Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Vâng! Vi thần cáo… Vi thần còn có một việc chưa rõ.
- Nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhạc Hám Đông ngẩng đầu lên, sắc mặt trở nên ngưng trọng vững vàng, thanh âm kiên cường:
- Ba năm, vi thần nhịn suốt ba năm… Ba năm nay chúng ta liên tiếp phát động tấn công trên phạm vi nhỏ nơi biên cảnh Thiên Long Quốc, lại chưa một lần đại quân áp sát… Với binh lực của Đại Phong Quốc, nếu không có sự can thiệp của Quỳ Thủy, dấy binh chia thành ba cánh nam trung bắc Thiên Long Quốc, vi thần có lòng tin trong thời gian ngắn dồn Thiên Long Quốc vào tuyệt cảnh… Hoàng thượng, ba năm trước, ngài nói thẳng là Nam Hoàng tông bỗng nhiên can thiệp, cảnh cáo trong vòng ba năm không thể hủy hoại lãnh thổ Thiên Long Quốc. Nam Hoàng tông mạnh mẽ, vi thần sẽ không hoài nghi, cũng sẽ không có dị nghị. Nhưng nay ba năm đã qua, hoàng thượng vì sao vẫn chần chừ không tiến. Lòng của hoàng thượng, hẳn càng gấp gáp hơn vi thần mới đúng.
Không gian trở nên im lặng, thân thể và thái độ hai người đều đọng lại ở đó, thời gian, dường như bỗng dừng lại.
- Tà tông… -Trong sự chờ đợi của Nhạc Hám Đông, trong miệng Phong Liệt rốt cuộc thốt ra hai chữ.
Nhạc Hám Đông lớn tiếng nói:
- Hoàng thượng! Tà tông tuy mạnh nhưng đâu có thể sánh bằng vạn quân, trăm vạn quân. Một năm qua Tà Tông bỗng lũ lượt xuất hiện trong lúc chúng ta lơ đãng, tiêu diệt toàn bộ quân đội cỡ nhỏ, lại tuyệt đối không dám xúc phạm đại quân và bộc lộ thân phận. Chúng ta cớ gì phải sợ nó… Hoàng thượng, ngài ở trong lòng vi thần luôn là oai vũ quyết đoán, hùng tâm như núi… Ngài rốt cuộc đang sợ điều gì!?
Rốt cuộc đang sợ điều gì?
Sợ cái gì?
Thứ y sợ, đừng nói là nói ra miệng, ngay cả nghĩ, y cũng không dám nghĩ.
- Ngươi không hiểu được đâu… Có vài chuyện, không tự mình trải qua thì sẽ không hiểu đâu. Ngươi lui xuống đi. –Đối mặt với sự xung đột và gặng hỏi dưới cơn xúc động của Nhạc Hám Đông, y không tức giận, thanh âm càng thêm yếu đuối vô lực.
Nhạc Hám Đông nghiền ngẫm sự vô lực sâu sắc và run rẩy như có như không trong thanh âm Phong Liệt, nỗi nghi ngờ tồn tại trong lòng rất lâu cũng lẳng lặng bành trướng. Y ảm đạm nói:
- Vi thần cáo lui.
Họ không phát hiện ra, trên bầu trời xa xôi, có lẽ là trăm thước, có lẽ ngàn thước, có một thân ảnh màu bạc lặng lẽ bồng bềnh ở đó. Trong hai chiếc lỗ trống bên trên chiếc mặt nạ màu bạc, hai luồng ánh mắt như kiếm bắn thẳng xuống phía dưới, dường như trực tiếp xuyên thấu qua nóc nhà, rơi lên người Phong Liệt và Nhạc Hám Đông. Mà cách khoảng cách xa như thế, thanh âm của họ cũng không chút bỏ sót rơi vào trong tay gã.
Lúc Nhạc Hám Đông rời đi, khóe miệng đằng sau mặt nạ bạc hơi nhếch lên, phác họa ra một đường cong lạnh buốt. Tiếp đó, hắn quay người lại, bay đi vun vút, chìm vào trong mây biến mất không thấy đâu.
-------------------------------
-------------------------------
- Lãnh Nhai, làm tốt lắm, ngươi quả nhiên không để ta thất vọng. –Diệp Vô Thần thoải mái nằm trên xe lăn, híp nửa mắt, vẻ mặt tươi cười. Trong lòng thầm lẩm bẩm mỉa mai:
- Lâm Khiếu, muốn trách thì hãy trách Long Dận đi, nếu không phải Long Dận muốn ban hôn Hoàng Nhi của Diệp Vô Thần ta cho ngươi, hôm nay sẽ không phải ngươi, mà là phụ thân ngươi.
Cô cháu loạn luân, ha ha ha ha… Lâm gia, đây chỉ vừa mới bắt đầu, thân là con chó trung thành của Long Dận, thì phải có giác ngộ cùng bị tiêu diệt với chủ nhân –- không, hay ho nhất chính là trước khi chết bị dồn đến mức phát điên cắn chủ nhân một miếng, ha ha ha ha…
Đối mặt với sự khích lệ của Diệp Vô Thần, Lãnh Nhai không hề động dung. Nhưng hôm nay toàn thành đều đang bàn luận vụ tai tiếng kinh người đó, lại khiến cõi lòng gã thầm kinh hãi. Gã không biết Diệp Vô Thần làm thế nào lẳng lặng làm được điều này, khiến không đến thời gian một buổi sáng liền gây nên xôn xao dư luận cả thành, độ khó của nó, so với lẻn vào hoàng cung còn phải lớn hơn rất nhiều.
- Di thể của Lãnh a di ta đã sai người đặt vào trong quan tài tốt nhất. Tầm muộn muộn, ta tự có biện pháp cho các ngươi tới Thiên Phong Thành. Ngươi cả đêm qua không ngủ, đêm nay lại có việc lớn cần làm, trước tiên đi nghỉ ngơi đi. –Diệp Vô Thần mỉm cười nói.
Lãnh Nhai gật đầu, không nói một lời rời đi.
Thời gian lúc này đã sắp dến giữa trưa, Diệp Vô Thần mới rời giường không được bao lâu. Ngược lại để Lãnh Nhai tới hồi báo nhiệm vụ hoàn thành, lại không muốn quấy rầy hắn đứng từ sáng sớm đến tận bây giờ. Sau khi Lãnh Nhai rời đi, Diệp Vô Thần ngáp một cái, ra khỏi tiểu viện, ở vị trí cửa viện thảnh thơi tắm ánh mặt trời, đôi mắt híp nửa một mực vô tình vô ý đảo qua cửa.
Không để hắn chờ quá lâu, đại môn bị mở ra, Diệp Vô Vân sau khi ăn sáng xong liền ra ngoài "mua sắm" từ trên xe ngựa nhảy xuống, phân phó mọi người bắt đầu vận chuyển đồ đạc. Ánh mắt Diệp Vô Vân liếc về hướng tiểu viện của Diệp Vô Thần, bất chợt nhìn thấy Diệp Vô Thần đang ngẩng đầu nhắm mắt tắm nắng, lại lập tức dời đi, sau khi phân phó xong liền bước mau về phòng của mình.
Diệp Vô Thần mở mắt, cười lạnh một tiếng, bỗng thản nhiên nói:
- Tuyết Nhi, muội có biết nếu một người rất tức giận, dễ làm nhất là cái gì không?
- Nếu tức giận… -Ngưng Tuyết hồi tưởng lại mấy lần tức giận ít đến đáng thương của mình, sau đó rốt cuộc tìm ra đáp án:
- Sẽ… muốn đánh người.
Đồng Tâm thì không cần phải hỏi, nhất định là muốn giết người.
- Muốn đánh người… Thực ra khi người ta tức giận, dễ làm nhất là mất đi lý trí, càng tức giận càng dễ mất đi lý trí. Sau khi mất đi lý trí, bị dồn đến một mức nhất định, thì sẽ làm ra một vài hành vi xúc động như chó cùng rứt giậu. –Hắn phân biệt nắm lấy một cánh tay của Ngưng Tuyết và Đồng Tâm, dịu giọng nói:
- Cho nên, hai người các muội sau này nhất định phải ít tức giận thôi. Nếu tức giận, sẽ rất tổn thương thân thể đó.
Ngưng Tuyết và Đồng Tâm dễ khẽ gật đầu, không rõ vì sao ca ca muốn nói những thứ này với họ.
- Tuyết Nhi, Đồng Tâm, hôm nay giúp ta một việc… trước tiên đẩy ta tới chỗ phụ thân…
---------------------------------
---------------------------------
Tầm giữa trưa, Diệp Vô Thần lúc trước luôn ăn ở trong phòng mình hoặc cùng phòng với Diệp Thủy Dao lần đầu tiên dẫn Ngưng Tuyết và Đồng Tâm đi tới phòng ăn cùng ăn cơm trưa với vợ chồng Diệp Uy, và Diệp Vô Vân. Vương Văn Thù cao hứng cười toe toét, không ngừng gắp đồ ăn vào trong bát Diệp Vô Thần, sau khi gắp đầy vào bát Diệp Vô Thần, lại không ngừng gắp vào bát Ngưng Tuyết và Đồng Tâm:
- Nào, hai tiểu nha đầu các con nhất định phải ăn nhiều hơn chút, ăn nhiều mới cao lớn được.
Thì ra Vương Văn Thù luôn quy kết nguyên nhân Đồng Tâm và Ngưng Tuyết không lớn thêm là do dinh dưỡng không tốt.
- Gia gia đâu? –Diệp Vô Thần hỏi một câu hỏi đã biết đáp án.
- Sau khi con trở về, gia gia con tâm tình vô cùng tốt, sáng nay tuyên bố rằng mấy năm nay một mực nằm lì ở trong nhà, rất lâu không đi thăm đám huynh đệ sinh tử năm đó từng sóng vai tác chiến, cho nên rất sớm liền đi viếng thăm bạn cũ rồi. Nếu lão nhân gia ngài sớm biết con và chúng ta cùng nhau ăn cơm, khẳng định sẽ không nỡ đi, nào, nếm thử món cánh vịt bát bảo này xem.
Diệp Vô Thần ngồi đó, Diệp Vô Vân rõ ràng có vẻ rất không tự nhiên, người một nhà vui vẻ trò chuyện, gã ngược lại giống như một người ngoài bị lạnh nhạt ở một bên. Tuy vợ chồng Diệp Uy cũng thương yêu Diệp Vô Vân có thừa, nhưng thứ yêu thương này là xây dựng trên lòng cảm kích và khen thưởng, lại há có thể so sánh với tình thân huyết mạch thực sự.
- Ai, thằng bé Lâm Khiếu kia, sao lại làm ra cái chuyện bất chính ấy với hoàng hậu nương nương nhỉ, ài…
Diệp Uy khua khua đũa, nghiêm túc nói:
- Chuyện nhà người ta, việc này chỉ là lời đồn, là thật hay giả tốt nhất đừng vội khẳng định, cho dù là thật, cũng đừng bàn luận lung tung.
Vương Văn Thù lườm y một cái, bất mãn gắp một cục xương lớn vào trong bát y, rồi không thèm nhiều lời nữa. Diệp Vô Thần lộ ra một nụ cười mỉm thần bí khó lường, Diệp Vô Vân nhìn vào trong mắt, trong lòng thầm hận. Gã từ khi sinh ra đã bị coi thành một công cụ, cảm tình với Lâm gia rất nhạt, nhưng dẫu nhạt ra sao đi nữa, gã trước sau cũng là người của Lâm gia. Gã vùi đầu và cơm, lại hoàn toàn không hay mùi vị của nó.
- Thần Nhi, Tuyết Nhi và Đồng Tâm vì sao chưa bao giờ thay y phục nhỉ, nương nhớ ba năm trước, hai đứa đúng là đã mặc bộ y phục này. –Vương Văn Thù một đằng vừa nhìn y phục của Đồng Tâm và Ngưng Tuyết, hỏi ra nghi hoặc trong lòng. Càng kỳ quái chính là, hai chiếc váy một trắng một đen, kích cỡ, kiểu dáng, duy nhất chỉ có màu sắc khác nhau luôn đều là sạch sẽ như vậy, càng không có chỗ nào hư hại.
Diệp Vô Thần bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Con bây giờ không tiện ra ngoài, cho dù muốn thay cho hai người cũng chỉ có thể chờ thân thể khỏe lên chút.
- Thế này đi Thần Nhi. –Vương Văn Thù buông đũa xuống, vẻ mặt thương yêu vỗ bờ vai Ngưng Tuyết:
- Ta dù sao cũng không có việc gì, sau khi ăn xong ta dẫn hai đứa đi mua vài bộ y phục mình thích, không nên luôn mặc một bộ y phục như thế được.
- Điều này… - Trên mặt Diệp Vô Thần lại lộ ra vẻ do dự. Diệp Vô vân liếc nét mặt hắn một cái, trong lòng hừ lạnh một tiếng, gã biết rõ nguyên nhân Diệp Vô Thần do dự. Theo như lời Long Dận, thiếu nữ mặc váy đen, chưa bao giờ nói chuyện kia có thực lực kinh người, khiến Long Dận đều khá kiêng kỵ, cũng là chỗ dựa để Diệp Vô Thần dám trở mặt với Long Dận, chưa bao giờ rời người. Nếu rời người, ngộ nhỡ có người muốn làm hại hắn, với tình trạng thân thể hắn bây giờ thì ngay cả sức vùng vẫy đều không có.
- Tuyết Nhi, Đồng Tâm, hai muội muốn quần áo mới không? –Diệp Vô Thần khẽ hỏi.
- Muội… muốn. –Ngưng Tuyết do dự một hồi, nhỏ giọng nói, sau đó bỗng nhiên lại lắc đầu:
- Muội không cần, nếu chúng ra rời đi, sẽ không có người giúp ca ca đẩy xe.
Diệp Vô Thần sững sờ, khẽ cười nói:
- Tuyết Nhi, nói dối là không tốt. Con gái đều thích y phục đẹp, buổi chiều ca ca cũng rảnh rỗi, chỉ muốn về ngủ một giấc, muội đưa ta trở về, sau đó đi mua y phục đẹp với mẫu thân là được.
Ngưng Tuyết lại do dự một hồi, lúc này mới cao hứng nói:
- Được… Thế Đồng Tâm tỷ tỷ có cùng đi không?
Diệp Vô Thần trầm mặc một hồi, gật đầu nói:
- Ừm, hai đứa cùng đi đi. Đừng quá ham chơi, hãy về sớm đấy.
Vương Văn Thù cười tủm tỉm nói:
- Hai tiểu nha đầu này, thật là bị con nuông chiều quá rồi, ngay cả rời đi một lát đều khó như thế. –Bà đẩy Diệp Uy:
- Phu quân, lát nữa có muốn đi cùng hay không?
Diệp Uy đờ mặt, lắc đầu nói:
- Chuyện sáng nay đã ầm ĩ khắp cả thành, lát nữa ta phải đi điều tra người tung ra tin đồn, đồng thời tận khả năng áp chế lời đồn xuống.
Trái tim Diệp Vô Vân bỗng bắt đầu đập "thình thịch", gã gần như có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập. Đây là một cơ hội tuyệt hảo biết bao, bỏ lỡ qua lần này, muốn chờ đến lần sau chẳng biết phải đến năm nào tháng nào.
Gã len lén thở một hơi, trên gáy ứa ra mồ hôi lạnh của sự khẩn trương và hưng phấn. Tuyệt đối không thể buông tha cho cơ hội có thể hoàn thành thuận lợi, lại sẽ không bại lộ thân phận này!