Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô bé kia mang thai.
Thân thể mảnh mai tựa như đang độn một quả cầu da, ngồi dưới tán cây rậm rạp trong sân nhà, bên trong quả cầu da nho nhỏ ấy, có một nửa của người đó.
Không biết bên trong đấy là bé trai hay bé gái đây, nhưng nhất định khi lớn lên sẽ giống hai người họ. Có vẻ ngoài xinh đẹp và cơ thể khỏe mạnh. Tất cả đều là điều cậu muốn nhưng lại không thể có, thế nên cậu để cho cô bé giúp cậu đạt được, giúp cậu mang lại hạnh phúc cho người cậu hằng mong nhớ.
Năm tháng dần trôi, đứa trẻ sẽ được sinh ra, đợi đến khi nó lớn lên, cậu sẽ yên lòng nhắm hai mắt lại.
Tiếc là, cậu không thể chờ đến lúc họ đầu bạc…
Giường trong phòng ngủ chính rất lớn, đây là cảm giác trước kia của Bạch Thiên Vũ. Còn như bây giờ mà hỏi cậu cảm thấy cái giường to nhỏ ra sao, nhất định cậu sẽ bảo nó rất chật.
“Anh… Anh không mặc đồ ngủ à?” Nhìn thấy Nhạc Chấn Vũ cởi sạch quần áo trên người, chỉ giữ lại cái quần đùi, cậu dùng sức nuốt từng ngụm lớn, cảm thấy hơi khó thở, chẳng lẽ vì quên uống thuốc?
Trả lời câu hỏi của cậu lại là Nhạc Thần Vũ trong bộ pyjama màu xanh nhạt đang từ từ leo lên giường. “Cha chẳng bao giờ mặc đồ ngủ khi đi ngủ cả.”
C-Chuyện này thực ra cậu biết, nhưng hôm nay đâu có giống, hôm nay còn có cậu, chẳng lẽ anh không thể cố gắng mặc vào dù chỉ một cái áo cũng tốt? Nếu không, cậu không có biện pháp khống chế ánh mắt của mình tung bay trên bộ ngực rộng khỏe đẹp kia, cùng với nhịp tim càng ngày càng gia tốc mau hơn.
“Tôi không thích mặc đồ ngủ, cậu rất để ý?” Cái này căn bản biết rõ còn hỏi, gương mặt đỏ bừng như trái cà chua kia sớm đã đem câu trả lời nói ra thật rõ ràng.
Cậu rất để ý! Vô cùng để ý!
Trong lòng cậu kêu vang rung trời, đầu lại dựng tường phản bội tiếng lòng, ngay cả miệng cũng bất chấp lý trí. “Không… Không có.”
“Vậy thì tốt, mau lên đây đi! Ngày mai tôi còn phải đi làm.” Anh cảm thấy bộ dạng lúc này của cậu trông bắt mắt hơn dáng vẻ tái nhợt trước kia nhiều, thế nên không những không giải quyết vấn đề rắc rối của cậu, còn cố tình châm dầu vào lửa nữa.
“A. Ừ!” Cậu từ từ bò lên giường từ một đầu khác, quyết định để Nhạc Thần Vũ kẹp giữa hai người, như vậy nửa đêm cậu sẽ không gặp phải tình trạng phát bệnh tim.
“A! Thiên Vũ qua bên này ngủ đi, con không muốn ngủ ở giữa, con muốn ngủ ở ngoài!” Không đợi Bạch Thiên Vũ nằm xuống, Nhạc Thần Vũ đã bò qua người cậu, lấy gối nằm xuống một bên người, lại còn đẩy cái người đang ngớ ra vào lòng cha mình.
Ơ? Ơ!
Ánh mặt chạm vào ***g ngực rộng lớn kia, Bạch Thiên Vũ cảm thấy đầu mình muốn nổ tung rồi, tự hỏi vì sao còn chưa hôn mê bởi tim đập nhanh quá độ. “Thần…Thần…Thần Vũ sao không ngủ chung với cha đi?” Tại sao một hồi cậu lại biến thành nhân bánh của hai cha con?
“Con thích ngủ ở ngoài.”
“Đó là thói quen của nó.”
Hai cha con không hẹn mà ăn ý dị thưởng giải thích rõ cho cậu hiểu.
L-Là vậy ư? Nhìn ***g ngực bánh mật phập phồng trước mặt, cậu thấy nước miếng muốn chảy ra tới nơi.
T-Thật đẹp, nếu như mình cũng có thể có bắp thịt khỏe đẹp như thế thì tốt biết bao.
“Trời nóng nực, cậu lại mặc dày như vậy, tí nữa đắp chăn lên là chịu không nổi đâu.” Nhạc Chấn Vũ nửa híp mắt nhìn cậu áo đơn áo kép, quan tâm nói.
“Đâu…Đâu…”
Không đợi cậu cà lăm xong, Nhạc Chấn Vũ đã nhanh tay nhanh chân cởi cúc áo ngoài của cậu, một phát một hai áo lập tức biến thành một áo.
“Anh làm gì vậy?!” Áo ngoài được cởi ra, để lộ cái áo trong bằng nhung mềm, cùng hai cánh tay gầy như que củi.
“Thiên Vũ gầy quá đi!” Nhạc Thần Vũ sờ sờ vai cậu, quả thực so với cha đúng là một trời một vực.
Cậu vơ vội lấy chăn trùm lên người mình, che đi cơ thể khó coi, cùng vô số vết thương khó giải thích.
Cậu ta làm thế nào gầy thành như vậy?! Nhạc Chấn Vũ cau mày.
Anh vẫn còn nhớ, khi Hiểu Thần vào giai đoạn cuối cùng không gầy đến mức đó, nói trắng ra là một bộ xương di động, đối lập nghiêm trọng với gương mặt.
“Mọi người đừng rộn nữa, mau ngủ đi, không phải ngày mai còn dậy sớm đi làm, đi học sao?” Cậu lợi dụng điều Nhạc Chấn Vũ mới nói mà phản kích lại. Cậu biết cơ thể mình trông rất kinh dị, nhưng cũng không cần phải nhìn bằng ánh mắt như vậy chứ. Dẫu sao cũng đâu liên quan gì tới họ!
Nhạc Chấn Vũ híp mắt nhỏ hơn, dáng vẻ uy nghiêm vô cùng, thế nhưng anh cuối cùng lại chẳng nói gì, chỉ kéo cả lớn cả nhỏ nằm xuống, ôm hết vào trong ngực.
Anh không nên làm như vậy với một người chẳng qua bao lâu nữa sẽ trở thành xa lạ, nhưng bộ dạng của cậu khiến anh đau lòng, rốt cuộc cậu có ăn gì hay không vậy?
Áp má vào ***g ngực ấm áp, cậu chẳng dám chớp mắt lấy một cái, tầm mắt tập trung ở cái nơi hấp dẫn mê người.
Ai đã nói nam nhân đều là sắc lang?
Cậu cảm thấy những lời này hoàn toàn là dành riêng cho mình. Cảm xúc bóng loáng, tràn đầy co giãn trên tay, trong mũi ngập tràn mùi của đối phương, Bạch Thiên Vũ cảm thấy chỉ cần kéo dài thêm ba giây nữa thôi, cậu nhất định sẽ phát ra tiếng tru như của sói.
“Anh… làm ơn đừng ôm chặt như vậy có được không?” Thật là một kẻ không biết thỏa mãn, người trong mộng đang ở trước mặt rồi còn bày đặt chối từ.
“Cậu nói cái gì?” Nhạc Chấn Vũ chỉ có thể nghe được âm thanh rất mơ hồ.
“T-Tôi nói anh làm ơn đừng ôm chặt như vậy có được không?” Một lần nữa lên tiếng, Bạch Thiên Vũ tròn mắt ngạc nhiên.
Lời cự tuyệt đáng ra phải nói to lên có phải không? Vậy thì tại sao nghe còn muốn nhỏ hơn khi nãy nữa?
Quả nhiên, Nhạc Chấn Vũ không hoàn toàn không nghe ra. “Cậu không thể nói lớn hơn được à?”
Bên tai khẽ chấn động, không những nghe thấy âm thanh trực tiếp từ ngực truyền ra, mà kèm theo đó còn có nhịp tim đập vô cùng mạnh mẽ… Thật tốt…
“Không…Không có gì…Ngủ ngon!” Tới đây, lý trí hoàn toàn bị đánh bại, cơ thể đầu hàng dục vọng, tự động nương vào Nhạc Chấn Vũ, cố gắng hưởng thụ nam sắc khó có này.
Nhạc Chấn Vũ lẩm bẩm gì đó, kéo chăn đắp lên ba người, cằm chạm vào tóc của Bạch Thiên Vũi, mùi trái cây nhàn nhạt khiến anh nhịn không được hít sâu một cái.
Đã hai năm rồi anh không có ôm ai ngủ như vậy, biết rõ người này không có như Hiểu Thần mang mùi hoa và sáp thơm, hơn nữa cơ thể lại thô sáp đầy xương, tuy nhiên lại mang đến cho người ta cảm giác an lòng và thỏa mãn giống vậy.
Chẳng những chỉ là vẻ ngoài và cá tính, không ngờ tới ngay cả ôm cậu cũng có thể mang lại cảm giác thỏa mãn ấm áp giống hệt Hiểu Thần.
“Anh sao vậy?” Cảm giác khí tức của anh khác đi, cậu nâng đầu nhìn vào mắt anh.
Không nghĩ tới cậu dễ dàng nhận ra sự biến hóa trong nội tâm anh đến vậy, ánh mắt chăm chú không che dấu chút quan tâm nào, anh mỉm cười thật nhẹ nói.
“Không sao cả, mau ngủ đi. Ngủ ngon.”
Bạch Thiên Vũ ngẩn người. “N-Ngủ ngon.”
Khi nãy cậu không nhìn nhầm chứ? Anh thực sự là cười với cậu đúng không?
Bởi đặc thù sức khỏe mà giấc ngủ của Bạch Thiên Vũ luôn rất nông, chính vì thế khi cậu mở mắt ra, một lớn một nhỏ bên người vẫn còn đang ngủ say. Lớn mặc dù tư thế không giống lắm so với tối qua, nhưng vẫn nhìn ra đang tính ôm cậu, còn nhỏ thì dĩ nhiên mê ngủ, lần này thì nằm quay lưng về phía cậu.
Cậu quả thực là cùng hai cha con ngủ chung một đêm.
Nghĩ tới đây, đôi môi hồng khẽ phác lên một đường cong thật đẹp, nếu như cậu có thói quen viết nhất ký, nhất định trang viết về hôm nay sẽ tràn ngập màu sắc hạnh phúc.
Len lén nhìn gương mặt không chút phòng bị nào, hôm nay anh đặc biệt ngủ thật thoải mái, còn nhớ trước đây mỗi lần cậu lẻn vào giúp anh đắp lại chăn, chân mày của anh lúc nào cũng nhíu lại với nhau, vậy mà hôm nay lại nhu hòa giãn ra làm cậu thật muốn lén hôn lên một cái. Tiếc thay, lá gan cậu không lớn tới độ đó, chẳng dám mạo hiểm đánh thức Nhạc Chấn Vũ.
Cậu dè dặt xuống giường mà không đánh thức hai người, bởi vóc người và cân nặng quá mức không đáng kể nên hai cha còn hoàn toàn không phát giác bên cạnh mình thiếu mất một người. Đợi đến lúc đồng hồ báo thức vang lên, bấy giờ họ mới nhận ra Bạch Thiên Vũ đã tranh thủ lúc họ ngủ say xuống bếp chuẩn bị một bàn đầy thức ăn ngon lành.
“Hôm nay có chuyện?” Lúc ăn sáng, Nhạc Chấn Vũ phát hiện ra Bạch Thiên Vũ hôm nay ăn mặc khác với mọi khi, áo trắng mỏng cùng chiếc quần jean bạc màu, bởi vóc người quá mức gầy yếu nên quần áo trông khá là thùng thình, tạo một loại cảm giác chỉ cần có cơn gió hơi lớn một chút là có thể thổi bay cậu đi.
“Ừ. Hôm nay tôi muốn đi gặp một người bạn, tiện thể thăm thú một vài nơi.”
“Bạn cậu sống ở đâu?”
“Anh ta làm việc tại Bệnh viện Từ Thánh.” Mặc dù Roger có nói sẽ tới, nhưng dẫu sao cũng là một người bận rộn, để ông ta đặc biệt tới đây cũng phiền phức không ít, với lại cậu cũng muốn làm chút kiểm tra.
“Bệnh viện Từ Thánh? Cũng gần công ty, để tôi đưa cậu đi.” Bệnh viện Từ Thánh là một chi nhánh của công ty, nhưng mà thu vào không cao, lại thường cung cấp dịch vụ miễn phí nên thường không có lợi nhuận. Chính vì thế, mỗi khi có đề xuất kinh doanh mới, nơi này hoàn toàn bị bỏ lơ, với lại đường lối kinh doanh đều là do một mình Chủ tịch quyết định, cho nên anh không quen nơi này lắm.
Bạch Thiên Vũ cảm thấy ấm áp chạy thẳng vào tim, sáng sớm nay cậu đã gọi cho chú Trịnh bảo chuẩn bị xe, nhưng giờ cậu lại muốn đi chung với anh hơn.
“Vậy thì cảm ơn anh.” Lát nữa nhớ nhắc anh Kiệt chạy thẳng đến bãi đỗ xe của biện viện chờ.
“Không có gì… Ăn hết thức ăn trong bát đi.” Nhận thấy trong bát của cậu còn dư lại rất nhiều đồ ăn, anh theo thói quen nhắc nhở, không muốn nhìn thấy cậu cứ tiếp tục gầy đi như vậy. Nhớ lại cảm xúc tối hôm qua, anh thực muốn nhét toàn bộ thức ăn trên bàn vào trong bụng của cậu.
“Tôi sẽ ăn hết mà.” Đối với sự quan tâm của anh, cậu đáp lại bằng nụ cười càng thêm động lòng người. Tội nghiệp hai cha con họ Nhạc vẫn không cách nào quen được, ngu người hai giây mới tỉnh hồn lại, nhanh chóng giải quyết bữa sáng của mình, trái tim đập bình bịch.
Không ai phát hiện ra giữa ba người có một loại không khí tự nhiên mà hài hòa, để cho ngôi nhà này càng ngày càng có cảm giác là một gia đình. Hiểu khuyết điểm của nhau, cảm nhận được ưu điểm, tiến tới không tự chủ quan tâm đối phương, đáp lại đối phương quan tâm, bất luận làm việc gì cũng thay đối phương suy nghĩ một chút, đây đúng là một gia đình hoàn mỹ.
Cậu chưa từng nhìn thấy dáng vẻ khi lái xe của anh, đôi tay mạnh mẽ nắm vô lăng, ánh mắt chăm chú nhìn đường, trên người tản mát sự trầm ổn, như thể có tự tin thao túng được tất cả trong tay mình.
Đôi khi anh sẽ nghi hoặc nhìn cậu một cái, cậu biết anh đang thắc mắc vì sao cậu cứ nhìn anh không chớp mắt, hoặc là bản thấy không được thoải mái khi bị nhìn chằm chằm đến vậy. Cơ mà cậu căn bản không cách nào dời đi tầm mắt, tham luyến đem mọi tư thái mình chưa từng thấy thu vào trong mắt.
“Cậu đến chỗ này của tôi là để ngồi ngẩn người cả ngày hả?” Roger lắc lắc cái nhiệt kế trong tay, hết cách nhìn cái người từ lúc đặt chân vào bệnh viện đã phiêu hồn tới tận nơi nào.
Chớp mắt mấy cái, cậu thờ dài nói với Roger. “Bác sĩ không thể để tôi cảm nhận cái gọi là trồng cây si mà bọn con gái hay nói sao?” Cách nói cũng không phải rất nghiêm túc, nửa mang nụ cười.
“Vấn đề là cây si cậu trồng cũng tới nửa tiếng rồi, trong khoảng thời gian này tôi đã đo nhiệt độ cơ thể, lấy xong máu, xác định độ đục của mắt, bây giờ chỉ còn lại xét nghiệm nước tiểu và chụp cắt lớp nữa thôi, trừ phi cậu không ngại tôi giúp xi tè…” Ông ta nhún vai, hài lòng nhìn thấy gương mặt kia đỏ bừng lên. Thiệt tình! Đã bao tuổi rồi mà da mặt còn mỏng đến vậy?
“Roger!” Không biết có phải là do nghề nghiệp hay không mà mỗi lần Roger mở miệng trêu chọc đều không kiêng dè gì mấy vấn đề này. “Kết quả kiểm tra tạm thời ra sao?”
Roger nhìn sơ báo cáo. “Hoàn hảo… Thiên Vũ, trong vòng một tháng tới có lẽ có một cơ hội.”
Cơ thể Bạch Thiên Vũ run lên một cái. “Tại sao có thể nói chắc như vậy?”
“Mới có một ca tai nạn giao thông nghiêm trọng, nạn nhân hiện vẫn đang hôn mê, nhưng mà khả năng cứu được không cao, tình huống hết sức nguy kịch, dẫu cố gắng cũng chỉ là kéo dài thời gian mà thôi. Chúng tôi đoán bệnh nhân có lẽ trụ không tới một tháng nữa. Nhiều năm trước, bệnh nhân này đã đồng ý ký giấy rồi, người nhà cũng sẽ không dị nghị gì…”
“Có lẽ người đó sẽ qua khỏi…”
“Thiên Vũ, cho tôi một đáp án rõ ràng đi. Không phải chỉ mình cậu mới cần chuẩn bị tâm lý, cậu cũng phải hiểu nguyên nhân vì sao tôi lặn lội đường xá xa xôi từ tận nước Đức vào làm trong bệnh viện này.” Roger ngồi xuống giường bệnh trong phòng khám của mình, đau lòng chạm vào gương mặt tiều tụy gầy gò hơn bất kì người bình thường nào.
Bạch Thiên Vũ nửa khép đôi mắt. “Tôi đồng ý.” Dựa vào tình hình của cậu hiện nay, hoàn toàn không có quyền từ chối. “Nhưng để cho tôi ở bên người ấy thêm một thời gian nữa có được không?” Đây là yêu cầu duy nhất của cậu.
Roger thở dài một tiếng. “Cậu phải hiểu là, nghỉ ngơi trước giải phẫu là vô cùng quan trọng, nó quyết định tỷ lệ thành công của ca giải phẫu, đặc biệt trong trường hợp của cậu.”
“Tôi hiểu… Nhưng mà Roger, bác sĩ biết rõ nguyên nhân sâu xa của yêu cầu này mà.”
Roger cười khổ. “Cũng bởi tôi biết, thế nên mới không chuyên chế yêu cầu cậu phối hợp với quyết định tôi như các bệnh nhân khác. Cậu có biết đối với tôi mà nói, đó là lựa chọn khó khăn đến thế nào không?” Ông là một bác sĩ, hơn nữa lại là một bác sĩ lo nghĩ cho bệnh nhân, để cho bệnh nhân trong trạng thái tốt nhất tiến hành giải phẫu là trách nhiệm của ông.
“Xin lỗi, Roger.” Những điều này cậu đều biết cả, nhưng dẫu có áy náy đến mức nào, cậu vẫn không thể buông tay khỏi tâm nguyện nhiều năm của mình.
“Thua cậu rồi. Cho dù có nói xin lỗi với tôi, cậu cũng sẽ không thay đổi ý tưởng của mình. Từ lúc biết cậu tới giờ, tôi đã sớm biết đầu cậu còn cứng hơn cả bê tông cốt thép, một khi đã quyết định chuyện gì, căn bản không ai có thể thay đổi được. Tôi cũng chỉ có thể trách móc mà thôi, cho tới bây giờ chưa một lần nghĩ cậu sẽ nghe theo trách móc của tôi.” Cũng chính là bởi tính khí như vậy, cậu mới có thể dựa vào thân thể như thế, nối tiếp công việc kinh doanh của cha mẹ để lại, hơn nữa còn khiến cho bác sĩ như ông hết lần này tới lần khác kinh ngạc trước lực sinh tồn dẻo dai của cậu.
Bạch Thiên Vũ nhướn mi. “Bác sĩ nói tôi cứ y như một lão già không biết co biết giãn vậy.” Hóa ra cậu là người chuyên chế đến vậy cơ à!
“Chẳng lẽ còn không phải?” Roger hừ lạnh, cầm điện thoại liên lạc với phòng chụp bảo họ sắp xếp. “Ngay cả lão Trịnh cũng không ngoan cố được bằng cậu, có trời mới biết tính cách này của cậu giống ai trong khi cả cha lẫn mẹ cậu đều là người ôn hòa.”
Cậu khẽ cười. “Đó là bởi bác sĩ còn chưa nhìn thấy họ nổi giận.” Di truyền chính là di truyền, ngoan cố của cậu ắt cũng phải có nguyên do.
Roger lắc đầu bất đắc dĩ, trong lòng lại tràn đầy vui vẻ và an tâm. Ông tiếp nhận cậu đến nay cũng đã ngót nghét hai mươi năm, gặp qua không biết bao nhiêu loại bệnh nhân khác nhau, nhưng Bạch Thiên Vũ vẫn là tồn tại đặc biệt nhất, cậu giống như là một kỳ tích vậy, khiến ông biết rõ khó xử nhưng cũng không cách nào dễ dàng buông tha.
Không người nào sẽ đích thân buông kỳ tích ra…
Sau khi cuộc họp kết thúc, đồng hồ cũng chỉ đúng mười hai giờ trưa. Nhạc Chấn Vũ tính về phòng sửa sang lại ít thứ rồi đi ăn cơm, bỗng thấy bên ngoài phòng tiếp khách có không ít người lén nhìn vào trong.
“Chuyện này là sao?” Anh nhớ buổi trưa hôm nay đâu có cuộc gặp ngoại giao nào đâu, thế nên anh quay đầu hỏi người phụ trách lên lịch tiếp khách cho mình là Chu Thuyên Ngạn.
Chu Thuyên Ngạn ngay lập tức trả lời anh bằng một dấu chấm hỏi. Hai người nhanh chóng đến bên ngoài phòng tiếp khách, nghe loáng thoáng cái gì thật đẹp, rồi không biết là nam hay nữ, đại loại như vậy.
Nhìn thấy Tổng giám đốc đi tới, mặc dù hiện là giờ nghỉ trưa, mọi người đều lúng túng cúi đầu chào một cái rồi tản đi rất nhanh, chỉ để lại một mình cô tiếp tân.
“Tổng giám đốc, có cậu Bạch đang ở trong phòng chờ được gặp anh.” Bình thường, nếu không có sự cho phép của tổng giám đốc, cô không được phép mời khách lạ vào trong phòng tiếp khách. Nhưng người khách này không những đến đây bằng thang máy chuyên dùng cho khách quý, còn có một tờ giấy thông hành đặc biệt. Thế nên cô cũng chỉ đành để ‘cậu Bạch’ kia ngồi ở đó đợi một chút, mọi vấn đề còn lại đành phải chờ Nhạc Chấn Vũ giải quyết.
Nghe tới họ Bạch, trong lòng Nhạc Chấn Vũ cũng đã loáng thoáng đoán được, tiếp lại nghe thấy tiếng kinh hô của Chu Thuyên Ngạn phát ra từ trong phòng, anh hoàn toàn xác minh suy nghĩ của mình là chính xác. Xốc lại tinh thần, anh đẩy cửa bước vào.
“Cậu tới đây làm gì?” Trong đầu anh hỗn loạn tới mức đã quên thắc mắc xem làm sao cậu có thể vượt qua tầng tầng bảo vệ mà lên tới được văn phòng của bộ phận quản lý cấp cao.
Bạch Thiên Vũ nhìn thấy người mình đã chờ cả tiếng, gương mặt nhợt nhạt lộ ra nụ cười, đổi lấy thêm một tiếng hít hơi từ thư ký đứng sau lưng Nhạc Chấn Vũ.
Cái tiếng hít hơi cực kỳ rõ ràng kia, Nhạc Chấn Vũ cũng nghe thấy rồi, chỉ thiếu chút thôi đã quay qua bóp lấy cổ kẻ đó, trong lòng hết sức khó chịu khi người khác nhìn thấy nụ cười của Bạch Thiên Vũ.
“Xin lỗi, tại cuộc gặp với bạn kết thúc sớm nên tôi tính gọi điện cho anh hỏi thăm có thể đến trường của Thần Vũ không. Nhưng tiếp tân bảo anh đang họp, mà bệnh viện Từ Thánh cách chỗ này cũng không xa lắm, thế là tôi trực tiếp qua đây đợi anh luôn.” Chẳng qua bình thường đây là giờ cậu nghỉ trưa, đi đi lại lại thế này khiến cậu hơi mệt một chút.
Nhận ra vẻ mặt tái nhợt của cậu, Nhạc Chấn Vũ bước tới, kéo cậu ngồi xuống ghế. “Cậu không khỏe?”
Biết rõ tình trạng của mình hiện nay mà nói không sao nhất định chẳng có ai tin, cậu đành gật đầu. “Có lẽ đi bộ dưới trời nắng hơi lâu nên bị váng đầu ấy mà.” Thật ra thì cậu được anh Tố Kiệt chở thẳng tới đây, ngay cả một tia nắng cũng chẳng đụng phải.
“Cạnh phòng của tôi có phòng nghỉ, ăn trưa xong cậu tới đó nằm đi.” Thật không dám nghĩ nếu để cậu một mình tới nhà trẻ của Thần Vũ, cậu có ngất xỉu giữa đường hay không nữa. Người này thật là, không biết tự lo cho bản thân gì cả! Mặc dù không biết cậu mắc phải bệnh gì, anh dám tự tin bảo rằng cậu tuyệt đối không phải người khỏe mạnh, bởi có người khỏe mạnh nào gầy thành như vậy không?
Lúc mệt, cậu hoàn toàn không có cảm giác thèm ăn nào, có thể nói là ăn không vô. “Tôi không đói lắm… thế nên vào phòng nghỉ một…”
“Không đói cũng phải ăn!” Rốt cuộc không nhịn được đau lòng tích tụ dần nơi ngực, Nhạc Chấn Vũ gắt lên.
Cậu ta coi mình là thần tiên à? Không ăn gì sao sống nổi!
Bạch Thiên Vũ bị anh quát tới tròn mắt, trông có sức sống hơn khi nãy nhiều.
Anh đang quát cậu phải không? Trước đây, anh không hề thích người tài trợ từ trên trời rơi xuống này, thường lãnh đạm đối xử với cậu, vậy mà giờ đây lại nắm vai cậu quát to? Nhưng chẳng hiểu sao, so với những câu nói lạnh nhạt trước kia, tiếng quát đáng sợ lần này đi vào tim lại ấm áp đến lạ thường, giống như đem một người lạnh như băng ngâm vào trong nước ấm, thoải mái từ đầu tới chân, nhu hòa đến mức sức lực cũng bị rút sạch.
Cảm nhận được cơ bắp trong tay đột nhiên mềm nhũn, Nhạc Chấn Vũ còn tưởng mình dọa sợ cậu, gương mặt lạnh lùng bỗng chốc lộ ra sự hoảng hốt, không nói lời nào trực tiếp ôm ngang người đưa tới phòng nghỉ của Tổng giám đốc.
Trong nháy mắt trong phòng tiếp khách chỉ còn lại Chu Thuyên Ngạn ngớ người, bàn tay đưa về trước như muốn bắt lại gì đó, nhưng tất cả chỉ có không khí mà thôi, gã giật mình, bàn tay dừng lại giữa không trung.
Chuyện này là sao?!
Gã lúng túng gãi đầu, lùi về sau vài bước, hít một hơi thật sâu, sau đó nặng nề thở ra.
Người có vẻ ngoài giống tám phần với Hiểu Thần, lại trông đẹp mắt hơn cả Hiểu Thần, hơn nữa gầy yếu tới mức khiến người ta đau lòng đó chẳng lẽ là người tài trợ của Hiểu Thần?
Thật kỳ quái, dù chỉ trong chớp mắt thôi, nhưng vì sao anh có cảm giác bị chèn ép, đôi mắt mệt mỏi nhưng uy nghiêm khiến anh thiếu chút đã quỳ xuống xưng tội rồi.
Với lại người kia là ông bạn già khổ sở với người tài trợ mấy ngày trước đó ư? Xem ra cơ thể dường như còn hiểu rõ tâm ý của bản thân hơn là đại não nữa. Người ta chỉ nói không thoải mái mà thôi, lại giống như bị bệnh nan y vậy vội vã ôm người ta về phòng nghỉ ngơi.
Không biết dọc theo con đường đó còn bao nhiêu nhân viên chưa rời văn phòng đi ăn trưa, nhưng tốt nhất anh nên cầu nguyện là không một bóng người nào, nếu không đường đường là Tổng giám đốc dưới Chủ tịch và Thư ký Chủ tịch trên vạn người chẳng mấy chốc mặt mũi sẽ vô cùng “đẹp”, toàn bộ công ty sẽ biết Tổng giám đốc của mình vào buổi trưa ôm một mỹ nhân vào phòng nghỉ cá nhân.
Cho dù người trong cuộc không phải ý đó, nhưng mà nghe câu ấy thế nào cũng thấy mờ ám.