Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cừu Mộ Dã nhìn vẻ mặt của mọi người quái dị, không nhịn được hướng Nam Cung Dực liếc mấy lần, thủy chung không nhìn ra có cái gì không ổn.
“Các ngươi biết hắn?”
“Đâu chỉ biết?” Long Thiên Thần mang theo vài phần giận dữ nói.
Hắn cùng Bạch Sở Mục ở chung lâu như vậy, đối với thân thế, bối cảnh hắn phi thường hiểu rõ, mà Nam Cung Dực là ai? Hắn là hoàng tử Nam Dực quốc, phụ thân của hắn là hoàng đế Nam Dực quốc, mẫu thân của hắn là công chúa nước khác, những thứ này mọi người đều biết. Thử hỏi hoàng đế đứng đầu một nước, thì như thế nào có thể lấy cô gái giang hồ làm phi? Nếu nói Nam Cung Dực là hậu duệ gia tộc Hiên Viên lưu lạc bên ngoài, đánh chết hắn cũng không tin, giải thích duy nhất chỉ có thể là hắn mạo danh thế thân, mượn thân thế Bạch Sở Mục, thay thế Bạch Sở Mục chiếm được hết thảy mọi thứ vốn nên thuộc về Bạch Sở Mục.
“Tiểu nhân hèn hạ!”
“Sẽ không, có lẽ...... Có lẽ sư huynh có nổi khổ tâm riêng của hắn.” Bạch Sở Mục ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng gương mặt tái nhợt, hắn không muốn tin tưởng sư phụ huynh thân cận nhất lại đi lợi dụng hắn, làm ra chuyện có lỗi với hắn.
“Ngươi quá ngây thơ rồi, hắn có thể có cái gì nỗi khổ tâm? Nỗi khổ tâm riêng của hắn, chính là hắn muốn vinh hoa phú quý, muốn hơn người!” Long Thiên Thần phẫn nộ.
“Sở Mục, chuyện đến tột cùng như thế nào, chúng ta cùng đi hỏi một chút liền biết.” Vân Khê chủ động đứng dậy, hướng chỗ Nam Cung Dực đi tới.
Lúc này ở dạ tiệc khách nhân còn chưa có đến đông đủ, nhưng cũng có không ít người ở hiện trường, hành động của Vân Khê hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò.
“Tĩnh vương gia, không nghĩ tới ở chỗ này nhìn thấy ngươi, thật ứng với câu nói kia, “nhân sinh hà xứ bất tương phùng”(1) a......” Vân Khê mỉm cười, trong đáy mắt tràn ngập mỉa mai.
Nam Cung Dực biểu hiện rất bình tĩnh, ngồi ngay ngắn tại chỗ, bình tĩnh mở miệng: “Vị cô nương này nhận lầm người sao? Tại hạ Nam Cung Dực, đến từ gia tộc Hiên Viên, chưa từng thấy qua cô nương.”
Vân Khê cười lạnh, mang theo vài phần giễu cợt: “Nam Cung Dực? Ta còn tưởng rằng ngươi vì vinh hoa phú quý, ngay cả tên họ mình cũng vứt rồi, hoàn hảo, cuối cùng còn nhớ rõ tổ tông của mình rốt cuộc là người nào.”
Đứng ở phía sau Nam Cung Dực, một gã cao thủ tiến lên trước một bước, lớn tiếng quát: “Vị cô nương này, thỉnh tự trọng!”
“Sư huynh, ngươi không nhận ra Vân nương tử, vậy còn nhận được ra đệ không?” Bạch Sở Mục bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh Vân Khê, ánh mắt của hắn phức tạp, nhìn chăm chú Nam Cung Dực, không muốn bỏ qua mỗi biểu hiện trên gương mặt y. Bởi vì trong lòng của hắn, sư huynh giống như là thân nhân, hắn thật sự không cách nào tiếp nhận chuyện bị thân nhân phản bội.
Có rất ít người biết, thật ra thì hắn không phải người của Bạch gia, cha ruột hắn ngay từ lúc đại chiến mười sáu năm trước giữa hai đại lục đã hy sinh, hắn đi theo mẫu thân cùng nhau vào cửa Bạch gia.
Hắn vẫn không biết cha ruột mình đến tột cùng là người nào? Mẫu thân cũng chưa từng nhắc tới, mỗi lần hắn hỏi tới mẫu thân chỉ lặng yên rơi lệ. Sợ mẫu thân thương tâm, cho nên về sau hắn cũng không dám hỏi nữa.
Phụ thân hiện tại của hắn cũng coi như tốt, cho dù mẫu thân đã qua đời, phụ thân vẫn coi hắn là con trai ruột của mình, mọi thứ Bạch thiếu gia nên được hưởng hắn đều được hưởng. Song, hắn lại lựa chọn rời xa Bạch gia, một mình Tiêu Dao giang hồ.
Hắn từ trước đến giờ cũng không có chỗ ở cố định, sư huynh coi như là người hắn quen biết, chung sống lâu nhất, hắn đặc biệt tín nhiệm sư huynh, cùng hắn không có gì giấu diếm, thậm chí nguyện ý vì chí nguyện to lớn của sư huynh mà vô điều kiện giúp đỡ.
Song hôm nay, chuyện phát sinh quá mức đột ngột rồi, hắn tưởng đâu mình đang nằm mộng.
Sư huynh, huynh đã thay đổi thật sao?
Hắn rất muốn biết đáp án.
Phượng mâu híp lại, Nam Cung Dực ánh mắt ảm đạm, tựa như do dự nhiều lần, trên khuôn mặt tuấn tú bỗng nở nụ cười, đứng dậy tiến lên, vỗ vai Bạch Sở Mục nói: “Đệ là sư đệ của ta, ta như thế nào không nhớ rõ? Đi, chúng ta lâu rồi không có gặp nhau, nhiều người ở đây huyên náo, không bằng đi ra ngoài hàn huyên chốc lát?”
Hắn đây là muốn ra ngoài cùng Bạch Sở Mục trao đổi a.
Bạch Sở Mục gật đầu, hắn cũng rất muốn nghe một chút sư huynh giải thích như thế nào.
Các cao thủ Gia tộc Hiên Viên rối rít hướng Bạch Sở Mục quăng đi ánh mắt dò xét, cũng không có ngăn trở, đưa mắt nhìn Dực công tử cùng sư đệ hắn rời tiệc đi.
Vân Khê hai tay ôm ngực, mang vẻ mặt xem kịch vui. Sau đó đem tầm mắt hướng những cao thủ gia tộc Hiên Viên ôm quyền nói: “Các vị, ta muốn hỏi thăm một chuyện, không biết có được hay không?”
“Chuyện gì?” Trong đó một vị cao thủ thân phận tương đối cao nói, thần sắc tồn tại mấy phần không kiên nhẫn, có thể là nàng mới vừa chất vấn Dực công tử của bọn họ, để lại cho bọn họ ấn tượng xấu.
Vân Khê cũng không để ý những thứ này, ánh mắt thâm thúy, nói: “Chúng ta mới nói quen biết Dực công tử của các ngươi là thật, có thể là hắn bởi vì quá bận rộn, không nhớ rõ ta. Nhưng các ngươi cũng nhìn thấy, ta cùng sư đệ của hắn là cùng nhau tới, cho nên lời nói của ta là có thể tin.”
“Được rồi, ngươi đến tột cùng muốn hỏi cái gì?”
“Ta muốn hỏi, các ngươi như thế nào xác định Dực công tử chính là con nối dòng gia tộc Hiên Viên lưu lạc bên ngoài? Chẳng lẽ trên người của hắn có kí hiệu đặc thù hoặc là tín vật?” Vân Khê hỏi.
“Cái này...... Đúng là không có. Bất quá Dực công tử có thể tinh tường nói rõ quá trình công tử và mẫu thân công tử mất tích như thế nào, sở thích, sinh nhật cùng điều đặc biệt trong vẻ ngoài của mẫu thân công tử, còn có mẫu thân người từng nói với người về một chút bí sử của gia tộc Hiên Viên chúng ta, bằng những tin tức tư mật này, có thể đủ phán đoán hắn chính là con nối dòng của gia tộc Hiên Viên chúng ta.”
Xem ra Nam Cung Dực đúng là nắm giữ không ít bí mật cùng tin tức của Bạch Sở Mục, khó trách hắn có thể dễ dàng như vậy vượt qua kiểm tra, thật là hèn hạ! Vân Khê cau mày nói: “Các ngươi như vậy liền xác nhận thân phận của hắn, không khỏi quá mức qua loa đi? Ít nhất cũng phải đến chích máu nhận thân và vân vân, vạn nhất có người dụng tâm bất lương, lẫn lộn huyết thống, ý đồ muốn lợi dụng gia tộc Hiên Viên làm sao bây giờ?”
“Ngươi đừng vội nói hươu nói vượn! Dực công tử đã trải qua sự nhất trí của trên dưới gia tộc Hiên Viên cho phép, chính thức nhận tổ quy tông, huống chi còn có Cừu gia chủ cùng Vân tộc đứng ra bảo đảm, chúng ta làm sao lại lầm được? Ngươi chớ chửi bới Dực công tử, nếu không nghe lời đừng trách ta không khách khí!” Đối phương nổi giận đem Vân Khê coi là kẻ càn quấy.
“Xin lỗi.” Vân Khê không tiếp tục truy vấn, dù tiếp tục hỏi cũng sẽ không có kết quả gì.
Cừu gia chủ, Vân tộc...... Nam Cung Dực hơn nửa năm nay rốt cuộc đã trải qua cái gì, lại có thể đạt được tín nhiệm của hai núi dựa lớn này?
Bên cạnh núi giả, Nam Cung Dực đứng chắp tay, cả người tản mát ra mấy phần thâm trầm.
Bạch Sở Mục đứng ở phía sau hắn, hai mắt nhìn thẳng bóng lưng của hắn, chờ đợi đợi đáp án.
“Sư huynh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ta muốn một lời giải thích từ huynh.” Cuối cùng Bạch Sở Mục mở miệng trước.
Nam Cung Dực từ từ xoay người, mày kiếm nhíu lại: “Sư đệ, thật xin lỗi, nhưng ta làm vậy cũng là vạn bất đắc dĩ.”
Bạch Sở Mục không nói gì, chỉ lẳng lặng yên nhìn hắn.
“Đệ có biết hơn nửa năm nay, ta đã phải trải qua những gì không?” Nam Cung Dực sâu kín nói.
“Ta chỉ là muốn tìm chỗ dung thân, thi triển tài hoa của mình, thực hiện hoài bão, nhưng kết quả thì sao? Ở chỗ này, ta không có gia tộc, không có địa vị, không có ai dung nạp ta, thậm chí ta cũng không bằng một thị vệ hèn mọn nhất của một gia tộc......”
“Ta không cam lòng!” Nam Cung Dực phát ra rống giận.
Ở Ngạo Thiên đại lục, hắn làm hoàng tử một quý quốc, tiền hô hậu ủng, coi như là mất đi ngôi vị hoàng đế, hắn vẫn là người tôn quý. Song đến nơi này, hắn không quyền không thế, thiên phú tập võ hắn vốn kiêu ngạo thì ở đây cũng chỉ là bọt nước, bởi vì nơi này khắp nơi đều là cường giả, bản thân hắn chẳng là gì cả.
Ở một đại gia tộc, một người thị vệ cũng có thể là cao thủ Huyền tôn trở lên, còn hắn? Hắn cái gì cũng không phải. Trừ bề ngoài coi như khá cùng hoài bão và mưu trí, hắn thật sự là kẻ tay trắng.
“Sư đệ, ta biết đệ căn bản không cần danh lợi cùng quyền vị, cũng không quan tâm người gia tộc Hiên Viên có thừa nhận đệ hay không, nhưng những thứ này đối với ta mà nói là phi thường trọng yếu. Cái ta cần là một cơ hội, một cơ hội làm cho ta có thể thi triển tài hoa cùng hoài bão. Ta không muốn làm một kẻ tầm thường, ta – Nam Cung Dực khi còn sống phải oanh oanh liệt liệt, phải thành tựu phi phàm, nếu không ta có chết cũng không cam tâm.”
“Sở Mục! Đệ đã nói, đệ nguyện ý thành toàn ta, nguyện ý giúp ta thực hiện tâm nguyện cùng mơ ước. Hiện tại chính là lúc ta cần, đệ sẽ giúp đỡ ta, phải không?”
Nam Cung Dực ánh mắt chớp động, thâm thúy trong đôi mắt nhẹ nhàng lưu chuyển, mang theo vẻ khẩn cầu.
Bạch Sở Mục nhìn ánh mắt của sư huynh, tâm thần từ từ dao động, trong đầu vô số hình ảnh tốt đẹp mơ hồ xẹt qua, hắn và sư huynh đã từng trải qua vô số điều vui vẻ của cuộc sống, vì y mà vui, vì y mà buồn, hắn nguyện ý thành toàn tâm nguyện hoài bão của sư huynh, cho dù là để cho hắn mất đi vĩnh viễn cơ hội cùng thân nhân gặp nhau, đơn giản là...... Đó là sư huynh của hắn, trong lòng hắn, sự tồn tại của sư huynh chính là thân nhân.
Hắn gật đầu: “Được rồi! Ta sẽ giúp huynh, nhưng huynh phải đáp ứng ta, không được làm ra bất cứ chuyện gì thương tổn đến gia tộc Hiên Viên, còn có thân nhân của ta huynh cũng phải hảo hảo mà đối đãi, không thể thương tổn bọn họ. Chỉ cần huynh đáp ứng, sau này huynh chính là con trai ruột của mẫu thân ta, mà ta......”
Hắn cười khổ, tự giễu nói: “Ta chính là một cô hồn dã quỷ, không có nguồn gốc, cũng không có người nhà.”
“Sở Mục, cám ơn đệ! Đệ thật là sư đệ tốt của ta! Ân tình của đệ, sư huynh ghi tạc suốt đời!” Nam Cung Dực tiến lên, đưa tay ôm thật chặt Bạch Sở Mục, mừng rỡ, hai tròng mắt xẹt qua mấy phần cảm động.
Có lẽ hắn hèn hạ, có lẽ hắn tiểu nhân, nhưng để thành việc lớn thì không câu nệ tiểu tiết.
Hắn muốn chứng minh, hắn Nam Cung Dực vô luận đi đến nơi nào cũng có thể tạo dựng sự nghiệp thành công, hắn vĩnh viễn là cường giả, là người trên người!
Ở góc độ không người nào thấy được, khóe mắt Bạch Sở Mục không tiếng động chảy xuống một giọt nước mắt, hắn nghĩ tới mẫu thân của hắn, hắn cảm giác mình đang khinh nhờn tôn nghiêm của mẫu thân, hắn thật muốn xin lỗi bà.
Hiện tại sư huynh gần hắn như thế, song hắn cảm thấy khi hắn cùng sư huynh trong lúc vừa rồi đã vạch xuống một ranh giới, một ranh giới không cách nào vượt qua, bọn họ cũng không thể quay về thời điểm như ban đầu nữa.
Thời điểm hai người trở lại trong bữa tiệc, những khách nhân đã đến đông đủ, chỉ còn lại có vị thứ nhất bên trái còn trống không.
Nam Cung Dực vào chỗ ngồi, bình tĩnh, mang tư thái quý công tử ưu nhã, giống như mới vừa rồi chuyện gì cũng không phát sinh.
Mà Bạch Sở Mục thì vẻ mặt như mất hồn, suýt nữa ngồi sai chỗ.
Long Thiên Thần phát hiện hắn có cái gì không đúng, vội vàng bắt lấy cánh tay hắn hỏi thăm: “Ngươi cùng hắn nói chuyện như thế nào? Hắn có hay không hướng ngươi nhận lỗi? Có hay không tính toán đem vị trí công tử gia tộc Hiên Viên trả lại cho ngươi?”
Bạch Sở Mục hít một hơi thật sâu, khôi phục bộ dáng cười cợt ngày thường, nói: “Cái gì vị trí công tử? Ta cũng không phải là cái gì công tử gia tộc Hiên Viên, tại sao lại nói đến nhường vị trí? Yên tâm đi, ta không sao! Dù sao ta vốn không được gia tộc Hiên Viên đồng ý, ta như cũ sống cuộc sống Tiêu Dao của ta, không có gì tổn thất.”
“Này còn không có cái gì tổn thất?” Long Thiên Thần có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Hắn chiếm thân phận của ngươi, hiện tại biến thành con ruột của mẫu thân ngươi. Hắn nếu như thành con mẫu thân ngươi, vậy ngươi là cái gì?”
“Hắn là sư huynh của ta, chúng ta vốn chính là hảo huynh đệ, cùng chung một mẫu thân thì coi là cái gì?” Bạch Sở Mục ánh mắt ảm đạm hẳn đi, nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Ngươi thật là một kẻ ngu! Mẫu thân sao có thể cùng chung đây? Hắn hèn hạ như vậy, mượn thân phận của ngươi, trở thành công tử tôn quý của gia tộc Hiên Viên, hưởng thụ vinh hoa phú quý, đoạt lấy hết thảy mọi thứ vốn là của ngươi, đây rõ ràng là hành động của cường đạo! Không được, ngươi nếu như bởi vì nể tình sư huynh đệ, không muốn cùng hắn ngả bài, ta đây giúp ngươi nói, ta giúp ngươi hung hăng mắng hắn, mắng hắn vô sỉ tiểu nhân!” Bách Lí Song không chịu đựng được, liền đứng dậy muốn xông qua.
Bạch Sở Mục liền vội vàng kéo nàng: “Đừng đi! Ta đã đồng ý với hắn, chỉ cần hắn không thương tổn bất cứ kẻ nào của gia tộc Hiên Viên, không làm chuyện nguy hại đến gia tộc Hiên Viên, ta nguyện ý thành toàn hắn, giúp hắn thực hiện hoài bão. Các ngươi không cần lo lắng chuyện này, ý ta đã quyết, các ngươi cũng không cần làm khó hắn.”
“Ta có chút không thoải mái, muốn đi về trước nghỉ ngơi. Chuyện này cứ như vậy quyết định, ta cũng không muốn quản nữa.” Bạch Sở Mục đứng dậy, một mình rời đi.
Nam Cung Dực tầm mắt nhẹ nhàng nhìn tới, đưa mắt nhìn bóng lưng hắn rời xa, ánh mắt chợt sáng chợt tối.
Long Thiên Thần cùng Bách Lí Song thì thay Bạch Sở Mục căm giận bất bình, hai người nhất tề hướng Nam Cung Dực quăng đi anh mắt khinh bỉ, song nếu Bạch Sở Mục đã có quyết định, làm người trong cuộc hắn cũng không cần những thứ này, bọn họ lại có thể thế nào đây?
Vân Khê khẽ thở dài, trong lòng cũng vì Bạch Sở Mục mà cảm thấy không đáng giá, nhưng ai bảo hắn vốn là thiện lương, hơn nữa hắn và Nam Cung Dực là sư huynh đệ tình thâm, ban đầu ở Nam Dực quốc phát sinh chính biến, hắn vẫn từng vì sư huynh hắn cảm thấy bất bình, mà cùng nàng sinh ra đa nghi phòng bị, có thể thấy được địa vị sư huynh của hắn ở trong lòng hắn rất cao.
Nam Cung Dực a Nam Cung Dực, ta coi thường ngươi.
Cũng tốt, bản thân ta muốn nhìn ngươi đến tột cùng có thể ở Long Tường đại lục dấy lên sóng gió như thế nào.
Lúc này, Cừu gia chủ đến hiện trường, đem không khí dạ tiệc thay đổi, lực chú ý của mọi người toàn bộ tập trung vào trên người Cừu gia chủ. Cừu gia chủ là một vị trung niên nam tử cao gầy, quần áo mộc mạc, nếu không phải có hạ nhân thông báo, ai cũng không cách nào đoán được hắn chính là phú khả địch quốc, nổi danh ở Tây Bắc – Cừu gia chủ.
“Chư vị, đã để cho mọi người đợi lâu.” Cừu gia chủ cười tủm tỉm nói, hoàn toàn không lên mặt tự cao.
Cừu Mộ Dã đi lên trước, hướng về phía phụ thân bẩm báo nói: “Cha, khách nhân con mang đến đã tới, đang ở ghế cuối bên tay trái, có thể hay không để cho hài nhi giới thiệu một phen?”
“Nga? bằng hữu của con ta, cũng chính là khách quý Cừu gia......” Cừu gia chủ nghiêng đầu, hướng Long Thiên Tuyệt, Vân Khê cùng đám người Long Thiên Trạch, dần dần, sắc mặt của hắn xảy ra biến hóa, đột nhiên đứng dậy, sải bước địa đi tới trước mặt Long Thiên Trạch, thần sắc kích động nói, “Vị này… Các hạ chính là Đại gia Long Gia ở Thành Bàn Long – Long Thiên Trạch?”
Long Thiên Trạch khẽ vuốt cằm, không sợ hãi, thong dong lạnh nhạt.
Cừu gia chủ thấy hắn xác nhận, càng thêm kích động: “Thì ra các hạ thật sự là Long đại hiệp! Thật tốt quá! Không nghĩ tới cách hai mươi năm, còn có cơ hội gặp lại được ngươi, thật vinh hạnh của tại hạ.”
“Con a, vị Long đại hiệp này là ân nhân cứu mạng của phụ thân, hai mươi năm trước, phụ thân bị một bang sát thủ đuổi giết, nếu không phải gặp gỡ Long đại hiệp, phụ thân có lẽ đã táng mệnh nơi cửu tuyền.”
“Mau mau, tại sao có thể để cho Long đại hiệp cùng mọi người ngồi ghế cuối? Còn không mau mời bọn họ đến phía trước ngồi?”
Cừu gia chủ nhiệt tình mời gọi gọi, nghiễm nhiên đem ân nhân cứu mạng – Long Thiên Trạch coi như khách quý trong khách quý, khiến cho những khách nhân khác trong lòng không khỏi bất bình.
Long Thiên Trạch thản nhiên chấp nhận, Cừu gia chủ nhiệt tình mời, liền dẫn đoàn người cùng nhau dời đến vị trí thứ nhất bên tay trái. Dựa theo xếp đặt dạ tiệc, từng chỗ ngồi phía sau cũng sẽ có mười mấy chỗ ngồi kế bên, nói cách khác, chủ nhân nếu là an bài ở trên vị trí này, như vậy những người đi cùng liền theo thứ tự ngồi xuống phía sau hắn, dựa theo thân phận cao thấp, lục tục về phía sau hàng ghế, thân phận người thấp nhất cách vị trí trung tâm dạ tiệc xa nhất, cơ hồ sẽ phải dán vào sát tường mà ngồi.
Nhưng mà đối với đám người Long Thiên Thần mà nói, bọn họ căn bản là không thèm để ý, bọn họ chính là tới ăn cơm tối, về phần ngồi ở nơi nào, có phải hay không dựa vào tường, bọn họ căn bản không cần biết.
Bọn họ không cần, không có nghĩa là những người khác không cần.
Những khách nhân còn lại rối rít hướng bọn họ quăng tới ánh mắt chất vấn.
Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt nhìn nhau một cái, không ngờ rằng phụ thân cùng Cừu gia chủ lại có một tầng quan hệ sâu xa như vậy, bọn họ chính là được hưởng lợi ích từ phụ thân.
Đang lúc đoàn người sắp nhập tọa, một cái thanh âm từ ngoài cửa truyền vào, ngăn trở bọn họ: “Chờ một chút! Một kẻ vứt vợ bỏ con mà còn có thể vào ngồi ghế đầu, như vậy Cừu gia chủ muốn những người khác ngồi đâu?”
Mọi người theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy ngoài cửa lớn, đi tới đoàn người, cầm đầu là nam tử trung niên khoác trường bào màu lam, cử chỉ nhẹ nhàng, bẩm sinh tạo nên một cỗ khí chất quý tộc. Hắn hai mắt nén giận, khóa ở trên người Long Thiên Trạch, mang theo địch ý rõ ràng.
“Viên thúc thúc?” Long Thiên Tuyệt bỗng nhiên lên tiếng, hơi có chút ngoài ý muốn.
Viên Trừng Nhiên nghe tiếng, quay đầu chống ánh mắt Long Thiên Tuyệt, hắn hơi ngẩn ra, trong khoảng thời gian ngắn không nhận ra.
“Viên thúc thúc, là ta, ta là Thiên Tuyệt.” Long Thiên Tuyệt tựa hồ đối với Viên Trừng Nhiên có ấn tượng không tệ, nếu không làm sao có thể chủ động thân thiện cùng người khác.
Viên Trừng Nhiên vốn mặt mũi còn âm trầm, chỉ một thoáng chuyển biến, mừng rỡ đi về phía Long Thiên Tuyệt: “Cháu là Thiên Tuyệt? Cháu đã lớn như vậy rồi, Viên thúc thúc thật không nhận ra nữa rồi. Tốt! Cháu bình yên vô sự là tốt rồi!”
Hắn mở ra hai cánh tay, vỗ vỗ hai vai Long Thiên Tuyệt, trong đôi mắt mơ hồ lộ ra mấy ẩm ướt.
“Kể từ khi mẫu thân cháu, nàng...... Viên thúc thúc trong lòng vẫn nhớ cháu, muốn đi tìm huynh đệ các cháu, nhưng mà...... Đúng rồi, Thiên Thần đâu? Nó hiện tại có mạnh khỏe không?”
Long Thiên Thần tự động đi lên trước, đem Viên Trừng Nhiên từ trên xuống dưới đánh giá một phen, bỗng nhiên trí nhớ lúc bé toàn bộ trở về, kích động ôm lấy hắn, vui mừng giống như đứa bé.
“Viên thúc thúc, thì ra là người là Viên thúc thúc! Ha ha, cháu chính là Thiên Thần a, cháu thật sự rất nhớ thúc!”
“Thiên Thần? cháu cũng đã cao lớn như vậy rồi! Xem ra Viên thúc thúc không muốn nhận mình già cũng không được.”
Tác phong, thái độ của Viên Trừng Nhiên đối đãi huynh đệ Long Thiên Tuyệt cùng đối đãi với Long Thiên Trạch là khác xa nhau, khiến mọi người ngạc nhiên.
“Khê Nhi, Tiểu Mặc, mau tới ra mắt Viên thúc thúc. Viên thúc thúc là sư huynh của mẫu thân ta, vẫn đặc biệt chăm sóc chúng ta. Viên thúc thúc, đây là thê tử của ta – Vân Khê, còn có con trai của chúng ta – Tiểu Mặc.” Long Thiên Tuyệt giới thiệu.
“Viên thúc thúc.”
“Viên gia gia tốt!”
Hai mẹ con chia ra cùng hắn chào hỏi.
Viên Trừng Nhiên đánh giá mẫu tử hai người, ánh mắt tỏa sáng, tự đáy lòng gật đầu tán thán nói: “Thiên Tuyệt, cháu thật là có phúc khí a! Viên thúc thúc thật thay cháu cảm thấy cao hứng, mẫu thân cháu nếu là biết cháu bây giờ có thê tử, còn có hài tử, nhất định sẽ rất vui vẻ......”
Long Thiên Trạch nhìn Viên Trừng Nhiên cùng người nhà của mình hòa hợp như thế, trong lòng rất không vui, song ông cũng biết duyên cớ trong đó, có khổ mình đành nuốt, ai bảo cả nhà bọn họ lợi dụng Viên Trừng Nhiên, khiến cho hắn đến nay còn đeo tội “gian phu” trên lưng?
“Mấy vị nếu cũng là người quen, vậy cũng tốt, xin các vị theo thứ tự nhập tọa, dạ tiệc lập tức bắt đầu.” Cừu gia chủ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng người Viên gia bởi vì chỗ ngồi liền cùng người Long gia đối đầu.
“Chờ một chút!” Viên Trừng Nhiên bỗng nhiên nghiêm sắc mặt, hướng về phía Long Thiên Trạch nói, “Vị trí này là của Viên gia!”
“Này......” Cừu gia chủ khó xử, vị trí này vốn là hắn vì người Viên gia chuẩn bị, ai bảo Viên Trừng Nhiên là do hắn tự mời tới đây? Viên gia ở phương diện luyện đan thành tựu nổi tiếng xa gần, mà Viên Trừng Nhiên lại là nhân tài kiệt xuất trong giới Luyện Đan Sư, bởi vì như thế, hắn mới cực lực muốn hợp tác cùng Viên gia. Song, Long Thiên Trạch cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn như thế nào có thể để cho ân nhân cứu mạng mình ngồi ghế hạng bét đây?
Khó cho cả đôi bên, Long Thiên Trạch mở miệng trước: “Chỗ ngồi này tặng cho Viên đại sư.”
Ông nhanh nhẹn rời tiệc, trở lại chỗ ngồi vừa rồi, không muốn cùng Viên Trừng Nhiên tranh đoạt.
Viên Trừng Nhiên nặng nề hừ một tiếng, cho dù hắn chủ động thối lui, cũng không giải trừ được mối hận trong lòng.
“Thiên Tuyệt, Thiên Thần, còn có Khê Nhi, các cháu theo Viên thúc thúc ngồi! Chúng ta lâu rồi không gặp, có thể mượn cơ hội này để ôn chuyện.” Viên Trừng Nhiên nhiệt tình lôi kéo Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Thần cùng mấy người Vân Khê nhập tọa, biểu hiện cùng phản ứng tương phản như thế, thật sự làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Long Thiên Trạch một người ngồi một mình ở ghế hạng bét, thân ảnh thê lương, những tân khách khác hướng hắn quăng đi ánh mắt đồng tình.
“Gia gia xấu, con ngồi cùng người.” thân ảnh nho nhỏ của Tiểu Mặc chẳng biết lúc nào đã chạy tới bên cạnh ông, bò lên trên băng ghế, ngồi ở bên người ông.
Long Thiên Trạch mừng rỡ, khom người ôm Tiêủ Mặc ngồi lên gối mình, cúi đầu cười nhìn bé, hưởng thụ tình cảm ông cháu.
Vân Khê không ngăn cản Tiểu Mặc, nói thật, nàng cảm thấy ông ấy rất đáng thương, nói về chuyện năm đó cũng không trách được ông, bởi ông cũng là kẻ bị hại. Chẳng qua là khúc mắc trong lòng Thiên Tuyệt không thể trong một ngày mà tháo gỡ được, phụ tử bọn họ trong một ngày không cách nào mở lòng được, hiện tại cũng chỉ có Tiểu Mặc ở giữa kết nối hai người.
“Chư vị, hôm nay mời được các vị khách quý quang lâm hàn xá, tại hạ cảm thấy rất vinh dự, vẻ vang cho kẻ hèn này. Trong số các vị ngồi đây, có không ít người cũng là hướng về đại hội Luyện đan mà đến. Ly rượu này tại hạ trước chúc mừng các vị mã đáo thành công!”
Cừu gia chủ nâng chén, mọi người cùng uống.
Ca múa lên, mùi rượu tỏa ra bốn phía.
Mọi người chuyện trò vui vẻ.
Rượu uống chưa đủ, Cừu gia chủ hô ngừng ca múa, cất cao giọng nói: “Hôm nay hội tụ nhiều đại sư giới luyện đan như vậy, tại hạ nhiều năm qua sưu tập không ít dược liệu trân quý, hiếm thấy, muốn mời chư vị giúp ta giám định một phen, nếu ai có thể nhận ra dược liệu, tại hạ nguyện ý hai tay dâng tặng.”
Mọi người xôn xao một mảnh, ai cũng biết vật Cừu gia chủ trân quý tất nhiên không phải là vật tầm thường, cả đám đều vô cùng mong đợi.
Cừu Mộ Dã lén lút ghé sát vào bên người Vân Khê, nhỏ giọng nói: “Cha ta nói là để cho mọi người giám định, kì thực là mượn danh nghĩa này đưa tài, các ngươi có thể phái thêm những người này ra sân, rất nhiều thứ đoán cũng không khó khăn.”
Vân Khê phác cười cười, tiểu tử này vì để cho Thiên Tuyệt giúp hắn luyện chế Ngọa Long cư, đều khắp nơi lấy lòng.
Cũng không lâu lắm, mấy chục loại dược liệu đưa đi lên, bị bầy đặt ở trung tâm dạ tiệc.
Cừu gia chủ cười nói: “Chư vị có thể tiến lên giám định, tên mỗi một dạng dược liệu cùng danh xưng đều viết ở trên bệ, chỉ cần là xác nhận không sai, chư vị có thể tự động đem dược liệu lấy đi, coi như là một phần lễ mọn nho nhỏ của tại hạ.”
Mọi người nghển cổ nhìn về phía các loại dược liệu, không khỏi phát ra tiếng thán phục. Cừu gia không hổ là nhà phú hào a, tùy tiện lấy ra dược liệu, cũng là trân phẩm ngàn vàng khó mua.
Rất nhiều người đang ngồi đó cũng hiểu biết về dược liệu, thoáng cái đã bị những thứ trân phẩm này hấp dẫn.
Vân Khê cũng không ngoại lệ, trong đống dược liệu này này có vài loại cũng ở danh sách vật liệu cần thiết của Tru Tiên đan, nàng nhìn một cái liền nhận ra. Hướng Lam Mộ Hiên, Mộ Vãn Tình, Mộ Cảnh Huy cùng Mộ lão ngoắc ngoắc tay, âm thầm truyền thụ, trong đoàn người bọn họ cũng chính là năm người hiểu được phân biệt dược liệu, cho nên chỉ có thể là sử dụng nhân tài.
Khi bọn họ đang lé lút nói chuyện, Viên Trừng Nhiên hướng bọn họ liếc một cái, rất có thâm ý.
Đợi Cừu gia chủ tuyên bố “Bắt đầu đi”, phần lớn mọi người đang ngồi đều chen chúc hướng tới trung tâm dạ tiệc, ai ngờ mới vọt tới nửa đường, một cỗ lưc lượng vô hình ngăn cản bọn họ.
Trong tầm mắt mọi người, Vân Khê cầm đầu dẫn Lam Mộ Hiên, Mộ Vãn Tình, Mộ Cảnh cùng Mộ lão công khai đi tới chỗ dược liệu trước.
“Di? Mọi người tại sao bất động? Đừng nhường nhau như vậy a, chúng ta thật ngại quá.” Vân Khê nhìn quanh một vòng, vẻ mặt kinh ngạc lẫn nghi ngờ.
Long Thiên Thần cùng mấy người Bách Lí Song nghe vậy, không nhịn được len lén bật cười, song bọn họ thật không dám cười quá khoa trương, bả vai run rẩy, chịu đựng rất cực khổ.
Tầm mắt bọn họ nhìn tới Long Thiên Tuyệt đang âm thầm phát ra chưởng lực, đúng là hắn ngăn trở hành động của mọi người.
Những Luyện Đan Sư khác cũng không phải là kẻ ngốc, rất nhanh nhìn thấu đầu mối, mọi người không khỏi dưới đáy lòng thầm mắng, vô sỉ a, quá vô sỉ rồi!
Rõ ràng chính là các ngươi âm thầm động tay chân, còn giả bộ là vô tội, thật sự là quá vô sỉ rồi!
Khinh bỉ các ngươi!
Cừu gia chủ cũng nhìn thấu nguyên nhân trong đó, ho nhẹ mấy tiếng, cũng không nói gì.
—
(1)
Con ngươi thiếu gì dịp gặp gỡ, chỉ duyên phận trong đời của mỗi người.