Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoa Âm Vũ ngây ngốc nhìn nam nhân đứng trước mặt mình, khóe mắt ánh lên dòng lệ trong suốt, bàn tay đang nắm chặt trái táo đỏ phút chốc tái nhợt run rẩy, trái tim co rút đau đớn bi ai.
Nam nhân vận hoàng bào thêu rồng năm ngón, đầu đội kim quan, khuôn mặt tuấn lãng góc cạnh rõ ràng, đôi mắt phượng hơi xếch lên ẩn chứa nhu tình, đôi môi mỏng khẽ cười, cả người hắn toát lên vẻ uy nghiêm cùng cao ngạo, người đứng trước mặt nàng không ai khác là hoàng đế Bắc Tề, trên tất cả, hắn là người nàng không muốn gặp nhất … Mục Cẩn Vương.
Nhưng vẻ uy nghiêm của một vị hoàng đế lúc này lại rất buồn cười, bởi hắn vận hoàng bào nhưng lại khoát áo hỉ phục, Hoa Âm Vũ nhíu mày đẹp, dời tầm mắt xuống long hài, lông mi đen dài che đi tia phức tạp trong con người xinh đẹp.
“Vũ nhi, ta rất nhớ nàng.”
Mục Cẩn Vương đưa tay vuốt nhẹ gương mặt ngày đêm mình mong nhớ, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều. Ba năm, cuối cùng hắn cũng đợi được đến ngày có thể gặp lại Hoa Âm Vũ, nữ nhân khiến hắn yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Hoa Âm Vũ thu lại tâm tư phức tạp, nàng tránh thoát bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt mình, nhún người hành lễ với Mục Cẩn Vương, cất giọng lạnh nhạt.
“Thần thiếp bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Bàn tay của Mục Cẩn Vương vì sự tránh né của Hoa Âm Vũ trở nên cứng ngắc, trong lòng thở dài bất đắc dĩ, hắn thu tay lại, trên khuôn mặt tuấn lãng vẫn mang nét dịu dàng đối với Hoa Âm Vũ. Hắn biết mình đã để nàng chịu ủy khuất, khiến nàng mang tiếng độc phụ còn bị giam cầm ba năm, nàng lạnh nhạt với hắn là phải.
Một lần nữa nắm lấy bàn tay lạnh băng của nàng, đôi tay ngày trước rất ấm áp, nay lại lạnh như vậy, có phải trái tim của nàng cũng như thế? Mục Cẩn Vương đau lòng xoa xoa tay nàng, mong rằng có thể giúp tay nàng ấm lên một chút, hắn không những muốn sưởi ấm tay nàng, ngay cả trái tim của nàng hắn cũng muốn, hắn tin mình có thể làm được.
“Vũ nhi, chúng ta nên bái đường thôi.”
Hoa Âm Vũ vẫn đang tập trung nhìn đôi tay nhỏ bé của mình được đôi tay lớn của Mục Cẩn Vương bao phủ, đột nhiên bị câu nói của hắn làm giật mình, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, thấy được trong mắt hắn là nhu tình giống ngày trước, sâu trong con ngươi chỉ chứa hình bóng của nàng.
Nếu là lúc trước, nàng sẽ rất kinh hỉ, ngày đó nàng từng hỏi hắn có thể cùng nàng bái đường hay không? Tuy mang danh phận trắc phi nhưng nàng cũng muốn cùng hắn bái đường, vì đây là di nguyện của mẫu thân, nàng muốn mẫu thân nơi hoàng tuyền biết mình được gả cho một phu quân tốt.
Bây giờ ước nguyện đã trở thành sự thật, nhưng đối với nàng chẳng có ý nghĩa gì cả, mẫu thân nơi hoàng tuyền biết nàng gả cho nam nhân chỉ biết đến hoàng vị, không biết có đau lòng hay không? Còn có phụ thân …
Nghĩ đến phụ thân, đôi mắt Hoa Âm Vũ lóe tia hận ý, nhưng nàng vẫn im lặng không nói một lời, từ trong thanh tâm đang không ngừng gào khóc đau đớn, nàng vẫn là đứa con bất hiếu, nàng không đáng được hưởng thứ gọi là hạnh phúc, nó quá xa xỉ với nàng.
Thấy Hoa Âm Vũ không lên tiếng, Mục Cẩn Vương cũng không tức giận, hắn kéo tay nàng đến hỉ đường, liếc nhìn Điền Phúc bên cạnh, Điền Phúc tinh ý đi đến hỉ đường, cầm một đầu hỉ đỏ cung kính đưa cho Mục Cẩn Vương, đầu còn lại đưa cho Hoa Âm Vũ.
Lúc này, Hoa Âm Vũ mới phát hiện trong phòng chỉ có nàng, Mục Cẩn Vương và Điền Phúc, Liên Chi không biết đã rời đi khi nào, đang trong lúc thất thần, giọng của Điền Phúc bất ngờ vang lên, ý thức của nàng trở về thực tại.
“Nhất bái thiên địa.”
Mục Cẩn Vương cúi người bái thiên địa nhưng Hoa Âm Vũ lại đứng yên, hắn cười ôn nhu lên tiếng nhắc nhở.
“Vũ nhi, giờ lành qua đi sẽ không tốt.”
Hoa Âm Vũ định thần lại, nàng cùng Mục Cẩn Vương bái thiên địa. Điền Phúc cười rạng rỡ, hắn tiếp tục hô.
“Nhị bái cao đường.”
Hoa Âm Vũ khựng người giây lát, khi ngẩng đầu nhìn cao đường, trong nháy mắt, nàng như bị điểm huyệt, nước mắt lập tức tràn mi. Trước mặt nàng, là hai bài vị được khắc rất tỉ mỉ với hai cái tên quá quen thuộc, Hoa Triệt cùng Hà Lệ Lan.
Ngày trước nàng luôn mong muốn có thể cùng phu quân bái đường, có phụ thân cùng mẫu thân chứng giám, nay ước nguyện đã thành sự thật, chỉ là sự thật này khiến tim nàng như bị dao cắt.
Mục Cẩn Vương thấy nàng khóc thương tâm, hắn đau lòng bước tới ôm nàng thật chặt, bên tai nỉ non an ủi.
“Vũ nhi, hôm nay là ngày vui của chúng ta, nếu nàng cứ khóc như vậy, Nhạc phụ và nhạc mẫu đại nhân dưới hoàng tuyền biết được sẽ rất đau lòng … ngoan, chúng ta tiếp tục làm lễ có được không?”
Nói là nói như vậy nhưng hắn vẫn ôm lấy nàng, liếc mắt với Điền Phúc bảo hắn tiếp tục. Điền Phúc cũng đau lòng thay Hoa Âm Vũ, hắn lau khóe mắt có chút ươn ướt, tiếp tục hô to.
“Phu thê giao bái.”
Sau khi phu thê giao bái xong, Điền Phúc cung kính mang khay đựng kéo vàng đến đưa cho Mục Cẩn Vương, hắn nhận lấy kéo vàng, cẩn thận cắt một loạn tóc của Hoa Âm Vũ.
Hoa Âm Vũ nhìn Mục Cẩn Vương, nước mắt đã sớm không còn, trên gương mặt tái nhợt có chút phức tạp, Mục Cẩn Vương làm nhiều chuyện như vậy là vì muốn bù đấp tổn thương hắn đã gây ra cho nàng sao? Nhưng sao tim nàng không cảm thấy được an ủi, không thấy ấm áp, chỉ thấy những thứ hoa lệ này là cái lòng giam lớn, khiến nàng cả đời không thể thoát ra.
Tay run rẩy nhận kéo vàng, lấy một loạn tóc của Mục Cẩn Vương cắt đi. Điền Phúc nhanh nhẹn nhận lấy loạn tóc của hai người thắt thành một cái bím, để vào túi gấm, sau đó cung kính hô.
“Mời hoàng thượng cùng Hoa phi nương nương uống rượu hợp cẩn.”
Hoa Âm Vũ cùng Mục Cẩn Vương nhận lấy ly rượu, sau đó chéo tay nhau uống cạn, Điền Phúc thở phào nhẹ nhõm, hắn nhận lấy khay cung kính quỳ xuống.
“Chúc hoàng thượng cùng nương nương bách niên giai lão, đầu bạc răng long, sớm sinh tiểu hoàng tử.”
“Được rồi, ngươi lui đi.”
Mục Cẩn Vương mất kiên nhẫn phất tay ý bảo hắn có thể đi rồi. Điền Phúc vui vẻ lui bước, lúc này trong phòng chỉ còn lại Hoa Âm Vũ và Mục Cẩn Vương, hắn nhìn nàng thật lâu, trong mắt chất chứa thâm tình cùng khát khao mãnh liệt, Hoa Âm Vũ rũ mi, con ngươi lóe tia lạnh nhạt.
Mục Cẩn Vương bế Hoa Âm Vũ đến giường lớn, nhẹ nhàng đặc nàng lên giường, từ đầu tới cuối, Hoa Âm Vũ hông hé môi nữa lời, nàng biết tiếp theo sẽ là động phòng hoa chúc, tuy không phải lần đầu cùng hắn hoan ái nhưng lúc này nàng một chút cũng không muốn, vì thế vẫn giữ im lặng.
Mục Cẩn Vương nắm lấy tay nàng đặc lên môi hôn nhẹ, cảm xúc mềm mại đã rất lâu rồi hắn không có chạm qua, nhung nhớ bao năm làm hắn khát khao muốn chiếm hữu nàng ngay lặp tức nhưng hắn biết, trước hết phải giải thích cho nàng hiểu những chuyện xảy ra trong thời gian qua, nếu không nàng vẫn hiểu lầm và không tha thứ cho hắn.
“Nàng hận ta sao?”
Hoa Âm Vũ nâng mi nhìn Mục Cẩn Vương, trong mắt không có một tia dao động, khóe miệng khẽ cười châm chọc, nàng nhẹ giọng.
“Hoàng thượng là cữu ngũ chí tôn, vạn người triều bái, thần thiếp chỉ là một phi tần nhỏ nhoi, làm sao dám có tâm tư đi hận hoàng thượng.”
Mục Cẩn Vương nghe xong không tức giận, ngược lại tâm như bị dao cắt, hắn vuốt ve khuôn mặt diễm lệ của nàng, cất giọng ôn nhu.
“Ta biết, ba năm qua nàng đã chịu rất nhiều ủy khuất nhưng ta hứa với nàng, sau này sẽ không như vậy nữa, ta sẽ đem đến cho nàng tất cả những thứ tốt nhất và khiến nàng hạnh phúc nhất … Vũ nhi, hãy tin tưởng ta một lần nữa có được không? Ta xin nàng …”
Muốn giải thích, muốn biện minh mọi chuyện xảy ra với nàng nhưng hắn biết nàng sẽ không tin, đem lại nhiều đau khổ cho nàng như vậy, còn khiến nàng nhà tan cửa nát, nàng không lấy mạng của hắn đã là nhân từ rồi, tuy bây giờ nàng ở trước mặt hắn nhưng chẳng khác nào một cái xác không hồn, nhưng hắn tin, với tình yêu hắn dành cho nàng, Hoa Âm Vũ của ngày xưa sẽ quay về bên cạnh hắn, vì hắn múa điệu hái hoa, vì hắn làm bánh sủi cảo, vì hắn nở nụ cười …
“Hoàng thượng, trời đã khuya, ngay mai hoàng thượng còn phải lâm triều, thần thiếp nghĩ hoàng thượng nên đi ngủ sớm.”
Hoa Âm Vũ không nghe lọt một chữ, nàng nhắm mắt lại mặc Mục Cẩn Vương muốn làm gì thì làm, nàng chỉ muốn kết thúc thật nhanh để có thể nghỉ ngơi, nàng biết chuyện đã xảy ra thì không thể cứu vãn, dù nàng không muốn tiếp nhận cũng phải chấp nhận, biết trốn tránh không có kết quả, vậy thì nàng sẽ đối mặt.
Trong mắt Mục Cẩn Vương là nỗi đau không hề kìm nén, hắn hít một ngụm khí lạnh để tâm có thể dễ chịu một chút, nhìn lại nữ nhân mình yêu, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cố dùng giọng nói ôn nhu nói với nàng.
“Hoa Âm Vũ, nàng nghe cho rõ, ta yêu nàng, những đau khổ nàng gánh chịu trước đây là do ta bất lực không thể bảo vệ nàng thật tốt nhưng từ giờ trở đi, ta sẽ dùng toàn quyền lực của mình để bảo hộ nàng, nàng yêu ta cũng được, hận ta cũng được, không để ý đến ta cũng được nhưng ta nhất định sẽ không để nàng rời khỏi ta, cả đời này cũng đừng mong rời khỏi ta.”
Ngữ khí bá đạo không cho nàng phản bác một câu nhưng lời nói lại thâm tình dạt dào yêu thương khiến tim nàng đập sai một nhịp, Hoa Âm Vũ mở to mắt nhìn Mục Cẩn Vương, đôi mắt phượng tràn ấp yêu thương nhìn nàng không chớp mắt, nàng nắm chặt tay, nghiêng đầu né tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn.
Một lần lầm lỡ sẽ hối hận cả đời, nàng đã rơi vào vực sâu không đáy một lần, cố gắng lắm mới có thể leo lên được, nàng không muốn một lần nữa lại đánh mất tâm mình, từ nay trở đi, những chuyện liên quan đến Mục Cẩn Vương, nàng không muốn quan tâm.
Thấy Hoa Âm Vũ quật cường né tránh hắn, lần đầu tiên trong đời, Mục Cẩn Vương bị đánh bại hoàn toàn, thế nhưng hắn là đế vương, trong dòng máu hoàng thất chứa tính chiếm hữu cùng cao ngạo cực lớn, hắn không cho phép bất kỳ ai phản kháng hắn, nhất là Hoa Âm Vũ.
Hắn xoay mặt nàng đối mặt với hắn, nở nụ cười ôn nhu với nàng. – “Nương tử, bảo bối của ta, nàng mãi mãi chỉ có thể là của ta.”
Mục Cẩn Vương vươn tay tháo trâm phượng cùng mũ phượng trên đầu nàng xuống, mãi tóc dài đen xõa tung trên gối uyên ương, làn da trắng sáng không tì vết được đặc trên giường đỏ thẫm, trong nàng còn thêm quyến rũ mỹ lệ, hắn tiếp tục cởi đi một tầng y phục của nàng, đến trung y trắng tinh và cuối cùng là chiếc yếm màu đỏ thiêu hoa mẫu đơn cùng quần lót màu đỏ.
Nhìn thân mình ngọc ngà của nàng, phần bụng dưới truyền đến cơn khô nóng, đôi mắt phương đen láy chợt đỏ ngầu mang theo tia khác vọng, hắn vội vàng đè lên người Hoa Âm Vũ, thì thấy nàng nhíu mày, Mục Cẩn Vương lo lắng bế nàng lên, kéo chăn dày qua một bên, phía dưới là đậu phộng, hạt sen, hạnh đào mang ý nghĩa sớm sanh quý tử, hắn bật cười, gạt hết tất cả xuống giường, lại đè lên người Hoa Âm Vũ, cất giọng mê người.
“Vũ nhi, ta muốn nàng, ta nhịn thật lâu rồi.”
Hắn hôn nhẹ lên trán nàng trấn an, sau đó hôn lên cánh môi đỏ tươi, cảm thấy mềm mịn ươn ướt, vì thế hôn càng sâu càng mãnh liệt, tay hắn bắt đầu dọc theo đường cong xinh đẹp của nàng khẽ vuốt ve, hắn hôn môi nàng xong lại hôn chiếc cằm nhọn, cái cổ xinh đẹp, xương quai canh mê người và cuối cùng là bầu ngực tròn trịa như hai quả đào tiên.
Hoa Âm Vũ bị hắn vuốt ve, bất giác trong miệng khẽ ngâm nga, nàng và hắn đã từng hoan ái rất nhiều lần nên hắn biết rõ nơi nào là điểm mẫn cảm của nàng, nàng không thể kháng cự, chỉ có thể phối hợp cùng hắn, nếu đã làm thì làm cho xong, nghĩ như vậy, Hoa Âm Vũ chủ động đưa tay ôm cổ hắn, nhắm mắt chờ cho hoan ái kết thúc.
Thấy Hoa Âm Vũ chủ động, lòng Mục Cẩn Vương mừng như điên, hắn vội thoát hết y phục của mình, sau đó tiếp tục yêu thương nàng, đến khi thấy nơi đó của nàng đã đủ ướt át, có thể tiếp nhận hắn, lúc này hắn mới đi vào.
Đã lâu không cùng hắn tiếp xúc, mặc dù nơi đó đã ẩm ướt nhưng Hoa Âm Vũ cũng phải nhíu mày khi hắn đi vào bên trong nàng, trên trán hai người đổ đầy mồ hôi, Hoa Âm Vũ cắn chặt răng chịu đừng cơn đau khi bị hắn xâm nhập, tiếp theo là từng cơn khoái lạc hắn mang đến, cho đến khi hắn phóng ra bên trong nàng, nàng mới buông lỏng thân người.
Nến đỏ bên ngoài màn vẫn còn cháy, mùi hoan ái tỏa ra đầy phòng, Hoa Âm Vũ cả người mềm nhũn không nhúc nhích, nàng tự nhiên muốn ngủ nhưng Mục Cẩn Vương nào có để yên. Ba năm nhung nhớ khiến hàng đêm hắn cùng các phi tần giao hoan, mà tâm chỉ nghĩ người nằm dưới thân mình là Hoa Âm Vũ, nay nàng đã trởi lại bên cạnh hắn, hắn đương nhiên muốn nhiều hơn thế.
Tiểu đệ đệ vừa rũ xuống nay hùng dũng đứng lên, một lần nữa hắn lại đi sâu vào bên trong nàng, ôm nàng vào lòng, để nàng cùng hắn đối mặt, hai chân thon dài của nàng vòng qua eo hắn siết chặt, hắn hôn môi nàng, bên dưới không ngừng luận động, cho đến khi nàng chịu không nổi thút thít khẩn cầu, nơi giao hợp của hai người co bóp dữ dội, Mục Cẩn Vương nhắm chặt mắt, đẩy nhanh mấy chục lần mới chịu phóng ra.
Sau màn hoan ái, Mục Cẩn Vương ôm Hoa Âm Vũ đã mệt mỏi ngủ thiếp đi vào lòng, để nàng đưa lưng về phía hắn, sau đó vuốt ve cái bụng phẳng lì của nàng, trong đầu bắt đầu tính toán.
Có lẽ nên để nàng mang thai con của hắn, có đứa bé rồi, hắn và nàng mới có thể gần nhau hơn, nàng cũng sẽ không xa cách lạnh nhạt với hắn nữa, vách tường ngăn cách ngày trước cũng không còn, và rồi nàng sẽ lại yêu hắn như ngày trước.
Trong lòng nghĩ như vậy, Mục Cẩn Vương ôm bảo bối vào lòng, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.