Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
– Cái gì cơ?!!
Phong ngồi thẳng dậy, hoảng hồn nhìn bà chị họ. Đôi mắt màu cà phê mở to hết cỡ, thất thần.
Ngọc cười toe toét, nhìn Phong thách thức:
– Sao? Không tin hả? Không nghĩ là chị có thể thuyết phục cô bé ấy hả? Mày nhầm to rồi nhé!! Thế rốt cuộc mày có đi không?
Phong nhíu mày hoài nghi:
– Cô ấy thật sự sẽ đi?
Ngọc chột dạ. Nói thì nói thế, chứ thực ra cô cũng chưa biết được là Băng có đồng ý đi hay không. Ngọc gãi đầu, cười giả lả:
– À… thực ra thì chị cũng chưa hỏi… Nhưng cô bé sẽ đi cùng mày, chắc chắn đấy!
Phong khe khẽ lắc đầu ngán ngẩm, lại nằm dài trên giường, kéo cao chăn rồi xoay lưng về phía bà chị họ. Anh lầm bầm chán nản:
– Thôi được rồi, chị về đi. Tôi muốn nghỉ ngơi.
Ngọc bĩu môi, nghĩ rằng Phong không tin mình nên mới phản ứng như thế. Cô lập tức rút điện thoại, ra góc phòng bấm nhoay nhoáy một số nào đó.
Phong nằm trên giường có thể nghe thấy giọng nói chuyện điện thoại của Ngọc rõ mồn một, có chút khó chịu. Thỉnh thoảng hai người họ còn cười khúc khích, đang hét toáng lên lại chuyển qua thì thầm làm Phong không hiểu mô tê gì cả. Anh đạp tung chăn, ngồi thẳng dậy, đôi mắt cà phê toé lửa nhìn Ngọc:
– Rốt cuộc là chị nói chuyện với ai thế? Ồn quá!
Ngọc hét lên một tiếng cùng với người ở đầy dây bên kia rồi cúp máy. Cô nhét Iphone vào túi quần, nở một nụ cười ranh mãnh nhìn Phong:
– Cô bé ấy chắc chắn sẽ đi! Chị đảm bảo đấy!! Bạn chị đã hứa rồi. Nó chưa bao giờ thất lời với ai đâu.
Phong nhíu mày nhìn Ngọc, kiểu tôi-không-tin. Anh hỏi lại:
– Hải Băng sao? Ai rỗi hơi mà lại đồng ý giúp chị một điều kiện khó nhằn như vậy chứ?!
Ngọc phồng má, nhìn Phong phụng phịu. Cô lớn giọng:
– Đừng có coi thường chị mày thế! Bích Ngọc này, nói được là làm được, Hải Băng nhất định sẽ tới Lễ hội mùa thu. Và cấm mày nói xấu Nguyệt, chị vợ mày đấy con ạ!
Phong cau mày, cái quái gì… chị vợ?! Ngọc săm soi biểu hiện của Phong, bắt đầu vào vấn đề chính:
– Phong này, Nguyệt nó đã nói thì sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu. Hơn nữa, nó bảo Huyền Mỹ – em vợ mày đó, cũng sẽ giúp nó nữa. Mày đi nhé, nhé?!
Phong chán nản, ậm ừ cho qua. Anh lại trùm chăn, quay lưng về phía bà chị họ. Đầu óc anh rối nhùi, chìm trong mớ thông tin ngập ngụa của Ngọc. Chị vợ… Em vợ… Vợ… Phong lắc mạnh đầu, lầm bầm trong miệng:
– Aishh, cái quái gì vậy chứ…
Ngọc cười ranh mãnh nhìn tấm lưng rắn chắc của Phong. Chắc chắn là anh không thể thấy được mình, cô cúi xuống, giữ miệng sát cạnh tai Phong, thì thầm:
– Em nhất định phải đi đấy… Không đi là chị không tha đâu… Nhất định phải có mặt… Em không muốn làm Băng buồn chứ?!
Phong mở bừng mắt, răng nghiến ken két. Anh quay ngoắt lại, nhìn Ngọc đầy căm thù. Giọng nói vô- cùng-mất-kiên-nhẫn vang lên:
– Tôi sẽ đi! Được chưa?!!
Ngọc reo lên hoan hỉ, nhìn Phong cười giả lả. Anh mệt mỏi quay người lại, trùm chăn lên tận đầu, tỏ ý không muốn nói chuyện gì nữa. Ngọc cố nén cười nhìn biểu hiện của Phong, nhẹ nhàng chuồn ra khỏi phòng. Lôi từ trong túi ra chiếc Iphone, cô bấm nút, cười hớn hở với người ở đầu dây bên kia:
– Đã xong! Giờ chỉ còn việc của bà thôi đấy, Nguyệt. Nhất định, phải kéo được Hải Băng đi!
– Yên tâm! Bà đã bao giờ thấy tôi thất lời chưa?! Chắc chắn, cặp đôi này sẽ có một buổi hẹn hò không thể quên được!!
– Được lắm. Sáng mai tôi tới nhé?
– Không vấn đề!!
Hai cô gái cười với nhau đầy mãn nguyện và hài lòng. Ngọc cúp máy, trên đường về nhà liên tục cười tủm tỉm một mình, bật nhạc to ầm trời trong chiếc Bentley.
.
.
.
.
Phong đứng trước tủ quần áo, lôi ra chiếc sơ mi đen sọc xám cùng quần kaki trắng, mặc vào người.
Tay cầm chiếc áo vest đồng bộ với quần, Phong tiến lại gần giường, rút sạc chiếc Iphone, nhìn giờ. Đôi mắt màu cà phê bị bao phủ hoàn toàn bởi một lớp băng lạnh lẽo, khiến người nhìn không rét mà run. Vẻ suy tư và chán nản lúc trưa đã hoàn toàn biến mất. Phong lúc này, chính là một con sói hoang dã, một con thú săn mồi đầy khôn ngoan và tàn bạo. Đồng hồ trên Iphone hiển thị 7h tối. Đôi mắt màu cà phê loé lên một tia sáng kì lạ. Đến lúc rồi.
Phong leo lên chiếc Lamborghini đen tuyền, nhấn chân ga, phi như bay trên tuyến đường đông đúc người qua lại. Anh với tay bật nhạc. Bản “Crazy in love” lại vang lên, như một phản xạ có điều kiện, từng hình ảnh, cử chỉ dịu dàng của Băng theo đó mà xuất hiện dày đặc trong đầu Phong, lượn qua lượn lại. Anh khẽ mỉm cười, để mặc bản thân bị từng nốt nhạc phiêu bồng dẫn dắt.
Chiếc Lamborghini dần đi vào một khoảng đất vắng người, hiện lên sừng sững ở giữa là một toà nhà cực kì rộng lớn, được sơn hoàn toàn bởi màu đen. Ở quanh đây dường như luôn có tà khí phủ dày đặc, người đi qua đều thấy lạnh sống lưng, chỉ biết bước thật nhanh qua nó. Chiếc xe dừng lại trước một trạm kiểm soát. Một giọng nói từ trong phát ra:
– Ngươi là ai? Thẻ nhận dạng đâu?!
Phong tắt nhạc trên xe, bấm nút mở một phần cửa sổ. Anh kéo chiếc kính Ray-ban xuống dưới mũi, đôi mắt cà phê đen sẫm trong màn đêm xoáy thẳng vào người bảo vệ kia ánh nhìn lạnh như băng, không một lời nói nào phát ra.
Nhìn thấy đôi mắt có một không hai của Phong dưới mắt kính, người bảo vệ lập tức xanh lét mặt mày, hấp tấp nhấn nút mở cổng, cúi người kính cẩn trước anh:
– Chào mừng quay trở lại BLACK, Boss.
Phong không thèm trả lời, anh đeo lại chiếc kính râm rồi nhấn ga, phóng vào sân trong. Tên bảo vệ kia giờ mới hoàn hồn. Làm ở đây biết bao nhiêu năm, hắn vẫn không bao giờ có thể bình thản trước Boss. Con người đó, im lặng và bất động đến dường nào thì vẫn sẽ cho người khác một ấn tượng về quyền lực tuyệt đối của mình. Áp lực, rất rất áp lực. Chàng trai đó vô cùng trẻ tuổi, nhưng từ nhỏ đã luôn toả ra cái khí chất lấn át người khác, di truyền từ người cha là ông vua cái thế giới tối tăm này. Nhân viên tại BLACK, trước tiên là phải có tâm lý tốt. Có nhiều người, chỉ đơn thuần là nhìn vào mắt của Boss đã ngất xỉu, ngay lập tức sẽ bị thủ tiêu. Không xứng đáng!!
Phong từ từ bước vào căn cứ chính. Nhân viên trong tổ chức đều đang làm việc rất nghiêm túc, để ý thấy anh bước vào thì lập tức dừng lại, đứng lên chào:
– Boss, mừng Ngài trở lại.
Phong không mấy quan tâm đến tất cả bọn họ. Anh đi một mạch đến cuối hành lang rộng lớn, nơi có một vài cánh cửa đang bị đóng kín, cách âm hoàn hảo khiến cho không một dải âm thanh nào có thể lọt ra ngoài.
Một cánh cửa được mở, bước ra từ phía trong là một cậu thanh niên, tầm khoảng 16-17 tuổi, khuôn mặt điển trai nhưng khá “baby”, tuy nhiên đôi mắt lại hiện lên một vẻ ranh mãnh và tinh quái cần dè chừng, luôn cho người khác có cảm nhận rằng cậu đang suy tính một kế hoạch gì đó trong đầu mà không nói ra. Nhìn thấy Phong, cậu ta có vẻ ngạc nhiên, lập tức cúi người đầy tôn trọng:
– Anh đã đến, Boss.
Phong liếc nhìn cánh cửa phòng mà cậu thanh niên kia vừa bước ra. Giọng nói lạnh băng không chút cảm xúc vang lên, như một lưỡi dao sáng loá cắm thẳng vào không khí:
– Topaz, thế nào rồi?
Cậu thanh niên tên Topaz ngẩng đầu, cười toe toét với Phong, xem chừng hai người rất thân thiết. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng quả thực Topaz rất có tài, cậu chính là cánh tay phải của Phong, một trợ thủ đắc lực. Topaz chỉ là bí danh, tên thật của cậu là gì, không ai được biết. Với những người thân cận, họ luôn có một tên riêng được Boss đặt cho, những người này luôn tuyệt đối trung thành với ông chủ duy nhất của họ, Duy Phong.
– Theo như lệnh anh, Boss. Không ăn không uống từ chiều đến giờ.
Phong gật gù, không trả lời thêm câu nào. Anh tiến đến gần cánh cửa kia, đặt tay lên bộ phận cảm ứng gắn ngoài cửa để xác nhận dấu vân tay. Đèn sáng. Cánh cửa được mở. Phong bước vào, theo sau là Topaz.
Có lẽ nhiều người cũng đoán được Phong đang ở đâu. Nơi đây chính là căn cứ của BLACK – tổ chức xã hội đen hùng mạnh bậc nhất được gây dựng nên bởi dòng họ Hoàng Lâm, hay cụ thể hơn, là ông chủ của họ – Hoàng Lâm Tuấn Nguyên.
BLACK có vô số căn cứ và trụ sở trên khắp đất nước, sức ảnh hưởng của nó là không thể phủ nhận. Đây chỉ là một căn cứ được đặt tại Việt Nam, tránh xa khỏi những con mắt tò mò của người dân. Căn cứ nào của BLACK cũng được trang bị những hệ thống bảo vệ tân tiến nhất, bao gồm cả một đội ngũ những chuyên gia với đầu óc siêu phàm, những tên thuộc hạ với năng lực võ thuật tột đỉnh.
Nói đến việc kinh doanh của BLACK thì nhiều người hiểu nhầm rằng, đây là một chỗ cho vay nặng lãi rồi đòi tiền bằng cách giết người hay gì đó, nhưng thực tế thì không phải vậy. BLACK chủ yếu là buôn bán vũ khí, đây là một công việc nguy hiểm và chứa vô cùng nhiều những rủi ro khó đoán trước, nhưng bù lại, lợi nhuận và quyền lực nó mang lại là rất lớn. Nguy cơ chiến tranh bùng nổ ở những nước giàu có trên thế giới ngày càng tăng cao, nhu cầu về quân sự cũng vì thế mà nhiều hơn. Không chỉ những nước xảy ra chiến tranh, ngay cả những đất nước hoà bình cũng muốn tàng trữ vũ khí để đề phòng những cuộc chiến, biểu tình bất ngờ nổ ra.
Vũ khí là một mặt hàng đầy cạnh tranh trên thương trường, vì vậy nên khi kinh doanh nó, tranh chấp là điều không thể tránh khỏi. BLACK là một tổ chức cung cấp vũ khí có uy tín và chất lượng, có người ghen ghét là điều tất nhiên. Với Tuấn Nguyên, trên đời chỉ có 2 loại người, giẫm đạp và bị giẫm đạp. Để có thể sinh tồn được trong ngành này, bạn phải là kẻ mạnh. Một kẻ có khả năng giẫm đạp lên kẻ khác để trèo lên đỉnh vinh quang.
Ngoài những lô hàng nhập từ những nguồn bí mật, bản thân BLACK cũng mời những chuyên gia có năng lực về làm việc độc quyền cho họ, tạo ra những sản phẩm mới có những cải tiến nhất định. Ví dụ như súng có bộ phận cảm ứng, kiếm với chất kịch độc được bôi lên lưỡi, con mồi dù chỉ là bị chém sượt qua cũng sẽ tử vong trong vòng vài phút.
Những lô hàng dán mác BLACK luôn là mục tiêu hàng đầu của những tên trộm chuyên nghiệp, vì giá trị cùng với sức ảnh hưởng của nó. Việc chuyển và giao hàng luôn là việc quan trọng bậc nhất trong tổ chức, thậm chí còn được đầu tư nhiều hơn so với sản xuất và chế tạo. Hải quan, cảnh sát, lực lượng an ninh chính phủ, tất cả đều là những thử thách cần phải vượt qua. Với cái đầu thông minh và khả năng suy đoán tuyệt vời của Phong, BLACK hầu như chưa bao giờ phải chịu bất cứ một rắc rối nào từ phía cảnh sát. Đó cũng là lý do mà Tuấn Nguyên vô cùng tin tưởng và đánh giá cao cậu con trai độc nhất của mình, cánh tay phải của hắn – Hoàng Lâm Duy Phong.
Cánh cửa được đóng lại. Ở chính giữa phòng là một cô gái, tay và chân đều bị trói chặt, mái tóc dài xoã tung, rối bù che phủ toàn bộ khuôn mặt. Cô hoàn toàn chẳng có phản ứng gì khi Phong bước vào, xem chừng đã ngất đi vì kiệt sức. Phong tiến tới gần, quỳ một chân xuống đối diện cô gái, vươn tay nâng cằm cô lên. Một khuôn mặt xinh xắn, nhưng lại xanh xao và tái nhợt không chút sức sống. Đôi mắt cô nhắm nghiền, hơi thở mệt nhọc và khó khăn. Bộ dạng vô cùng thảm thương.
Phong chẳng có chút gì động lòng trước vẻ tội nghiệp của cô gái kia. Đôi mắt cà phê hoàn toàn vô cảm, anh đứng dậy, liếc nhìn Topaz. Cậu hiểu ý, lập tức phẩy tay gọi thuộc hạ tới. Một tên bước vào, tay cầm xô nước lớn, hắt toàn bộ vào người cô ta. Chiếc váy đắt tiền nhanh chóng sũng nước, lạnh toát giữa cái không khí đáng sợ của nơi đây.
Lily lập tức ho khù khụ, khe khẽ mở mắt nhìn. Phong đứng sừng sững trước mặt cô, khuôn mặt anh hơi hếch lên, đôi mắt lạnh băng nhìn xuống chứa đầy sự khinh bỉ đến tột cùng. Lily run người, cô ngó quanh căn phòng rồi ngước lên nhìn Phong, lắp bắp:
– Em… em đang ở đâu?
Topaz kéo một chiếc ghế đến đối diện Lily. Phong không nói gì, lập tức ngồi xuống, săm soi từng milimet trên cơ thể ướt nước của cô ta, đôi mắt không có lấy chút rung động. Ánh nhìn màu cà phê hoàn toàn bình thản, giống như anh chỉ đơn thuần là đang quan sát một con mồi đã không còn khả năng chống cự. Lily run rẩy trước cái lạnh của thân thể, giọng nói biến thành tiếng thều thào thảm thương:
– Phong… Con bé đó… chỉ là một đứa chuyên đi quyến rũ đàn ông…
Phong trợn mắt, đứng bật dậy khiến cho chiếc ghế đổ “rầm” xuống đất. Đôi mắt màu cà phê tối sầm, hằn lên những tia đỏ ngầu như máu. Đôi mắt của loài dã thú. Mấy tên thuộc hạ giật nảy mình, đứng khép lại một góc, nhìn anh đầy kính sợ. Tử khí trong chốc lát phủ kín cả căn phòng, Phong hầm hầm tiến về phía trước, nâng cằm Lily lên một cách hết sức thô bạo:
– Cô-không-có-tư-cách-nhắc-đến-cô-ấy!!
Lily nhăn mặt vì đau đớn khi phải rướn cổ lên quá cao, sự sợ hãi trong chốc lát vây lấy cô ta. Trước ánh nhìn toé lửa của Phong, Lily vội cụp mắt xuống, không dám ho he thêm điều gì. Cơn thịnh nộ trong lòng tạm thời giảm đi chút ít, Phong thả tay, ngồi lại xuống chiếc ghế đã được Topaz dựng lên cẩn thận. Cậu có chút bất ngờ, dù cho đã chứng kiến rất nhiều lần Boss giận dữ, nhưng đây là lần đầu tiên Phong có vẻ… không thể kìm chế bản thân. Không thể nói là cậu không tò mò, ai lại có thể khiến cho Boss trở nên như vậy?!
Phong liếc chiếc đồng hồ đeo tay. 7h30. Anh không thể tốn thêm thời gian với mấy cái loại người này nữa. Quay sang nhìn Lily, đôi mắt không vướng chút thương cảm, Phong từ tốn ra lệnh:
– Không ăn không uống, 1 tuần. Để cô ta tận mắt chứng kiến từng thành viên gia đình mình bị giết hại. Chặt từng cánh tay, rạch từng bộ phận. Chọc mù mắt cô ta rồi bán vào Bar làm việc. Gái gọi hoặc vũ nữ thoát y, tuỳ. Không được cho cô ta tự tử. Phải sống, dù cho thân xác có tàn tạ đến mức nào đi chăng nữa.
Mặt Lily trắng bệch như tờ giấy. Cô ta cố sức giằng ra khỏi mớ dây thừng đang trói chặt lấy thân thể nhưng vô vọng. Nước mắt giàn giụa, Lily gào lên thảm thiết, ánh mắt oán hận nhìn Phong:
– Anh không thể đối xử với tôi như vậy!!! Người nhà tôi không có tội tình gì hết!! Tôi không cam tâm, nhất quyết KHÔNG THỂ NHƯ VẬY!!!
Mấy tên thuộc hạ đồng loạt nhăn mặt, lấy tay bịt tai trước tiếng hét thảm thiết của cô ta. Phong không quan tâm đến tiếng kêu la chói tai ấy, bình thản liếc nhìn Topaz. Cậu có chút rùng mình trước mệnh lệnh của Phong. Khẽ liếc Lily, Topaz cúi đầu:
– Đã rõ, Boss.
Phong mặc áo khoác rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng, không một lần quay đầu nhìn lại. Lily kêu la van xin anh thay đổi quyết định, nói rằng cô ta đã sai, thật sự đã sai… cho đến khi Phong đã hoàn toàn khuất bóng. Lily gục mặt xuống, cả người đều run rẩy, cái lạnh đến thấu xương không còn chỉ đến từ xô nước, mà còn từ tận trong tim.
Nhục nhã này, sao Lily có thể chịu nổi?!
Số phận này, sao cô ta có thể cam lòng?!
Nhưng, hắn ta đã đi mất rồi. Người mà có thể định đoạt cuộc đời cô ta – Duy Phong, đã đi mất, không một lần quay lại.
Giá như, Lily biết được, Hải Băng lại quan trọng với hắn như thế. Giá như, cô ta có thể kìm chế cơn ghen tuông của bản thân. Giá như, cô ta chưa bao giờ sai Nana đi mua con dao rọc giấy đó. Giá như… giá như… hàng vạn hàng tỷ chữ giá như… nhưng mọi thứ cũng chỉ là “giá như”.
Tất cả đều đã kết thúc, đều đã khép lại. Tương lai của Lily, và có thể, là cả cuộc đời của cô ta nữa. Tất cả, đều đã được định đoạt bởi mấy lời nói của hắn. Số phận này, hắn đã quyết định. Tấm thân này, hắn đã ra lệnh huỷ hoại nó. Hắn không quan tâm. Phải! Chính thế!
Rồi thì gia đình Lily, từng người một, sẽ bị giết hại theo lời hắn ư?! Chặt từng cánh tay, rạch từng bộ phận ư?! Gia sản nhà cô ta sẽ ra sao, bố mẹ cô ta sẽ như thế nào?! Chấp nhận làm gái bán thân cả đời ư?!
Lily hét lên một tiếng chói tai rồi gục xuống, nước mắt giàn giụa. Lily cắn chặt môi, người rung lên từng chặp một. Thà cứ GIẾT cô ta đi còn hơn!!
Những tên thuộc hạ đứng trong góc phòng đều nhìn Lily vẻ thuơng cảm. Cô gái ấy còn quá trẻ, nhưng đã phải hứng chịu một số phận thảm khốc. Không một ai có thể thay đổi số phận ấy, Boss, sẽ không bao giờ thay đổi một khi Ngài đã quyết định. Lily hẳn đã làm nên tội lớn với Phong. Thông thường, chỉ giết là xong, cùng lắm là tra tấn rồi vứt xác cho chó. Nhưng cô gái này, xác định là sẽ sống không bằng chết, cả đời.
Topaz nhìn Lily hồi lâu. Nghe rõ từng tiếng nấc nghẹn ngào, tiếng kêu la thảm thiết đến xé lòng của cô ta. Nhưng cậu chẳng có lấy chút thương xót. Đã đắc tội với Boss, thì coi như cuộc đời đã không còn lối thoát. Topaz tiến đến, quỳ một chân trước mặt Lily rồi nâng cằm cô lên, giữ cho đôi mắt nhoè nước của cô ta nhìn thẳng vào mình. Giọng nói lãnh đạm vang vọng:
– Động vào Ác Quỷ, cô đã không thể có lấy một con đường sống từ đầu rồi.
Lily thất sắc, trân trối nhìn chàng trai trẻ trước mặt. Topaz từ từ đứng dậy, đôi mắt lạnh băng nhìn xuống Lily, như một tên lãnh chúa nhìn xuống một tên dân thường khốn khổ tội nghiệp, dễ dàng bị huỷ hoại. Ánh nhìn ung dung và bình thản đến tàn nhẫn. Cậu quay người bước ra khỏi căn phòng. Thuộc hạ nhìn theo, mặt mày tái mét, thầm kính nể.
Đến cửa phòng, Topaz đột ngột dừng lại. Cậu quay nửa đầu, để lại một lời dặn dò:
– Không một ai được thả cô ta ra. Kêu la cầu xin thảm thiết thế nào cũng không được làm khác lệnh đã được ban. Trái lời Boss, đích thân ta sẽ moi tim kẻ đó.
Mấy tên thuộc hạ lạnh toát sống lưng, đồng loạt cúi người:
– Ngàn vạn lần không dám sai lệnh, thưa cậu Topaz.
Topaz gật nhẹ đầu, ra khỏi phòng. Cậu nghĩ đến Lily, khẽ lắc đầu. Coi như cô bất hạnh, cô gái. Chàng trai ấy, chính là hiện thân của Ác Quỷ.
.
.
.
.
Đêm. Biệt thự họ Hoàng.
Phong ngồi trên giường, nhắm mắt lại. Căn phòng tối đen như mực, ánh trăng mộng mị xuyên qua tấm rèm lụa đen tràn vào phòng. Từng dải ánh sáng vẽ lên sàn những mảng màu kì dị, thay đổi theo từng lần phất phơ của gió đêm. Sự im lặng bủa vây lấy không gian, càng làm cho nó thêm phần huyễn hoặc.
Phong nhớ đến mẹ. Những buổi đêm khi số phận một con người khốn khổ nào đó được định đoạt bởi anh, Phong sẽ lại nhớ đến người ấy, người đã buộc anh trở nên như thế này. Một đứa trẻ còn rất đỗi ngây thơ, tắm mình trong tình yêu thương của ba mẹ nó, trong phút chốc biến thành một Ác Quỷ với trái tim lạnh lẽo.
Phong thấy bản thân mình thật nực cười. Đã quyết căm hận người đàn bà đó đến tận xương tận tuỷ, cớ gì lại luôn luôn nhớ đến?! Là vì ngày xưa, bà ta luôn yêu thương anh, chăm sóc anh?! Hay vì cái ôm của bà ta quá ấm áp, đến nỗi Phong chẳng thể nào quên đi được?! Dù gì cũng là người đã chăm sóc mình từng chút thuở ấu thơ, anh vẫn có chút vương vấn. Cái cảm giác của một gia đình hạnh phúc, mọi người đùm bọc yêu thương nhau, trong phút chốc tan tành vì cái thứ gọi là vật chất. Thà bà ta cứ nói là yêu người khác rồi đi theo tên đó, còn hơn là bỏ con mình lại mà chạy theo tiền!!
Người đàn bà đã bỏ anh mà đi, vì tiền mà không một lần quay lại, vì tiền mà không một lần hỏi thăm. Giờ đây, Tuấn Nguyên cũng đã giàu nhất nhì thiên hạ, liệu bà ta có nhớ tới, có hối hận, có vấn vương?! Chắc là không. Bởi Phong chưa bao giờ nhận được dù chỉ một bức thư, một lời nhắn từ người đàn bà tuyệt tình ấy. Anh cười cay đắng, đôi mắt màu cà phê hơi nheo lại xót xa. Phải, không gì cả.
Chắc hẳn, bà ta đang hạnh phúc lắm. Phong cười lạnh. Đúng thế, nếu bà ta hạnh phúc đến vậy, thì còn cần anh làm gì?! Có thể, bà ta cũng đã sinh con đẻ cái với tên khốn kia, quên sạch mọi thứ về anh rồi cũng nên. Bà ta đang hạnh phúc ở một chân trời mới, chân trời không có Tuấn Nguyên và Phong. Những tháng ngày hạnh phúc như thế, liệu bà ta đã một lần, chỉ một lần thôi, nhớ đến anh?!
Phong siết chặt tay lại thành nắm đấm, vơ lấy chiếc đèn ngủ rồi dùng sức ném thật mạnh vào tường.
“CHOANG!!”
Chiếc đèn vỡ tan, mảnh thuỷ tinh văng tung toé khắp mặt đất, phản chiếu thứ ánh sáng ảo mộng của trăng, quỉ dị. Sự phẫn nộ trong lòng Phong tạm thời nguội đi được một chút. Anh nhìn chăm chăm vào hàng trăm mảnh vỡ trong suốt, bé tí xíu vương vãi đầy sàn. Khẽ cười. Kẻ phản bội, sẽ có ngày, bà phải chịu một kết cục như thế.
Điện thoại rung. Phong liếc chiếc Iphone, lòng trong chốc lát dịu đi nhiều. Chí ít thì vẫn còn có người yêu thương anh trong cái cuộc đời chết tiệt này. Phong có chút ngạc nhiên, người đó gọi làm gì vào lúc nửa đêm?! Anh cầm máy, áp lên tai. Màn hình hiển thị tên người gọi đến: “Bích Ngọc”.
– Alo?
– Phong yêu quý!! Nghe rõ những gì chị nói nhé. Nguyệt bảo là, tuy nó tự tin về việc kéo được Băng đi Lễ hội, nhưng ba nó cũng là một thử thách cần vượt qua. Dù cho em gái Nguyệt có sức ảnh hưởng rất lớn với Mạnh Vũ nhưng nếu ông ấy không đồng ý thì rất có thể Lễ hội sẽ bí mật bị huỷ bỏ để Băng không thể đi. Vậy nên mai em phải cùng chị đến nhà Nguyệt trình bày với ông ấy nha!! Rất xin lỗi vì làm phiền lúc nửa đêm thế này nhưng em nhớ ngủ đi nha, sáng mai chị sẽ qua đón. Bye bye, yêu Phong nhất!!
Xả một tràng, Ngọc lập tức cúp máy. Phong ngồi im, sững sờ. Cho đến khi mớ thông tin được truyền tải trong vỏn vẹn 15 giây vừa rồi đã được não xử lí hoàn toàn, anh gầm lên với đầu dây bên kia, nơi mà chỉ còn tiếng tút tút đáng ghét đến chói tai:
– CÁI GÌ CƠ??!!