Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Ngữ Yên vừa bước vào phòng liền lao đến bên giường của Tiểu Hắc, nàng lén lút nhéo vào cánh tay một cái thật đau. Hai mắt bắt đầu ngấn lệ, giọng điệu đau lòng.
“Đệ đệ, đệ đệ.”
Lam Khải thấy vậy liền muốn tiến tới cạnh Cố Ngữ Yên để an ủi, nhưng ngay lúc hắn sắp chạm tay vào đôi vai nàng thì Tiểu Hắc đã mở trừng mắt, xém chút nữa là dọa tên này nhảy dựng.
“Tỷ tỷ.”
Tiểu Hắc nhìn Cố Ngữ Yên, gương mặt vừa mệt mỏi lại vừa vui mừng, cộng thêm giọng nói yếu ớt, nhìn thế nào cũng thấy đây là một đôi tỷ đệ trong người mang bệnh. Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc diễn một màn tỷ đệ thâm tình, ngậm ngùi, vui mừng, chua xót đủ loại cảm xúc. Thời gian một khắc trôi qua dường như thấy phân cảnh này đã đủ, Cố Ngữ Yên mới đứng thẳng người, quay đầu nhìn Lam Khải. Khóe mắt nàng vẫn còn vương lệ, dịu dàng nhu mì cất tiếng.
“Tiểu nữ…”
Chết rồi, nàng còn chưa nghĩ ra tên giả, Cố Ngữ Yên bèn ho hai cái che giấu đi sự ngập ngừng.
“Tiểu nữ, Yên Bạch Ngữ, đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp ta và đệ đệ.”
Tiểu Hắc học theo dáng vẻ của Cố Ngữ Yên, gượng người từ giường đứng dậy, phải nói là Tiểu Hắc trời sinh để làm diễn viên, năng khiếu thiên bẩm. Vừa đứng thẳng người Tiểu Hắc liền vờ chao đảo, như muốn ngã may mà Cố Ngữ Yên vươn tay kịp đỡ lấy đệ đệ.
“Tại hạ, Yên Hắc Ngữ, đa tạ công tử cứu giúp tỷ đệ chúng ta.”
Lam Khải một bộ dáng nho nhã hữu lễ. Hắn ôm quyền với hai tỷ đệ trước mặt.
“Tại hạ Lam gia đại công tử, Lam Khải, thấy người gặp nạn cứu giúp là lẽ thường tình tỷ đệ hai vị không cần khách khí.”
Cố Ngữ Yên lúc này liền lấy ra một bình đan dược đưa cho Tiểu Hắc, nàng cũng không quên ám hiệu một chút, viên đan dược này căn bản chỉ là một loại thuốc bổ mà thôi. Ngày thường nhóm linh thú của Cố Ngữ Yên vẫn hay lấy ra để làm đồ ăn vặt. Cố Ngữ Yên cũng nhanh chóng lấy ra một bình đan dược khác cho vào miệng. Lam Khải nhìn hai tỷ đệ trước mặt dùng đan dược cứ như ăn kẹo, trực tiếp nuốt sạch một bình đan dược thì trố mắt kinh ngạc.
Tiểu Hắc sau khi dùng xong đan dược liền đưa tay lên mặt giả vờ lau đi mồ hôi, chỉnh trang lại đầu tóc, thực tế thì tiểu hồ ly là đang lau sạch lớp phấn trắng vừa nãy. Lam Khải nhìn thấy sắc mặt của Yên Hắc Ngữ thay đổi trong khoảnh khắc liền tỏ ra kinh ngạc không thôi. Cố Ngữ Yên lúc này cũng tươi cười, gương mặt rạng rỡ lên trông thấy, cứ như mùa xuân đã về.
“Tỷ tỷ, đệ trong người vẫn còn có chút mệt mỏi, linh lực hao tổn.”
Cố Ngữ Yên phối hợp với Tiểu Hắc, tiếp tục lấy ra thêm hai bình đan dược nữa.
“Hắc Ngữ, một bình đan dược hồi sức, còn một bình dùng để tụ linh lực.”
Tiểu Hắc mỉm cười nhận lấy, lập tức cho cả bình đan dược tụ linh lực vào miệng, sau đó liền ngay trước mặt Lam Khải mà vận khí, linh lực quanh người không ngừng dao động. Linh lực dao động mỗi lúc một mạnh, Tiểu Hắc gương mặt biểu cảm mỗi lúc một thoải mái, thư thái hơn.
Vận linh lực xong Tiểu Hắc đứng thẳng người vươn vai.
“Tỷ tỷ đúng là tốt nhất, đan dược ăn rất ngon.”
Lùng bùng, lùng bùng, Lam Khải tựa hồ cảm thấy bản thân nghe lầm rồi, có người nào lại nói đan dược ăn rất ngon chứ? Đan dược chứ không phải cơm đâu, đáng giá trăm ngàn kim tệ, hơn nữa đan dược có công dụng thần tốc như vậy, nhất định là đan dược trân quý. Hai tỷ đệ này cứ đơn giản vì thân thể mệt mỏi mà xuất ra cả bình đan dược. Bọn họ rốt cuộc có lai lịch gì?
“Yên tiểu thư, người là…”
Chưa để Lam Khải nói dứt câu Tiểu Hắc đã lên tiếng.
“Lam công tử, tỷ tỷ của ta chính là một luyện đan sư, ta cũng không biết những luyện đan sư khác như thế nào nhưng ta chắc chắn, tỷ tỷ chính là thiên tài của thiên tài trong giới luyện đan.”
“Hắc Ngữ, đừng nói bậy.” Cố Ngữ Yên khẽ cau mày.
Lam Khải lúc này trong lòng nửa tin nửa ngờ. Hắn hướng Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc lên tiếng.
“Yên tiểu thư, Yên công tử, hai người từ hôm qua đến giờ đều chưa ăn uống gì, chi bằng trước hết cứ tắm rửa, y phục sạch ta lập tức cho người mang đến, sau đó dùng bữa một chút. Chiều nay ta lại đến gặp hai vị, có được không?”
Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc gật đầu đồng ý. Lam Khải rời khỏi phòng, lúc quay lại phòng riêng của bản thân, hắn lập tức cho gọi thuộc hạ tiến vào.
“Ngươi mau điều tra cho ta, thân phận của hai tỷ đệ kia.”
Trong gian phòng Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc liếc mắt nhìn nhau, hai người cố kìm nén để bản thân không cười phá lên.
“Tiểu Hắc, à không Yên Hắc Ngữ, ha ha, cái tên này nghe cũng rất hay nha.”
“Chủ nhân, tên gọi như vậy không phải càng giống tỷ đệ sao? Người là Yên Bạch Ngữ, ta là Yên Hắc Ngữ.”
Ngay lúc này bên ngoài truyền vào âm thanh.
“Yên tiểu thư, Yên công tử, nước tắm đã được chuẩn bị.”
Cố Ngữ Yên quay đầu nháy mắt với Tiểu Hắc, nàng nhanh chóng theo nha hoàn của Lam phủ quay lại căn phòng ban đầu. Tiểu Hắc ở lại gian phòng, nhìn thùng nước ấm được mang vào bên trong còn có không ít dược liệu điều dưỡng thân thể. Tiểu Hắc nhìn mấy hạ nhân của Lam phủ, xua xua tay.
“Ta không quen để người khác hầu hạ, các người cứ để y phục lại đây rồi lui ra ngoài, có được không?”
Tiêu Hắc vừa nói vừa không quên bày ra bộ dạng bán manh, khiến hai người nha hoàn đỏ mặt, cúi đầu lui ra ngoài.