Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ta chỉ nguyện nàng được như ước nguyện, tuế tuế bình an.
...
Thiên Kỳ không hề chú ý đến thần thái của Thẩm Trường Dịch. Nàng chỉ lo ăn bánh Niệm Tâm, ăn tới say mê vui vẻ.
Vì thế Thẩm Trường Dịch vừa nhấc mắt, liền chỉ còn một cái cái đĩa trống không sạch sẽ.
Thiên Kỳ giống như cảm thấy ánh mắt của hắn, nhìn xuống cái đĩa rỗng, lại nhớ tới hình như hắn chỉ mới ăn một khối điểm tâm, nàng ngượng ngùng mà gãi đầu: “Nếu không, ta lại làm cho huynh cái khác?”
Thẩm Trường Dịch cảm thấy có chút thú vị, khóe miệng không tự giác nhướng lên. Hắn vừa muốn lễ phép từ chối, lại đột nhiên nhớ tới lời Thiên Kỳ nói trước đó, vì thế hắn nói: “Không làm phiền cô nương nữa. Cô không phải nói, người hầu của cô đi mua hồ lô ngào đường sao?”
Khóe miệng Thiên Kỳ co lại: “Ha?”
“Vừa vặn, ta cũng rất thích ăn.” Thẩm Trường Dịch chân thành nói.
Xem ra, hố do mình đào, cuối cùng mình phải tự lấp……
Thiên Kỳ khóc không ra nước mắt.
Thẩm Trường Dịch quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ xa xa, nghi hoặc hỏi: “Sắc trời đã không còn sớm, người hầu kia của cô sao vẫn chưa về?”
Thiên Kỳ đột nhiên nghĩ tới cái gì, nàng vỗ tay, nói: “Đúng vậy, đã trễ như vậy, có lẽ hắn gặp chút phiền toái gì đó. Huynh hiện tại cũng tốt hơn rồi, nên ta đến chợ nhìn xem một chút.”
Thẩm Trường Dịch cười ôn hòa vô hại: “Ta đi cùng với cô nương.”
“A không không không,” Thiên Kỳ nhanh chóng xua tay, “Huynh thoạt nhìn vẫn còn hơi suy yếu, vẫn nên ở trên giường nghỉ ngơi nhiều chút đi.”
Thẩm Trường Dịch nghiêng đầu nhìn nàng, làm như muốn nói gì, hắn trầm ngâm giây lát, lại từ bỏ: “Vậy được rồi, cô nương trên đường cẩn thận một chút. Nếu gặp phải chuyện gì khó khăn, thì cầm lệnh bài của ta đến Vương Phủ, chắc chắn sẽ có người giúp đỡ.”
Thiên Kỳ gật đầu đáp ứng, rồi tranh thủ thời gian chạy ra ngoài.
Thẩm Trường Dịch nhìn bóng dáng xa dần của nàng, ý cười trên khóe miệng vẫn không thay đổi.
Ta muốn nhìn xem, ngươi làm thế nào biến ra một người hầu.
...
Thiên Kỳ cảm thấy cách biệt viện một khoảng cách đủ xa, chung quanh không có ai, nàng vội vàng gọi Sơ Huyền.
Đây là chỗ tốt. Vùng hoang vu dã ngoại, dù mình làm cái gì cũng rất khó bị người khác phát hiện.
“Mau mau mau, Sơ Huyền,” Thanh âm của Thiên Kỳ có chút nôn nóng, “Mau dùng phù chú!”
Phượng linh chớp động kim sắc quang mang: “Tiểu chủ nhân, chúng ta ở phàm giới không thể dùng thần lực, mà trên phù chú chỉ chứa một lượng pháp lực ít ỏi, nhiều lắm chỉ có thể biến ra vật chết. Trống rỗng biến ra một người sống, đây là chuyện không thể làm được.”
Thiên Kỳ gõ đầu, không xong rồi, thất sách.
“Vậy nên làm gì đây, ta đi đâu tìm một người hầu……”
Sơ Huyền nghĩ nghĩ, nói: “Có lẽ, chúng ta có thể đến chợ thử vận mag? Cùng lắm thì trực tiếp thuê một người.”
Thiên Kỳ đang muốn đáp ứng, bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì đó: “Không thể. Ta cảm thấy Thẩm Trường Dịch rất đa nghi. Ở thành Cảnh Tô, thuê người hầu có thể bị tra ra manh mối. Nếu bị hắn phát hiện, chuyện này càng khó giải thích.”
Lúc đó cũng không thể nói với hắn, ta là thần nữ? Cũng không thể nói ta lừa ngươi lòng vòng như vậy, quần áo của ngươi thật sự không phải do ta đổi?
Ai nghe cũng cảm thấy khó tin a.
Sơ Huyền nghe vậy, cũng có chút mất mát nói: “Vậy xem ra chỉ có thể vào thành đi dạo, xem xem có cơ duyên gì không.”
Thiên Kỳ thở dài một hơi. Chỉ có thể như vậy thôi.
...
Thiên Kỳ một đường đi đến cửa thành, cảm thấy chân mỏi lưng đau, liền muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Nàng nhìn cửa thành, nghĩ xem nên đi đâu hỏi thăm chút tin tức.
Lúc này, một chiếc xe ngựa chậm rãi ra khỏi thành. Xe ngựa không quá khoang trương quyền quý, dù là dáng vẻ hay cách trang trí đều vô cùng nhã nhặn, hơn nữa còn thoang thoảng hương lan thơm ngát.
Thiên Kỳ tò mò nhìn cỗ xe ngựa này, cảm thấy phẩm vị của vị chủ tử này không hề kém cạnh Thẩm Trường Dịch, cả hai đều thanh nhã, phiêu nhiên xuất trần.
Nàng nhìn xung quanh, một cơn gió nhẹ không biết từ đâu thổi tới, nhẹ nhàng vén một góc rèm che lên, lộ ra gương mặt của người bên trong. Người nọ không búi tóc, đôi môi nhạt màu, sống mũi cao thẳng, trong mắt không chút gợn sóng, giống như tiên nhân trên Cửu Thiên.
Nàng nhìn người này, cảm thấy có chút quen thuộc, dường như đã gặp qua ở nơi nào đó.
Trong lúc đang suy tư, người nọ lại đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, đối diện với tầm mắt của nàng, ánh mắt ôn nhu như nước.
Nàng cả kinh, vội vàng dời tầm mắt, nhích sang bên cạnh vài bước.
Trong xe ngựa, tầm mắt của nam tử lại chưa từng rời khỏi người nàng. Y nhẹ nhàng nhấc rèm che lên, nhìn thân ảnh xinh đẹp của nàng, không khỏi cười một tiếng, đáy mắt không khỏi lộ ra bi thương cuồn cuộn.
...
Thiên Kỳ chỉ nghỉ ngơi một lát, cảm thấy không thể chậm trễ thời gian nữa, liền chuẩn bị đi vào thành.
Đang muốn cất bước, bỗng nhiên, phía sau có người vỗ nhẹ nàng một cái.
Nàng đánh giá một chút y phục của người này, hẳn là tùy tùng của con cháu quan gia. Nàng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Người tới vô cùng lễ phép mà nói: “Ta là Kiều Tiểu Ngũ. Chủ tử nhà ta thấy ngài quanh quẩn một chỗ, hình như có chút lo lắng, nên muốn hỏi có phải ngài lạc đường hay gặp chuyện gì khó khăn không?”
Trong lòng Thiên Kỳ vui vẻ, vận may tới nhanh như vậy sao?
Nàng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, ta đang có chuyện phiền muộn. Nếu chủ tử của huynh có thể giúp đỡ, tiểu nữ sẽ vô cùng cảm kích!”
Kiều Tiểu Ngũ khoát tay nhường đường: “Vậy mời ngài qua đây.”
Thiên Kỳ chỉ chỉ cỗ xe ngựa trước mặt: “Chính là vị kia sao?”
“Đúng vậy, cô nương.”
Nàng vừa đi vừa hỏi: “Vậy xin hỏi một chút, chủ tử của huynh là ai?”
Kiều Tiểu Ngũ vẫn lễ phép như cũ: “Chủ tử nhà ta là học trò đế sư Dư Thiệp Xuyên, Tống Thư Lễ.”
A, đây không phải là người kính rượu cho Thẩm Trường Dịch ở dạ yến vài ngày trước sao? Có lẽ lúc đó đã từng gặp qua cho nên lúc nãy nàng mới cảm thấy quen thuộc.
Lần đó ít nhiều cũng nhờ y trong lúc vô tình giúp nàng ngăn trở tầm mắt, nàng mới có thể thuận lợi lấy được ngọc bội của Thẩm Trường Dịch.
Tống Thư Lễ này, thật sự là bùa may mắn của nàng mà.
Tới trước xe ngựa, Thiên Kỳ mới phát hiện Tống Thư Lễ đã xuống xe, bộ dáng giống như chờ đợi đã lâu.
Nàng vội vàng tiến lên, ngọt ngào cười: “Để công tử chờ lâu. Ta là Thiên Kỳ, làm phiền công tử tương trợ.”
Tống Thư Lễ nhìn gương mặt gần tring gang tấc của nàng, đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt. Nhưng y phản ứng lại rất nhanh, thanh âm ôn nhu như gió: “Không biết Tống mỗ có thể giúp cô nương việc gì?”
“Công tử thật sự là người tốt! Bất quá, chuyện của ta có chút khó giải thích. Không biết công tử có thể cho ta mượn một hạ nhân được không?” Thiên Kỳ đánh giá một chút khoảng cách từ đây đến chợ, lại nói thêm: “Cùng với…… xe ngựa của ngài?”
Tống Thư Lễ hơi nhướng mày, nhìn sang Kiều Tiểu Ngũ.
Kiều Tiểu Ngũ: “……”.
||||| Truyện đề cử: Ái Nhĩ: Tổng Tài Nghiện Sủng Vợ! |||||
Tống Thư Lễ rất vui vẻ liền đáp ứng. Y còn nói thêm: “Vậy cô nương lên xe đi, nàng muốn đi đâu, ta đưa nàng đến đó.”
...
Sau khi đến chợ, Tống Thư Lễ nhìn một đống hồ lô ngào đường trong tay Thiên Kỳ, không khỏi cả kinh: “Nàng…… Có thể ăn hết sao?”
Thiên Kỳ cắn một cái, mơ hồ không rõ mà nói: “Thuận tiện…… a…… Mua giúp người khác……”
Nàng nhanh chóng ăn xong một xâu, liền vừa lòng tươi cười, sau đó đưa cho Tống Thư Lễ một xâu hồ lô ngào đường: “A, công tử cũng ăn đi.”
Tống Thư Lễ ngẩn ra một chút, đầu ngón tay khẽ run.
Y không cự tuyệt, đưa tay nhận lấy, bạch y trắng như tuyết, đôi mắt khi cười cong lên như vầng trăng non: “Cảm tạ cô nương. Nàng cũng chú ý một chút, ăn nhiều sẽ đau bụng.”
Nhiều năm như vậy, nàng vẫn không cần lòng được khi thấy hồ lô ngào đường.
“Công tử yên tâm đi, ta có chừng mực!”
Tống Thư Lễ cười cười, không tỏ ý kiến.
Hai người vừa nói vừa cười, rồi lên xe ngựa. Ra khỏi cửa thành, Thiên Kỳ đánh giá một chút khoảng cách, quay đầu nhìn về phía Tống Thư Lễ: “Làm phiền công tử dừng xe ở đây.”
Xe ngựa chậm rãi ngừng lại. Tống Thư Lễ đỡ Thiên Kỳ xuống xe, sau đó phân phó Kiều Tiểu Ngũ: “Ngươi đi theo Thiên Kỳ cô nương hai ngày, có chuyện gì thì giúp đỡ nàng.”
“Vâng ạ.”
Thiên Kỳ sửa sang lại một chút váy áo của bản thân, ngẩng đầu nhìn Tống Thư Lễ, hướng y phất tay tạm biệt: “Cảm tạ công tử. Ngày sau gặp lại!”
Nụ cười của nàng vô cùng xán lạn, phảng phất như khiến vạn vật thế gian trở nên sinh động hơn.
“Ừm.” Tống Thư Lễ mỉm cười đáp lại.
Y nhìn bóng dáng của thiếu nữ, nhớ lại đôi mắt sáng như sao trời của nàng, nụ cười tươi sáng rực rỡ của nàng, y như muốn dùng từng nét bút, phác họa lại dáng vẻ ấy trong tiềm thức.
Đã bao nhiêu năm rồi. Y rốt cuộc cũng có cảm giác được sống lại.
Lần này, ta chỉ nguyện nàng được như ước nguyện, tuế tuế bình an.