kể ai đúng ai sai, ta cũng không muốn truy cứu, ta chỉ hy vọng nàng nói cho ta biết tung tích đứa nhỏ, đừng mắc thêm lỗi lầm nữa, hại người rồi hại mình!” Bước chân Hách Liên Tử Ngữ có chút dừng lại, nàng cắn môi mình, hồi tưởng lại ngày thường hắn đối với nàng thật tốt, mang đến vui vẻ cho nàng, nàng nhất thời mềm lòng. “Đứa bé bị một con tiểu phượng hoàng màu vàng đem đi, bay ra ngoài cửa thành, còn lại, ta cái gì cũng không biết.” Nàng quay lưng về hướng Long Thiên Thần, giọng nói khẽ run. “Tiểu phượng hoàng, chẳng lẽ là tiểu Phượng Phượng?” Ánh mắt Long Thiên Thần sáng lên, lướt qua mấy tên cao thủ, nhìn thân ảnh Hách Liên Tử Ngữ ngày càng xa, cao giọng hô “Tử Ngữ, cám ơn nàng! Hôm nay từ biệt duyên phận chúng ta coi như chấm dứt. Nàng sau này hãy tự bảo trọng, không nên sống trong cừu hận, ta hy vọng nàng có thể hạnh phúc!” Trong mũi Hách Liên Tử Ngữ đau xót, nước mắt lúc này đã chảy thành hàng, có một loại cảm xúc khó tả, trong nháy mắt bộc phát. Nàng đã làm tuyệt tình như thế rồi, hắn chẳng những không hận nàng, ngược lại còn tha thứ và chúc phúc nàng. Một khắc kia, nàng biết, mình đã bỏ lỡ một nam tử thiện lương nhất cõi đời này. Nàng sai lầm rồi! Tự ái và kiêu ngạo nàng không biết nên đặt nơi nào, trước tình yêu, tự ái và kiêu ngạo cũng không đáng một đồng. Thiên Thần, ta thà chàng hận ta, cũng không cần chàng chúc phúc ta giống như người xa lạ. Bởi vì như vậy, chàng có thể nhớ kỹ ta, sẽ không quên ta. Thiên thần, làm sao chàng lại thiện lương như vậy? Sau khi ta làm ra chuyện không thể tha thứ với chàng, còn có thể tha thứ ta? Ta mười phần sai rồi! Ta đã mất đi tư cách yêu chàng, đời này vĩnh viễn mất đi chàng. Nếu như hỏi ta có hối hận không, đúng vậy, ta hối hận. Giờ khắc này, ta đã hối hận. Chẳng qua là, ta cũng không còn cách nào quay đầu lại được nữa. Cầu xin hạnh phúc sao! Nếu có cơ hội, ta sẽ báo đáp chàng, báo đáp chàng đã từng yêu ta, đã cho ta vui vẻ.. Đưa mắt nhìn Hách Liên Tử Ngữ rời đi, biến mất ở góc đường. Long Thiên Thần thở phào, chẳng biết tại sao, tảng đá trong đầu cuối cùng đã được gỡ xuống. Sau khi nàng rời di, hắn thỉnh thoảng có nhớ đến nàng, lo lắng cho nàng có sống tốt hay không, có ăn mặc đầy đủ hay không, nàng có bị nguy hiểm hay không. Hiện tại rốt cuộc thấy được, xác định nàng rất tốt, cũng có người chiếu cố bảo vệ nàng, hắn cũng không cần lo lắng nữa. Tình cảm giữa bọn họ đã hết, ràng buộc cũng không có, tim của hắn bỗng nhiên thoải mái rất nhiều. Có lẽ đúng như Sở Mục nói, hưởng thụ làm một người tự do, cũng là chuyện không tệ. Bây giờ hắn thật tự do, người tự do, tâm cũng tự do, không có bất cứ chuyện gì ràng buộc hắn. “A! Tiểu bảo bảo! Chúng ta nhanh chóng đi tìm tiểu bảo bảo! Nhất định là tiểu Phượng Phượng thấy tiểu bảo bảo gặp nguy hiểm cho nên cứu đi rồi” Hắn tự tay, kéo lấy Bách Lí song đang đứng ngẩn người tại chỗ, chạy nhanh theo hướng cổng thành. Bách Lý Song giật mình phục hồi tinh thần, bị hắn kéo chạy theo hướng cổng thành, đáy lòng nàng xúc động thật sâu. Hách Liên Tử Ngữ làm chuyện sai trái ngu xuẩn như vậy, hắn lại có thể tha thứ nàng, chúc phúc nàng, đến cùng hắn có phải kẻ ngu không? Tại sao có thể làm chuyện ngốc đến như vậy? Người khác thương tổn hắn đến thế, hắn cũng có thể lấy ơn báo oán, giữ gìn phần tình cảm kia của hắn, hắn thật ngốc a! Hắn triệt để là kẻ ngốc! Cõi đời này là kẻ ngốc tử nhất! Song, chính là ngu và ngốc như vậy, làm cho tiếng lòng của nàng xúc động thật sâu. Nàng bỗng nhiên có chút ghen tỵ với Hách Liên Tử Ngữ, một nữ nhân tư lợi như thế, hắn lại có thể yêu, tại sao lại vậy? Nàng hung hăng cắn chặt môi mình, nặng nề bỏ tay Long Thiên Thần ra, tăng tốc độ bước chân, chạy đến trước mặt hắn. Làm mặt giận, người cũng giận thật! “Ngươi làm sao vậy?” Long Thiên Thần không hiểu được sao đột nhiên nàng có phản ứng quái dị như vậy, vừa chạy, vừa hỏi tới. “Không cần ngươi lo! Cõi đời này ngươi là ngươi ngu xuẩn nhất đại ngốc nhất, ta chán ngươi!” Bách Lý Song tăng tốc độ bước chân, người phía sau xa xa lắc đầu. Long Thiên Thần ngừng lại, cúi đầu lấy làm khó hiểu, tại sao tâm tư nữ nhi lại khó đoán như vậy? Rốt cuộc hắn chọc nàng khi nào? “Phì Phì” Hắn gọi Dực Long ra, nhảy lên lưng nó, bay vút rượt theo. Hắn có Phì Phì là tốt, tâm ý tương thông cùng hắn, cái gì hắn cũng không cần đoán, cũng biết nó đang suy nghĩ cái gì. “Chủ nhân, nàng không phải là ghen tỵ chứ?” Phì Phì đột nhiên mở miệng nói. Dưới chân Long Thiên Thần vừa trợt, suýt chút nữa ngã xuống đất, nói với Phì Phì “Tiểu hài tử không nên nói lung tung! Nàng làm sao ghen? Nàng mới vừa rồi còn nói chán ta đây!” “Nhưng con gái từ trước tới nay đều là khẩu thị tâm phi mà.” Phì Phì ủy khuất nói. “Làm sao ngươi biết nhiều như vậy? Ngươi không phải là con gái, làm sao biết điều này?” Long Thiên Thần kinh ngạc nói. Phì Phì cười hì hì nói “Chủ nhân, người ta vốn là con gái nha, hơn nữa, người ta truyền thừa trí nhớ của thần thú Dực Long, tự nhiên hiểu được nhiều hơn, tổ tiên của ta có chuyện gì mà chưa trải qua? Điểm chuyện nhỏ này tự nhiên cũng biết.” “Ơ ơ, Phì Phì, bản thân ta thiếu chút nữa quên mất, Phì Phì của chúng ta là một bé gái đây. Ha ha, bất quá, sau này chuyện như như vầy không cho nói tùy tiện, ta cùng nàng căn bản là không thể nào. Tính tình của nàng giống như đại tẩu ta, nếu ta ở cùng một chỗ với nàng, là giống như ngày ngày ở cùng đại tẩu không khác mấy. Ta sẽ chịu không nổi a” Long Thiên Thần sờ sờ lỗ mũi, lòng vẫn còn sợ hãi, thật sự là trong ngày thường bị các loại khi dễ của Vân Khê, khiến đáy lòng hắn có vô số bóng ma chôn xuống, làm cho hắn có chút sợ hãi. “Hì hì, thật ra đại tẩu của chủ nhân rất tốt, Phì Phì cũng thích nàng. Nàng vẫn luôn muốn cố gắng tự lập, như vậy mới có thể bảo vệ người nhà, cũng có thể bảo vệ chủ nhân.” Phì Phì ngọt ngào nói. Long Thiên Thần sờ sờ cằm, gật đầu nói “Thế thì cũng đúng! Mỗi lần trong nhà xảy ra chuyện gì, nếu như không có đại ca không ở đây, người thứ nhất mà ta nghĩ đến là đi tìm đại tẩu, chủ ý của đại tẩu cực kỳ tốt. Nếu như nàng không có mạnh mẽ như vậy…những người chúng ta không biết gặp được bao nhiêu nguy hiểm, mỗi lần nếu không phải nàng xông vào trước, thay chúng ta che gió chắn mưa, chúng ta cũng không thể nào trôi qua tự tại nhẹ nhàng đến thế” “Cho nên nha, thật ra Bách Lý tiểu thư cũng không tệ! Chủ nhân có thể suy nghĩ một chút thử xem.” “Khụ khụ, Phì Phì, làm sao ngươi ngày càng bát quái* rồi? Nàng có chút tật hư, ngươi cũng không thể học nha” Long Thiên Thần không tự nhiên ho nhẹ mấy tiếng, khom người vỗ lưng dực long “Chúng ta nhanh lên một chút! Phải nhanh chóng tìm được tiểu bảo bảo về, bằng không đại tẩu sẽ rất lo lắng.” (*=lo chuyện bao đồng) Hô—- Dực Long trải ra hai cánh, đón gió, bay vút đi. Góc đường, một chiếc xe ngựa dừng lại, Hách Liên Tử Ngữ đứng bên cạnh chiếc xe ngựa, ngửa đầu nhìn Dực Long ở trên trời xẹt qua, nàng giống như bị mất hồn, thật lâu không cách nào hoàn hồn. Tứ chưởng quỹ trầm mặc đứng bên cạnh nàng, vẫn quan sát nàng, đáy mắt u quang lưu chuyển. Hồi lâu, hắn mở miệng nói “Cô nương, chúng ta nhất phải rời đi thành này rồi, không biết ngày sau cô nương có tính toán gì không?” Tâm thần sâu kín của Hách Liên Tử Ngữ trở về, trầm ngâm trả lời “Ta cũng không biết mình nên đi nơi nào.” “Thù kia của cô nương, còn muốn báo không?” Tứ chưởng quỹ nói. Hách Liên Tử Ngữ giật mình, trong nháy mắt mê mang, thù đệ đệ, nàng còn muốn báo không? Trong đầu vang lên tiếng nói của Long Thiên Thần “Nàng sau này tự giải quyết cho tốt, không nên cứ mãi sống trong thù hận, ta hy vọng nàng được hạnh phúc.” Không phải không thừa nhận, lòng của nàng chí ít cũng bị rung động, có lẽ cừu hận đối với nàng mà nói, đã chẳng phải là quan trọng nhất. Thấy nàng thật lâu không có trả lời, Tứ chưởng quỹ cười nhẹ một tiếng, nhếch môi nói “Xem ra thân tình đối với nàng mà nói, không quan trọng bằng tình yêu, đệ đệ nàng chết đi, đã không thể nào làm sống lại một tia thù hận. Đệ đệ nàng chết thật oan.” Trong lòng Hách Liên Tử Ngữ chấn động, thì ra là chuyện của nàng, hắn cái gì cũng biết. Mặc dù hắn không có hỏi nàng tỉ mỉ, nhưng hắn đối với chuyện của nàng rõ như lòng bàn tay. Trong lúc này nàng cảm giác người này thật đáng sợ, thật xa lạ, không bao giờ….là người nàng mới gặp gỡ, lúc nàng mất mát nhất, bất lực nhất, hắn hướng nàng vươn tay, đem nàng từ trong vũng bùn kéo ra. “Không, ta không có quên đệ đệ ta chết thảm như thế nào! Hiện tại ta biết rõ chân tướng, biết rõ đệ đệ ta không phải do Vân Khê giết, người giết hắn là Mặc Tam Thiếu, Mặc Tam Thiếu của học viện Vạn Hoàng!” “Vậy nàng còn muốn báo thù không? Chỉ cần nàng gật đầu, ta đều có thể đạt thành tâm nguyện của nàng.” Hách Liên Tử Ngữ đột nhiên ngẩn đầu, đụng vào ánh mắt thâm trầm, tròng mắt đen không thấy đáy, giống như một cỗ ma lực, đem ý thức nàng trong nháy mắt nuốt sống. Nàng dùng sức gật đầu “Muốn! Ta muốn báo thù!” Tứ chưởng quỹ rất hài lòng gật đầu, khóe môi xuất hiện một độ cong “Rất tốt! Nàng đi cùng ta thôi, ta sẽ làm cho tâm nguyện của nàng đạt thành.” Có hạ nhân vén lên màn xe, Hách Liên Tử Ngữ không chần chờ, cất bước đi vào xe ngay lập tức. Rèm xe ngựa được để xuống, lòng của nàng cũng trầm xuống theo, nàng biết chuyến đi này của nàng, cũng sẽ không quay đầu lại được nữa. Nghênh đón nàng, có thể là vô số chuyện nàng không biết, nhưng nàng không cách nào lùi bước, chỉ có thể vui vẻ đón nhận. Có lẽ, đây chính là số mạng của nàng. Phòng khách Thịnh bảo trai. Vân Khê đã tỉnh, từ từ mở mắt ra, phát hiện mình ở trong vòng tay ấm áp, hơi thở quen thuộc, làm cho tâm nàng thoáng chút nhẹ xuống. “Khê Nhi, nàng đã tỉnh?” Long Thiên Tuyệt cố gắng hạ thấp giọng, sợ quấy nhiễu đến nàng, tâm tình hắn rất phức tạp, vừa vui mừng, vừa lo lắng. Cùng tồn tại trong gian phòng là Vân Trung Thiên, thấy Vân Khê có phản ứng, dưới chân hắn không tự chủ tiến lên một bước, vừa mới đưa ra được nửa bước, hắn lập tức thu trở lại, tựa hồ cố ý ẩn nhẫn cái gì đó. Vân Khê ngẩn đầu, thấy rõ người trên đỉnh đầu, liền cười vui vẻ, tự nhiên nói chuyện “Thiên Tuyệt, thấy con của chúng ta chưa? Ta sinh cho chàng một nữ nhi, chàng có vui không?” “Là nữ nhi sao?” Long Thiên Tuyệt sơ sẩy, bật thốt lên, bởi vì cho tới bây giờ hắn cũng còn chưa biết Vân Khê sinh hạ hài tử là nam hay là nữ, bởi vì trong ba người, Hách Liên Tử Ngữ và Bách Lý Song thì đã rời đi, mà bây giờ bên trong còn một bà mụ là Hà tẩu vẫn đang trong hôn mê, đã bị hắn gọi người đem ra ngoài. Chợt nghe đến chính mình có nữ nhi, Long Thiên Tuyệt khó nén kích động và vui mừng trong lòng. Vân Khê thấy thần sắc kỳ quái, bắt đầu sinh ra nghi ngờ “Làm sao? Chẳng lẽ chàng còn chưa thấy nữ nhi của chúng ta sao?” “Khê Nhi…” Long Thiên Tuyệt kịp thời phản ứng, nhất thời cứng họng, không biết nói cho nàng biết như thế nào, nữ nhi của bọn họ bị ôm đi, không thấy. Chuyện như vậy, đối với nàng mà nói thật sự quá tàn nhẫn. Đáy lòng vân khê như có cái gì rơi xuống, lập tức nhận ra cái gì không đúng, phản ứng của hắn quá khác thường, không phải là vẻ mặt bình thường của một phụ thân. Thân thể nàng chấn động, rời đi trên người hắn, ngồi dậy nhìn xung quanh “Hài tử đâu? Hài tử của ta đâu?” Vân Trung Thiên nhìn lại ánh mắt nàng, sóng mắt khẽ nhúc nhích, yên lặng không nói gì. Ánh mắt Long Thiên Tuyệt né tránh, cũng không có lập tức trả lời nàng. Vân Khê quan sát thần sắc của hai người bọn họ, chỉ một thoáng như gặp phải sấm chớp, con của nàng nhất định đã xảy ra chuyện. “Thiên Tuyệt, mau nói cho ta biết, hài tử rốt cuộc làm sao? Bé đâu rồi?” “Khê Nhi, nàng bình tĩnh một chút, từ từ nghe ta nói” Long Thiên Tuyệt nắm hai tay nàng, ổn định tâm tình của nàng, giải thích “Lúc ta mới đến gian phòng, đã không thấy hài tử, nàng…nàng bị ôm đi, nhưng mà nàng yên tâm, ta đã phái người đi tìm rồi, tin tưởng con sẽ không đi quá xa. Thật, nàng tin tưởng ta, chúng ta nhất định có thể đem con trở về bình an~” “Không thấy? Cái gì gọi là không thấy?” Cảm xúc nhất thời của Vân Khê bị kích động lên, khó có thể tự động khống chế, nàng nắm chặt, thật chặt bắt lấy vạt áo của Long Thiên Tuyệt “Hài tử của ta mới vừa ra đời, ta còn chưa nhìn rõ ràng mặt của con, con làm sao không thấy đây? Ta bây giờ sẽ đi tìm bé, ta nhất định sẽ tìm được bé.” “Khê Nhi, nàng đừng vội, ta sẽ tìm được con trở về.” Long Thiên Tuyệt đưa tay ôm lấy nàng, không để nàng xuống giường, hiện tại thân thể nàng suy yếu, đầu tiên là bị lực lượng của thần thú Kỳ Lân đụng nhau, sau lại sanh non, nàng bây giờ như nhành liễu trong gió, gió thổi qua sẽ bị gãy. Hắn đã mất đi hài tử, không thể mất thêm nàng nữa, hắn vỗ lưng nàng, không ngừng an ủi, trên thực tế nội tâm của hắn lúc này so với nàng còn muốn gấp hơn. “Chàng buông! Chàng buông…” Không cách nào đẩy hắn ra, Vân Khê từ từ chán nản, dựa vào trong ngực hắn, lệ nóng chảy thành hàng “Thiên Tuyệt, chàng nhất định phải tìm được con đem trở về! Con còn nhỏ như vậy, tại sao có thể rời chúng ta đi? Ta còn chưa thấy rõ hình dạng của con, con nhất định sẽ rất đáng yêu và xinh đẹp, ta còn nhớ trên vai con có một vết ấn ký Nguyệt nha màu hoa mai giống ta như đúc, nàng là con của ta, trời sanh nhất định là con của ta, nàng là Tiểu Nguyệt nha của ta, bảo bối tiểu nguyệt nha…” Nàng khóc đến thương tâm, làm tim của Long Thiên Tuyệt đau nhức. “Đừng lo lắng, bây giờ quan trọng nhất là nàng nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng tốt thân thể, ta sẽ tìm được tiểu Nguyệt Nha của chúng ta, tin tưởng ta.” Giọng nói ấm áp của Long Thiên Tuyệt dụ dỗ nàng, thừa dịp nàng không chú ý, điểm huyệt ngủ của nàng. Hắn rất lo lắng, bời vì nàng quá nhớ nữ nhi, sẽ cố gắng xông đi tìm người. Nhìn nàng ngủ mê mang thêm lần nữa, Long Thiên Tuyệt ôn nhu lau đi lệ trên mặt nàng, quay đầu nhìn về hướng Vân Trung Thiên “Vân huynh, phiền toái ngươi chiếu cố Khê Nhi một chút, ta đi tìm hài tử.” Vân Trung Thiên gật đầu, coi như là đáp ứng. Long Thiên Tuyệt nhìn hắn cảm kích, thân thể cao to đứng lên, sải bước ra khỏi gian phòng. Vân Trung Thiên từ từ bước đến bên giường, cúi đầu ngưng mắt nhìn vào Vân Khê đang ngủ mê man, con ngươi tinh khiết của hắn từ từ bị bịt kín bởi tầng mông lung. Ngón tay thon dài của hắn từ từ đi đến nàng, sờ vào tóc mai của nàng. “Thiên Thiên, muội chịu khổ rồi.” Một câu nói ngắn ngủn, không biết hàm chứa biết bao nhiêu tình cảm, cổ của hắn bắt đầu khởi động, tâm tình thật lâu khó có thể bình phục. Hai tỷ muội Triệu Hiểu Du và Triệu Hiểu Mẫn đến đây thăm hỏi và chiếu cố, đến ngoài cửa, từ khe cửa khép hờ thấy được một màn này, hai tỷ muội đồng loạt sửng sốt, sau đó thấy Vân Trung Thiên nhanh chóng thu tay lại, đứng dậy rời xa giường hẹp. “Hai vị cô nương, các ngươi vào đi, giúp nàng lau thân thể một chút, đổi lại y phục khô mát, rồi đi nấu một chén thuốc bổ, làm phiền các ngươi” Vân Trung Thiên nhìn hai tỷ muội nói, giọng nói của hắn giống như trượng phu của người đang nằm trên giường kia, khiến hai tỷ muội sửng sốt, trong lòng kỳ quái hắn và Vân tỷ tỷ quan hệ như thế nào, tại sao vừa rồi lại làm hành động kia, hơn nữa ánh mắt của hắn lại kỳ quái như vậy? “Tốt, chúng ta biết rồi” Hai tỷ muội đáp. Hai tỷ muội đi tới bên giường, nhìn Vân Khê đang ngủ mê man, trên ánh mắt còn đọng lại nước mắt trong suốt, các nàng không nhịn được thở dài. Hài tử vừa mới ra đời, đã bị rồi rời đi mẫu thân, thân là mẫu thân, làm sao không đau lòng? Ai, cũng không biết rốt cuộc hài tử đi nơi nào? Tiểu Phượng Hoàng ngậm giỏ trái cây, mang theo hài tử mới sinh rời đi Mạc Thành, một đường hướng tới Vạn Hoàng học viện bay đi. Dọc đường đi, có không ít người ngẩng đầu, thấy được nó, mọi người ngạc nhiên không dứt. “A, đây là cái gì? Không phải là Phượng Hoàng sao?” “Giống! Giống như Phượng Hoàng! Ông trời, chúng ta cũng may mắn quá đi? Ban ngày thấy một con phượng hoàng, còn là phượng hoàng màu vàng, chẳng lẽ đây là trời giáng điềm lành? Cám ơn ông trời, xem ra hôm nay ta có đại vận.” “Các ngươi nhìn, trong miệng nó ngậm cái gì, giống như là rổ, trong rổ hình như chứa cái gì, bên trong cử động, giống như có cái tay nhỏ bé hay chân bỏ ra ngoài đung đưa…Ta không phải là hoa mắt chứ?” “Ngươi không hoa mắt, rổ kia đúng là có cái gì đó, giống như có một đứa bé. Tay và chân nhỏ như vậy, khằng định là chỉ đứa trẻ mới có.” “Một con phượng hoàng ngậm một đứa trẻ…cái này không phải quá kỳ quái sao, được xưng tụng là kỳ quan.” “…..” Không bao lâu, tin đồn một con tiểu phượng hoàng màu vàng ngậm một đứa trẻ đang ở cửa thành truyền ra, một truyền mười, mười truyền trăm, đến nỗi Long Thiên Tuyệt vừa mới dẫn người ra cửa không lâu, liền nghe thấy tin tức kia. Long Thiên Tuyệt mừng lớn, tiểu phượng hoàng màu vàng kia tất nhiên là tiểu Phượng Phượng không thể nghi ngờ. Hài tử có Tiểu Phượng Phượng chiếu cố, hắn cũng yên lòng nhiều, nhưng một con thần thú có thể chiếu cố tốt được một hài tử sao? Thái độ của hắn vô cùng hoài nghi. Vừa đi đường vừa hỏi thăm người trên đường, vừa dọc đường tìm kiếm, hắn phải nhanh chóng tìm cho được hài tử, trời lạnh thế này, hài tử không bị đông cứng cũng sẽ bị đói chết. Tiểu Phượng Phượng vốn tính tình trẻ con, làm sao biết chiếu cố chu đáo đây? Tiểu Phượng Phượng chết tiệt, nếu cứu được con hắn rồi sao còn không đem về cho bọn hắn? Nó rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Giờ phút này Long Thiên Tuyệt hận không bắt được Tiểu Phượng hoàng, hung hăng nhổ sạch lông trên người nó, giáo huấn nó một phen. Tiểu Phượng Phượng thật không có nghĩ nhiều như vậy, một lòng chỉ nghĩ nhanh lên một chút rời xa cái địa phương nguy hiểm này, đem tiểu bảo bảo nhanh chóng đến chỗ an toàn. Một đường nghe mọi người nghị luận, tiểu Phượng Phượng vô cùng khinh bỉ, một đám người nhàm chán, nhìn cái gì vậy? Còn chưa thấy Vạn hoàng chi Hoàng sao? Không có văn hóa, thật đáng ghét. Tiểu bảo bảo ngoan, Tiểu Phượng Phượng sẽ rất nhanh đem ngươi đến một chỗ an toàn, ngươi nhất định sẽ thích nơi đó. Cái chỗ kia, tiểu Phượng Phượng cũng không phải tùy tiện ai cũng đem đến đâu. Trong lòng Tiểu Phượng Phượng hoạt động, bị đủ các loại phấn khích, đáng tiếc tiểu bảo bảo không biết nó đang nghĩ gì, mút lấy ngón tay út của mình cười khanh khách, vui mừng tự đắc. Tiểu phượng hoàng khoan khoái bay vút đi, rất nhanh tiến đến ngọn núi nhỏ quanh học viện Vạn hoàng. Xuyên quá đám sương mù trên dãy núi, tiểu phượng hoàng bay qua, tiêu sái bay lượn. Quanh thân học viện vạn hoàng, những dãy núi vờn quanh, thần bí mà sâu thẳm, trong đó có rất nhiều núi non ít ai lui tới, bao gồm cả linh mạch thần bí lúc trước Chiến Thiên Dực phát hiện. Đối với loài người mà nói, những ngọn núi này, có thật nhiều ngọn loài người không cách nào tới được, mà tiểu phượng hoàng thì có thể bay xuyên qua, không hề phí sức lực. Giờ phút này nó đem tiểu bảo bảo đưa tới một chỗ thắng cảnh không phải một người bình thường có thể tới, một nơi đầy hoa quả, linh khí vờn quanh như u cốc tiên cảnh. Từng cái hô hấp có thể đem đầy đủ linh khí hút vào trong, Tiểu phượng hoàng yêu chết nơi này, chỉ có nơi này mới có thể làm cho nó có cảm giác cuộc sống thần tiên sung sướng. “Tiểu bảo bảo, chúng ta đã đến.” Giỏ bằng trúc vừng vàng được đặt lên trên một tảng đá lớn, tiểu Phượng hoàng đứng bên cạnh giỏ, vừa nghỉ ngơi vừa cúi đầu nhìn tiểu bảo bảo, nó rất vui. Tiểu bảo bảo có một đôi mắt thật to, trong veo như nước, sáng ngời lại có thần, hơn nữa còn là một đôi mắt xếch đây. A a, thật là mê chết người không đền mạng! Còn có cái miệng nhỏ, nhếch nhẹ, sáng bóng mềm mại, thiệt giống như trái anh đào nhỏ mê người, khẽ mở khẽ khép, mút lấy ngón tay út của mình. Lém lỉnh quá, Tiểu Phượng Phượng sắp không nổi kháng cự nỗi. Ghen tỵ muốn chết a, tiểu bảo bảo lớn lên sẽ xinh đẹp và đáng yêu lắm đây. “Tiểu bảo bảo, tại sao vẫn cắn ngón tay nhỏ bé của mình, chẳng lẽ nó ăn thật ngon sao?” Tiểu Phượng Phượng khó hiểu nhìn bé, rất muốn đem ngón tay nhỏ trong miệng của bé kéo ra, đáng tiếc nó không có tay, làm không được.