Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bật video phía trên trước. BẬT NÓ TRƯỚC. (À, đừng để ý đoạn đầu nhé)
——— ———-
Đứng một mình, Băng chẳng có việc gì làm là quan sát xung quanh.
Cô thấy những cặp đôi nắm tay nhau, những gia đình cười nói vui vẻ, những đứa bé đáng yêu chạy loanh quanh, những người bán hàng nhiệt tình chào mời… Khung cảnh dường như chỉ tràn ngập sự hạnh phúc, của những con người đã tìm được tình yêu, có được lẽ sống đời mình. Điều đó khiến Băng tự hỏi “Liệu cô có bao giờ được hạnh phúc như bọn họ không? Với một người vô cảm như cô, hạnh phúc sẽ đến chứ?”
Băng hoàn toàn chẳng thể trả lời câu hỏi đó. Giam mình trong biệt thự bấy lâu nay, cô gần như chỉ biết đến thế giới bên ngoài qua máy tính. Hoá ra nụ cười của họ lại rạng rỡ như vậy, khác cô quá. Đã bao lâu rồi cô không cười? Có lẽ là rất lâu. Băng không bao giờ nghĩ mình sẽ thích những chỗ đông người và ồn ào như một lễ hội, nhưng khi ở đây, cô thấy vui. Đứng một mình thì không vui cho lắm, ở bên Phong thì tốt hơn, nhưng anh vẫn chưa quay lại.
Băng bỗng giật mình. Từ lúc nào cô đã tự định nghĩa “vui” là “ở bên Phong”?! Băng cũng chẳng thể trả lời cái này. Nó nằm ở trong cảm xúc của cô, nhưng chúng đều rất khó gọi tên. Anh là người đàn ông duy nhất mà cô cảm thấy thoải mái khi ở cạnh, người duy nhất cô từng lo lắng cho, người duy nhất từng tặng cô hoa hồng trắng và gấu bông đen. Có lẽ tình cảm của cô dành cho Phong ở trên mức “quý mến” một chút, Băng chẳng rõ.
Một cánh tay quàng qua vai cô khiến Băng giật nảy, toàn bộ suy nghĩ bị cắt ngang. Lúc đầu cô nghĩ đó là Phong, nhưng suy nghĩ ấy bị gạt đi ngay lập tức. Phong không bốc mùi rượu như thế này, hơi thở cũng không hôi hám như thế này, càng không bao giờ sỗ sàng như thế này. Vậy thì là ai?! Băng quay ngoắt sang. Đập vào mắt cô là gương mặt kinh tởm nhất cô từng biết: một gã trai với hơi thở hôi hám vì rượu, khuôn mặt xương xẩu, râu ria lún phún. Gã một tay cầm rượu nốc, tay còn lại choàng lên vai Băng không ý tứ. Gã nhìn cô, lè nhè trong cơn say:
– Cô em xinh đẹp! Sao lại đứng một mình thế,… hức! Đi chơi với anh không?
Băng cảm thấy kinh tởm gã tới tột cùng. Cô lùi lại để tránh cánh tay gầy còm của gã, nhưng gã say khá là khoẻ. Gã dí khuôn mặt xấu xí của mình vào cô, hét lên giữa thanh thiên bạch nhật:
– Cô em biết không?! Vừa nãy, bạn gái vừa mới đá tao! Đá tao…. hức! Đúng lúc cái lễ hội này vẫn còn đang diễn ra, Lễ hội của tình nhân… hức! Nực cười! Tao còn đang định cầu hôn cô ta đấy, hửm?! Thế mà nhìn con chó khốn nạn kia làm gì đi! Đá tao, khi mà lễ hội mới được một nửa! Nó còn không thèm chờ đến hết lễ hội… hức! Ngang nhiên đá tao! Này, cô em, đi một mình chắc chán nhỉ? Nhập hội với anh không? Anh thề sẽ làm em vuiiiiiiii tới bến đêm nay luôn, hả?!
Được rồi, quá sức chịu đựng của Băng rồi. Cô ném cho gã cái nhìn căm ghét, nhưng gã không thèm quan tâm. Cô định hất tay gã ra và bỏ chạy, nhưng rất nhanh, gã đã túm lấy tay cô, định kéo cô đi cùng với gã:
– Đi nào, cô em xinh đẹp! Ngày mới qua được một nửa thôi, chúng ta còn cả đêm…. hức! Anh nhất định… hức! Sẽ làm em vui vẻ mà! Đi nhanh nào!
Ở gần đó…
Mỹ buông ống nhòm. Cô bé quay ngoắt sang chị cả, rít lên giận dữ:
– Chị Nguyệt!!!!! Chị không định làm gì à?!!
Nguyệt đỏ bừng mặt vì giận, cô trả lời.
– Nhưng nếu làm thì Băng nó sẽ biết mình theo dõi nó!
– Nhưng chẳng lẽ để gã kia kéo Băng đi?!
– Tất nhiên không!!! Nếu Phong trong 2 phút nữa không trở lại, chị thề sẽ rán chả thằng khốn nát rượu kia. Chị đang mong chờ một màn anh hùng cứu mỹ nhân, em gái.
Mỹ chán nản, ngồi phịch xuống nền cỏ:
– Em cũng sẽ rán chả cả Phong nữa, nếu anh ý không quay lại kịp thời!
Bọn thuộc hạ của BLACK lao nhao:
– Nhìn nó làm gì đại tỷ của chúng ta kìa!!! Cậu Topaz, một câu thôi, chúng tôi sẽ cắt rời tay hắn!!!
– Không được manh động! Chúng ta phải chờ Boss cái đã, nếu chúng ta lộ mặt, Boss sẽ biết ngay!
– Nhưng…. đại tỷ!
– Ta biết rồi, cứ chờ Boss thêm một lúc nữa đi. Đại tỷ giành được con gấu bông trắng oanh liệt như thế, chắc chắn không phải dạng vừa đâu!
Bọn thuộc hạ im bặt, nghĩ rằng Topaz nói có lý.
……..
Thật ra, hoàn toàn chả có lý chút nào. Băng biết bắn súng đấy, nhưng thể chất của cô xét cho cùng thì vẫn chỉ là một cô gái 16 tuổi. Cô không thể chọi lại một tên đàn ông đã trưởng thành, say rượu và có ý định kéo cô đi. Băng cố giật tay ra, nhưng chỉ làm gã kia cười to, phàn nàn:
– Cô em xinh đẹp! Thôi nào, tin anh đi… Sẽ làm em… hức! Vui mà!
Băng không muốn! Phong đã bảo cô đứng yên đây, và cô không muốn trái lời anh. Cô phải đứng yên đây, nếu không Phong sẽ chẳng thể nào tìm được cô giữa cái nơi đông đúc này. Nhưng gã này quá khoẻ, hay chí ít là khoẻ hơn cô. Gã dùng lực kéo Băng đi, khiến chân cô ma sát rất mạnh với mặt đất. Hai người đã tạo ra một vụ lùm xùm và thu hút những người xung quanh đứng lại xem, nhưng không một ai tiến lên để giúp đỡ cô gái tội nghiệp.
Băng cảm thấy bất lực, và lần đầu tiên, cô tuyệt vọng. Cô phải làm sao?!
Đúng lúc ấy, một cánh tay khác nắm lấy tay gã kia, ngăn không cho gã tiếp tục kéo lê Băng đi. Cô quay ngoắt lại, thầm mong đó là Phong. Và một lần nữa, cô sai.
Đứng đó là một chàng trai đẹp tựa thiên sứ. Tóc vàng rối bù một cách đầy quyến rũ, mắt xanh biếc đến kinh ngạc, mũi dọc dừa chuẩn men. Anh ta chỉ mặc độc chiếc sơ mi xanh đơn giản cùng quần kaki trắng, nhưng vẫn thu hút như thường. Gã kia nhìn chàng trai lạ từ đầu đến chân vẻ soi mói, rồi gã cười khinh bỉ:
– Thế nào? Mày lại muốn cướp cô gái của tao à?!
Tóc vàng (hãy gọi như thế đi) không hề bỏ tay hắn ra. Ngược lại, anh ta lườm hắn sắc lẹm, chất giọng trầm cất lên:
– Tôi không làm thế, nhưng tôi sẽ không để cô ấy đi với anh.
Gã cười khùng khục, nắm tay Băng chặt hơn.
– Mày là cái thá gì mà quản lí tao? Tao chọn phụ nữ cho đêm nay, và đó sẽ là con bé này!!
– Bỏ cô ấy ra đi, hoặc tôi sẽ phải dùng biện pháp mạnh đấy.
Gã lườm tóc vàng, không coi lời anh ta ra gì.
– Tao đếch cần biết mày là thằng quái nào, nhưng con bé này là của tao!!! Và nó sẽ ngủ cùng tao đêm nay!!
Ngay lập tức, gã ăn một đấm giữa mặt. Đám đông “Ồ” lên một cái, nhìn chàng trai lạ đầy nể phục. Gã say rượu ngã sõng soài trên đất, ngất đi với một bên má bị đánh móp vào.
– Tao nói rồi, tao sẽ không để cô ấy đi với dạng người như mày.
Chàng trai lắc lắc cổ tay, quay sang Băng cười ân cần:
– Cô không sao chứ?
Băng lắc đầu, ngước lên nhìn ân nhân của mình. Nếu như Phong có vẻ đẹp của một lạnh-lùng-boy thứ thiệt thì chàng trai này lại mang vẻ đẹp lai giữa Á và Âu đầy phóng khoáng. Nụ cười của anh ta có thể làm bất cứ cô gái nào đổ gục từ ánh nhìn đầu tiên. Chàng trai đó rất cao, có khi phải hơn Phong một tẹo, nên Băng đã vô tình để chàng trai lạ thấy toàn bộ khuôn mặt được giấu dưới mũ lưỡi trai của mình. Anh ta đứng hình một lúc, hoàn toàn sững sờ, rồi cười gượng gạo:
– Vậy thì tốt rồi. Có thể cho tôi biết, cô tên gì được không?
Băng im lặng cúi đầu xuống. Cô sẽ không ngu đến mức mà tiết lộ tên giữa thanh thiên bạnh nhật thế này. Mãi không thấy Băng trả lời, chàng trai lạ nhướn mày, nhưng không hề tỏ ra phật ý. Anh ta nắm lấy tay cô, ân cần:
– Thôi được rồi, tôi sẽ không ép em đâu. Tôi sẽ gọi em là Mắt Khói nhé?
– BĂNG!
Đúng lúc ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên. Băng quay ngoắt lại, chưa bao giờ vui mừng đến thế khi thấy Phong đứng đó, nhìn chàng trai đang nắm tay cô vẻ nghi ngờ. Tóc vàng nhìn theo hướng mắt cô, điệu bộ ngạc nhiên khi thấy Phong. Anh tiến lại gần, nhưng chàng trai vẫn chẳng hề có ý định bỏ tay Băng ra. Phong nhìn hai người, gằn giọng:
– Em đang làm gì thế?
Chàng trai lạ cười xoà, đôi mắt xanh biếc nhìn sang Băng:
– Vậy ra em tên Băng? Tên đẹp đấy, nhưng tôi vẫn sẽ gọi em là Mắt Khói. Anh chàng này đi cùng em sao?
Băng gật nhẹ, khẽ cựa quậy cánh tay đang bị nắm chặt của mình. Chàng trai tóc vàng biết ý, vội bỏ tay cô ra, không quên nhìn sang Phong cười hiền:
– Có một thằng say rượu đến gây sự với cô gái của cậu, và tôi đã giúp đỡ cô ấy. Chàng trai trẻ, một cô gái xinh đẹp nhường này, cậu lại bỏ cô ấy đứng một mình sao?!
Vừa nói, tóc vàng vừa đá đá chân vào tên nát rượu đang nằm ngất trên nền cỏ. Phong nhìn hắn vẻ căm thù, nhanh chóng kéo lấy tay Băng, nắm chặt. Anh nheo mắt nhìn tóc vàng, đôi mắt tối đặc đầy sát khí:
– Tôi không hề nhờ anh giúp.
Tóc vàng cười tươi, không hề tỏ ra sợ hãi trước ánh mắt của Phong.
– Anh bạn, tôi chỉ cần đến chậm một chút nữa thôi thì cô ấy đã bị tên này kéo đi rồi. Hắn có hét lên với tôi rằng “Chọn con bé này cho đêm nay”, chắc cậu cũng hiểu hắn định làm gì chứ?!
Mắt Phong tối sầm lại, không khí xung quanh anh trở nên căng thẳng cực độ. Anh quay ngoắt sang một cô gái gần đó, gằn từng tiếng:
– Có-thật-không?!
Nhìn điệu bộ đáng sợ của Phong, cô gái trẻ đã sớm hồn xiêu phách lạc, vội vã gật đầu rối rít. Tóc vàng cười thông cảm, lên tiếng:
– Dù gì cứu người cũng là việc nên làm mà, tôi sẽ không yêu cầu cảm ơn gì đâu. Thôi được rồi, tôi có việc phải đi đây.
Rồi anh ta quay sang Băng, nháy mắt theo kiểu có thể làm rung rinh mọi cô gái trừ Băng:
– Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi, Mắt Khói ạ.
Tóc vàng để lại một nụ hôn gió dành cho Băng rồi mới quay lưng đi, một tay giơ lên vẫy vẫy. Đám đông lập tức nhường đường cho anh đi ra, dần dần giải tán khi thấy không còn gì đáng để xem.
Băng nhìn theo bóng lưng rộng rãi của tóc vàng cho đến khi nó khuất hẳn, bỗng cảm thấy tay mình đang bị siết đến mức đau đớn. Cô quay sang Phong, khẽ giật mình khi thấy anh đang nhìn cô đầy giận dữ. Anh lập tức quay ngoắt đi, kéo mạnh cô đi theo mình. Mặt anh hầm hầm khiến những người xung quanh tự động tránh xa, không dám nhìn theo. Băng cắn chặt môi cố lờ đi cái cổ tay đau, hoàn toàn không hiểu vì sao anh lại giận như vậy.
Ở đằng xa, Nguyệt khẽ thở dài:
– Thôi xong. Phong ghen rồi.
…… …….
Đi được một đoạn, cảm thấy không thể chịu đựng thêm cái cổ tay đau đớn, Băng lên tiếng:
– Đau!
Phong dừng lại ngay lập tức. Anh quay xuống nhìn Băng, đôi mắt đen đặc cuộn tròn cơn phẫn nộ. Giọng anh khàn khàn:
– Phải rồi. Hắn nắm tay thì em không thấy đau phải không?!
Băng nhíu mày. Hắn nào? Tóc vàng ư?! Đúng là anh ta có nắm tay cô một lúc nhưng không có siết mạnh như thế này. Mà sao Phong lại giận chuyện đó?!
– Không đau.
Phong càng siết mạnh tay hơn. Băng cảm thấy dường như cơn giận dữ của anh đã lên tới đỉnh điểm. Nhưng cô có làm gì đâu? Chỉ nói sự thật thôi mà?! Băng ngọ nguậy tay vì đau. Phong lập tức bỏ nó ra và dồn Băng vào một góc tường vắng người. Tay anh chặn hai bên mặt Băng, không cho cô một lối thoát. Băng giật mình, tim bắt đầu đập thình thịch khi khuôn mặt đẹp như tạc của anh áp sát, mũi hai người tưởng như chạm nhau.
Đôi mắt của Phong đã bớt giận dữ khi anh ngửi được mùi thơm thoang thoảng từ Băng. Dù vậy, anh vẫn không thể ngăn bản thân mình điên lên mỗi lúc nhớ lại hình ảnh đó, lúc một chàng trai khác nắm tay cô.
– Nắm tay tôi thích hơn hay nắm tay anh ta thích hơn?
Băng tròn mắt trước câu hỏi của Phong. Đôi mắt anh nửa mong chờ, nửa lại hồi hộp, xoáy thẳng vào cảm xúc của Băng như anh vẫn luôn có khả năng làm thế. Cô nhớ lại những lần Phong nắm tay mình. Chỉ trừ lần này, đa số Băng luôn cảm thấy dễ chịu khi hai người tay trong tay. Nếu phải chọn… Cô cúi đầu, khe khẽ trả lời:
– Tay… Phong.
Phong mỉm cười trong thoáng chốc, sự giận dữ hoàn toàn biến mất khỏi đôi mắt. Anh cố gằn giọng:
– Vậy không được để ai khác nắm tay em ngoài tôi, hiểu không??
Băng nhíu mày, yêu cầu này vô lí quá.
– Không hiểu.
Chừng như thấy rằng mình đang trở thành một kẻ độc tài, Phong hạ giọng.
– Vậy thì không được để thằng con trai nào khác nắm tay, không một ai.
– Tại sao?
Phong đưa tay nắm lấy tay Băng, siết chặt vừa đủ để cô cảm nhận được hơi ấm của anh. Băng đỏ mặt. Anh lấy tay còn lại nâng cằm cô lên, ánh nhìn kiên quyết chiếu thẳng vào cô:
– Vì em là của tôi. Và tôi sẽ không thể chịu đựng được mỗi khi em nắm tay một người nào khác, ví dụ như tên khốn kia.
Băng đứng hình. Cô nghĩ mình vừa nghe nhầm, nhưng không, Phong đang rất nghiêm túc. Cô là của Phong?!
– Vì vậy, không được để thằng khác ngoài tôi cầm tay em, hiểu chứ? (Không thì tôi sẽ giết tên nào dám)
Băng chẳng biết phải làm gì ngoài việc gật đầu. Cô chắc chắn không thể cất lời khi đang ở trong tình trạng sững sờ như thế này. Và cô chắc chắn không thể lắc đầu. Vì một lý do nào đó, Băng không muốn Phong giận. Thật lạ, vì cô vốn không quan tâm đến cảm xúc của chính mình, nữa là của người khác.
– Đi thôi. Ăn trưa nào.
Phong lại kéo Băng đi, nhưng lần này anh không siết chặt tay cô như lúc nãy. Một lần nữa, cảm giác ấm áp chảy tràn trong lòng Băng, và cô tình nguyện để anh kéo mình đi.
Có thể Băng là một cô gái cực kì khó hiểu, nhưng chí ít thì Phong biết một điều đơn giản nhất về cô: Băng rất kén ăn. Anh đã định lái xe đi tìm một nhà hàng nào đó, nhưng cô ngăn anh lại và chỉ vào một gian đồ ăn toả mùi thơm lừng ở Lễ hội. Thấy lạ, nhưng Phong hoàn toàn không có ý định ngăn cô một khi cô đã muốn thế. Hai người được đặt vào chỗ ngồi Vip trong gian, nơi vẻ lạnh lùng của Phong và kiều diễm của Băng có thể hút thêm khách cho chủ quán.
Thực đơn toàn những món mà Băng và Phong chưa ăn bao giờ, ví dụ như gà luộc, tôm nướng, bánh cuốn,… Dù cho chúng đều là những thứ cực kỳ quen thuộc với người khác. Nhưng kiểu gì cũng không thể nhịn đói, nên Phong gọi hai bát phở. Cũng may là phở ngon, và Băng chỉ lẳng lặng ăn chứ không hề tỏ ra khó chịu gì cả. Cô chỉ ăn có nửa bát đã dừng, nhưng Phong có nói thế nào cũng chẳng thể làm cô ăn hơn được thế.
Ăn xong, hai người lại tiếp tục dạo quanh Lễ hội, chờ đến màn pháo hoa lúc 6h tối. Không chơi trò chơi, Băng chỉ đi qua hàng loạt những gian hàng trang sức, có một lần chỉ vào chiếc móc điện thoại hình giọt nước, làm bằng pha lê trắng. Chủ quầy hàng không ngớt miệng khen khiếu thẩm mĩ của cô, nhưng từ tốn giải thích rằng chúng được bán theo cặp. Một cái làm bằng pha lê trắng, cái còn lại là pha lê đen. Không bán lẻ được.
Vì không có cách nào khác nên Phong mua cả hai, để Băng lấy trắng, mình lấy đen. Iphone không có chỗ treo móc nên anh đeo vào chìa khoá xe ô tô. Từ lúc ấy, Băng không thèm quan tâm đến những quầy khác nữa mà chỉ ngắm nghía cái móc của mình, thỉnh thoảng lại liếc sang của Phong. Cái móc pha lê đen hơi bị “gái tính” một chút, nhưng anh kệ. Miễn là cô vui, anh thế nào cũng được.
……. ……..
Giết thời gian mãi thì cũng đến gần 6h. Mọi người trong lễ hội bắt đầu tụ tập lại ở khoảng sân lớn nhất, háo hức chờ đợi. Phong cũng dẫn Băng đi, nhưng cô đột nhiên nhìn thấy một quầy kẹo bông và giật giật tay anh, chỉ vào đó. Lần này rút kinh nghiệm, Phong kéo cả Băng theo cùng, không để cô phải đứng một mình. Một lần để thằng khác chạm vào Băng là quá đủ với anh rồi.
Chen chen lấn lấn một tẹo thì hai người chọn được một chỗ xem tốt, không gây quá nhiều chú ý từ những người xung quanh, nhưng vẫn có thể thấy rõ pháo hoa. Phong nhìn sang Băng. Cô đang cầm hai tay hai chiếc kẹo bông màu hồng, ăn ngon lành. Anh khẽ cười.
Thấy Phong đang nhìn chằm chằm vào cây kẹo trên tay mình, Băng một tay vẫn ăn, tay còn lại giơ cây kẹo thứ hai ra trước mặt anh như muốn bảo “Ăn đi”. Phong dở khóc dở cười. Anh ngắm cô, đâu phải ngắm kẹo.
– Không sao. Tôi vốn không thích đồ ngọt.
Băng chau mày vẻ bất bình. Kẹo bông rất ngon mà. Cô ngoan cố dí dí cây kẹo vào miệng Phong, còn mình thì ngoạm từng mẩu kẹo bông cho đến lúc quanh miệng đã dính đầy thứ sợi đường ngòn ngọt. Giọng nói trong veo cất lên:
– Nếm đi.
Phong đẩy tay Băng ra, nín cười nhìn cô. Băng lấy lưỡi liếm kẹo bông dính quanh miệng, nhưng nó thậm chí còn dính ra cả má. Anh hơi cúi xuống, đặt tay lên má cô định lau đi nhưng lại bị ánh mắt Băng làm cho bối rối. Má cô hơi đỏ, hơi thở của cô ấm áp phả vào mặt anh, mùi ngòn ngọt của kẹo bông trong phút chốc khiến anh không kiểm soát được nhịp tim của chính mình. Lý trí Phong trong một khoảnh khắc đã hoàn toàn quy phục trái tim. Anh tự hỏi…..
Phong cúi gần mặt Băng hơn nữa. Bàn tay anh đỡ lấy gáy cô, kéo khuôn mặt cô sát vào mình cho đến khi mũi hai người chạm hẳn vào nhau. Phong nhìn sâu vào mắt Băng, hoàn toàn lạc lối trong hai hòn ngọc màu bão tố ấy. Cô thở đứt quãng, đôi mắt khói mở to mơ màng, điều chẳng hề giúp ích cho sự kiềm chế của Phong. Cô không quay đi, cũng không tỏ thái độ phản đối, điều cũng chẳng giúp ích nốt.
Mắt Phong tối sầm. Anh đỡ lấy cằm cô, thì thầm:
“Em muốn tôi nếm thử vị kẹo bông? Vậy được….”
Phong đặt môi mình lên môi Băng. Khoảnh khắc ấy, mọi cảm xúc trong anh như bùng nổ. Trái tim anh nhảy loạn trong lồng ngực, điên cuồng gào thét với khao khát được cảm nhận từng milimet đôi môi mềm mại của cô. Anh kéo cơ thể Băng áp sát vào người mình, hôn cô sâu hơn, mãnh liệt hơn. Cả hai cây kẹo trên tay Băng rơi bịch xuống đất, Phong chẳng quan tâm.
“Bộp!”
Quả pháo đầu tiên được bắn lên trời, nổ tung trước những tiếng trầm trồ của khán giả. Ánh sáng của nó chiếm trọn không gian, trùm lên hai bóng đen phía dưới đang dính chặt vào nhau.
Phong thầm nghĩ: “Nếu kẹo bông ngon như thế này, anh ăn nó cả đời cũng được.”
— End chap 28 —
Vậy là couple của chúng ta đã hôn nhau thật sự rồi nha. (~ ̄▽ ̄)~
VOTE ĐI VOTE ĐI. VOTE CÀNG NHIỀU CÀNG TỐT MỌI NGƯỜI NHÉ.