Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thiên Thần
  3. Chương 207: Vạn quân tiêu diệt, cơn mưa sao băng cuối cùng (Thượng)
Trước /556 Sau

Thiên Thần

Chương 207: Vạn quân tiêu diệt, cơn mưa sao băng cuối cùng (Thượng)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Một phút… Hai phút… Mười phút…

Máu tươi trên người càng lúc càng nhiều, hắn vẫn không ngã xuống. Tầm mắt bị máu tươi mơ hồ, hắn nhìn chằm chằm phía tây, từng bước tiến tới. Mỗi khi ý thức bắt đầu mơ hồ hắn đều cắn mạnh đầu lưỡi mình một cái. Hắn có thể chết… nhưng tuyệt không thể để Ngưng Tuyết bị thương.

Ba thanh trường thương từ ba hướng lao về phía chân hắn, hắn nhảy lên, lắc thân kiếm, vẽ ra một đường cung máu, thân đang ở trên không trung, trên trăm cung tiễn chỉ chờ thế phát động đồng loạt bắn tên, hệt như châu chấu quá cảnh bắn về phía người hắn, Diệp Vô Thần dùng kiếm khí đẩy văng toàn bộ, đồng thời hẩy ra hai quả Chấn Thiên Lôi làm nổ bay hơn chục tên kỵ binh cung tiễn.

Khi đáp xuống đất, thân thể hắn lảo đảo một cái. Lúc đứng vững, Trảm Tinh Kiếm trong tay đã bị hắn thu hồi, Hỏa nguyên tố mau chóng tụ tập, vung ra một quả hỏa cầu bị áp súc đến cực điểm ném về phía trước.

Vụ nổ do quả hỏa cầu nho nhỏ sinh ra khiến phạm vi hơn ba mươi thước trước người hắn biến thành biển lửa. Nhất thời ngựa loạn người kinh, tiếng hét thảm thê lương và rít gào giao thoa lẫn nhau, gần như muốn xé toạc trời đêm. Diệp Vô Thần dùng hai tay ôm chặt Ngưng Tuyết, lê thân thể nặng trĩu lao vào trong hỏa quang.

Ngọn lửa hừng hực che đậy thân thể của Diệp Vô Thần, cũng thiêu chết hàng đống nhân mã. Trong hỏa quang, ba quả cầu màu đen cùng nhau bay đi, bay về phía bầy kỵ binh, mang theo ba mảnh máu thịt lớn bay tứ tung. Tiếp đó, lại có ba quả bay ra, cũng nổ bay toàn bộ đội kỵ binh đằng trước, cuối cùng… Trọn mười quả Chấn Thiên Lôi phân tán bay về phía trước.

Đám kỵ binh được lĩnh giáo uy lực khủng bố của hỏa khí kinh hãi tháo chạy hòng né tránh, nhưng chờ đợi họ vẫn là mười tiếng nổ trùng lặp cùng nhau, vụ nổ này làm mặt đất rung rinh, mười đóa hỏa quang xếp đều đã trở thành màu sắc cuối cùng trong sinh mệnh của hơn hai trăm kỵ binh.

Đội ngũ kỵ binh đông nghịt cuối cùng đã xuất hiện một lỗ hổng. Diệp Vô Thần mau chóng lao ra, đá bay kỵ binh trên một thớt ngựa, cưỡi ngựa rời đi, rồi vẩy ra vài luồng lửa ép lui đội kỵ binh trước người và xung quanh, đột phá vòng vây, chạy băng băng về phía trước.

Đau đớn, choáng váng, suy yếu… Hắn không ngừng cắn đầu lưỡi của mình, làm cho mình duy trì tỉnh táo, thớt ngựa dưới thân đã trở thành hy vọng cuối cùng của hắn.

Truy binh đằng sau như thủy triều cuộn trào mãnh liệt, mênh mông vô bờ. Tay phải hắn lại lần nữa vung ra năm quả Chấn Thiên Lôi, đem mấy đợt kỵ binh cách hắn gần nhất nổ cho chổng vó, tạm thời kéo giãn khoảng cách với họ.

- Bắn tên! Nguồn: http:// mTruyen.net

Đằng sau một tiếng hét to, sau đó là tiếng lắp cung rào rào, Diệp Vô Thần dùng bàn tay run rẩy cầm lấy ba quả Chấn Thiên Lôi cuối cùng, vào lúc mũi tên đầu tiên bắn ra liền chia làm ba lần vung ra đằng sau.

Quả thứ nhất, một tiếng nổ vang, hơn chục tiếng hét thảm, đợt kỵ cung thủ cách Diệp Vô Thần gần nhất bị nổ tan xác quá nửa, đằng sau không kịp ghìm ngựa bị vấp vô số, trong trận giẫm đạp trở nên vô cùng hỗn loạn. Quả thứ hai theo sát tới, đem đội ngũ may mắn thoát khỏi kia nổ tung trên đất, lại lần nữa dấy lên một mảnh hỗn loạn, đám ngựa bị hoảng sợ càng thêm hỗn loạn, bắt đầu chạy tán loạn không phân rõ phương hướng.

Quả thứ ba, trong một tiếng gió rít bay đi rất xa, bắn về chỗ đội kỵ binh đông nhất, lại nhấc lên một mảnh hỗn loạn, kéo lại tốc độ cả đội ngũ tiến về trước.

Ném ba quả Chấn Thiên Lôi gần như rút sạch tất cả sức lực còn lại của Diệp Vô Thần, hắn khẽ khàng một kiếm đâm lên mông ngựa, con chiến mã dưới thân bị đau, cộng thêm bị ba tiếng nổ dọa sợ, liền liều mạng chạy về trước. Song chính một kiếm khẽ khàng này khiến toàn thân Diệp Vô Thần đều xụi trên ngựa, Trảm Tinh Kiếm đã tắt lửa vuột khỏi tay hắn, trước khi rơi xuống đất hóa thành một luồng kim mang bắn vào mi tâm hắn.

Kỵ binh tuy mạnh, xung phong trên chiến trường có thế nói như bẻ cành khô, nhưng khiếm khuyết tương tự cũng rất dễ thấy. Nếu chiến mã cùng bị kinh sợ, đội kỵ binh ấy sẽ không chiến mà tan rã. Mà hỏa khí của Hoa gia, bất kể là Lôi Chấn tử nổ trong phạm vi nhỏ hay là Chấn Thiên Lôi nổ trong phạm vi vừa, thì hiệu quả đối phó với kỵ binh đều sẽ gấp mấy lần, đả thương người là phụ, dọa ngựa mới là chính. Lúc trước Diệp Vô Thần có thể đột phá vòng vây, ngoại trừ ngọn lửa trong phạm vi vừa ra, chủ yếu nhất vẫn là dựa vào Chấn Thiên Lôi khiến đám kỵ binh đến thân mình còn lo không nổi.

Lúc này, ba quả Chấn Thiên Lôi khiến kỵ binh tử thương quá trăm. Nhưng thương vong do giẫm đạp tạo thành còn vượt xa con số này, chờ khi họ rốt cuộc điều chỉnh lại thì Diệp Vô Thần đã ở xa ngoài trăm thước rồi.

Hoàng cung Đại Phong, Phong Liệt ném mạnh kính viễn vọng xuống đất, cơ trên mặt không ngừng co giật. Màn chém giết đẫm máu kia không khiến y động dung, y cho rằng ngay lập tức liền có thể khiến Diệp Vô Thần bị bầy người chôn vùi rồi kiệt sức mà chết, lại đâu ngờ rằng, biển người khổng lồ như thế lại bị hắn xé thành một lỗ hổng lẩn trốn mất tăm, mấy quả hỏa khí uy lực kinh người kia càng làm cho khoảng cách giữa họ kéo giãn rất xa.

- Tên này… còn là người thật sao… Vì sao, hắn không phải sinh ra ở Phong gia ta…

Phong Liệt nghiến chặt răng, niềm rung động trong lòng sớm đã không thể hình dung. Đánh chết Chiến Thần, thoát khỏi hoàng cung, xông ra vạn quân, chém giết đẫm máu sau đó lại trốn thoát rời đi… Trong ngực hắn trước sau còn ôm một thiếu nữ không chút thương tổn, trên người hắn rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu thứ đáng sợ nữa.

Mà bên người y, Phong Lăng không biết từ lúc nào đã rời đi. Bởi vì phương hướng Diệp Vô Thần trốn chạy lúc này, đã định sẵn kết cục của hắn.

Máu loãng lây dính trộn lẫn với mồ hôi thấm ướt toàn thân hắn đã chảy xuống thành dòng, nhỏ lên thân ngựa và mặt đất. Diệp Vô Thần đã không còn sức ưỡn thẳng người, mềm oặt trên lưng ngựa, duy chỉ có cánh tay ôm Ngưng Tuyết vẫn có sức như trước, một mực đều không buông ra. Trải qua thời gian quá dài, tay trái của hắn đã trở nên cứng đơ.

- Ca ca… Huynh đau không… -Nước mắt đảo quanh trong mắt Ngưng Tuyết, nàng bình thường ngay cả con kiến cũng không dám giẫm chết, ở trong tiếng kêu thảm xé gan rứt ruột và cuộc chém giết máu chảy đầm đìa ấy lại không cảm thấy một tia sợ hãi. Bởi vì cho dù chết thật, nàng cũng là chết cùng với ca ca, vậy thì có gì đáng sợ chứ.

Nàng chỉ hận bản thân, hận mình cái gì cũng không thể làm, nếu nàng có được một nửa lợi hại như Đồng Tâm, thì sẽ không liên lụy hắn như thế.

Đợi rất lâu nàng đều không nhận được hồi đáp, vì thế nàng im lặng dựa sát người vào hắn, nhắm mắt, không quấy rầy hắn nữa.

Bất kể là đội kỵ binh đằng trước hay là thành vệ quân đầy trời khắp đất đằng sau đều không buông tha truy đuổi, hệt như một trận sóng dữ, dốc hết toàn lực đi xua một hạt cát biển nho nhỏ. Nhưng lúc này, họ không một ai cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại còn đang run rẩy trong lòng… Hắn là kẻ đánh bại Chiến Thần, còn là một con quỷ thật sự… Ba ngàn kỵ binh, hai vạn thành vệ binh, ai ngờ lại không thể giữ nổi hắn, ngược lại tử thương nặng nề, máu tươi xương tàn rải đầy trên đất.

Nhưng đẫu hắn là một vị Thần thật sự, Ma thật sự cũng luôn có giới hạn của hắn. Huống chi… Mỗi một người trong họ đều biết, con đường hắn chọn là một con đường tuyệt vọng thật sự.

Trời càng lúc càng tối, vầng trăng trên không trung cũng càng lúc càng sáng ngời, thành Đông Thiên Phong Thành im ắng như thường. Diệp Thủy Dao co người, lẳng lặng ngồi trong đống cỏ khô, chẳng nhúc nhích mảy may. Chờ càng lâu, thân thể và nội tâm nàng lại càng lạnh, mỗi một giây đều dài dằng dặc như thế.

- Tiểu Thần… -Cõi lòng nàng thầm gọi, thầm cầu nguyện. Cuộc đời này, nàng chưa bao giờ lo lắng sợ hãi như bây giờ.

Không biết qua bao lâu, tầm mắt và ý thức mơ hồ của Diệp Vô Thần tỉnh táo lại vài phần. Đằng sau, vẫn là đội ngũ khổng lồ đuổi theo không tha. Khoảng cách tuy một mực đều không kéo gần, nhưng họ không hề có ý ngừng truy đuổi. Liên tục có mũi tên từ đằng sau bay tới. Nhưng do cách quá xa, đều chưa chạm tới lưng hắn liền thõng xuống.

Lúc này, chỉ cần trong quân có một cao thủ ngang tầm là có thể dễ dàng đuổi kịp, dồn Diệp Vô Thần vào chỗ chết.

- Tuyết Nhi, muội vẫn tốt chứ? –Hắn gian nan chống người, trong miệng phát ra thanh âm mỏng manh, khàn khàn yếu ớt đến mức gần như bản thân hắn đều không thể nghe rõ. Mới vừa rồi, thân thể nhỏ bé yếu ớt của Ngưng Tuyết một mực bị hắn đè người xuống.

- Vâng… Ca ca.

- A!! Chủ nhân! Đằng trước… mau nhìn đằng trước!! Cẩn thận!

Nam Nhi bỗng phát ra một tiếng thét hoảng sợ chói tai, khiến nội tâm Diệp Vô Thần chấn động dữ dội, hắn tập trung tinh thần, dõi mắt nhìn… Đằng trước, bất ngờ là một mảnh tối đen, kéo thẳng một mạch về phía trước, không thấy bến bờ.

Thoáng chốc, trong đầu Diệp Vô Thần hiện lên một cái tên mà Thiên Thần đại lục không ai không biết, cấm địa của Đại Phong Quốc, một Đoạn Hồn Uyên bất kể là độ dài, độ rộng hay độ sâu đều khiến người ta hoảng sợ!

Nó… Không ngờ ở ngay phía tây Thiên Phong Thành!

Thớt ngựa dưới người không dừng lại, vẫn chạy lồng lộn như nổi điên về phía trước, chạy về phía sườn dốc tối mịt đằng trước trong đôi mắt không ngừng phóng đại của Diệp Vô Thần… Cuối cùng chân trước giẫm vào khoảng không, rơi xuống phía dưới…

Diệp Vô Thần cắn chặt răng, chân đạp mạnh, cả người mượn lực xoay vòng một cái, ôm Ngưng Tuyết đáp bên mép sườn dốc. Mà thớt ngựa kia trong một tiếng hí dài rơi xuống vực sâu vạn trượng, trong nháy mắt liền biến mất không thấy đâu… Trong cơn im lặng dài đằng đẵng, lại không truyền tới thanh âm rớt xuống.

Thớt ngựa đó, vốn là hy vọng cuối cùng cho Diệp Vô Thần thoát thân, mà Đoạn Hồn Uyên sâu dài này đã cắt đứt hoàn toàn hy vọng cuối cùng ấy. Nhất thời, ngay cả cơn gió êm dịu, ánh trăng thảm đạm đều mang theo vẻ thê lương tuyệt vọng.

Diệp Vô Thần run rẩy đứng dậy, chỉ cần hắn lui ra sau thêm một bước nữa, thì sẽ rớt xuống vực sâu, không còn đường về. Dõi mắt theo đội quân không ngừng tới gần ở đằng trước, hắn cứ thế nhìn đờ đẫn.

Đồng Tâm vẫn cách hắn rất rất xa, khí tức cũng yếu ớt không thôi. Hắn dùng Linh Hồn lực chinh phục Đồng Tâm, giữa hai người luôn có sự liên hệ và cảm ứng trong linh hồn. Cho nên, dẫu cách rất xa nhưng họ cũng có thể cảm ứng được vị trí và tình trạng của nhau.

Lần này, hắn sắp đối mặt chính là nỗi tuyệt vọng thật sự, không hề có bất kỳ đường sống trở về nào nữa.

- Ca ca, huynh lạnh không? –Ngưng Tuyết dùng tay xoa khuôn mặt và lồng ngực lạnh lẽo của hắn, lo lắng hỏi.

Một trăm thước… Năm mươi thước… Ba mươi thước…

Đội kỵ binh đang lao vun vút càng lúc càng tới gần, đao thương ánh lên hàn quang lạnh buốt, kỵ cung thủ cũng tới tấp lên cung nhưng không lập tức bắn ra, khi hắn chọn phương hướng này, thì đã định sẵn kết cục như vậy. Đằng sau kỵ binh, thành vệ quân không hề có chút buông lỏng, theo sát đằng sau chạy tới truy đuổi…

- Tuyết Nhi… muốn nhìn mưa sao băng không? –Diệp Vô Thần ánh mắt rời rạc, thất thần nhìn phía trước lẩm bẩm.

Ngưng Tuyết ngẩng mặt, khẽ gật đầu.

Quảng cáo
Trước /556 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Minh Minh Tưởng Đương Huấn Luyện Gia A

Copyright © 2022 - MTruyện.net