Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
  3. Chương 426
Trước /677 Sau

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 426

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Đại tẩu….”

“Đại tẩu….”

Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người cùng nhau nhìn về phía nàng, bộ dạng vẻ mặt ủy khuất, bọn họ còn không phải là vì giúp nàng xếp hàng ghi danh cho nên mới bị đánh thành như vậy sao? Hơn nữa cũng là vì không để cho người Đan minh tống cổ họ đuổi ra ngoài, cho nên mới không sử dụng thú sủng, nếu như bọn họ sớm đã sử dụng thú sủng cùng tác chiến, tại sao còn bị người ta đánh thành bộ dạng này chứ?

Vân Khê tiếp thu đến ánh mắt hai người, trên thân một trận hàn ác: “Đại tẩu cái gì? Ngay cả một cái đầu heo đối phó không nổi, đừng trách ta không nhận các đệ!”

“Ai nói chúng ta không đối phó được hắn? Chúng ta chẳng qua là…”Long Thiên Thần nói đến một nửa, Vân Khê lập tức ngắt lời hắn.

“Không cần tìm lấy cớ! Bị đánh chính là bị đánh, có bản lĩnh thì tự mình đem đòi lại tôn nghiêm bản thân!”

Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người bị nàng kích thích như vậy, tinh thần cùng nhau chấn động.

“Có gan, ngươi hãy xưng tên ra, chúng ta cách ngày sau tái chiến!” Long Thiên Thần trừng mắt nói với Mặc đại thiếu.

Mặc đại thiếu kiêu ngạo cười dài một tiếng, vuốt cằm nói với người phía sau hắn: “Nói với bọn hắn bản đại thiếu là ai.”

Phía sau một tên cao lớn đi lên trước, cùng bộ dạng vẻ mặt kiêu căng nói: “Vị này là Mặc đại thiếu gia của chúng ta, các ngươi muốn đánh bại đại thiếu chúng ta, trừ phi đầu thai sinh ra một lần nữa!”

“Ha ha ha ha….” Các cao thủ cùng nhau cười lớn.

Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người tức giận đến mức trên mặt từ trắng chuyển xanh, lại là Mặc đại thiếu gia, chẳng trách lại ác liệt như vậy, Mặc tam thiếu kia đã âm dương quái khí, cũng không khá hơn chút nào, đại ca của hắn càng không ra cái dạng gì.

Thật là có chí khí a!

“Được! Chúng ta nhớ kỹ ngươi! Thù hôm nay, ngày khác nhất định đòi lại gấp bội!” Bạch Sở Mục giận dữ nói.

Huynh đệ hai người liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, trong lòng cả hai cùng dấy lên hừng hực hỏa chiến.

“Đại tẩu, chúng đệ đi về trước luyện công, sẽ không ở lại cùng các người.” Nói xong hai người sóng vai rời đi, ngập đầy ý chí báo thù.

“Ha ha ha ha…. Bọn hắn cho rằng trở về luyện công vài ngày có thể đánh bại đại thiếu gia nhà chúng ta sao? Thật sự là nực cười!”

“Đại thiếu võ công cái thế, thử hỏi trên đời này có mấy người có thể so cùng? Liền hai cái dạng như vậy, đại thiếu gia tùy tiện đánh một chưởng, tùy tiện ra một cước liền giải quyết bọn hắn….”

“Muốn cùng đại thiếu chúng ta đấu, bọn hắn còn non lắm.”

Phía sau cuồng tiếu không ngớt, Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người bước đi gấp, cũng không quay đầu lại, nhưng càng thêm phẫn nộ cùng tức giận

“Khốn nạn, không phải chỉ là Huyền tôn lục phẩm sao? Cái này mà là thiên hạ vô địch à? Không khỏi thổi phồng da trâu quá lớn đi. Mặc đại thiếu phải không? Ngươi chờ đấy cho ta! Chờ ta đột phá Huyền tôn lục phẩm, ta đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!”

Long Thiên Thần lầm bầm trong miệng, hắn thiện tại thực lực đã là Huyền tôn tứ phẩm, mới vừa rồi nhất thời vô ý, bị đối phương đánh rơi thê thảm, đồng thời cũng là tra xét thực lực đối phương, cư nhiên là Huyền tôn lục phẩm, chả trách thực lực như vậy cách xa, ngay cả thời gian phản ứng hắn liền không có, đã bị người ta hung ác đánh ngã trên đất. Bất quá không vấn đề gì, hắn tin tưởng chính mình nhất định có thể trong khoảng thời gian ngắn đuổi kịp và vượt qua hắn, trở về hắn nhất định phải bảo Đại ca làm mật độ luyện công thêm nhiều hơn, sớm một ngày đột phá Huyền tôn lục phẩm, sớm một ngày đi tìm Mặc đại thiếu báo thù!

“Thật đáng giận! Đại ca nói không sai, không có thực lực tuyệt đối bảo vệ bản thân như thế nào, bảo vệ người mình thích càng không? Vì Thiên Tầm, vì thù hôm nay, ta liều mạng!”

Một đôi cá mè một lứa kiên định liếc nhau, sải bước ly khai Đan minh.

“Sở Mục ca ca, Thiên Thần ca ca đợi ta chút!” Long Thiên Tầm bước nhanh đuổi theo, trong lòng còn vướng bận thương tích trên người Bạch Sở Mục. Bách Lý Song vốn cũng muốn đi lên đuổi theo, nhưng suy nghĩ lại vẫn là thôi đi, nàng có cái gì lập trường mà đi quan tâm hắn sao?

Mặc đại thiếu cùng nhóm thủ hạ của hắn còn lại cười lớn, thái độ kiêu ngạo, hộ vệ Đan minh cư nhiên thờ ơ, còn đối với bọn hắn a dua vô cùng cẩn thận, làm cho trong lòng Vân Khê vô cùng khó chịu.

“Mặc đại thiếu, ngài cũng muốn báo danh tham gia khảo hạch luyện đan sư sao?” Hộ vệ Đan minh khuôn mặt tươi cười hỏi.

“Đương nhiên không phải! Ta là cái thô đại lão, luyện đan cái gì? Ta là thay người khác tới xếp hàng!” Thời điểm Mặc đại thiếu nói đến “người khác”, ánh mắt rõ ràng biến hóa, lộ ra mấy phần yêu thương trong thần sắc tiểu nam nhân.

“Thì ra là như vậy, có thế làm cho Mặc đại thiếu tự mình đến xếp hàng báo danh như vậy nhất định là một đại nhân vật. Mặc đại thiếu muốn ghi danh liền trực tiếp nói với chúng ta một tiếng, chúng ta giúp người làm là được, cần gì phải khổ cực xếp hàng đi?” Hộ vệ nói.

Mặc đại thiếu tâm tình không tệ cười to: “Ha ha, quy củ Đan minh chính là muốn tuân thủ chứ sao. Đã như vậy thì làm phiền rồi.”

Bọn hộ vệ Đan minh muốn dẫn nhóm người Mặc đại thiếu đi tới trước chỗ ghi danh, giúp bọn hắn thương lượng cửa sau, đột nhiên một thanh âm vang lên la gọi bọn họ.

“Chờ một chút!”

Mặc đại thiếu cùng bọn hộ vệ Đan minh nhất tề quay đầu lại, nhìn về phía Vân Khê lên tiếng nói chuyện

“Đánh người của ta, cứ nghĩ như vậy nhẹ nhàng thảnh thơi mà bước đi thẳng, các người không khỏi không đem ta để vào mắt đi.” Vân Khê lạnh lùng nhìn Mặc đại thiếu, lạnh như băng cùng cuồng ngạo thanh âm, rơi vào tai mỗi người có thể nghe rõ ràng.

Mặc đại thiếu sắc mặt trở nên lãnh, lộ ra thần sắc âm tàn: “Ta Mặc đại thiếu chưa bao giờ đánh nữ nhân. Ngươi thực sự nếu không thức thời, còn bát quái ta đành phá vỡ quy củ này!”

Vân Khê không rõ bóp bóp nắm đấm cười lạnh nói: “Ta Vân Khê cũng chưa bao giờ đánh heo, hôm nay muốn phá vỡ quy củ.”

“Ngươi dám nói ta là heo?” Mặc đại thiếu nổi giận lôi đình, tức giận đến mặt đỏ lên, “Giỏi! Tốt lắm! Ta hôm nay liền giáo huấn ngươi một chút người không phải nữ nhân này!”

Mặc đại thiếu bắt đầu nắm đấm bước nhanh xông lên, hung hăng đánh về phía Vân Khê.

Vân Khê đứng im tại chỗ, cử chỉ bất động, trong lòng sát ý tăng thậm chí tới đỉnh điểm. Người của nàng chỉ có nàng mới có thể ăn hiếp, người khác, nếu như động vào người mà nàng che chở, vậy mơ tưởng toàn thân trở ra.

Quyền ảnh càng ngày càng tới gần, càng ngày càng hung mãnh, Vân Khê giấu bàn tay trong tay áo lẩm bẩm tính góc độ chuẩn bị ra tay, ngay sau đó trước mặt một ánh sáng màu bạc vụt sáng che chắn tầm nhìn của nàng.

Chính là đột nhiên Vân Trung Thiên đột nhiên hiện thân, chắn thân thể phía trước nàng, tay phải lộ ra, đem quả đấm của Mặc đại thiếu thoải mái bắt được, ngăn trở Mặc đại thiếu tiến công một bước.

“Đan minh cấm động võ, nếu như kinh động bề trên, sẽ hủy bỏ tư cách tham gia khảo hạch luyện đan sư của các ngươi.” Vân Trung Thiên khẽ nói vào trong tai Vân Khê, hóa ra đây là nguyên nhân hắn đột nhiên ra tay, là sợ nàng kinh động tới bề trên Đan minh, do đó mất đi cơ hội tham gia khảo hạch cấp bậc luyện đan sư, hắn đúng là cẩn thận, vì nàng như vậy mà suy nghĩ.

“Khốn nạn! Ngươi dám cùng bản thiếu gia đối nghịch?” Mặc đại thiếu vừa mắng một câu, sau đó cả người sắc mặt đại biến, đầu lưỡi vốn đang lưu loát đột trên trở nên lắp bắp “Vân…Vân Trung Thiên! Ngươi là Vân Trung Thiên?! Ta nhận ra ngươi, một năm trước, ta tận mắt thấy ngươi đến tham gia sát hạc cấp bậc luyện đan sư, đạt được huân chương luyện đan sư cấp chín….”

Mọi người một mảnh ồ lên.

Mọi người ánh mắt hướng cùng nhau đều nhìn về phía Vân Trung Thiên đứng trước mặt Vân Khê, nguyên lai hắn chính là Vân Trung Thiên đại danh đỉnh đỉnh?! Huân chương luyện đan sư cấp chín?

Trời ạ, như vậy thật nghịch thiên!

Mọi người nhìn hắn, vô luận nam nữ, đôi mắt mọi người phát ra tia nhìn nóng rực. Đối với nhân vật phong vân, mọi người luôn có đặc thù sùng bái, nhất là nam tử hoàn mỹ như Vân Trung Thiên.

Bàn về diện mạo, hắn ưu nhã cao quý, siêu nhiên thoát tục, không thể bới móc; luận về xuất thân, hắn chính là danh môn thế gia, chính là Vân tộc siêu cấp dẫn đầu, tại Vân tộc cùng đồng lứa hắn là người nổi bật nhất, nhân vật phong vân tại Vân tộc; luận thiên phú, võ nghệ hắn siêu quần, là đệ nhất cao thủ trong học sinh học viện Thiên Long, hắn thiên phú luyện đan kinh người, là luyện đan sư cửu cấp trẻ tuổi nhất của Đan minh từ trước đến nay. Nghe nói thiên phú luyện khí của hắn cũng vô cùng xuất sắc, chẳng qua không trải qua sát hạch chính thức của Luyện khí minh thôi, nhưng đã có đồn đại, vậy nhất định không giả, tựa như một người hoàn mỹ, không có khả năng hóa thành có khả năng…..

Ánh mắt mọi người nhìn hắn, là cuồng nhiệt, là sùng bái, là một loại tín ngưỡng.

Vân Khê nhìn quanh một vòng, quan sát phản ứng của mọi người, quay đầu nhìn lại người “ca ca” phía trước, nàng giống như nhìn thấy trên đỉnh đầu đối phương có một vầng hào quang màu bạc bao phủ, thánh khiết như thế, vĩ đại như thế, làm người ta kìm lòng không nổi muốn cũng bái cùng ngưỡng mộ.

Trong bỗng chốc, nàng cảm thấy tự hào, có một vị “ca ca” như vậy thật đúng là không tệ đi!

“Nguyên lai là Vân công tử, thất lễ thất lễ.” Nhóm hộ vệ Đan minh xác nhận thân phận Vân Trung Thiên liền thay đổi sắc mặt bộ mặt, làm cho người ta hoài nghi Đan minh đến tột cùng là đi theo xu nịnh người nào, cả đám cứ như vậy đều đi nịnh nọt? Truyền thống của Đan minh cùng tôn chỉ chỉ còn có thế tiếp tục lưu truyền sao?

Vân Trung Thiên buông lỏng nắm đầm Mặc đại thiếu ra, âm thanh lạnh lùng nói: “Quy củ Đan minh, từ khi nào trở nên không đáng một đồng? Đan minh các người lúc này cứ như vậy để mặc hắn tùy ý sử dụng vũ lực?”

“Này….” Hộ vệ khó xử nhìn hắn, lại nhìn Mặc đại thiếu, hai bên hắn đều không chọc được a.

“Quy củ Đan minh cư nhiên là không thể phá. Quy củ lập ra chính là làm cho người ta tuân thủ, nếu không phải như vậy hóa treo đầu dê bán thịt chó sao?” Lúc này một nhóm người tách biệt, từ trong đám đông ba người từ chỗ khác đi tới, trang phục một màu chuyên quen thuộc Đan minh.

Nhóm hộ vệ nhìn thấy người tới, một đám cung kính đón chào: “Tô đại sư, Viên đại sư, Lưu đại sư.”

Mới vừa nói chính là vị đứng giữa Lưu đại sư, mà đi cùng hắn hai người bên cạnh Vân Khê đều nhận biết, chính là Tô Ấp Tô đại sư ngày đó mời nàng từ học viện Vạn Hoàng đến đại hội luyện đan, còn có Viên Trừng Nhiên là Viên thúc thúc, hai người này thấy Vân Khê, ồn ào thân mật nhìn nàng gật đầu mỉm cười.

“Tô đại sư, Viên đại sư, Lưu đại sư.” Vân Trung Thiên lễ phép hướng ba người hành lễ.

“Trung Thiên, ngươi khó có thể đến Đan minh một lần, lần này nhất định phải ở lâu mấy hôm, chúng ta hảo hảo trao đổi mộ chút kĩ thuật luyện đan. Lão phu phát hiện, mỗi lần trao đổi xong, tổng hội lại có linh cảm mới bắt đầu nảy sinh, được lợi rất nhiều a.” Lưu đại sư đối với Vân Trung Thiên rất coi trọng, còn muốn tán thưởng thêm.

Vân Trung Thiên thản nhiên cười: “Vãn bối cũng muốn lãnh giáo Lưu đại sư.”

“Ngươi lần này là tới cùng Tiểu Thụ đến tham gia sát hạch cấp bậc luyện đan sư phải không?” Lưu đại sư xoay chuyển ánh mắt dừng lại trên người Vân Thần Thụ, ý cười dịu dàng, tựa hồ như yêu ai yêu cả đường đi lối về: “Tiểu Thụ, ngươi đối với lần sát hạch này có thấy tin tưởng không?”

Vân Thần Thụ liên tiếp gật đầu, hồn nhiên cười nói: “Tiểu Thụ rất tin tưởng! Thiên ca ca nói Tiểu Thụ lúc này nhất định có thể thuận lợi thông qua sát hạch luyện sư đan cấp chín.”

“Luyện sư đan cấp chín?!” Đám người chung quanh vây xem một lần nữa lại bị rung động, lúc trước xem biểu hiện của Vân Thần Thụ, còn nói đó là người thiểu năng, không ngờ rằng hắn cư nhiên có thực lực luyện sư đan cấp chín. Thật là khó tin.

Trong đó cũng có một bộ phận người đã rất nhiều lần tham gia sát hạch luyện sư đan, đối với Vân Thần Thụ có ấn tượng sâu sắc, bởi vì một người thiểu năng bản thân chính mình tự đi thi sát hạch luyện sư đan chính là một tin tức chấn động, huống chi đấy một người thiểu năng cư nhiên có thể thuận lợi thông qua lần lượt cấp bậc sát hạch luyện sư đan, khiến người ta không muốn nhớ kỹ hắn cũng không có khả năng.

Lưu đại sư ba người nhìn nhau cười một tiếng, rất là mừng rỡ, đối với bọn hắn mà nói, ở trên con đường luyện đan, người người chính là ngang hàng, bất kể hắn là người bình thường cũng được, thiểu năng cũng được chỉ cần tài nghệ luyện đan đủ cao siêu thì sẽ tôn trọng hắn. Ba người bọn họ rõ ràng đối với Vân Thần Thụ rất có hảo cảm.

“Tốt! Tiểu Thụ nhất định phải cố gắng, tranh thủ thuận lợi thông qua khảo hạch luyện đan sư cấp chín!” Lưu đại nhân khích lệ nói.

“Vâng, Tiểu Thụ nhất định sẽ cố gắng, Tiểu Thụ không thể để cho Thiên ca ca mất thể diện.” Vân Thần Thụ cười đến rực rỡ như tia nắng mai, chỉ tiếc nụ cười như vậy đặt trên thân một nam nhân hai mươi mốt tuổi liền thấy được có chút không hòa hợp.

Lưu đại sư gật đầu quay đầu nhìn đoàn người Vân Khê, mới từ rất xa, hắn đã thấy Vân Trung Thiên vì bảo hộ nàng mà ra tay, hắn cũng rất tò mò, đến tột cùng là người nào mà có thể làm cho Vân Trung Thiên bản tính đạm bạc xuất thủ tương trợ vào.

“Vị cô nương này là?”

Tô Ấp tiến lên một bước chủ động vì nàng tiến cử nói: “Lưu đại sư, vị này chính là người mà tự ta đi học viện Vạn Hoàng mời, Vân Khê Vân cô nương, cũng chính là người sáng lập ra Vạn Hoàng đan học viện, người kế nhiệm kế tiếp học viện Vạn Hoàng.”

“Khê nhi, không nghĩ tới cháu còn có những thứ danh hiệu này?” Viên Trừng Nhiên có chút kinh ngạc, đối với Vân Khê ngập tràn tò mò.

“Như thế nào vậy? Viên đại sư cũng biết Vân cô nương?” Tô Ấp kinh ngạch nói.

Viên Trừng Nhiên cười ôn hòa nói: “Đúng vậy à, đúng là rất tình cờ, vị Vân cô nương này trùng hợp là thê tử thế chất của ta.”

“Thì ra là như vậy, vậy thì thật là tình cờ. Xem ngày không bằng gặp ngày, mọi người khó có lúc đoàn tụ cùng nhau, không bằng tới nơi khác, pha ấm trà ngồi với nhau, thế nào?” Lưu đại sư đề nghị nói, nếu đều là người bên trong của luyện đan sư, hơn nữa mọi người còn có quan hệ sâu xa, Lưu đại sư rất thích ý kết giao với nhân vật tựa như Vân Khê này.

“Vậy cung kính không bằng tuân lệnh.” Vân Khê vui vẻ đáp ứng rồi quay đầu lại phân phó Bách Lý Song cùng Lam Mộ Hiên hai người: “Các ngươi đi tới chỗ báo danh rồi sau đó trực tiếp trở về đi, không cần chờ ta. Nhớ rõ cùng người nhà nói một tiếng, ta ở cùng các vị tiền bối tại Đan minh trao đổi một chút kĩ thuật luyện đan, tối nay sẽ trở về.”

“Vâng, sư phụ!” Bách Lý Song cùng Lam Mộ Hiên hai người cùng lên tiếng.

Vân Trung Thiên nhìn nhìn Vân Thần Thụ, hướng Vân Khê đề nghị nói: “Có thể để Tiểu Thụ cùng bọn hắn trở về nơi ở không? Buổi tối ta sẽ đưa hắn trở về.”

Vân Khê không chút do dự gật đầu nói: “Đương nhiên là có thể, nếu như Tiểu Thụ thích, cũng có thể ở cùng một chỗ với chúng ta. Ngươi….Huynh cũng có thể ở cùng một chỗ với chúng ta.”

Vân Trung Thiên ánh mắt có chút do dự, trải qua một phen nội tâm giãy giụa, hắn rốt cục gật đầu.

“Tiểu Thụ, trước đệ cùng bọn họ trở về, Thiên ca ca tối nay sẽ đến tìm đệ. Nhớ kỹ phải ngoan ngoãn, không cho phép chạy lung tung biết không?” Vân Trung Thiên khẽ dặn dò Vân Thần Thụ.

Vân Thần Thụ mếu máo nhìn hắn, lưu luyến.

“Tiểu Thụ, đệ không thích chơi cùng bọn họ sao? Bọn họ đều là người tốt, sẽ không ăn hiếp đệ. Trong nhà còn có một đệ đệ đáng yêu và một muội muội xinh đẹp, đệ đều có thể cùng chơi với bọn nhỏ.” Vân Khê giúp đỡ an ủi khuyên giải.

“Thật vậy chăng? Vậy được rồi! Thiên ca ca và tỷ tỷ phải thật nhanh trở về nga.” Vân Thần Thụ rốt cục gật đầu, đồng ý cùng Vân Thiên Trung tách rời.

Lưu đại sư nghiêm sắc mặt đối với hộ vệ Đan minh nói: “Vài người các ngươi trước mang bọn họ đi lo làm thủ tục báo danh, rồi quay trở về lão phu sẽ tìm các ngươi tính sổ.”

Hắn tầm mắt vừa chuyển giật mình dừng lại trên thân một bên Mặc đại thiếu đang ngẩn người lạnh lùng nói: “Mặc đại thiếu nếu như muốn xin mời đến phía sau xếp hàng, không cần nhiễu loạn trật tự Đan minh.”

Có thể thấy thân phận của Lưu đại sư tại Đạn minh khá cao, ngay cả Tô Ấp cùng Viên Trừng Nhiên hai người đối với hắn còn phải cung kính, huống hồ chỉ là bọn hộ vệ cùng Mặc đại thiếu.

Mặc đại thiếu thấy Vân Trung Thiên cùng Vân Khê quen biết với ba vị Đan minh như vậy thì tâm tư nào còn dám thêu dệt chuyện, liên tục lên tiếng cáo lui, biết điều một chút chạy đến hàng dài cuối cùng phía sau xếp hàng.

Vân Khê quăng một ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Mặc đại thiếu, hôm nay coi như hắn may mắn, tạm thời buông tha hắn, nhưng nếu còn để lại gặp lại hắn lần nữa, thì kết cục của hắn không chỉ là đơn giản như vậy đâu.

Dưới sự hướng dẫn của Lưu đại sư, Vân Khê cùng Vân Trung Thiên hai người theo ba vị đại sư đi đến một lầu các khá xa ở trong Đan minh. Lưu đại sư tự mình pha trà tới mời bọn hắn, mấy người nói chuyện nhân gian không khí hòa hợp trờ chuyện với nhau thật vui vẻ.

“Các vị đại sư, có chuyện ta vẫn còn có chút nghi ngờ, không biết có thể hay không xin các vị đại sư giải thích cho nghi hoặc?” Vân Khê nói.

“Vân cô nương xin cứ nói đừng ngại.” Lưu đại sư vì nàng rót thêm một chén trà xanh, từ lúc vừa mới nói chuyện với nhau xong hắn đã thấy được sự giải thích mới mẻ độc đáo trong kiến thức luyện đan của Vân Khê, khiến hắn vô cùng hưng phấn. Hắn đam mê luyện đan có thể nói thành si, mỗi lần có suy nghĩ mới cùng giải thích cũng có thể làm cho hắn vô cùng hưng phấn và kích động, kể từ đó hắn đối với Vân Khê hảo cảm tăng lên tất nhiều, nhiều lần như vậy vì nàng mà châm thêm trà.

Mấy người còn lại cũng nghiêm túc lắng nghe.

Vân Khê suy tư một chút nói: “Ta từ một quyển sách cổ đọc thấy được trên thế gian này có một loại đan dược cực kỳ quý hiếm gọi là ….Tru Tiên đan! Nó do trăm loại dược liệu quý hiếm, phối hợp cùng lò luyện thần cấp cùng mồi lửa thần cấp luyện chế mà thành. Người ăn vào Tru Tiên đan, chẳng những vạn độc giải được mà bất kỳ cổ độc, cấm chế cùng có thể như vậy bị hóa hóa giải. Không biết vấn đề này có thật hay không?”

Vân Khê chú ý quan sát thần sắc ba vị đại sư, thời điểm khi bọn hắn nghe được ba chữ “Tru Tiên đan” sắc mặt rõ ràng có biến hóa, nàng tiến thêm một bước dò hỏi: “Ta lại nghe thấy loại đan dược này cách điều chế từ viễn cổ xa xưa đã thất truyền, cho dù có được phối phương cũng không có khả năng có người có thể phối chế ra được….”

Ba vị đại sư liếc nhau một cái, thần sắc có chút ngưng trọng, cuối cùng vẫn là Viên Trừng Nhiên đại sư mở miệng trước tiên: “Khê nhi, cháu có phải hay không đã biết chuyện trong thân thể của Thiên Thần có một cấm chế?”

“Viên thúc thúc người cũng biết?” Vân Khê hỏi ngược lại.

Viên Trừng Nhiên gật đầu, mi ngưng lại nói: “Không sai! Năm đó sư muội ta cũng chính là mẫu thân của Thiên Tuyệt cùng Thiên Thần, thời điểm sau khi sinh hạ Thiên Thần xong, liền cảm thấy tình trạng thân thể Thiên Thần có điểm không thích hợp, nhưng những thầy thuốc bình thường không thể nhìn ra manh mối gì. Nàng biết ta thông hiểu y lý cũng hiểu luyện đan thuật cho nên mới mời ta đến khám cho Thiên Thần. Ta cùng muội muội nghiên cứu rất lâu cũng không thể thấy nguyên nhân rõ ràng, thẳng đến một ngày nhiều năm sau chúng ta mới biết được rốt cục nguyên nhân, nguyên lai trong thân thể Thiên Thần lưu lại một loại bóng ma, đúng là loại bóng ma này áp chế thân thể hắn. Không chỉ như vậy, chúng ta thậm chí phát hiện tại cơ thể muội muội ta cùng tồn tại một loại bóng ma giống như vậy từ trước, mà bóng ma trên thân thể Thiên Thần là theo cuống rốn từ trong người sư muội theo ra.”

“Sau khi biết chuyện này, ta tới Đan minh tìm các vị đại sư thương nghị, tìm kiếm phương thức xử lý tiêu trừ bóng ma trong cơ thể bọn họ.Chúng ta thương nghị hồi lâu, cũng thí nghiệm nhiều loại phương pháp cuối cũng chỉ phán đoán được cõi đời này chỉ có Tru Tiên đan trong truyền thuyết mới có thể hoàn toàn tiêu trừ bóng ma bên trong cơ thể bọn họ.”

“Không sai!” Tô Ấp đồng ý với lời của hắn nói: “Chúng ta những năm gần đây cũng một mực nghiên cứu cách điều chế Tru Tiên đan cùng phương pháp chuyện chế nó, chỉ tiếc cách điều chế Tru Tiên đan cùng phương pháp luyện chế nó đã thất truyện từ lâu, chúng ta cũng lực bất tòng tâm.”

“Đối với luyện đan sư chúng ta mà nói, không ngừng khiêu chiến khó khăn mới là lạc thú lớn nhất, chúng ta tất cả luyện đan sư Đan minh không khỏi muốn lấy được phương pháp luyện chế cùng cách điều chế Tru Tiên đan, Minh chủ cũng từng đem luyện chế Tru Tiên đan là mục tiêu cao nhất của chúng ta, chỉ tiếc nhiều năm như vậy, vô số luyện đan sư người trước ngã người sau tiến lên thủy chung cũng không có ai có thể luyện chế ra Tru Tiên đan trong truyền thuyết, đây là là một điều tiếc nuối vô cùng to lớn.” Lưu đại sư tiếc hận thở dài…

Vân Khê tròng mắt hơi thêm phần suy tư, nàng tự nhiên không thể nào dễ dàng nói cho hắn biết rằng nàng có phương pháp luyện chế cùng cách điều chế Tru Tiên đan, bất quá nếu bọn họ đã từng thử qua, có thể như vậy cũng có bao nhiêu đúc kết hoặc kinh nghiệm tích lũy. Nàng cũng không thể nào tự mình luyện ra Tru Tiên đan, không cách nào xác định minh có thể thuần lợi luyện đan thành công duy nhất một lần hay không, có lẽ tiếp thu ít kinh nghiệm từ những gì bọn họ thu hoạch được đối với nàng là vô cùng có lợi.

“Tuy nói luyện chế Tru Tiên đan đúng là khó như lên trời bất quá học là không ngừng cố gắng, chỉ cần chúng ta tích lũy lại những kinh nghiệm thất bại ắt một ngày cũng sẽ thành công. Ta đối với luyện chế Tru Tiên đan rất cảm thấy có hứng thú, còn hy vọng có thể theo các vị đại sư tiếp thu một chút kinh nghiệm có liên quan đến phương pháp luyện chế Tru Tiên đan, hy vọng các vị vui lòng chỉ giáo.”

Lưu đại sư khen ngợi: “Nói rất hay! Đạo luyện đan chính là không ngừng học hỏi, không ngừng cố gắng! Cho dù là bản thân có là đệ nhất luyện đan tông sư cũng cần không ngừng tiếp thu những hiểu biết mới, sáng tạo ra nhưng loại đan dược mới. Dừng lại mà không tiến, bảo thủ, vĩnh viễn chỉ nhìn vào những sáng tạo của tổ tiên, thì vĩnh viễn không thể tiến bộ. Nhưng nếu chúng ta có thể luyện ra được một loại đan dược còn hoàn mỹ hơn cả Tru Tiên đan đó mới chính là một thành tựu đáng giá, đáng kiêu ngạo của một Đan sư!”

Lưu đại sư nói một phen khiến mấy người còn lại lâm vào trầm tư. Vân Khê trong lòng đột nhiên nảy ra sáng kiến, hắn nói đúng, vì sao nàng vĩnh viễn chỉ đi theo bước chân của tổ tiên, luôn luyện chế theo những đan dược trước đó đã luyện chế qua? Nàng vì sao không thể tự mình luyện chế đan mới theo lý tưởng của nàng?

Đúng vậy! Từ giờ trở đi nàng sẽ vứt bỏ hết thảy nhưng phối phương cùng phương pháp luyện đan đã có, sáng tạo một bộ luyện đan thuật của chính mình. Mục tiêu của nàng không thể chỉ dừng lại Tru Tiên đan, mà còn phải đem tầm nhìn vươn xa vươn cao hơn nữa.

Tâm lớn bao nhiêu thì thiên địa còn muốn rộng lớn hơn nhiều.

Nàng cũng không thể mãi bảo thủ.

Đập mạnh bàn trà nàng đứng dậy: “Lưu đại sư lời ngài nói thật đáng tiếp thu! Tru Tiên đan có là cái gì, Cửu chuyển thái cực đan có là cái gì? Đó cũng chỉ là trí tuệ của người trước đã nghĩ ra, hậu bối chúng ta hẳn cũng phải dũng cảm sang tân, dũng cảm khiêu chiến, không ngừng sáng tạo ra càng nhiều đan dược hoàn thiện mới là tốt.”

Mấy vị đang ngồi quái dị nhìn nàng, hành động của nàng không khỏi quá đột ngột rồi, khiến nước trà trong chén bọn họ cùng rớt ra ngoài.

Vân Khê nhận thấy không khí có chút quái dị, nàng lúng túng hắc hắc cười, nhức đầu nói: “Ngại quá, kích động quá độ trong chốc lát, mọi người đừng để ý!”

Vân Trung Thiên ngưng mắt nhìn nàng kìm lòng không được liền thoát ra một chút ý cười hiểu chuyện.

Ba vị đại sư còn lại đầu tiên là sửng sốt sau chợt ầm ầm phá lên cười, thật là một cô nương đáng yêu, ý chí chiến đấu thật mãnh liệt à!

“Đúng rồi còn một vấn đề nữa ta nghĩ muốn hỏi thăm các vị. Làm sao có thể tìm được lò luyện cấp thần chưa?” Vân Khê hỏi.

“Lò luyện cấp thần có thể gặp mà không thể cầu, đệ nhất lò luyện Đan minh chúng ta cũng chỉ là đệ nhất lò luyện bán cấp thần.” Lời Tô Ấp nói làm Vân Khê không khỏi có chút ủ rũ, nàng tưởng rằng Đan minh có lẽ cùng giống như Luyện khí minh, trong nội bộ sẽ có Trấn minh chi bảo là một loại lò luyện thần cấp, xem ra là nàng đáng giá cao tư chất Đan minh, cũng là đánh giá thấp độ trân quý lò luyện thần cấp rồi.

“Lò luyện cấp thần kia có đặc thù gì sao? Mắt thường có thể nhìn một lần liền đoán ra không?” Nói thật nàng đến này cũng chưa có chân chính nhìn thấy lò luyện cấp thần, ngày nào đó vạn nhất nàng tìm được rồi kết quả lại không nhận ra được, thì thật là quá xấu hổ rồi.

“Lò luyện cấp thần tất nhiên mắt thường không thể nhìn nhận ra được, chỉ có dùng mồi lửa thiêu đốt, nếu bề mặt nó phản xạ ra ánh sáng trắng tinh khiết như vậy mới phán đoán được nó có phải lò luyện cấp thần hay không.”

“Ánh sáng trắng?” trong ấn tượng của Vân Khê phàm là lò luyện trải qua mồi lửa thiêu đốt xong, mặt ngoài có ánh sáng phản xạ không phải là mày lam, màu xanh biếc, thì sẽ là màu đỏ, màu tím, những thứ này bình thường bản thân lựa chọn lò luyện sử dụng vì có chất liệu thuộc tính liên quan, ánh sáng trắng nàng cũng chưa từng thấy qua.

Có lẽ đấy chính là chỗ thần kỳ của lò luyện cấp thần?

“Ta nghe nói có lẽ ngày trước đích thực lò luyện cấp thần từng xuất hiện tại Long tường đại lục nhưng sau đó không biết nguyên nhân gì mà nó lại mất tích không rõ nguyên nhân. Có tin đồn nói nó có khả năng lưu lạc đến một đại lục khác, cũng có khả năng nó bị chìm sâu dưới đáy biển, có người nói nó đã bị thiên lôi phá hủy, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân vì sao gần trăm năm thậm chí là gần ngàn năm cũng không có người có thể luyện chế ra Tru Tiên đan.”

“Có thể lưu lạc đến đại lục khác?” Vân Khê đối với khả năng này tương đối hiếu kì, bởi vì hai khả năng ở phía sau nàng tuyệt đối không có hi vọng. Nhưng nếu là khả năng phía trước lò luyện cấp thần lưu lạc đến đại lục khác…. đại lục khác, không phải là nói Ngạo Thiên đại lục sao?

Nàng cần thận suy nghĩ một chút, cũng chưa từng nghe nói Ngạo Thiên đại lục khi nào xuất hiện một lò luyện cấp thần nghịch thiên như vậy?

Mộ lão đối với giới luyện đan Ngạo Thiên đại lục tương đối hiểu rõ chút ít, chút nữa lại trở lại nàng phải hỏi nhưng có thể tìm ra chút đầu mối nào không thì chưa chắc.

Nhưng lại suy nghĩ lại thấy nếu quả thật ở Ngạo thiên đại lục chỉ sợ cùng là phí công, lối thông đi Ngạo Thiên đại lục duy nhất hẳn đã sớm đóng cửa. Trừ phi nàng một lần nữa có thể cường đại mở ra….Chẳng qua nhiều chuyện không phải nàng có thể biết trước được.

Quảng cáo
Trước /677 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Còn Sống Không Phải Vì Tồn Tại (Hoạt Trứ Bất Thị Vi Liễu Hoạt Trứ

Copyright © 2022 - MTruyện.net