Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phong Thiên Tuyết chạy nhanh về phía thang máy.
Cô chỉ có nửa giờ nên phải tranh thủ thời gian.
Phong Thiên Tuyết đi thẳng tới nhà hàng ở tầng bảy, nhờ đầu bếp chuẩn bị giúp bánh bao áp chảo, cháo xương bò, thịt viên dưa cải.
Sau đó cô tới tầng hai mươi mốt lấy cà phê.
Dù sao cô cũng mua theo thực đơn mà Dạ Huy yêu cầu, mọi thứ đều giống nhau, cô không tin ma quỷ Dạ còn có thể nhận ra được mùi vị khác nhau!
Bây giờ cô đã tốn hết hai mươi mốt phút, chỉ còn lại chín phút nữa.
Phong Thiên Tuyết cầm theo mấy món này lao thẳng vào thang máy.
Nhưng khi cô ấn nút thang máy mới phát hiện ra mình quét thẻ nhân viên an ninh không thể lên được tầng sáu mươi sáu.
Cô nhớ hôm qua cô đi dọn hồ bơi ở tầng sáu mươi tám là do giám đốc bộ phận hành chính Dương Duệ quét thẻ giúp.
Làm sao bây giờ?
Cô vốn có thừa thời gian, bây giờ thế này thì chậm mất thôi.
Phong Thiên Tuyết định nhờ Dương Duệ giúp đỡ nhưng nghĩ đến dáng vẻ anh ta tránh mình không kịp, sợ là cô có đi cũng mất công.
Cô thử ấn nút khác, phát hiện dùng tấm thẻ này có thể lên được tầng bốn mươi tám.
Cô vội vàng quét thẻ, đi thang máy lên tầng bốn mươi tám, sau đó cầm theo đồ ăn sáng leo cầu thang…
Từ tầng bốn mươi tám đến tầng sáu mươi sáu là mười tám tầng.
Phong Thiên Tuyết đang bị cảm lại leo cầu thang tới hai chân run rẩy, đầu đầy mồ hôi vẫn cắn răng cố kiên trì, vội vàng leo đến tầng sáu mươi sáu vào phút cuối cùng.
Sau khi bước ra khỏi cầu thang, hai chân cô như nhũn ra, suýt nữa ngã vào
cửa phòng họp.
Vào giờ phút quan trọng, đôi tay trắng nõn đỡ cô từ phía sau…
“Cảm ơn.
”
Phong Thiên Tuyết thở hổn hển quay đầu lại thì nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Cô thầm run lên và ngây người.
Giờ phút này, Tư Hạo Hiên sửng sốt khi nhìn thấy Phong Thiên Tuyết, gương mặt đẹp trai vốn đang tươi cười phong độ cũng trở nên cứng đờ.
“Sếp Tư!” Vệ sĩ phía sau khẽ nhắc nhở.
Lúc này Tư Hạo Hiến mới lấy lại tinh thần, vội vàng thả tay ra và lùi lại nửa bước.
Động tác này làm Phong Thiên Tuyết rất đau lòng.
Trong lòng cô như đang dời sông lấp biển, suýt rơi nước mắt.
Cô cảm giác được Tư Hạo Hiên đang nhìn mình, căng thẳng đến mức chân tay luống cuống, một tay nắm chặt lấy túi đựng đồ, hoảng loạn dùng tay còn lại lau mồ hôi trên mặt, chỉnh lại mái tóc rối.