Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm nay Diệp Huy bỗng nhiên nhận được một tin tức khiến hắn rất hưng phấn.
"... Tây Lô thành tất cả bình an, Diệp lão tương quân và Uy Long tướng quân dụng binh như thần, chẳng những không gặp trở ngại, ngược lại còn chiếm thượng phong. Hai giờ trước Đại Phong quân điều binh mười hai vạn, đã tới Tây Lô." Một binh sĩ báo cáo.
"Tốt...Hả? Điều binh mười hai vạn? Là đi viện trợ tấn công Tây Lô thành à?" Diệp Huy đột nhiên đứng lên, nhíu mày nói.
"Hồi tướng quân, chắc là như vậy!" Binh sĩ hồi đáp.
Diệp Huy đứng dậy, có chút nóng nẩy bước đi vài bước, sau đó lớn tiếng nói: "Nghe nói nha đầu của Gia Cát gia mấy ngày nay bảo binh tướng của nàng ta mua sắm trong thành, những đồ được mua đều là những thứ giá cả không rẻ, có chuyện này không?"
"Quả thực là có việc này. Chuyện này toàn thành đều biết." Binh sĩ kia vội trả lời.
"Hừ! Rốt cuộc cũng chỉ một con nhóc, cũng không biết Diệp lão tương quân rốt cuộc nghĩ như thế nào. Lập tức gọi nàng ta đến, nói ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng."
Gia Cát Tiểu Vũ đến, Diệp Huy lập tức mặt mày hớn hở ra đón, cười to nói: "Bình Vân tướng quân, Đại Phong quốc quân mấy ngày trước bị chúng ta dọa cho một trận, đã tạm hoãn tiến công rồi. Hiện tại đã cử quân mười hai vạn tới Tây Lô thành, đây là thời cơ tốt của chúng ta, xin Bình Vân tướng quân cho ta mượn ba vạn binh mã, nhất định sẽ giết cho Đại Phong quốc quân một mảnh giáp cũng không còn, sau đó có thể cử quân tới viện trợ Tây Lô."
" Chuyện này ta đã biết... Diệp tương quân bình tĩnh chớ nóng nảy. Sự điều binh của Đại Phong quân có rất nhiều chỗ kỳ quái, cứ thăm dò cho kỹ đã rồi hành động cũng không muộn." Gia Cát Tiểu Vũ lắc đầu. Khi Diệp Huy sai người gọi nàng ta đến, nàng ta đã đoán được hắn muốn làm cái gì.
" Không cần, đã xác định nhiều lần rồi, việc này thiên chân vạn xác, Diệp lão tương quân dụng binh như thần, Đại Phong quốc quân điều binh tới trợ giúp cũng là điều bình thường, thám tử c chúng ta vẫn luôn theo dõi việc chúng điều binh." Diệp Huy vung mạnh tay.
" Tướng lãnh của Đại Phong không phải là kẻ ngốc, vì sao lại để lại một cái cửa trống lớn như vậy. Không thể!"
Diệp Huy sắc mặt khẽ biến, biến thành có chút bất thiện: "Bình Vân tướng quân chẳng lẽ là đang nói mạt tướng kẻ ngốc ư?"
Gia Cát Tiểu Vũ trầm mi, ánh mắt thoáng biến thành lạnh lùng: "Diệp tương quân hiểu lầm rồi, ta không có ý này."
Sắc mặt Diệp Huy lại khẽ động, kiên quyết nói: "Cho dù Bình Vân tướng quân nghĩ như vậy cũng không sao cả, nhưng làm ơn cho ta mượn ba vạn binh mã. Mạt tướng nguyện lập quân lệnh trạng, nếu thua, nguyện dâng đầu lên!"
"Không được!" Gia Cát Tiểu Vũ quả quyết cự tuyệt
"Hừ!" Diệp Huy tính tình vốn nóng nảy, hơn nữa Gia Cát Tiểu Vũ thân là nữ lưu, tuổi còn không bằng được một nửa của hắn mà lại ngồi trên đầu hắn, khiến hắn trong lòng rất là bất mãn, lúc này hừ mạnh một tiếng: "Ngươi là đang sợ ta cướp công của ngươi ư?" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Gia Cát Tiểu Vũ: "..." Cố gắng nén cơn giận, nàng ta tận lực giữ ngữ điệu nhẹ nhàng: "Đại Phong quân lần này điều binh thật sự có rất nhiều chỗ không bình thường, không thể làm liều được, để ba ngày nữa rồi quyết định."
"Thối lắm! Cơ hội ngàn năm một thuở như vậy, một khi bỏ qua thì làm sao còn có lần sau. Binh quý ở chỗ thần tốc, rụt rè do dự là điều tối kỵ của binh gia, một con nhóc như ngươi thì biết cái gì!"
Những lời này của Diệp Huy nói không chút nể mặt nhau. Gia Cát Tiểu Vũ nheo mắt lại, từ trong tay áo lấy ra một tấm bài và một ấn vàng, trên bài viết bốn chữ màu vàng: "Như trẫm đích thân tới!" Trên ấn vàng thì khắc hai chữ Bình Vân, sắc mặt Diệp Huy lập tức trở nên cứng ngắc, nàng ta gằn từng chữ: "Niệm tình ngươi cũng coi như là người của Diệp gia, ta chỗ nào cũng nhịn ngươi, mong rằng ngươi đừng cậy già lên mặt, ngươi nếu dám vọng động, trảm!"
Gia Cát Tiểu Vũ xoay người bỏ đi, bỏ lại Diệp Huy đứng đó sắc mặt biến đổi không ngừng,. Nàng ta vẫn kính Diệp Huy là người của Diệp gia, hơn nữa còn còn là tiền bối mà nhịn hắn. Nhưng nàng ta vốn không phải là người nhu nhược, hơn nữa với tính khí của Gia Cát đại tiểu thư trước giờ không phải là hạng người dễ tính chịu nhịn lâu ngày. Nàng ta mặc dù hết sức khuyên can, nhưng nàng ta biết Diệp Huy tất nhiên sẽ không nghe lời của nàng. Nếu không thể ngăn cản, vậy thì để mặc cho hắn đi. Còn bản thân nàng cũng phải chuẩn bị một chút.
Điều mà nàng ta muốn nhất là mình có thể tự do chỉ huy thiên quân vạn mã thuộc về mình đi quyết định sự thắng bại của cuộc chiến này, chứ không muốn ai ở bên cạnh can thiệp, bao gồm cả phụ thân của nàng ta. Nàng ta tự do quen rồi, không muốn có ai quản thúc nàng ta, người ngỗ nghịch với nàng ta, bình thường là như vậy, cho dù là đứng trên chiến trường thì nàng ta cũng vẫn như vậy. Đây là thiên tính không thể thay đổi được của nàng ta. Bất kể là vào lúc nào, nàng ta cũng là thiếu nữ quật cường lúc trước hét ra "Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ khiến ngươi phải cầu ta cưới ngươi."
Tấm bài màu vàng đó, không ngờ là Thiên long lệnh bài. Bài này vừa được giơ ra, giống như hoàng đế đích thân tới, đối với văn võ bá quan có thể tiền trảm hậu tấu, đồng thời vô luận nàng ta phạm lỗi lầm bao lớn, trừ hoàng đế ra thì không ai có quyền lấy tính mạng của nàng ta.
"Tướng quân." Phó tướng phía sau Diệp Huy tiến lên, hỏi dò.
"Cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua được, đợi ta khải hoàn trở về, ta xem con nhóc con này dám làm gì ta nào. Đi!"
Cửa thành Vân Hoa mở ra, Diệp Huy đi trước làm gương, dẫn dắt một vạn bốn ngàn kỵ binh bộ binh dưới ta hắn xông ra, tốc độ rất mau, rõ ràng là muốn giết cho đối thủ trở tay không kịp. Không có mệnh lệnh của Gia Cát Tiểu Vũ, binh tướng dưới tay nàng ta hắn không đụng được tới một người. Gia Cát Tiểu Vũ đứng trên thành lâu lặng lẽ nhìn hắn đi, sau đó chậm rãi quay lại, không bao lâu sau, phó tướng thủ hạ của nàng ta đã xuất hiện trước mặt, nghe nàng ta ra lệnh, mỗi người đều lĩnh mệnh mà đi.
Quân doanh của Đại Phong quốc quân doanh kéo dài cả ngàn mét, nhưng lại lộ ra vẻ trống không. Hơn mười vạn hùng lúc trước giờ chỉ còn lại không tới hai vạn. Nhưng kỳ quái là, binh tướng rời đi nhưng quân doanh vẫn quy củ dựng ở đó.
Từ đằng xa một tiếng pháo vang lên, tiếng vó ngựa thiên dồn dập mà tới, Đại Phong quốc quân đang im lặng lập tức đại loạn, nhao nhao cầm đao thương lên ngựa bày trận, xông lên đón địch. Vân Hoa thành quân thế tới ào ào, đội ngũ hai bên vừa mới va chạm, phòng tuyến của Đại Phong quốc quân liền bị xé toạc, đã loạn càng thêm loạn, Diệp Huy tay cầm trường đao, tả xung hữu đột.
Rào!
Chiến tranh bên này vừa khai hỏa chưa tới một khắc, phía nam bỗng nhiên truyền đến tiếng hò hét chấn thiên, đội ngũ phô thiên cái địa bỗng nhiên từ phía nam phân ra khắp nơi xông tới, đường lui của Vân Hoa thành quân hoàn toàn bị chặn, từng lá cờ lớn thêu chữ Phong được dựng lên.
"Hỏng rồi!" Trong lòng Diệp Huy đột nhiên giật thót. Đại Phong quốc quân điều binh bắc thượng, lúc này lại từ phía nam ùa ra. Rõ ràng là trước tiên đi về phía bắc, sau đó vòng về phía nam, mai phục ở đó đợi bọn họ cắn câu. Công thành đối với binh mã tạo thành tổn thương cực lớn, Đại Phong quốc quân tạm hoãn công thành, mà là sử ra một chiêu man thiên quá hải, lừa cho Diệp Huy lọt lưới.
Vân Hoa thành lập tức lập tức quân tâm đại loạn, trước nhìn sau ngoảnh, dưới sự từng bước ép sát của Đại Phong quốc quân liên tiếp lui bại, dần dần quân tâm bắt đầu sụp đổ. Chiến ý vừa mất, đội ngũ cũng không thành quân theo, dưới hỗn chiến bị giết cho thất linh bát lạc, Diệp Huy hai mắt đỏ ngầu, tả xung hữu đột. Thân thể xung quanh từng cái biến thành thi thể, máu nhuộm đỏ cả mặt đất.
Vân Hoa quân đã thành cá trong chậu mất đi sức chống đỡ. Diệp Huy tự biết bị sập bẫy trong lòng vừa xấu hổ lại vừa tức giận, đã giết đến đỏ cả mắt rồi, nhưng xung quanh vẫn dày đặc địch quân, dĩ nhiên là không nhìn thấy đường lui. Dõi mắt nhìn, không ngờ cơ hồ không nhìn thấy sự tồn tại của sĩ tốt bên cạnh mình.
Thở dài một tiếng, trường đao của hắn vung lên, cắt gọt tính mạng của địch nhân xung quanh, bị vây khốn, hắn dã biết hôm nay không có hi vọng đột vây, cho dù chết thì cũng phải kéo thêm vài tên làm đệm lưng. Hắn tuy chỉ là nhánh bên của Diệp gia, nhưng vẫn luôn kiêu ngạo vì được là người họ Diệp, chết cũng không thể để Diệp gia mất mặt được.
Trên Vân Hoa thành, Gia Cát Tiểu Vũ nhìu mày nhìn chiến cuộc hỗn loạn ở đằng xa, vẻ mặt thờ ơ.
"Bình Vân tướng quân!" Hai tướng lãnh với Vân Hoa thành vẫn đang khổ sở cầu xin Gia Cát Tiểu Vũ đột nhiên quỳ xuống phía sau nàng ta: "Cầu xin ngài phát binh cứu Diệp Huy tướng quân. Hắn kháng lệnh của tướng quân, tuy tội đáng chết vạn lần, nhưng một vạn binh tướng đó họ không có tội, vì những binh sĩ trung thành với Thiên Long quốc này, xin ngài lập tức phát binh cứu viện đi, nếu không... Nếu không Diệp Huy tướng quân bọn họ sẽ toàn quân bị diệt."
Trong tầm mắt khắp nơi đều là bụi đất, khi đội ngũ từ phía nam bao vây tới, bọn họ đã biết Diệp Huy trúng kế, hành động lần này chẳng khác nào là tự chui đầu vào lưới. Bọn họ khổ sở khuyên Gia Cát Tiểu Vũ xuất binh trợ giúp, nhưng Gia Cát Tiểu Vũ vẫn một mực in lặng, không nói câu nào, mặc cho họ khóc lòng cầu xin.
Kinh Lôi Kinh Hỏa bước nhanh, thấp giọng nói với Gia Cát Tiểu Vũ: "Tướng quân, các nơi phát tin tức đến, tất cả đã chuẩn bị xong rồi."
"Tốt." Gia Cát Tiểu Vũ gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về chiến cuộc ở phía tây như cũ, bình thản nói: "Đây là huyền giáp trận được biến hóa lớn, có thể ở khi bị tập kích phản công làm thủ, khi kẻ địch trở tay không kịp liền tiến hành vây đánh, hừ, bọn chúng sớm đã có tính toán, rõ ràng là không cam lòng chỉ tiêu diệt binh của Diệp Huy, mà là đang chờ chúng ta đến trợ giúp. Có điều, đùa bỡn trận pháp ở trước mặt ta, muốn chết!"
Trong thời gian vừa rồi, Gia Cát Tiểu Vũ đã nhìn rõ trận thế của Đại Phong quốc. Trận pháp là vũ khí cường đại trên chiến trường, nếu vận dụng tốt có thể sinh ra kì hiệu, xuất kì chế thắng, lấy ít thắng nhiều, hạ hao tổn xuống thấp nhất. Mà Gia Cát Tiểu Vũ giống như là kỳ tài bày trận, sinh ra vì trận pháp, nàng ta trong ba năm nay nghiên cứu nhiều nhất chính là trận pháp, năng lực nhận biết đối với trận pháp trong thời gian cực ngắn đã đạt tới một trình độ không thể tưởng tượng được, trên cơ bản chỉ cần cho nàng ta đủ thời gian, nàng ta có thể ngửi ra tất cả sự huyền bí của trận pháp này, cũng rất nhanh nghĩ ra phương pháp ứng đối.
Trận pháp cũng là một thanh kiếm hai lưỡi, vận dụng tốt, có thể là lợi khí. Nếu bị lấy trận phá trận, ngược lại sẽ trở thành sự trói buộc.
"Phát hiệu lệnh, tả quân từ đông nam giết vào, tây bắc giết ra, lại từ tây bắc vu hồi, rút từ phía đông, hữu quân từ đông bắc giết vào, tây nam giết ra, lại từ tây nam vu hồi, rút về phía đông, nhanh lên!"
"Vâng." Kinh Lôi Kinh Hỏa nhanh chóng lĩnh mệnh mà đi. Vài câu hiệu lệnh ngắn ngủi của Gia Cát Tiểu Vũ liền chặt đứt tất cả đương gân của trận pháp của Đại Phong quốc quân, khiến trận biến thành tử trận. Nhưng rõ ràng, phá trận cũng không có nghĩa là phá địch, hơn mười vạn quân của Đại Phong quốc, hơn nữa binh tướng khí thế như cầu vồng, thật sự không thể vào lúc này lấy cứng chọi cứng, nhiệm vụ sau cùng của tả hữu quân mà nàng ta lặng lẽ phái đi chính là từ phía đông rút về thành.
Có điều, kế hoạch chân chính là gì, nàng ta đã có tính toán rồi.