Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diệu Phong nhìn thấy Lâm Dạ Mễ thì cặp mặt sáng rỡ vội chộp lấy tay nàng, ánh mắt hắn lại bắt gặp thấy Trần Minh đứng bên cạnh thì không khỏi nghi hoặc hỏi: "Sao hắn lại ở đây?"
Nghe thấy câu này, Trần Minh cảm giác như mình là kỳ đà cản mũi, hòn đá ngáng giữa đường giữa hai người bọn họ. Diệu Phong cùng Lâm Dạ Mễ rõ ràng là có lỗi với hắn nhưng nhìn thấy vải băng trắng quấn đầu trên đầu Dạ Mễ thì cổ họng hắn nghẹn lại, đành im lặng siết chặt bàn tay.
Trần Minh sắc mặt nhợt nhạt nhìn chằm chằm Dạ Mễ. Đây là điều nàng muốn hắn thấy? Nàng không muốn giấu giấu diếm diếm nữa mà muốn trước mặt hắn công khai? Sau đó sẽ đường đường chính chính cùng Diệu Phong rời khỏi đây?
Bàn tay Trần Minh siết chặt hơn, đến nỗi móng tay bấm rách một lớp da ở phía bên trong lòng bàn tay, một dòng nước âm ấm vô thức chảy ra.
Lâm Dạ Mễ không biết suy nghĩ của Trần Minh, hơn nữa nàng đứng trên hắn một bước nên không không thể thấy được đôi mắt của hắn tràn đầy sát khí cùng phẫn hận. Bàn tay nàng bị Diệu Phong vô dyên vô cớ túm lấy thì vô cùng chán ghét, nàng không nhanh không chậm rút bàn tay ra, chậm rãi lấy chiếc khăn trong tay áo chùi chùi lấy tay mình, ghét bỏ nói: "Hắn vì sao lại không thể ở đây?" Đây là nhà hắn, mỗi tấc đất ở đây chỉ có tên kia cùng nàng không được phép đứng, còn hắn thì đi chỗ nào lại không được.
Diệu Phong nghe nàng hỏi thì trợn to mắt nhìn. Nữ nhân ngu ngốc này đang nói gì vậy, bọn họ không phải hẹn hôm nay cùng nhau bỏ trốn hay sao. Hắn còn cố tình bảo nàng dụ dỗ Trần Minh để kiếm một mớ kha khá mang theo. Vậy, vàng đâu? Trang sức đâu? Diệu Phong nhìn hai bàn tay trống trơn của Dạ Mễ, cộng thêm cái đầu không có cây trâm cài nào chỉ có miếng băng quấn đầu trông vô cùng chói mắt, sắc mặt hắn càng âm u thêm vài phần.
Diệu Phong nhanh chóng thu lại cảm giác muốn bóp chết Dạ Mễ, hắn nở nụ cười vô cùng tiêu soái hỏi: "Hắn không phải là không thể ở đây, ta chỉ muốn biết, nàng mang theo hắn tới đây để làm gì? Lẽ nào, nàng muốn công khai mối quan hệ giữa hai ta trước mặt hắn?"
Mối quan hệ gì? Không phải giữa Diệu Phong và nàng là hàng xóm sao?
Cảm giác có gì đó bất bình thường, nàng không trả lời, bước xuống một bước kéo nắm lấy cổ áo Trần Minh kéo xuống giọng trầm thấp nói nhỏ vào tai hắn: "Giữa ta và tên kia, chàng còn có chuyện giấu ta?"
Vì bị bất ngờ kéo nên Trần Minh không phản kháng, hắn nghe nàng hỏi câu đó xong thì thân thể không khỏi cứng lại. Dạ Mễ nhìn thấy phản ứng của Trần Minh thì mỉm cười, bàn tay nắm lấy cổ áo buông ra chuyển sang vỗ vỗ vai hắn. Nàng vừa cười vừa nghiến răng trèo trẹo đủ để cho người bên cạnh nghe thấy.
Trần Minh nhìn thấy nụ cười của Dạ Mễ không hiểu sao bản thân hắn cảm thấy chột dạ, vội ho khan vài cái xoay mặt ra hướng khác. Bàn tay hắn vốn siết chặt đến bật máu lúc nãy hiện tại cũng được buông thỏng.
Lâm Dạ Mễ di chuyển ánh mắt từ trên người Trần Minh sang lại trên người Diệu Phong, nàng nở nụ cười ngọt chết người hướng Diệu Phong nói: "Đúng vậy, ta muốn hướng hắn xin phép a. Dù gì hắn cũng là phu quân của ta, ta không nói với hắn một tiếng thật là có lỗi. Phong công tử, huynh nói có phải không?"
Diệu Phong nhìn nụ cười của Dạ Mễ thì mềm nhũn cả người, hắn căn bản không nghe được chữ nào nàng nói, ngây ngốc gật gật đầu: "Nàng nói đúng, nói đúng."
Dạ Mễ lại quay sang Trần Minh, nụ cười lại càng thêm ngọt, chỉ là nhìn vào cảm giác lạnh cả người: "Phu quân, lúc nãy chàng có bảo ta muốn lấy bao nhiêu tiền thì lấy, muốn đi đến lúc nào thì đi phải không?"
Trần Minh cứng đờ cả người, một lúc sau hắn mới cứng nhắc gật đầu.
"Ta lấy hết tiền trong ngân khố cũng được?"
Trần Minh trợn to mắt, không ngờ nàng lại hỏi câu này. Nhưng nàng lấy hết tiền thì có thể sống sung sướng một chút, vậy cũng được. Hắn lại cứng nhắc gật đầu.
Con mẹ nó, Trần Minh, ngươi dám nói trong đầu ngươi là óc không phải đậu hủ đi, ta nhất định sẽ bổ đầu ngươi ra để kiểm chứng.
Lâm Dạ Mễ lại nghiến răng, nhưng nhanh sau đó nàng lại nở nụ cười: "Được, tốt lắm, ta đi đây." Nàng lại nói với Diệu Phong, nhưng không quay đầu lại, chỉ là nói lớn để cho cả hắn và Trần Minh cùng nghe: "Phong công tử, huynh nghe rồi chứ? Phu quân ta đã đồng ý cho ta cùng huynh đi. Bây giờ ta đi lấy tiền đây. Ta sẽ lấy hết, tất cả." Câu cuối giọng nàng không tự chủ mà trầm dần xuống.
Diệu Phong không tin vào tai mình, ai cũng biết Trần gia giàu đến mức nào. Chỉ riêng trang viên này thôi ngân khố cũng đủ cho hắn ăn hết cả đời mà không cần làm việc. Ha ha, Trần Minh đúng là cái đồ ngu ngốc, lại có thể vì một nữ nhân bỏ ra nhiều như vậy. Tên kia không không nhận thấy hay sao, nữ nhân Lâm Dạ Mễ này vốn chỉ cần một nam nhân tươi cười, ngọt ngào với nàng ta là đủ. Dù sao cũng chỉ có thể nói là do hắn quá thông minh nên mới có thể nhìn thấy được điểm này. Hắn sắp giàu to rồi, giàu to rồi.
Dạ Mễ nghe thấy tiếng cười khe khẽ sau lưng nàng của Diệu Phong thì không khỏi cười lạnh. Tên này nhìn thế nào thì cũng thấy là một tên lừa đảo. Nhìn bằng đầu gối cũng biết, nàng đi khỏi đây cùng hắn, sau khi ăn sạch nàng, hắn nhất định sẽ cuỗm hết tiền sau đó đá nàng đi.
Còn tên ngốc Trần Minh nữa, cái gì mà muốn đi chừng nào về cũng được. Câu nói đó hẳn biểu thị cái ý ngu xuẩn là, nếu tên kia có bỏ rơi nàng thì đừng xấu hổ, hãy quay lại về bên hắn, hắn nhất định sẽ nuôi nàng.
Hắn có thật sự là máu lạnh không vậy?
Không lẽ máu lạnh quá nên làm cho đầu óc hắn bị đông đá đến ngu ngốc luôn rồi. Có ai đời dẫn thê tử mình đi gặp nhân tình như hắn không?
"Trần Minh, sao này tên kia có ruồng bỏ ta, chàng nhất định phải nuôi ta cùng với con của hắn đâý." Lâm Dạ Mễ cố ý nói nhỏ với Trần Minh rồi tiêu soái bỏ đi.
Trần Minh nghe xong, con ngươi khẽ rút một trận. Hắn cảm giác tim minh như bị ai đó hung hăng chém vài nhát, sau đó từ vết chém lại xé ra từng mảnh mặc cho máu chảy ròng ròng. Hắn vô thức chộp lấy tay nàng lại, yếu ớt nói: "Đừng đi."
"Vì sao?"
Nghe nàng hỏi, bàn tay Trần Minh siết chặt tay nàng hơn, nhưng cổ họng hắn yết hầu lên xuống, mãi vẫn không nói được câu nào.
Hắn không muốn nàng đi, hắn muốn nàng hạnh phúc, nhưng hắn không thể cười, không thể cho nàng một gương mặt thân thiện. Hắn chỉ có thể khiến cho nàng ngày càng thêm sợ hãi mình. Chỉ khi ở bên cạnh Diệu Phong, nàng mới có thể cười, mới có thể sống là chính mình.
"Nàng là thê tử của ta." Trần Minh khó khăn nói ra câu này, hắn cảm giác như mình vừa nói ra một điều vô cùng ích kỷ để trói buộc nàng.
"Chàng cũng biết ta là thê tử chàng, vậy mà lợi dụng ta bị mất trí nhớ, thản nhiên không nói ra mối quan hệ giữa ta và hắn, sau đó đẩy ta cho tên kia?" Nàng gằn từng chữ, giễu cợt hỏi lại.
"Ta..." Có ông trời chứng giám, hắn muốn giữ nàng ở lại bên cạnh mình hơn bao giờ hết. Nếu có thể, hắn muốn nhốt nàng lại một chỗ để ngày ngày đều có thể nhìn thấy.
Có thể khiến cho Trần Minh á khẩu, nàng trong lòng vô cùng thỏa mãn, nhưng ngoài mặt vẫn cố làm ra vẻ lạnh chất vấn: "Không muốn ta đi, hay là chàng đang tiếc tiền trong ngân khố của mình?"
Trần Minh bị nàng chọc liền gấp gáp nói: "Ta không có."
"Vậy cho tên kia hết tiền trong ngân khố, đổi lại ta ở lại?"
Hắn sảng khoái đáp: "Được, cho hắn a hết, ta chỉ cần nàng."
Nàng bật cười, mắng hắn: "Ngốc, chàng cho hắn hết, định để cho ta chết đói à?"
"Ta..."
Nàng không đợi hắn trả lời, lại hỏi câu lúc nãy: "Thật sự không muốn ta đi?"
Trần Minh không hiểu sao nàng lại hỏi lại vấn đề này, hắn gật đầu, thành khẩn đáp: "Không muốn."
"Tốt, vậy ta không đi nữa."
Trần Minh bị câu nói của nàng làm cho ngây người, hắn nhất thời không hiểu câu câu trả lời của nàng.
Nhìn đôi mắt mờ mịt của Trần Minh, Dạ Mễ cười càng đắc ý, nàng choàng tay hắn đi tới trước mặt Diệu Phong: "Phong công tử, ta nghĩ lại rồi, ta không muốn đi cùng huynh nữa. Huynh có thể một mình rời khỏi."
Sự việc thay đổi quá nhanh, khiến cho Diệu Phong nhất thời không tiêu hóa nổi. Hắn đờ ra sau đó căm phẫn nói: "Tại sao, không phải nàng nói, nàng yêu ta, muốn cùng ta rời khỏi đây sao?"
Lâm Dạ Mễ nở nụ cười, thờ ơ nói: "Trước đây thì ta không biết, nhưng hiện tại thì không có yêu. Công tử hiểu ý ta chứ?"
Diệu Phong nhìn vải băng trắng trên đầu Dạ Mễ như sực phát hiện ra gì đó, mắt hắn lóe lên, sau đó thâm tình nhìn nàng hỏi: "Nàng bị mất trí nhớ?"
Nàng cười nhạt đáp: "Đúng vậy, thì sao?"
"Nàng nhất định đã bị những lười nói dối của hắn lừa gạt rồi. Hắn là tên máu lạnh, căn bản không yêu nàng, chỉ có ta mới thật sự yêu nàng. Hắn thậm chí nhìn nàng không cười, dù nàng có đan khăn cho hắn cũng chỉ có thể nhận lại được sắc mặt hờ hững. Hắn ta vốn không cảm nhận được tâm ý của nàng, hắn ta không xứng." Diệu Phong nói vô cùng chân thành, hận không thể dùng hết lời nói để chỉ điểm Trần Minh máu lạnh như thế nào cho nàng xem.
Trần Minh bên cạnh nghe Diệu Phong chỉ điểm thì vô cùng khẩn trương, bàn tay hắn đổ đầy mồ hôi. Bàn tay to lớn của Trần Minh cầm lấy cánh tay Dạ Mễ đang choàng siết chặt, như thể sợ nàng sẽ vì lời nói của Diệu Phong mà lập tức chạy đi mất.
Dạ Mễ choàng tay Trần Minh càng siết chặt, nàng nhìn Diệu Phong cười lớn: "Thế ta bảo, ta chấp nhận bị lạnh nhạt để bên cạnh hắn thì thế nào?" Cái người tên Diệu Phong này càng nói nàng càng cảm thấy chướng tai, càng nhìn càng cảm thấy gai mắt. Rốt cuộc Lâm Dạ Mễ kia thích hắn ở điểm nào, nàng thật sự không hiểu nổi. Nhìn cái nụ cười cùng với ánh mắt thâm tình giả tạo kia kìa, ôi lão thiên, ông cho sét đánh chọc mù con mắt ta đi.
Diệu Phong rốt cuộc cùng không chịu nổi nữa bắt đầu động thủ, hắn nắm lấy vai nàng nhưng bị Trần Minh gạt ra. Mắt hắn long lên sòng sọc nghiến răng nói: "Mẹ kiếp, nàng giỡn mặt với ta?"
Diệu Phong hắn khó khăn lắm mới bẫy được con mồi này, hơn nữa phía sau con mồi này còn có vô số vàng bạc châu báo, hắn há có thể để cho con mồi vuột mất?
Lâm Dạ Mễ nhìn Diệu Phong như con thú điên gầm lên, ánh mắt của hắn vốn thâm tình, lại như sương khói lập tức bay mất thì không khỏi cười lạnh. Nàng nhìn Trần Minh giọng nhỏ nhẹ nói: "Phu quân, người này khiến ta đau đầu, chàng kêu người đuổi hắn đi giúp ta được chứ?"
"Nàng thật sự muốn đuổi hắn." Trần Minh không dám tin hỏi lại.
Diệu Phong cứng đờ người nhìn người phụ nữ trước mặt, hắn không dám tin nữ nhân từng sống chết bám hắn không buông vậy mà đòi đuổi hắn.
Lâm Dạ Mễ hừ mũi nhẹ một cái, giọng nàng đầy bất mãn: "Chàng không muốn đuổi? Ta thật nghi ngờ rằng hai người cố ý bày trò trước mặt ta, chính là giấu diếm việc Diệu Phong chính là tình nhân của chàng đi?"
Diệu Phong nghe xong sắc mặt xanh mét, cứng đờ người. Trần Minh cũng ngây ra trăn trối nhìn nàng.
"Thật sự không muốn đuổi?" Nàng nhướn mi bày tỏ thái độ mình đang đi bắt gian phu.
Trần Minh bị nàng làm cho ho khan vài tiếng, sau đó hướng ra ngoài gọi to: "Người đâu, mau tiễn vị công tử này ra ngoài."
Lập tức bên ngoài có hai vị gia đinh to lớn đi vào, Diệu Phong dù không muốn rời khỏi thì cũng bị hai người này khiêng ném ra ngoài.
Đại sảnh nhất thời trở nên yên tĩnh.
"Nàng thật sự muốn ở bên ta, dù ta không thể cười sao?"
Trần Minh nói câu này dường như rất nhỏ, như tự nói cho bản thân nghe nhưng Dạ Mễ lại nghe thấy, hơn nữa còn không sót một chữ.
"Không thể cười?"
Biết mình lỡ lời, Trần Minh vội xoay mặt đi giấu sự bối rối rồi nói: "Không có gì."
Lâm Dạ Mễ nghiêng người, nhìn chăm chăm khuôn mặt Trần Minh đang cố giấu. Khuôn mặt hắn vẫn đơ ra như cũ, nhưng trên mặt đã sớm đỏ ửng, đôi mắt không ngừng chuyển động, che đi sự bối rối của mình.
Nàng bất giác nắm lấy má hắn hắn kéo kéo như đang kéo một miếng cao su, Trần Minh bị bất ngờ nên đôi mắt chứa đầy sự kinh ngạc.
Nàng lại nói: "Ta ở lại thật ra không phải vì chàng, ta thích một người trong trang viên này."
Trần Minh mặt vẫn đơ ra, nhưng trong mắt hắn đã âm u đi vài phần. Hắn siết chặt tay nàng trầm giọng hỏi: "Là ai?"
Nàng như phát hiện ra được bí mật trên mặt Trần Minh liền cười "ha" một tiếng. Nàng hướng Trần Minh cười khanh khách nói: "Người ta thích là phu quân của ta."
Phu quân?
Không phải là hắn hay sao?
"Nàng lừa ta?" Hắn phát hiện bị nàng xoay mòng mòng, không khỏi dở khóc dở cười hỏi.
Dạ Mễ nhướng mi, giọng vô cùng đắc ý: "Ta chính là thích phu quân của mình, bất quá phu quân của ta hiện tại là chàng nên ta rộng lòng sẽ thích chàng."
Trần Minh bị nàng chọc ánh mắt cũng tràn đầy ý cười, bất quá mặt vẫn đơ ra. Hắn ôm lấy nàng thì thào nói: "Đừng sợ ta." Hắn sợ nhất chính là nàng trở nên sợ hắn.
Dạ Mễ vẫn như cũ, cánh tay nàng vỗ vỗ lưng hắn an ủi: "Ta sẽ không sợ chàng, không đâu."
"Trần Minh, chàng biết không, mặt chàng bị liệt cơ, hơn nữa là bị toàn bộ."
"Bị liệt?" Hắn buông nàng ra, kinh ngạc hỏi.
Hắn không biết mặt mình bị liệt, hắn trước nay cho rằng hắn vốn như vậy là do hắn máu lạnh, hơn nữa mọi người xung quanh hắn đều nói như thế.
"Chàng bị vậy bao lâu rồi?" Nàng bẹo má hắn hỏi.
"Từ nhỏ ta đã không thể cười."
Bẩm sinh sao? Thảo nào cơ mặt hoàn toàn tự nhiên, không có dấu hiệu chảy xệ.
"Cha mẹ chàng không biết?"
Trần Minh suy nghĩ cẩn thận, sau đó lắc đầu: "Ta vốn không nói với họ ta không thể cười, ta chỉ bảo là không thích cười. Ta không muốn thành người kỳ quặc."
Không muốn thành người kỳ quặc nên liền trở thành người máu lạnh?
"Ha ha ha." Lâm Dạ mễ không nén được bật cười. Ha ha ha, hắn đây là mặt liệt hàng thật giá thật nha, không phải các anh chị lạnh lùng rồi bị gọi là mặt liệt các kiểu đâu nha.
Trần Minh nhìn nhìn nàng cười mà ngây ngẩn, bàn tay to lớn của hắn giơ lên xoa lấy má nàng.
Lâm Dạ Mễ bị xoa mặt thì không cười được nữa, ngượng ngùng hỏi: "Chàng làm gì vậy?"
"Không gì, chỉ là ta cảm thấy nàng cười thật đẹp, lâu rồi ta không được nhìn thấy."
Nàng nhìn hắn cười chung quy chỉ có lúc nhỏ.
"Khụ, vậy sao này ta sẽ cười nhiều thêm một chút." Nàng ngượng ngùng gạt lấy tay hắn ra vội chạy đi mất.