Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trận thi đấu luyện đan sẽ diễn ra sau hạng mục tổ đội hai ngày.
Cố Ngữ Yên cũng có thời gian thong thả nghiên cứu thêm vài thứ.
Hạng mục thi đấu liên quan đến luyện đan, đương nhiên Vô Hội Trưởng là người tích cực, hăng hái nhất.
Mới sáng sớm, Vô Phong đại sư đã chạy đến Cố phủ làm khách, ăn sáng uống trà.
Mà lúc lão nhân gia đến thì Cố Ngữ Yên vẫn còn đang ở trong không gian huyễn tưởng tu luyện.
Mọi người đều cho rằng nàng mệt mỏi đang nghỉ ngơi nên cũng không đến gọi.
Vô đại sư đành kéo bằng hữu già Cố Nguyên đi đánh cờ giết thời gian.
“Lão Cố, năm nay đại hội Tứ Quốc hehe rất là đặc sắc.”
Cố gia chủ nhìn vẻ mặt đắc ý mười phần của Hội Trưởng Công Hội Luyện Đan Sư thì bĩu môi.
“Lão độc thân, ông đắc ý cái gì cũng không phải ông tham gia tỷ thí.”
“Uầy, năm năm rồi mới lội ngược vòng ngoạn mục như vậy, đợi đến hạng mục luyện đan cả Bắc Nguyên quốc, Thủy Hòa quốc và Triều Dương quốc đều phải kinh ngạc đến rớt hàm.”
Cố Nguyên chép miệng, bày ra dáng vẻ thở dài, thương xót.
“Nha đầu Ngữ Yên có hai lão tổ phụ như ông và lão Ngụy đúng thật là khổ mà.”
Vô Phong lập tức đáp trả.
“Có nội tổ phụ như lão già khó ưa ông chẳng lẽ sung sướng hơn sao?”
“Đương nhiên là tốt hơn.”
“Tốt hơn nhưng nha đầu Ngữ Yên vẫn là đến chỗ ta luyện đan, cùng ta bàn đan thuật.”
Cố gia chủ mở lớn mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Không phải ông nói nha đầu đó đến móc túi đan dược của ông sao?”
“À nhắc mới nhớ, Lão Cố ông nói xem, nha đầu Ngữ Yên nhà chúng ta có tính là một đại hào đại phú đại quý không? Tiền trong túi của con bé chắc cũng lên đến hàng triệu kim tệ.”
“Luyện đan sư mà, rất có tiền.”
“Không đúng, ta cũng là luyện đan sư nhưng ta rất nghèo, còn đến Cố phủ ăn ké ngủ nhờ đây.”
Lời của Vô Phong đã thành công khiến cho vị bằng hữu lâu năm của mình lộ ra biểu cảm khinh thường trên gương mặt.
Hội Trưởng Công Hội Luyện Đan Sư Mạc Ly quốc rất nghèo, điều này nói ra đến cẩu cũng không dám tin, nếu đem ngân sách của Công Hội Luyện Đan Sư so với quốc khố.
Cố Nguyên có lòng tin mãnh liệt là quốc khố Mạc Ly còn muốn thua kém hơn.
Lúc này Vô đại sư đột nhiên thở dài.
Cố Nguyên híp mắt, ông không hỏi gì vì ông biết chắc lão Vô kiểu gì cũng sẽ tự mở miệng trước.
“Lão Cố, Ngữ Yên ngày sau gả đi rồi, ta nên chuẩn bị hồi môn gì cho nha đầu đó đây.
Đan dược thì nha đầu đó không thiếu, Cố phủ hồi môn nhất định cũng đầy đủ trân bảo, báu vật, còn lão Ngụy chắc là cũng chuẩn bị cả mớ võ kỹ, bí kíp, linh khí…chẳng lẽ bây giờ ta lại chuẩn bị giá y cho nha đầu đó.”
Cố Nguyên vươn tay, vỗ mạnh vào trán Vô Phong.
“Đầu thật cứng, lão già suy nghĩ vớ vẩn.”
“Ta nói có gì sai sao?”
“Nha đầu Ngữ Yên không dễ dàng gả đi như vậy đâu.”
“Bây giờ cả kinh thành đều âm thầm khẳng định Cố gia tiểu thư, Cố Ngữ Yên là Huyền Vương phi tương lai rồi.”
“Đó là chuyện của dân chúng kinh thành, hơn nữa…Huyền Vương còn chưa có đến cửa Cố phủ ta chào hỏi, bà mai chưa đến, làm gì có chuyện để nha đầu Ngữ Yên gả đi.”
Cố Nguyên đột nhiên thở dài, ánh mắt của ông cũng trở nên đăm chiêu, nhìn lên bầu trời cao vợi, ông buộc miệng nói.
“Nha đầu Ngữ Yên, con bé từng nói với nội tổ phụ ta, ngày thành thân nha đầu đó muốn có phụ mẫu bên cạnh, cả nhà đoàn tụ chứng hôn, cùng chúc phúc.”
“Bắc Quân, Nhược Vân, phu thê chúng nó…”
Hai lão nhân gia đồng loạt nhìn nhau, không nói một lời.
Suốt hai ngày trước lúc diễn ra hạng mục tỷ thí luyện đan.
Vô đại sư quả thật là túc trực ở Cố phủ, sáng sáng ông lại tươi cười cùng Cố Ngữ Yên và mọi người trong Cố phủ dùng bữa.
Chiều chiều lại nổi hứng rủ Cố Ngữ Yên và Cố Nguyên đi câu cá, tiện thể còn kéo theo Cố Bắc Diệp và Ngụy Lạc Anh.
Vô Phong không hề đề cập đến chuyện tỷ thí luyện đan hay đại hội Tứ Quốc, ông tin chắc là nha đầu Ngữ Yên sẽ không khiến ông phải thất vọng.
Ông cũng không muốn nàng cảm thấy áp lực.
Bên phía Huyền Vương phủ, hôm nay Tiêu Huyền vừa vặn nhận được tin tức từ Mị Nhị và Mị Tam, bọn họ đã đưa Mị Nhất vào kinh thành Bắc Nguyên, khoảng ba ngày nữa sẽ có người do Thái Tử Bắc Nguyên sắp xếp đưa bọn họ vào cấm địa để đến Tuyết Trì nhưng mà đã gọi là cấm địa thì nhất định không phải vùng đất đơn giản, không thể ngang nhiên ra vào, nên mọi việc điều diễn ra trong thầm lặng.
Người của Thái Tử Bắc Nguyên cũng đã nói sẽ không đích thân tiến vào cấm địa, bọn họ chỉ đưa nhóm ba người Mị Tam, Mị Nhị và Mị Nhất đến lối vào.
Và sau khi đưa Mị Nhất vào đến Tuyết Trì thì Mị Tam và Mị Nhị buộc phải trở ra.
Tiêu Huyền cảm thấy cấm địa Bắc Nguyên nhất định có điểm không bình thường, ngày sau cùng Yên nhi đến Bắc Nguyên hắn nhất định phải tiến vào kiểm tra.
Phượng Nghi cung.
Vũ Thường Xuân bộ dạng nũng nịu, nàng ta đứng bên cạnh hoàng hậu không ngừng lay lay cánh tay của bà, dường như mong muốn cầu xin một điều gì đó.
Mà tâm tình của hoàng hậu Vũ Nghi tựa hồ không tệ, có lẽ sự việc của Mạc Tiên Sở và Mạc Lục Diệp đã giáng một đòn chí mạng vào đối thủ cạnh tranh của bà là Qúy phi, mặc dù ngày đó bà rõ ràng có bộ dạng khóc lóc, đau lòng nhưng mà sâu trong thâm tâm thì hoàng hậu lại không hoàn toàn nghĩ như thế.
Ngoài mặt một kiểu trong tâm lại là một suy nghĩ khác nữ nhân trong hậu cung, có mấy ai mà không mưu mô, miệng một đằng tâm một nẻo.
Tâm tình tốt hoàng hậu đối với yêu cầu của cháu gái Vũ Thường Xuân cũng thoải mái, dựa theo sắp xếp của Thường Xuân thì việc này cũng có lợi cho con trai của bà, Thái Tử Mạc Chi Thành, nên cuối cùng bà vẫn là nắm lấy tay Vũ quận chúa, vỗ nhẹ, thanh âm dịu dàng nói.
“Được rồi, cô mẫu lần này sẽ chiều theo ý con.”