Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rời khỏi phòng luyện đan, Vô đại sư lại nổi hứng kéo Cố Ngữ Yên đến Bích Lâm Sơn hái thảo dược.
Nếu dân chúng kinh thành nghe được chuyện Hội Trưởng và Hội Phó Công Hội Luyện Đan Sư lại tự mình đi vào rừng tìm linh dược thì đến chín mươi phần trăm bọn họ sẽ không tin.
Nhưng mà…hái thảo dược là phụ, đi chơi mới là chính.
Trong rừng Bích Lâm Sơn, Cố Ngữ Yên và Vô tổ phụ vừa đi vừa bàn về chuyện thảo dược, chim chóc, hoa cỏ.
Ngay lúc này cả hai đều nhìn thấy phía trước có một người đang đi lại, là một lão nhân trông rất lớn tuổi, so với Vô đại sư thì cũng không hơn kém là bao.
Lão nhân kia thản nhiên lướt qua Cố Ngữ Yên và Vô đại sư.
Đợi người kia đã đi một khoảng khá xa thì Vô Phong nhất thời nhíu mày.
“Nha đầu, con có ngửi thấy mùi gì không?”
Cố Ngữ Yên gật đầu, vừa nãy lúc lão nhân kia đi qua, nàng ngửi thấy một mùi máu tanh thoang thoảng, hơn nữa mùi máu này dường như nàng đã từng ngửi thấy, đó nhất định không phải là máu người.
Vô đại sư và Cố Ngữ Yên tạm gác cái mùi khó chịu kia qua một bên, cả hai lại tiếp tục làm chính sự, đi hái linh dược.
Ba hôm sau.
Mạc Chi Thành mời Cố Ngữ Yên đến một tửu lâu, Thái tử điện hạ bảo rằng có chút chuyện liên quan đến việc rèn luyện để chuẩn bị cho Đại Hội Tứ Quốc và một số điểm bất thường về ác thú Thủy Quỷ lần trước.
Lúc đầu Mạc Chi Thành nêu rõ với Cố Ngữ Yên về thể lệ thi đấu hạng mục tổ đội năm nay, nhìn chung thì vẫn tưởng tượng như năm trước, giống với bài rèn luyện đoạt gậy của Cố Ngữ Yên nhưng thay vì dùng gậy gỗ thì năm nay sẽ dùng cầu mây.
“Ngữ Yên, ma thú Thủy Quỷ xuất hiện ở Bích Lâm Sơn mà chúng ta gặp phải so với loài ma thú xuất hiện gần ba mươi năm trước có điểm khác biệt.”
Cố Ngữ Yên đặt ly rượu vừa uống cạn xuống bàn, chú mục Mạc Chi Thành chờ đợi y nói tiếp.
“Loài ma thú Thủy Quỷ xuất hiện cách đây ba mươi năm có phần mang màu xám đậm nhưng con Thủy Quỷ mà chúng ta gặp phải có phần mang màu đỏ.
Hơn nữa ta đã kiểm tra qua mực nước ở con suối lần trước quá cạn, Thủy Quỷ không có khả năng tự nhiên xuất hiện ở đó.
Ngày hôm qua ta đã phát hiện ra…”
“Một thủy động sâu không thấy đáy.” Cố Ngữ Yên tiếp lời.
Mạc Chi Thành gật đầu nói.
“Đúng vậy.”
“Chi Thành, ngoài ra còn phát hiện được điều gì không?”
Mạc Chi Thành lắc đầu, hiện tại hắn chỉ có thể nắm chắc việc Thủy Quỷ xuất hiện không phải là ngẫu nhiên, có người đã có tình nuôi nó ở đó.
Và loài Thủy Quỷ lần này so với ba mươi năm trước đã có phần khác biệt, to lớn và mạnh hơn, đồng nghĩa với việc bọn chúng cũng sẽ nguy hiểm hơn.
Hắn thật sự lo lắng nếu ngoài kia có nhiều ma thú Thủy Quỷ như vậy tồn tại thì dân chúng sống ở những nơi ven biển, vùng ven sông sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Cố Ngữ Yên rơi vào suy tư, có lẽ Mạc Chi Thành không xuống bên dưới thủy động nên không phát hiện ra gò xương hay xác của con Thủy Quỷ mà Thanh Long đã giết.
Nói như vậy thì xác của con Thủy Quỷ quả thật không nổi lên mặt nước.
Nàng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ định luật vật lý không thể áp dụng được ở Thiên Tinh giới này.
Lúc này Cố Ngữ Yên nhớ đến lời của Tiêu Huyền, sự việc lần này có liên quan đến người của Thánh Cung, Thiên Vũ đại lục.
Nàng bèn lên tiếng.
“Chi Thành ngươi thử điều tra xem trong kinh thành có những ai không phải người bản địa, đi đến từ địa phương khác.”
“Ta cũng đang tiến hành điều tra chuyện này nhưng sắp đến là Đại Hội Tứ Quốc, có rất nhiều người từ các quốc gia khác tìm đến kinh thành Mạc Ly, nên việc điều tra cũng gặp chút khó khăn.”
Ngồi thêm khoảng nửa canh giờ thì Mạc Chi Thành và Cố Ngữ Yên cũng đứng dậy rời khỏi tửu lâu.
Đúng lúc hai người cùng nhau bước ra cửa thì lại gặp Trịnh Niên Tâm và Mạc Tiên Sở đang tiến vào.
Bầu không khí xung quanh bỗng chốc có phần kì quặc, cái đó là cảm nhận của ba người kia, còn riêng về Cố Ngữ Yên nàng cảm thấy rất bình thường.
Cố Ngữ Yên gật đầu xem như chào hỏi với Mạc Tiên Sở và Trịnh quận chúa, sau đó nàng liền quay người định rời đi.
“Đồ hồ ly tinh lẳng lơ.”
Mạc Tiên Sơ không kiêng nể gì mà chỉ thẳng tay về phía Cố Ngữ Yên đầy khinh bỉ nói.
Trịnh Niên Tâm có tình ý với Thái Tử Mạc Chi Thành việc này người người đều biết, hiện tại Cố Ngữ Yên lại cùng Mạc Chi Thành bước ra khỏi tửu lâu.
Nhưng mà…việc này thì có điểm gì bất thường sao? Bằng hữu hẹn nhau đi ăn, trò chuyện hàn huyên có gì là không được? Còn chưa kể nàng và Mạc Chi Thành toàn bàn về chính sự.
“Tiên Sở, không được nói năng hàm hồ.” Mạc Chi Thành quét cái nhìn sắc lạnh về phía Mạc Tiên Sơ như cảnh cáo.
Nhưng mà Mạc công chúa hoàn toàn không làm người khác thất vọng, nàng ta không hề nhún nhường mà tiếp tục nói.
“Ta nói có gì sai, Cố Ngữ Yên hết dụ dỗ Huyền Vương, lại dụ dỗ cả Thái Tử Bắc Nguyên, bây giờ đến cả Thái Tử Mạc Ly quốc cũng không tha, đúng là loại đàn bà lẳng lơ, không có liêm sỉ.”
Trịnh Niên Tâm vẫn luôn duy trì sự im lặng, nàng chỉ nhẹ kéo tay áo Mạc Tiên Sở, ngụ ý muốn công chúa đừng tiếp tục gây chuyện nữa, dù sao bọn họ cũng là đang đứng trước cửa tửu lâu.
“Mạc công chúa, ăn có thể ăn bậy, còn lời nói thì không thể nói bậy.
Mạc công chúa là đang vu oan ta hay là…suy bụng ta ra bụng người.” Cố Ngữ Yên cất giọng lạnh nhạt, mấy chữ cuối cùng nàng còn cố ý biểu thị một ít sự trào phúng.