Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đứng ở đỉnh núi, nhìn ra xa xa, phía trước là sương mù dày đặc lượn lờ, tạo thành một cảnh biển sương mù. Cũng không ai biết quang cảnh trong tấm biển mây này là cái gì, cũng không biết nguy hiểm như thế nào, nó giống như một đại dương sâu thẳm, hung hiểm khó lường, dò không biết nông hay sâu. Long Thiên Tuyệt đứng ở ngọn núi có vị trí cao nhất, mắt trông về nơi xa xôi, đôi lông mày tuấn lãng có chút mệt mỏi. Nơi này là hiểm cảnh cuối cùng rồi, dưới sự trợ giúp của viện trưởng và các vị trưởng lão, bọn họ cơ hồ đã đem những chỗ nguy hiểm mà tiểu phượng hoàng có thể ở toàn bộ tìm hết rồi, nơi này chính là hy vọng cuối cùng của hắn. Nhưng nếu nơi này không tìm được tiểu phượng hoàng và hài tử, như vậy hắn không biết phải đi đến nơi nào tìm nữa. Ôm một tia hy vọng cuối cùng, thần sắc Long Thiên Tuyệt nghiêm nghị lạnh lùng, hắn xoay người, quay về phía đám người viện trưởng nói “Viện trưởng, ta đã chuẩn bị xong, bắt đầu đi.” Hàn viện trưởng gật đầu, quay lại phía sau ra hiệu một cái, mọi người xếp thành một hàng, đồng loạt khởi động nội lực, hướng về phía sâu nhất của ngọn núi có sương mù dày đặt phát ra trưởng lực. Ùng ùng! Chỉ một thoáng, trong đám sương mù dày đặc hiện ra một vết rách, biển sương mù hướng bốn phía khuếch tán cuồn cuộn. Chính là lúc này Long Thiên Tuyệt triệu hồi thần thú kỳ lân, nghiêng người cưỡi lên lưng nó. Thừa dịp lỗ hổng vừa mở ra xong, người và thần thú cùng nhau xông vào phía trong biển sương mù. Hai người Chiến Thiên Dực và Long Hựu Đình đứng bên vách núi, nhìn Long Thiên Tuyệt không chút do dự nhảy vào trong biển sương mù, không khỏi đồng loạt chảy ra mồ hôi lạnh. Cũng không ai biết chỗ sương mù dày đặc kia là tình huống như thế nào, sâu mấy ngàn trượng, hình dáng ra sao, mà Long Thiên Tuyệt không chút do dự nhảy vào, phần can đảm này, bọn họ phải bội phục. Long Thiên Tuyệt cưỡi thần thú kỳ lân, vừa mới xông vào trong biển sương mù, mượn sương mù đã bị viện trưởng và các trưởng lão mở ra lỗ hổng, hắn mơ hồ thấy được diện mạo quang cảnh phía dưới lớp sương mù dày đặc, nơi đó có ngọn núi, nơi đó có sơn cốc, đều cần hắn trong khoảng thời gian ngắn lưu vào trong trí nhớ hết, nếu không, hắn và thần thú kỳ lân vô cùng có khả năng đem mình lâm vào hiểm cảnh. Chỉ tiếc thời gian quá ngắn, lổ hổng bị mờ ra rất nhanh bị sương mù lấp lại, một lần nữa hắn bị lâm vào một đám sương mù hỗn độn. “Kỳ lân, ngươi có nhìn thấy rõ tính huống phía trước không?” “Chủ nhân, chỗ này ta có chút cảm thấy quen thuộc, có thể chính là chỗ lúc trước tiểu phượng hoàng mang ta đi. Đáng tiếc lúc đó ta còn đang trạng thái nửa ngủ, cho nên nhớ không rõ lắm, bất quá chỗ này linh khí đầy đủ, không giống những chỗ khác, ta có cảm giác quen thuộc, không sai, nói như vậy chính là chỗ này.” Thần thú kỳ lân từng bám trên lưng tiểu phượng hoàng nửa năm, từng đi theo tiểu phượng hoàng ra vào sơn cốc, chỉ tiếc lúc đó nó nằm trên lưng tiểu phượng hoàng không nhúc nhích, dựa theo nó cho ăn và chăm sóc ân cần, nên không thể nào xác định được nơi tiểu phượng hoàng thường hay đi. Bất quá bây giờ là thân nó đến nơi này, cũng nhận thấy cảm giác quen thuộc. Long Thiên Tuyệt nghe vậy mừng rỡ, lập tức hối thúc thần thú kỳ lân, bằng vào trí nhớ của nó đi tìm vị trí chính xác. Một người một thú đi xuyên qua đám sương mù dày đặc, nhanh chóng bay vút đi, cuối cùng cũng đi tới chỗ u linh sơn cốc. Trong cốc, linh khí vờn quanh, tỏa hương ngào ngạt, làm cho lòng người thư thái. Long Thiên Tuyệt nhảy xuống khỏi lưng của thần thú kỳ lân, nhẹ nhàng rơi xuống, hắn đưa mắt nhìn bốn phía, đập vào mắt là những linh quả sinh trưởng, nơi này quả thực chính là tiên cảnh nhân gian, khắp nơi đều tràn đầy linh khí. Nếu đổi lại người khác, sớm đã bị những linh quả ngàn vàng khó mua này hấp dẫn, Long Thiên Tuyệt thì không, hiện tại trong lòng hắn đang suy nghĩ đăm chiêu, chỉ có hài tử của hắn, hài tử của hắn và Khê Nhi. Hài tử ở chỗ này sao? Hắn không cách nào xác định. Lúc này, từ đằng xa truyền đến âm thanh chơi đùa, líu ríu, giống như là âm thanh của động vật chơi đùa. Hắn âm thầm cảnh giác, dẫn dắt thần thú kỳ lân, một đường tới chỗ âm thanh chơi đùa truyền đến. “Hi hi, hihi…” Đi chưa tới bao lâu, Long Thiên Tuyệt thấy một đám tiểu động vật đang tụ lại một chỗ, leo lên nhảy xuống, rất là vui vẻ, trong đó có một con khỉ thỉnh thoảng lật trước lật sau, cùng với những con khỉ ở trên đường phố làm ảo thuật không có gì khác biệt, bên cạnh nó thì những động vật khác cũng thi triển sở trường, làm những động tác thú vị mắc cười. Long Thiên Tuyệt nhất thời tưởng mình đang nằm mộng, đây rốt cuộc là tình huống gì? Một đám động vật mở hội khiêu vũ? Nhưng rất nhanh, tầm mắt của hắn bị một con tiểu phượng hoàng bay múa hấp dẫn, trong nháy mắt nhìn thấy con tiểu phượng hoàng, sắc mặt của hắn một thoáng đen lại. “Tiểu Phượng Phượng” giọng nói trầm thấp, ẩn chứa sức mạnh. Chính là vật nhỏ này, làm hại hắn tìm nữ nhi của mình khắp nơi, gấp đến độ xoay quanh, hắn hận không thể bắt nó vào trong tay, hung hăng đánh. Tiểu Phượng hoàng đang vui vẻ hết sức, đột nhiên nghe thấy có người kêu nó, nó chợt quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đen của Long Thiên Tuyệt, nó hơi sững sờ, sau đó vui vẻ bay đi, trực tiếp không thèm để mắt đến khuôn mặt tức giận và không vui đó. “Là phụ thân của tiểu bảo bảo tới! Ngươi đến tìm tiểu bảo bảo sao? Tiểu bảo bảo nàng rất tốt, nàng thích nơi này nha!” Long Thiên Tuyệt vừa nghe đến ba chữ “tiểu bảo bảo” sắc mặt lập tức thay đổi. “Tiểu bảo bảo đâu?” “Tiểu bảo bảo ở chỗ này!” Tiểu phượng hoàng quơ quơ đầu nhỏ, hướng về phía tiểu động vật xoay quanh. Ở giữa một đám tiểu động vật, để một cái giỏ bằng trúc, tiếng cười thiên chân từ trong đó vọng lại. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Long Thiên Tuyệt, hiện lên thần sắc kích động, tim nhảy lên kịch liệt. Chẳng lẽ đó là hài tử của hắn sao? Tâm tình hắn không khỏi kích động. Tiểu động vật thấy phía sau hắn có thần thú kỳ lân đi theo, mọi người sinh ra cảm giác sợ hãi, tự giác lui ra hai bên, sau đó chừa ra giỏ trúc, thoáng cái nó liền hiện vào trong tầm mắt của Long Thiên Tuyệt, không còn bất cứ che dấu và ngăn cản nào. Hài tử, là hài tử của hắn! Long Thiên Tuyệt chưa bao giờ kích động như hiện tại, đó là một tính mạng mới, tiểu sinh mệnh chảy dòng máu của hắn, là kết tinh tình yêu của hắn và Khê Nhi, hắn không cách nào hình dung ra tâm tình của mình như thế nào khi bước đến gần bé. Mỗi một bước, giờ phút này đều trở nên trầm trọng mà khó khăn. Hắn bắt đầu khẩn trương. Đây là lần đầu tiên hắn ngênh đón một tiểu sinh mệnh, hắn đã bỏ lỡ một lần, lần này mặc dù bắt đầu bỏ lỡ, nhưng hiện tại tựa hồ không còn. Từ nơi này bắt đầu, hắn chính là phụ thân của đứa bé rồi, chẳng những hắn có nhi tử thông minh đáng yêu, còn có nữ nhi. Cuối cùng bé lớn lên sẽ giống người nào? Trên người bé có bóng dáng của hắn sao? Tất cả nghi vấn đều quanh quẩn trong đầu hắn, đang đợi hắn từ từ công bố. “A, a…” Hai cánh tay nhỏ mịn màng từ trong giỏ xách vươn ra, tay nhỏ đang lay động, tiểu bảo bảo tựa hồ như còn đang lưu luyến xiếc ảo thuật vừa rồi, bé có chút nóng nảy. Trời lạnh thế này, tay hài tử sao có thể để lộ ra bên ngoài đây? Long Thiên Tuyệt tăng bước chân, từ xa bước tới gần, hai bàn tay lớn hơn tay tiểu bảo bảo gấp mấy lần bắt được hai bàn tay nhỏ bé tiểu bảo bảo, đem nó bao lại. Chỉ trong khoảnh khắc này, cảm giác kỳ diệu chảy xuôi toàn thân. Cả người Long Thiên Tuyệt chấn động, lăng lăng nhìn tiểu bảo bảo trong giỏ, hắn ngây dại. Chẳng lẽ đây là huyết mạch thân tình tương liên sao? Trong nháy mắt hắn nhìn thấy tiểu bảo bảo, nội tâm của hắn bắt đầu khởi động lên vô hạn ý muốn bảo hộ, đó là bẩm sinh, ý niệm bảo hộ là trời cao ban cho hắn. Đây là hài tử của hắn! Rất chân thực. Hai mắt hắn chăm chú nhìn hài tử, dù xem thế nào cũng không đủ, ánh mắt bé xinh đẹp có thần, lông mi bé dài nhỏ, lỗ mũi bé khéo léo, còn có cái miệng nhỏ thủy nộn vểnh lên, mỗi một chỗ ngũ quan cũng là xinh đẹp tinh sảo, để cho hắn nhìn được trên người bé thấy bóng dáng của Khê Nhi. Nhớ Khê Nhi đã từng nói trên vai trái hài tử có ấn ký nguyệt nha. Hắn tự tay vén ra một góc vải, quả nhiên thấy trên vai trái có một dấu nguyệt nha ấn ký. Tâm tình của hắn càng thêm kích động. Không sai đây chính là hài tử của hắn, nếu giả bảo đảm đổi lại Hắn tự tay đem hài tử từ trong giỏ ôm ra ngoài, cẩn thận ôm trước ngực, cúi đầu nhìn nàng, nụ cười ôn nhu “Tiểu nguyệt nha, ta là phụ thân của con! Phụ thân rốt cuộc cũng tìm được con rồi.” Thanh âm của hắn rất thấp rất ôn nhu, sợ hù đến tiểu hài tử. Cặp mắt Tiểu bảo bảo mở to lóe sáng, tò mò nhìn hắn, chu cái miệng nhỏ lại, phát ra âm thanh nhỏ vụn ai cũng không nghe được. Nhìn nhìn, nàng bỗng nhiên cười ngọt ngào, tiếng cười hi hi vui vẻ không ngừng. Trong ánh mắt của Long Thiên Tuyệt đầy rẫy vui mừng, hai tay nhỏ bé của nàng còn đưa lên phí trước, sờ loạn xạ lên gương mặt của hắn. Cảm xúc ôn nhu như dòng nước chảy thắng đến tim hắn. Long Thiên Tuyệt vốn có chút thấp thỏm, sợ hài tử không cách nào tiếp nhận phụ thân như hắn, bây giờ nhìn thấy cử động cùng nụ cười của hài tử, hắn nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nụ cười bên mép cũng lớn hơn và ôn nhu hơn. Hắn ôm hài tử, đưa lên cao qua đầu, hắn phát hiện tựa hồ như hài tử rất thích như vậy, bé cười càng thêm dòn dã, trong lòng hắn mừng rỡ, tựa hồ nắm được bí mật gì đó, cứ tiếp tục đưa bé lên cao qua lại, trêu chọc bé, hắn có cảm giác như mình đạt được thành tựu, so với hắn tấn chức Huyền Hoàng chi cảnh còn hơn gấp trăm lần? “Tiểu Nguyệt Nha, phụ thân dẫn con đi thăm mẫu thân. Hiện tại nhất định mẫu thân đang nóng lòng, khẩn cấp muốn nhìn thấy con, hiện tại chúng ta lập tức trở về, cho nàng một kinh hỉ nhé.” Tiểu động vật ngay cửa nghe nói hắn muốn đem tiểu bảo bảo rời đi, cả đám đều lộ ra vẻ mặt không muốn, tiểu bảo bảo đáng yêu như thế, bọn chúng làm sao nỡ rời bỏ tiểu bảo bảo đây? Nhưng không có biện pháp, ai bảo người ta là phụ thân ruột thịt cơ chứ. “Muốn đi sao? Tiểu bảo bảo rất thích nơi này.” Tiểu Phượng hoàng rất không sợ chết nhào lại. Ánh mắt Long Thiên Tuyệt ngoan lệ nhìn qua, nếu không phải tự nó chủ trương, hắn và Khê Nhi làm sao phải tìm hài tử lâu đến vậy? Bất quá nó có công cứu tiểu bảo bảo, hắn cũng không so đo cùng nó, nhưng ưu điểm để sau, hiển nhiên là lỗi nặng lấp công, khiến cho hắn không thể nào tha thứ cho nó, mà xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tiểu Phượng hoàng bị hắn trừng như vậy, thân thể nhỏ run run, ủy khuất nói “Tại sao? Tại sao lại hung dữ như vậy? Tiểu Phượng Phượng chăm sóc tiểu bảo bảo rất kỹ, không tin ngươi hỏi tiểu bảo bảo đi.” Nghĩ đến mới gặp nhau, không thể để cho nữ nhi thấy một mặt không ôn nhu của mình, sợ sẽ hù đến con, Long Thiên Tuyệt vội vàng thu lại khuôn mặt lạnh lùng, cúi đầu, nhìn bé cười ôn nhu. “Tiểu phượng phượng ta hiện tại không muốn nghe thấy thanh âm của ngươi, ngươi tốt nhất câm miệng lại cho ta.” Mỉm cười nhưng giọng nói lại là uy hiếp. Long Thiên Tuyệt nói xong, xoay người ôm tiểu bảo bảo, triệu hồ thần thú kỳ lân. “A, a, người xấu! khi dễ tiểu Phượng Phượng!” Tiểu phượng hoàng cúi đầu nói thầm, nhưng cũng không dám nói lớn tiếng, bởi vì nó đã thấy được ánh mắt uy nghiêm của thần thú kỳ lân quét tới đây, giống như đang uy hiếp nó. Chậm đã! Thần thú kỳ lân này sẽ không phải là đồ xấu xí nằm trên lưng nó nửa năm sao? Cả người tiểu phượng hoàng đều run lên, trong lòng giận giữ, đồ tồi, chính là ngươi làm ta chịu khổ nửa năm. Nó vừa muốn phát tác, lại thấy Long Thiên Tuyệt quay đầu lần nữa, liếc đến chỗ nó, nó lập tức thu lại tất cả động tác, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ. Được rồi ai bảo hắn là phụ thân của tiểu bảo bảo đây? Ai bảo nó là thú sủng của phụ thân tiểu bảo bảo đây? Từ mọi loại ý nghĩ, nó là thú sủng của tiểu bảo bảo, phải lấy tiểu bảo bảo làm đầu, cho nên người nhà của tiểu bảo bảo, nó cũng sẽ tôn kính. “Hừ! Tiểu phượng phượng là tiểu phượng hoàng cực kỳ bao dung, không so đo với các ngươi”Tiểu phượng hoàng tự mình an ủi. Bên kia, Long Thiên Tuyệt ôm hài tử, nghiên người ngồi lên lưng thần thú Kỳ Lân, bóng lưng uy nghiêm, hơn nữa thần thú kỳ lân uy vũ oai hùng, bộ dáng kia phảng phất như thiên thần phủ xuống, nghiêm nghị làm cho người ta kính nể. Ánh mắt của tiểu động vật lưu luyến nhìn tiểu bảo bảo rời đi, cũng không khỏi bị một màn này làm cho rung động. Phụ thân của tiểu bảo bảo thoạt nhìn cũng không phải nhân vật tầm thường đây. Tiểu bảo bảo ngươi cần phải thường xuyên trở về thăm chúng ta, không nên quên mất chúng ta nha. “Đi” Long Thiên Tuyệt hét lớn một tiếng, thần thú kỳ lân bay lên trời, rời đi sơn cốc. “Kỳ lân bay ổn định một chút, chậm một chút” Hắn cố ý phân phó nói với kỳ lân thần thú, sợ hài tử bị sóc, hắn kéo qua áo lông rộng rãi của mình, cẩn thận che lại, vì nàng ngăn cản gió lạnh “Tiểu nguyệt nha chúng ta rất nhanh sẽ nhìn thấy mẹ con, nhất định sẽ rất vui. Còn ca ca của con nữa, hắn sẽ rất vui vẻ.” Giờ phút nay dù ai cũng không thể tưởng tượng được, biểu hiện trên mặt Long Thiên Tuyệt lúc này sẽ làm người ta động dung biết bao nhiêu, tình cảm hồn nhiên của phụ thân đối với con cái lộ ra, là hình ảnh đẹp nhất thế gian này. “A a a, chờ ta một chút” Thân ảnh màu vàng của Tiểu Phượng Hoàng hướng về phía trước, cũng vội vàng rời đi sơn cốc. Ở phía ngoài biển sương mù trên ngọn núi, viện trưởng và các trưởng lão của học viện Vạn hoàng chờ đợi thật lâu, chậm chạp không thấy Long Thiên Tuyệt và thần thú kỳ lân trở lại, mọi người nhìn nhau, bắt đầu có chút nôn nóng không kiên nhẫn. “Ta thấy hơn phân nửa là hắn không về được, địa thế chỗ này hiểm trở, vốn tìm kiếm không dễ. Hiện tại sương mù dày đặc như vậy, chỉ cần không cẩn thận, hắn có thể rời vào vực thẳm ngàn trượng, tan xương nát thịt” Không Trưởng lão đứng ra nói, hắn vốn không đồng ý chuyện viện trưởng triệu tập cao thủ của học viện tới giúp Long Thiên Tuyệt tìm người, bất quá là đứa bé thôi, đối với học viện Vạn Hoàng một chút lợi ích cũng không có, tại sao lại muốn huy động nhiều cao thủ như bọn họ đến tìm kiếm? Hơn nữa, đứa bé kia là con ruột Vân Khê, nếu không có hài tử, nàng có thể sẽ bị điên. Một người điên làm sao có thể đảm đương một viện lớn? Kể từ đó, chẳng phải là hắn có thể thuận lý thành chương chiếm lấy ngôi vị sao? Cho nên, trong nội tâm hắn rất hy vọng mọi người không tìm được đứa nhỏ. Long Hựu Đình nghe thấy rất không vui, bác bỏ lời nói của hắn “Sẽ không! Thiên Tuyệt có thần thú kỳ lân giúp hắn, hắn tuyệt đối sẽ không có việc gì.” Nghe được bốn chữ “Thần thú kỳ lân”, Không trưởng lão không khỏi kinh ngạc, trong lòng nghĩ không rõ, vì sao cái gì tốt đẹp cũng là toàn gia này chiếm đi? Vạn Hoàng chi hoàng không giải thích được cứ theo sát Vân Khê, đã để cho hắn rất không thoải mái, bây giờ bên người hai vợ chồng bọn hắn lại có thêm một còn thần thú kỳ lân, hắn lại càng không thoải mái. Kể từ đó, nếu hắn còn muốn trực tiếp chống lại Vân Khê, thì lực cản cùng áp lực sẽ lớn hơn nhiều lắm. Hắn hừ lạnh một tiếng nói “Thần thú kỳ lân cho dù lợi hại, nhưng nó chưa quen thuộc địa hình nơi này, cũng không thể thành công. Nếu không cẩn thận đụng vào đại trận gì, ta xem coi như là thần thú cũng bị chết tươi ở đâu đó bên trong.” “Đại trận gì?” Long Hựu Đình nhíu mi, trưởng lão nói như thế, trong lòng hắn cũng không khỏi bất an, ngàn vạn lần Thiên Tuyệt không thể có chuyện gì a, thúc cháu bọn họ thật vất vả mới gặp nhau, hắn không thể mất đi thân nhân này. “Chính là tổ tiên học viện Vạn Hoàng chúng ta vì phòng ngừa có người ngoài xâm lấn, cố ý bố trí đại trận trong những dảy núi, nếu như có ngoại nhân xâm lấn, muốn phá hủy học viện Vạn Hoàng chúng ta, một khi bọn họ gặp phải trận pháp, sẽ vạn kiếp bất phục, chết trong đại trận, vĩnh viễn cũng không thể ra. Đây chính là nguyên nhân mà học viện Vạn hoàng của chúng ta lớn mạnh đến hôm nay, không bị hủy diệt.” Không trưởng lão có chút đắc ý nói. Long Hựu Đình bất an quay đầu, nhìn về phía viện trưởng, hắn không tin lời nói của vô ích trưởng lão, cũng là vô điều kiện tin tưởng viện trưởng. Hàn viện trưởng khẽ gật đầu một cái “Phải! Ở trong dãy núi của học viện Vạn Hoàng có bố trí đại trận pháp là do tổ tiên để lại, bất quá cụ thể là chỗ nào lão phu cũng không biết, cho nên lão phu mới ra kỷ luật nghiêm minh, không cho phép học sinh trong học viện và các trưởng lão tùy ý đến những địa điểm xa lạ. Bởi vì một khi trận pháp khởi động, lão phu cũng không có cách nào ngăn cản.” “Vậy Thiên Tuyệt hắn…” Long Hựu Đình lo lắng nhìn chỗ sâu trong đám sương mù, trong lòng lặng yên cầu nguyện, Thiên Tuyệt nhất định bình an vô sự, hắn chẳng những bình an vô sự mà còn đem hài tử từ trong hiểm địa đi ra ngoài. Đoạn đường đi của Thiên Tuyệt từ lúc nhỏ đến bây giờ, đã rất khó khăn rồi, trải qua nhiều gian khổ, hiện tại hắn nên hưởng thụ thân tình của thê nhi, ông trời a, người cũng không nên đối xử tàn nhẫn với hắn. “Long sư đệ, ngươi cứ yên tâm đi. Hắn nhất định sẽ không có việc gì, muội phu là ngươi hiền nhất định có thiên tướng, cho dù gặp phải đại trận, cũng không thắng được hắn. Đừng quên hắn từng từ trong ván cờ Trân Lung đi ra.” Chiến Thiên Dực an ủi hắn nói. Ánh mắt Long Hựu Đình sáng lên, không sai, ván cờ Trân Lung mà Thiên Tuyệt cũng có thể phá giải, còn có thể có trận nào làm khó được hắn đây. Cũng không biết có phải trong nội tâm hắn cầu nguyện sinh tác dụng không, mà không lâu lắm, cả biển sương mù dày đặt vô tận, trong lúc này đột nhiên sinh ra biến hóa, giống như có vật gì từ dưới đáy cốc xông ra, phá giải sương mù dày đặc, nổi lên gợn sóng. Rống——- Sau một tiếng rống, thần thú kỳ lân oai hùng uy vũ liền hiện trước mắt mọi người, Không trưởng lão hơi ngẩn ra, hắn quả thật đã trở lại, chẳng những hắn trở lại, trong tay còn ôm một hài tử. Không đúng, còn không dừng lại, phía sau hắn còn cón Vạn hoàng chi hoàng đi theo! Vận khí của hắn không phải là quá tốt sao? Trong lòng Không trưởng lão uất ức, hi vọng hắn lần nữa rơi vào trong khoảng không. “Tốt! Tốt!” Hàn viện trưởng vuốt râu mép, hài lòng nở nụ cười. “Thiên Tuyệt” Long Hựu Đình mừng rỡ, tiến lên nghênh đón, xem như đã trở lại. Thần thú Kỳ Lân vững vàng đứng trên đỉnh núi, không có bất kỳ xốc nảy, toàn bộ theo như yêu cầu của chủ nhân. Long Thiên Tuyệt nhảy xuống từ trên lưng nó, ôm hài tử đi về phía mọi người. “Thiên Tuyệt đây chính là hài tử sao? Mau để cho ta ẵm” Tầm mắt của Long Hựu Đình nhanh chóng rơi vào trên người tiểu bảo bảo, trong lòng vui sướng tự nhiên lộ ra. Long Thiên Tuyệt có chút không muốn, nhưng vẫn đem hài tử đưa ra, ai bảo đối phương là thúc thúc mà mình cực kỳ tôn kính làm chi. Nếu đổi lại là người khác hắn tuyệt đối không đưa. Long Hựu Đình nhận lấy hài tử từ trong tay hắn, vô cùng trân quý, nhìn xung quanh, thấy thế nào cũng không đủ. Chiến Thiên Dực cùng hai tỷ đệ Hàn Thiên Phong cũng vây quanh tới, cẩn thận quan sát hài tử. “Các ngươi nhìn, đứa nhỏ này thật xinh đẹp, ánh mắt này, lỗ mũi này, còn có cái miệng nhỏ nhắn, so với mẹ nàng còn muốn đẹp hơn, sau khi lớn lên nhất định là một đại mỹ nhân.” Long Hựu Đình không tiếc lời ca ngợi. Chiến Thiên Dực di chuyển thân, nhìn kỹ nhiều lần, đưa tay đến mặt của tiểu bảo bảo, vuốt ve, cười vang nói “Đứa nhỏ này lớn lên sẽ giống như thủy linh, thật là người gặp người thích a! Nhìn một chút xem, bé cười, cười đến rất đáng yêu” “Đúng vậy a, bé cười lên thật ngọt ngào, làm người ta ngọn đến tận tim.” Hàn Thiên phong khó khi cười đến ấm áp thế, càng nhìn đứa nhỏ này thì càng thích. Hơn nữa khi thấy Long Hựu Đình yêu thích đứa bé này nàng cũng yêu thích, yêu ai yêu cả đường đi. Hàn Thiên Diệp bắt đầu không chịu nổi rồi, chủ động yêu cầu “Có thể cho ta ẵm tiểu bảo bảo không? Ta còn chưa có ôm qua hài tử đâu?” Vừa nói, vừa định từ trong tay Long Hựu Đình ôm đi tiểu bảo bảo thì một tay khác đã tiếp nhận, đỡ lấy tay hắn “Ta không cho phép.” Long Thiên Tuyệt lớn tiếng nói. Chính hắn còn chưa ôm đủ đâu, làm sao cho những người khác ôm nữ nhi bảo bối của hắn, nữ nhi của hắn tùy tiện người nào cũng có thể vuốt ve sao? Hàn Thiên Diệp nhìn tay rơi vào khoảng không, không khỏi ủ rũ “Bất quá là ẵm mà thôi, tại sao lại dễ giận như vậy?” Long Thiên Tuyệt hừ lạnh một tiếng, rất không cho hắn mặt mũi. Cúi đầu nhìn nữ nhi đang cười ngọt ngào, đáy lòng hắn không khỏi chua, hắn còn tưởng rằng nữ nhi chỉ biết cười với một mình hắn. Thì ra nàng thấy ai cũng cười. Rốt cuộc nàng di truyền sự tinh nghịch từ người nào, làm sao cười đáng yêu như vậy? Cái này không thể được! Sau này bé chỉ có thể cười với một mình phụ thân, bằng không hắn sẽ ghen. (NN: Không thể tưởng…………=.=) Ừ đợi sau khi bé hiểu chuyện, hắn sẽ dạy dỗ bé thật tốt, bé gái không thể tùy tiện cười với bất kỳ người nào, không thể cười với bé trai khác, chỉ bằng dáng ngoài và khí chất của hắn và Khê Nhi, tương lai nữ nhi của bọn họ có trời mới biết sẽ chọc tới bao nhiêu hoa đào đâu. Đừng xem nữ nhi bây giờ còn nhỏ như vậy, nhưng đã có thể từ mặt mày của bé lúc này tưởng tượng ra bộ dáng trong tương lai rồi, hắn không khỏi không bắt đầu vì nữ nhi mà lo lắng. Nếu như sau này tới cửa cầu thân quá nhiều, hắn sẽ rất nhức đầu, nói không chừng tự mình động thủ, đem bọn họ hết thảy đều đánh đi ra ngoài. Cõi đời này người xứng đôi với nữ nhi của bọn họ căn bản không thể nào tồn tại. May là người xung quanh không nghe được tiếng lòng của hắn, nếu bọn họ biết đường đường là tôn chủ của Lăng Thiên Cung, một đời tà tôn, bởi vì nữ nhi cười với người khác, hắn cũng ghen, bọn họ nhất định sẽ chê cười hắn, hơn nữa còn chê cười rất lớn, bởi vì chưa bao giờ nhìn thấy người phụ thân ăm dấm như hắn. “Long công tử, chúc mừng!” Lúc này, Hàn viện trưởng đi tới, hướng hắn nói, cũng tinh tế đánh giá hài tử trong ngực hắn. Tiểu phượng hoàng sải cánh từ đằng xa bay tới, thấy Hàn viện trưởng và những người quen cũ, liền đậu vào đầu vai hắn “Viện trưởng, viện trưởng, tiểu bảo bảo xinh đẹp không? Nàng hiện tại là chủ nhân của ta rồi, ta cùng nàng khế ước nha.” “Nga?” Thanh âm kinh ngạc của Hàn viện trưởng, có chút ngoài dự tính. Không chỉ hắn ngoài ý muốn, Long Thiên Tuyệt cũng có chút ngoài ý muốn, Vạn Hoàng Chi Hoàng cao ngạo như vậy, ngay cả Khê Nhi cũng không chịu khế ước, lại chủ động khế ước cùng nữ nhi của hắn, chẳng lẽ đây là ý trời, trong hỗn loạn đã có định sẳn tất cả. Kinh ngạc nhiều nhất là đám người Không trưởng lão, tin tức như thế đối với bọn hắn giống như ngũ lôi oanh đỉnh. “Cái gì? Khế, khế ước?” Chân của Không trưởng lão lảo đảo, nét mặt già nua nhất thời trắng bệch, tại sao có thể như vậy? Làm sao có thể tùy tiện khế ước thế? Vạn hoàng chi hoàng đã nhận chủ, vậy hắn một chút cơ hội cũng không có rồi? Mặc dù hắn rất muốn ngồi lên vị trí viện trưởng, nhưng hắn không phải không thừa nhận, Vạn hoàng chi hoàng mới là ông vua không ngai của học viện Vạn Hoàng, trở thành chủ nhân của Vạn Hoàng chi hoàng đó chính là trở thành chủ nhân chân chính của học viện Vạn Hoàng! Điểm này, vô luận hắn bất mãn cỡ nào, cũng không thể nào lật đổ. Hắn tuyệt vọng hoàn toàn, nhưng vẫn không thể không bỏ qua ý niệm kế nhiệm viện trưởng trong đầu. Mặc dù Vân Khê không chân chính khế ước cùng Vạn Hoàng chi hoàng, nhưng con gái của nàng khế ước, cũng chính là nàng khế ước với Vạn Hoàng chi hoàng, trên căn bản không có gì khác biệt. Xem ra Vân Khê sẽ ngồi lên chức viện trưởng rồi, không bao giờ có thể dao động, hắn phải hết hy vọng thôi.