Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Chúc sếp Dạ buổi sáng tốt lành! Sếp Dạ đích thân đến công ty đúng là vất vả rồi… Sếp Dạ đã ăn sáng chưa? Có cần tôi đi mua cho sếp không…”
“Được.” Dạ Chẩn Đình nhếch môi cười, nháy mắt với Dạ Huy.
Dạ Huy lập tức bước tới nói với Phong Thiên Tuyết: “Bánh bao áp chảo ở Tô Vân ký, cháo xương bò ở Ngọc Lan Các, thịt viên dưa cải ở phố Thúy Lục, cà phê xay thủ công ở Ginza… Hôm nay đơn giản một chút, chỉ có vậy thôi!”
“Ở..” Phong Thiên Tuyết trợn tròn mắt, nghe xong thì đời người ra.
“Cô vất vả rồi!”
Dạ Chẩn Đình liếc nhìn cô cười nhạt rồi xoay người rời đi.
Mấy vệ sĩ theo sát phía sau anh.
“Cô đưa đến phòng họp tầng sáu mươi sáu trong vòng nửa giờ”
Dạ Huy căn dặn xong lại bước nhanh đuổi theo Dạ Chẩn Đình.
Phong Thiên Tuyết há hốc mồm.
Cô chỉ thuận miệng nói khách sáo một câu, không ngờ ma quỷ Dạ này bảo cô đi mua bữa sáng thật, còn đưa ra yêu cầu hà khắc như thế…
Đó đều là nhà hàng cao cấp nổi tiếng ở thành phố Hải, phải đặt chỗ trước nửa tháng.
Sao cô có thể đưa được mấy món này tới trong vòng nửa giờ chứ?
Anh ta rõ ràng lại cố ý dằn mặt cô.
“Đúng rồi.” Dạ Huy quay đầu nói thêm một cầu, “Nếu cô không thể đưa bữa sáng tới trong vòng nửa giờ, ngày mai sẽ được điều qua bộ phận vệ sinh”
Phong Thiên Tuyết thật sự muốn giơ nắm tay giận dữ hét lên: “Bà đây không làm nữa!”
Miệng cố mấp máy nhưng lời muốn nói cứ nghẹn trong cổ họng…
Mà vào lúc này, Dạ Chấn Đình đã bước vào thang máy chợt xoay người đầy tao nhã, nhếch môi cười gian.
“Tôi..”
Phong Thiên Tuyết mới nói được một từ thì cửa thang máy đã đóng lại.
Cô nhắm mắt và cắn răng, thầm chửi mình không có tiền đồ.
“Tiểu Phong, Tiểu Phong!” Tiếng gọi của Đại Vệ cắt ngang mạch suy nghĩ của Phong Thiên Tuyết, “Cô không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Phong Thiên Tuyết buồn bã như đưa đám, “Tôi không nên nói năng thiếu suy nghĩ, tại sao đang yên đang lành lại nói muốn mua bữa sáng cho ma quỷ Dạ chứ?”
“Ma quỷ Dạ? Cô nói sếp Dạ à?” Đại Vệ lập tức căng thẳng, “Cô tuyệt đối đừng để người ngoài nghe được, nếu không sẽ tiêu đời đấy.
Sau này cô đừng gọi như vậy nữa.”
“Bây giờ tôi phải làm gì đây?” Phong Thiên Tuyết khóc không ra nước mắt, “Muốn tôi mua được mấy thứ đó trong vòng nửa giờ, quả thật khó như lên trời.”
“Tôi còn chưa từng nghe nói về mấy món đó nữa.” Đại Vệ nhìn cô với vẻ thông cảm, “Tôi cũng chưa từng tới nơi cao cấp như vậy.
Bình thường chúng tôi đều ăn cơm ở nhà hàng trên tầng bảy.”
“Tầng bảy cũng có nhà hàng à?” Phong Thiên Tuyết rất bất ngờ, “Trước giờ tôi đều ăn cơm ở nhà hàng dành cho nhân viên trên tầng hai mươi mốt thôi.”
“Tầng bảy là nhà hàng Trung Quốc, tầng hai mươi mốt là nhà hàng Tây.
Những người làm văn phòng lịch sự như các cô đều thích tới tầng hai mươi mốt, đám người thô lỗ như chúng tôi lại thích đi tầng bảy hơn…”
“Tôi biết phải làm sao rồi”