Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi
  3. Chương 126: 126: Ký Ức Đã Mất Kiếp Trước Kiếp Trước Nữa!!!
Trước /231 Sau

Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi

Chương 126: 126: Ký Ức Đã Mất Kiếp Trước Kiếp Trước Nữa!!!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương trình biểu diễn kết thúc, mọi người bắt đầu lần lượt giải tán.

Đoàn sứ thần của Thủy Hòa quốc có vẻ không được hứng khởi như lúc đầu nữa, đặc biệt là năm nữ tử vừa trình diễn một màn hợp xướng cùng gió, bộ dạng của họ có vẻ lo lắng, bất an.

Có thể là lo lắng bản thân sẽ bị trách phạt, do thứ hạng chỉ đứng vị trí số ba.

Nhưng dựa theo sự quan sát của Cố Ngữ Yên thì nàng cam đoan năm cô nương kia sẽ không gặp vấn đề gì.

Vị trưởng quận chúa của Thủy Hòa quốc không phải là người có vẻ hà khắc, chưa nói đến việc tiết mục vừa rồi của quý quốc thật sự rất đặc sắc.

Đúng lúc Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền đi ngang qua bốn vị Tứ Thánh Sơn, cả hai đều cúi đầu chào một cách cung kính lễ độ với bậc tiền bối.

“Phụ thân.”

…Tiếng gọi vừa được thốt lên từ hai trong bốn vị Tứ Thánh Sơn khiến Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền đứng sững lại, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa phát sinh.

Những người ở đây không ai có tuổi tác lớn hơn Tứ Thánh, nhưng nếu nàng nghe không lầm thì họ vừa gọi phụ thân sao? Xung quanh lúc này cũng chỉ có nàng, Tiêu Huyền và bốn vị lão nhân, vậy phụ thân ở đây là chỉ…Cố Ngữ Yên quay đầu nhìn Tiêu Huyền, mà lúc này chàng cũng đang dùng ánh mắt thập phần khó hiểu nhìn nàng.

“Rất giống, quả là rất giống.”

Một vị trong Tứ Thánh vuốt chòm râu bạc, ánh mắt của ông hiện lên vẻ xa xăm tưởng niệm.

Ba người còn lại đều chú mục vào Tiêu Huyền.

“Nhưng vẫn không phải là người, còn thiếu một phần.”

“Không thiếu, người đã trở lại.”

“Phụ thân quay về rồi.”

“Còn chúng ta thì đã già cả rồi.”

Bốn vị Tứ Thánh Sơn đồng loạt nhìn nhau mỉm cười.

Tiêu Huyền và Cố Ngữ Yên lúc này mới thật sự lộ ra biểu cảm ngơ ngác hết phần thiên hạ.

Có ai giải thích với hai người bọn họ là đang có chuyện gì diễn ra hay không? Ngay lúc này một trong bốn vị Tứ Thánh nhìn Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền, từ sâu trong đáy mắt ông hiện lên sự cung kính không thể che giấu, giọng điệu hòa ái tựa như người đã lâu mới gặp được cố nhân.

“Nhân sinh vô thường, thế sự khó đoán, chuyện không ngờ đến vẫn cứ xảy ra, người thế mà lại chọn mảnh đất Linh Vũ đại lục này để trở về.”

Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền lại tiếp tục nhìn nhau!!!Hoang mang thật sự rồi.

“Các vị cao nhân, tiểu bối…”

Tiêu Huyền có chút khó xử mở miệng.

“Ây da, chúng ta đối với người không thể gọi là cao nhân.

Ký ức chưa hoàn thiện, có thể người đã quên đi chuyện trước kia, đợi một ngày người nhớ lại lúc đó sẽ hiểu rõ những lời hôm nay.”

“Hiện tại cũng không chỉ có phụ thân, còn có cả mẫu thân đi.

Đúng là nhiệm mầu.”

Tứ Thánh Sơn đồng loạt nhìn Tiêu Huyền và Cố Ngữ Yên, cúi đầu hành lễ một cách cung kính khiến hai người bọn họ giật nảy mình.

Bốn lão nhân ra lại hoàn toàn không tỏ vẻ gì bất thường, cả bốn người đều rất tự nhiên, thư thái hơn nữa Cố Ngữ Yên còn có cảm giác, bọn họ là rất mong đợi, rất trông ngóng lần gặp gỡ này, hết mực cung kính hành lễ với nàng và Tiêu Huyền.

Trước lúc rời đi một vị trong Tứ Thánh Sơn còn lưu lại một câu.

“Trà hoa nở rồi tàn.

Trăng tròn rồi khuyết.

Mặt nước vơi đầy.

Người có thấy không? Vì không thấy nên không đau lòng.

Vật đổi sao dời như vậy, đời người rồi có bao nhiêu lần trải qua mùa xuân.”

Cố Ngữ Yên nhìn bốn vị lão nhân rời đi mà kinh ngạc không thôi, câu nói vừa rồi…

“Tu trăm năm mới đi cùng thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối, gặp gỡ nhau trong biển người mênh mông, nhất định đều là duyên phận.

Đời người thay đổi vô thường, vật đổi sao dời trong cuộc sống phồn hoa này, khi người và vật đã không còn nữa, lại khiến người ta phải thổn thức.

Phật đã viết, "Luôn mỉm cười với cuộc sống, không oán trách.

Sống tự tại, tùy tâm, thuận theo tự nhiên, vạn sự tuỳ duyên.

Chỉ cần như thế nhất định sẽ thay đổi được cuộc sống, thậm chí trăm năm sau, đoá hoa kia vẫn sẽ nở rộ." Không biết cuộc sống còn biết bao điều đáng quý mà chúng ta cần quan tâm, "Bẻ mau hoa nở tươi hồng, đừng chờ hoa rụng, nhụy không, trơ cành." Cho dù, chúng ta không thể đợi đến khi đoá hoa kia nở, thì hãy quý trọng hiện tại, trân trọng người trước mắt, chỉ có thể quý trọng mới không dễ dàng từ bỏ những gì thuộc về mình, để tin yêu lưu lại cả đời..."

Cố Ngữ Yên đầu óc nhất thời đứng hình, hóa đá, mấy câu nói vừa rồi không phải đều là mấy câu nói trong tiểu thuyết sao? Nếu nàng nhớ không lầm thì là từ bộ tiểu thuyết Hóa Kiếp Phù Du, Bay Trong Hư Vô và bộ Thiên Lý Chi Ngoại.

Cái gì đây? Tiểu thuyết xâm chiếm Thiên Tinh Giới nhưng đó đều là tiểu thuyết hiện đại mà, ở thế kỉ hai mươi mốt, xuyên không, Tứ Thánh Sơn là người xuyên không đến đây giống nàng sao? Cố Ngữ Yên vội cất bước đuổi theo bốn lão nhân, nàng lên tiếng hỏi.

“Các vị, mấy câu nói vừa rồi là…”

Cố Ngữ Yên chưa nói hết câu thì bốn lão nhân đều đứng lại, xoay đầu nhìn nàng, đồng thanh đáp.

“Những lời đó đều là do người từng nói với chúng con, mẫu thân.”

Rồi Tứ Thánh Sơn cứ như vậy mà li khai.

Mẫu thân!!!Phụ thân!!! Nàng và Tiêu Huyền còn chưa có thành hôn, chưa động phòng, chưa chưa chưa làm gì hết sao hiện tại lại có đến bốn người con, hơn nữa còn là bốn lão nhân gia, bốn cao nhân nổi danh từ thời khai quốc tại Linh Vũ đại lục.

Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền nhìn nhau, trong khoảnh khắc cả hai người đều nghĩ đến xuất thân của mình, thậm chí là nghĩ đến chuyện tiền kiếp.

Có lẽ bọn họ không chỉ đơn thuần là tiểu thư Cố gia Mạc Ly quốc hay Lam Tiêu Huyền, Lam gia Thiên Vũ đại lục.

Mà bọn họ còn có một thân phận khác, thân phận mà theo như lời Tứ Thánh thì bọn họ sẽ nhớ ra khi hoàn thiện ký ức, nhớ lại những gì từng xảy ra, có thể là từ kiếp trước, kiếp trước nữa.

Quảng cáo
Trước /231 Sau
Theo Dõi Bình Luận
A, Này! Tôi Là Thẳng Nam!

Copyright © 2022 - MTruyện.net