Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Thần Nhi, trước tiên đi thăm gia gia con đi, sau khi con xảy ra chuyện, người luôn cho rằng đều vì người mới chôn vùi tính mạng của con, đau khổ trong cơn tự trách, ba năm trước liền từ bỏ mọi thứ, đã không còn ở trong triều, cả ngày trồng hoa gieo cỏ. Bây giờ con đã trở về, người rốt cuộc cũng có thể… -Nghĩ đến Diệp Nộ, trong lòng Diệp Uy chua xót một hồi.
Diệp Vô Thần gật đầu:
- Phụ thân, chúng ta cùng nhau đi.
Cách bài trí tiểu viện của Diệp Nộ khá cổ trang, nhưng so với trong ấn tượng của Diệp Vô Thần thì rõ ràng an tĩnh rất nhiều, sau khi đi vào không thấy bóng người, ngược lại nghe thấy tiếng hót của đủ mọi loài chim khác nhau.
Diệp Nộ ngồi ở trên một chiếc ghế gỗ cứng rắn, hết sức chăm chú cho một chú chim trong lồng ăn, đối với việc Diệp Vô Thần và Diệp Vô Thần tới gần như không nghe thấy. Diệp Uy khom lưng, hạ thấp giọng nói:
- Phụ thân.
- Chuyện gì? –Diệp Nộ đầu cũng không ngẩng, lạnh nhạt nói. Ông lúc này so với trong ấn tượng của Diệp Vô Thần đã già nua hơn rất nhiều, ba năm không gặp, lại dường như thoáng chốc già đi chục tuổi. Hắn không khỏi bắt đầu thương cảm cho mình sau khi tiến vào Diệp gia, mang tới cho Diệp gia rốt cuộc là chỗ tốt nhiều hơn hay là thương tổn nhiều hơn. Với một lão nhân vô dục vô cầu như Diệp Nộ mà nói, thương tổn lớn nhất trên thế giới không phải là cái chết, mà là hành hạ bởi tình thân.
- Gia gia, con đã về. –Diệp Vô Thần thẹn trong lòng dùng thanh âm rất khẽ gọi, chỉ e thanh âm quá lớn sẽ kinh động tới lão nhân này.
Diệp Nộ run rẩy cả người, hai tay, toàn thân đều cứng đờ ở đó, không có động tác nào nữa, một tiếng gọi khẽ, làm ông hoàn toàn không dám tin vào lỗ tai mình, cứ thế đờ ra ở đó, hệt như thời gian bỗng dừng lại vậy.
Trong lòng Diệp Uy thầm vui mừng, càng nhiều là cay đắng và chua xót. Ba năm nay, trong cơn hối hận đau khổ và tự trách, phụ thân tâm như tro tàn trải qua thế nào, y mỗi ngày đều thấy trong mắt, cõi lòng liền đau đớn co thắt một trận.
Diệp Nộ ngẩng đầu, dùng ánh mắt run rẩy lấp lóe không ngừng nhìn về phía Diệp Vô Thần. Giờ phút này, ông lại bắt đầu không thể tin vào mắt mình. Vị Diệp lão tướng quân nửa đời chinh chiến, hùng tài vĩ lược, vô số người sợ hãi, được vô số người tôn trọng và kính ngưỡng, giờ phút này hoàn toàn không có uy áp và bình tĩnh như ngày thường, đôi mắt già nua đục ngầu dần bắt đầu trở nên mịt mờ, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, run run bờ môi, lại một chữ, một âm thanh đều không phát ra được.
- Phụ thân, Thần Nhi đã trở về! Nó không chết! Thần Nhi nó không chết! Năm đó nó rơi xuống Đoạn Hồn Uyên, nhưng nó không chết, mà sống sót trở về, bây giờ ở ngay trước mặt người! Phụ thân, Thần Nhi không chết đâu! –Bên tai Diệp Nộ đang trong trạng thái như si ngốc, Diệp Uy dùng sức hô to, là đang nhắc nhở phụ thân mình hết thảy đều không phải ảo giác, lại há chẳng phải đang phát tiết nỗi vui mừng và hưng phấn vô hạn ở tận đáy lòng mình.
Diệp Vô Thần cũng lặp lại một tiếng:
- Gia gia, con đã về.
Diệp Nộ hệt như vừa tỉnh sau giấc mộng, ba hồn bảy vía lại lần nữa trở về cơ thể, ông vươn bàn tay già ba năm nay đã bắt đầu trở nên khô héo yếu ớt kia ra, dùng sức gật đầu, dùng thanh âm yếu ớt không thôi nói:
- Về là tốt, về là tốt, về là tốt…
Ông vỗ mạnh một cái lên trán mình, dùng sức lau đôi mắt mình, vì vẩy đi nước mắt trào ra trong hốc mắt, cũng vì để tầm mắt mình càng thêm rõ ràng. Trước mắt không phải ảo giác, cũng không phải người khác ngụy trang, Kiếm Thần Chỉ Hoàn duy nhất trên tay hắn và Ngưng Tuyết bên người hắn đều đã chứng minh hết thảy. Không phải ảo giác, lại không chân thật như ảo giác, ông thì thào nói:
- … Con, hận gia gia không…?
Sự hối hận và tự trách sâu sắc là nỗi đau thấu tim ba năm qua của ông, nếu không phải ông đồng ý, đồng thời tự mình đi khuyên bảo Diệp Thủy Dao gả vào Đại Phong Quốc, thì hết thảy những điều này sao có thể xảy ra. Đây là một chuyện sai lầm nhất ông từng làm trong cuộc đời, nếu không phải vì chuyện này, Diệp Vô Thần sao có thể vì Diệp Thủy Dao mà chết ở Đại Phong Quốc. Ông một mực đều cho rằng cái chết của Diệp Vô Thần là sự trừng phạt ông trời giáng xuống vì mình buông bỏ thân nhân, đằng đẵng ba năm, đều bị hành hạ trong nỗi đau thấu tim. Thời gian ba năm, ông hệt như già đi cả chục tuổi.
- Hả? Vì sao con phải hận gia gia chứ? –Diệp Vô Thần hỏi ngược lại một câu.
Hắn mỉm cười nói:
- Thiên Long Quốc ta luôn luôn an ổn, người người an cư lạc nghiệp, cơm no áo ấm, kẻ ăn xin đã ít lại càng ít, ngay cả đạo tặc cường đạo đều cực kỳ hiếm thấy. Dưới sự chực sẵn của Đại Phong Quốc cùng công kích và quấy rối liên tục mấy năm nay vẫn là như thế, là công lao của ai? Là gia gia. Con nói một câu gia gia có thể cảm thấy đại nghịch bất đạo, nếu không có gia gia, ngay cả hoàng đế Thiên Long hiện tại cũng chưa chắc là người kia. Gia gia nửa đời chinh chiến, ngay cả thành hôn cũng là trên chiến trường, lại giải cứu vô số con dân Thiên Long, làm vạn dân yên vui, khí tiết bậc này, đại công hạng này, uy vọng cỡ này, Thiên Long Quốc ai có thể bằng? Nhìn khắp trên dưới Thiên Long Quốc, không có người gia gia phải thẹn và thua thiệt. Con có gia gia như thế làm kiêu ngạo, thì lấy đâu ra oán hận?
Diệp Vô Thần than một tiếng, nghiêm túc nói:
- Con biết nỗi đau mấy năm nay của gia gia. Thực ra, gia gia, người thật sự sai rồi. Người sai ở việc không nên hối, không nên hận mình. Lúc trước, người giữa người thân của mình và an nguy quốc gia lựa chọn an nguy quốc gia, khiến người ta đáng kính đáng phục. Mà con chỉ là kẻ vì lòng riêng thà bấp chấp an nguy quốc gia. Nếu nói hận, con hận chỉ có chính con, hận nỗi xúc động của mình khiến phụ thân, gia gai còn có rất nhiều người thương tâm đứt ruột vì con. Chỉ có gia gia có thể hận con, con có tư cách gì để hận gia gia chứ? Con chỉ hy vọng, gia gia có thể tha thứ cho sai lầm con mắc phải, sau này mỗi ngày vui vẻ tự tại, như thế sự hổ thẹn trong lòng con mới có thể vơi đi chút đỉnh.
Trên mặt Diệp Uy lộ ra nụ cười mỉm, y tin rằng những lời này đủ để cởi bỏ khúc mắc trong lòng Diệp Nộ. Quả nhiên, Diệp Nộ ngơ ngẩn một hồi, nước mắt mông lung cười ha ha ầm lên:
- Không hổ là cháu trai của ta, vĩnh viễn luôn nhanh mồm nhanh miệng như vậy, làm người ta chẳng thể phản bác, ha ha ha ha…
Ba năm nay, đây là lần đầu tiên Diệp Uy nhìn thấy Diệp Nộ cười to sung sướng như vậy, trên mặt y và Diệp Vô Thần cùng lộ ra vẻ tươi cười thư thái. Một tiếng cười lớn, lão nhân này rốt cuộc cũng thoát khỏi gông cùm tự trách, nỗi đau sâu thẳm. Hết thảy những điều hành hạ ông đã hoàn toàn tiêu tan. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http:// mTruyen.net
Từ trong tiểu viện của Diệp Nộ ra ngoài, Vương Văn Thù đã sai người dùng tốc độ nhanh nhất làm đầy một bàn đồ ăn ngày thường Diệp Vô Thần thích ăn.Thấy họ ra ngoài, bà vội vã đón tiếp, quan tâm hỏi:
- Thần Nhi, Tuyết Nhi, các con vừa mới trở về, nhất định đói rồi nhỉ, vi nương vừa mới chuẩn bị sẵn đồ ăn, mau tới ăn đi, tiện thể nói chuyện với nương chút.
Bà rất muốn biết trong ba năm nay Diệp Vô Thần đã trải qua những gì, Diệp Uy ở đằng sau cũng cực kỳ muốn biết. Đích ác, người từng rơi xuống Đoạn Hồn Uyên hoặc dùng dây thừng thử tiến vào Đoạn Hồn Uyên có rất nhiều, không ai sống sót, độ sâu của Đoạn Hồn Uyên càng vô thể đo đếm, Đại Phong Quốc từng đặc biệt chế tạo một sợi dây thừng dài ba ngàn thước để buộc đá thăm dò, nhưng đều không dò đến phần đáy. Độ sâu khủng bố như thế, có thể sống sót thật sự có thể nói là kỳ tích.
Có điều nói đi phải nói lại, kỳ tích phát sinh trên người Diệp Vô Thần còn ít sao?
- Đã rất lâu không ăn đồ ăn trong nhà rồi, thật là nhớ… Trước lúc này, con muốn đi thăm tỷ tỷ trước. –Nói xong, hắn xoay người nhìn về phương hướng tiểu viện của Diệp Thủy Dao. Bây giờ tin hắn trở về có lẽ cả Thiên Long Thành đều đã biết, Diệp gia càng bởi thế mà sôi trào, mà Diệp Thủy Dao lại vẫn một mực không xuất hiện, dường như là không biết.
- Đúng đúng, mau đi thăm Dao Nhi, nó mấy năm nay… Nó nhìn thấy con nhất định sẽ cao hứng lắm đấy. –Vương Văn Thù vội vàng gật đầu trả lời.
- Con cùng Tuyết Nhi Đồng Tâm đi là được, nương tự làm cho con mấy món ăn được không? –Diệp Vô Thần mỉm cười nói.
Thỉnh cầu này bà sao có thể từ chối, liền vui mừng đáp ứng. Trước khi Diệp Vô Thần rời đi, lại bỗng xoay người hỏi:
- Diệp Vô Vân đâu?
Hắn từ trước tới nay đều gọi thẳng tên Diệp Vô Vân, nếu có thể, hắn ngay cả tên đều không muốn gọi.
- Lúc sáng nay nó đi thành Bắc mua sắm rồi, rất nhanh sẽ trở về. Bây giờ nó hẳn cũng biết con đã về. –Vương Văn Thù đáp.
- Mua sắm? –Diệp Vô Thần nhếch khóe miệng, như nghiêm túc như mỉa mai nói:
- Ngay cả cuộc sống của hạ nhân hắn cũng ôm đồm, đúng là chịu khó thật.
Vương Văn Thù không nghe ra lời mỉa mai trong đó, vui mừng gật đầu:
- Mấy năm nay không có con, trong nhà luôn sầu thảm, hết thảy đều là Vân Nhi quản lý, mỗi ngày bận trong bận ngoài khiến người ta lo lắng nó có mệt chết hay không. Bảo nó đừng nhọc lòng như vậy, nó luôn nói là giao cho người khác làm thì không yên tâm, thằng bé này…
Diệp Vô Thần gật đầu cười, để Ngưng Tuyết và Đồng Tâm đẩy đi về phía tiểu viện của Diệp Thủy Dao. Diệp Uy nhìn theo bóng lưng hắn, như có suy ngẫm. Ba năm không gặp, Diệp Vô Thần đã bước vào tuổi đôi mươi, tuy là ngồi nhưng rõ ràng có thể nhìn ra hắn cao lớn lên không ít, dung mạo tuy biến hóa không lớn nhưng cũng có thể thấy đã trưởng thành. Mà cảm giác hắn mang cho Diệp Uy lại có khác biệt rất lớn, còn về là cái gì, y nhất thời không thể rõ ràng, chỉ vẻn vẹn là cảm giác.
Bố trí tiểu viện Diệp Thủy Dao không hề thay đổi, đã không biết bao nhiêu năm, nơi đây đều chưa từng thay đổi.
Lần này, Diệp Vô Thần đi thẳng vào phòng ngủ. Mở cửa phòng, một hơi thở trong trẻo dìu dịu ập tới, trong phòng lại không một âm thanh. Một mực chờ đến khi hắn bị đẩy vào trong phòng, cửa bị đóng lại, một thân ảnh cực đẹp mới đi tới bên người hắn, cúi người xuống, ôm lấy cổ hắn, bờ môi căng đầy khẽ thơm lên má hắn:
- Tiểu Thần, chàng rốt cuộc chịu về nhà rồi.
- Tỷ tỷ, không sợ bị mẫu thân nhìn thấy sao? –Diệp Vô Thần dùng tay sờ vị trí vừa mới bị hôn, cười đẩy ẩn ý nói.
Diệp Thủy Dao thích hắn gọi nàng là tỷ tỷ, nàng tin họ không phải tỷ đệ thực sự, nhưng mỗi lần Diệp Vô Thần gọi nàng như vậy, trong lòng nàng đều sẽ có một cảm giác sung sướng và thỏa mãn phá tan mọi cấm kỵ trở ngại.
- Không sợ. –Diệp Thủy Dao cười khẽ. Diệp Vô Thần từng nói, lúc nàng cười là lúc nàng đẹp nhất, trước nụ cười mỉm tuyệt đẹp của nàng, phong cảnh đẹp nhất trên đời đều phải u ám thất sắc. Cho nên, nàng bắt đầu quen ở trước mắt hắn lộ ra nụ cười người khác vĩnh viễn đừng mong nhìn thấy. Từ ngày hắn trở về, nàng chẳng có lý do gì mà không vui vẻ.
- Thế lát nữa tỷ tỷ hôn ta ở ngay trước mặt nương nhé. –Diệp Vô Thần cười nói.
Diệp Thủy Dao đỏ mặt, đánh nhẹ hắn một cái.