Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mộ Dung phất phất tay.
“Được rồi, được rồi, này hai người xem kịch tiếp đi.
Màn đặc sắc đến rồi.”
Phía bên dưới đài Mạc Lục Diệp và Tiểu Yên ngưng nụ hôn cháy bỏng của bọn họ.
Tam hoàng tử ôm chặt Cố Ngữ Yên pha ke, nhìn xuống mọi người tuyên bố dõng dạc.
“Các người cũng đã nhìn thấy, Cố Ngữ Yên nàng chính là phi tử chưa qua cửa cả bổn hoàng tử.”
Bên dưới bắt đầu có tiếng xì xầm.
“Ta có nghe nhầm không vậy?”
“Nữ nhân như vậy cũng có thể chấp nhận sao?”
“Đường đường là hoàng tử lại chung tình với nữ tử thanh lâu.”
“Đây nhất định sẽ trở thành một giai thoại, một giai thoại nổi tiếng nhất kinh thành, nổi tiếng khắp Mạc Ly quốc.”
“Tam hoàng tử đúng là si tình.”
“Nam nhân bao dung như vậy, thế gian có được mấy người chứ.”
“Tình ái, Cố Ngữ Yên quả thật may mắn.”
“Liệu hoàng thượng sẽ chấp nhận sao?”
“Tam hoàng tử đúng là rất rộng lượng, thật bao dung.”
Cố Ngữ Yên, Tiêu Huyền và Mộ Dung nhìn nhau bật cười, một màn diễn si tình khiến người khác đồng cảm a, cảm động cảm động quá.
Nhưng mà đạo diễn thiên vị quá rồi, nâng nam chính lên cao quá, nữ chính lại xấu mặt toàn bộ.
Ai da, như vậy thì Cố Ngữ Yên…pha ke, ngoài Mạc Lục Diệp ra còn ai dám cưới nàng ta chứ? Nhưng có vào Tam hoàng tử phủ cũng không thể làm chính phi.
Ủa ủa, sao bọn họ suy nghĩ sâu xa vậy, cũng đâu phải Cố Ngữ Yên chân chính.
“Này, để ta hạ màn kịch giúp bọn họ.”
Mộ Dung cúi đầu, rất nhanh sau đó, hắn liền ngẩng đầu lên, trên gương mặt xuất hiện thêm một hàn ria mép, hàng ria rất thật trân.
Hắn vận khinh công, bay thẳng xuống đài biểu diễn trên tay còn cầm theo một vò rượu.
Mộ Dung vừa xuất hiện trên đài biểu diễn thì Mạc Lục Diệp liền nhìn hắn với ánh mắt cảnh giác.
“Ngươi là kẻ nào?”
Mộ Dung không nói bất kì câu gì, trực tiếp ra tay bất ngờ khiến Mạc Lục Diệp bị đẩy ra phía sau không thương tiếc.
Có điều hắn không đả thương tên Tam hoàng tự này, sợ bản thân không cẩn thận khiến tên này liệt giường ba ngày ba đêm.
Hơn nữa đối với Mộ Dung thì thuật dịch dung thú vị hơn nam nhân thối.
Tiểu Yên thấy Mộ Dung tiến tới liền từng bước lùi về sau, Mộ Dung cũng không vội chậm rãi đi đến từng bước, lúc Cố Ngữ Yên giả mạo còn đang hoảng loạn không hiểu chuyện gì, còn muốn tránh né chạy về phía Tam hoàng tử thì Mộ Dung liền ra tay.
Hất cả vò rượu thẳng vào mặt nàng ta.
Chưa đầy một chén trà sau, lớp dịch dung trên mặt Tiểu Yên bắt đầu bị nhòe đi, một vài chỗ đã mờ dần mờ dần, lộ ra đường nét thật phía trong.
Lúc này nhìn gương mặt nàng ta quả thật rất lấm lem.
“Cái người mau nhìn xem, gương mặt gương mặt, là đang chảy xuống sao?”
“Hình như, không còn giống Cố tiểu thư nữa.”
…
Bên dưới bắt đầu truyền lên tiếng nói khiến Tiểu Yên trở nên hoảng loạn, nàng ta nâng tay che lấy khuôn của mình.
Lúc này Mộ Dung bắt đầu diễn kịch, hắn bày ra bộ dạng ba phần khổ tâm, bảy phần tức giận lên tiếng.
“Ta khinh, Cố tiểu thư là nữ thần trong lòng biết bao nhiêu người, thanh cao thuần khiết, sao có thể ở nơi buôn hương bán phấn như Tầm Hoa lâu này mua vui cho người khác.
Thủ đoạn đê hèn.”
Nói rồi hắn không chỉ lườm Tiểu Yên một cách đầy tức giận, sau đó liền xoay người nhìn chằm chằm về phía Mạc Lục Diệp.
Bắt đầu lên án.
“Ta thật không ngờ hoàng thất Mạc Ly lại có kẻ vô sĩ như vậy, mưu mô bày trò hãm hại danh dự, trong sạch của cô nương nhà lành.”
Phía dưới một vài khách nhân bắt đầu lên tiếng hùa theo Mộ Dung.
“Tam hoàng tử không ngờ lại bày trò hãm hại Cố tiểu thư.”
“Hoa khôi Tiểu Yên hóa ra không phải Cố Ngữ Yên nha.”
“Cho dù có rơi vào tình ái, lún sâu cũng không nên đem trong sạch của nữ tử ra hủy hoại như vậy.”
“Thật quá đáng mà, vừa rồi ta còn cảm thấy Tam Hoàng tử rộng lượng.”
Lúc này Mộ Dung lại lần nữa diễn kịch, hắn hùng hổ đi về phía Cố Ngữ Yên pha ke và Mạc Lục Diệp.
Tam Hoàng tử cảm thấy có mùi nguy hiểm liền đứng dậy phòng thủ.
Ngay khoảnh khắc bày Mộ Dung lại có một hành động không ai ngờ đến, hắn vấp té…chính xác rồi, không nhầm đâu, hắn vấp té, thuận theo đà ngã xuống tiện tay kéo mạnh mái tóc trên đầu hoa khôi Tiểu Yên, khiến nàng ta bị đau mà hét lên một tiếng.
Mái tóc đen lúc này đã lộ ra trước mặt mọi người, Mạc Lục Diệp có trăm cái miệng cũng không thể chối cãi.
Đúng lúc cả đôi nam nữ chính của màn kịch đang không biết phải làm như thế nào thì Mộ Dung đã nhanh chóng đứng dậy, cười cười.
“Các người là đang hoảng loạn đúng không, để ta giúp cho.”
Nói đến đây hắn liền nhanh tay dùng một chiếc khăn đã tẩm đầy rượu lau sạch lớp dịch dung trên gương mặt Tiểu Yên, gương mặt thật của nàng ta bại lộ.
Không ngoài dự đoán gương mặt đó chính là Cố Mỹ Ngọc.
Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền vẫn lặng lẽ ngồi trong nhã gian quan sát.
Cố Ngữ Yên cảm thán, người ta thường hay nói nữ nhân ngại tẩy trang chốn đông người, tình huống này của Cố Mỹ Ngọc còn muốn căng thẳng hơn việc tẩy trang gấp trăm lần.
Nhấp một ngụm rượu, bình tĩnh xem kịch tiếp.