Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vết thương trên người nhanh chóng lành lại, biến mất không một dấu vết, da dẻ còn trắng trẻo, lán mịn hơn.
Cố Ngữ Yên suy nghĩ, nhất định là tác dụng của nước trong hồ.
Thần dược, đem nước này đi bán ắt hẳn sẽ kiếm được không ít tiền.
Nàng hiện tại chính là người nghèo chính hiệu, một xu cũng không có.
Cố Ngữ Yên đang nghĩ cách làm sao bưng được hồ nước này về thì nhận ra, hình như không chỉ có mình nàng ở đây nha.
Thật ngại quá, đối diện còn có một người nữa.
Tiến tới nhìn cho rõ, có vẻ là nam nhân.
Oh my God, soái ca, mỹ nam, cực phẩm, khuôn mặt hoàn hảo như được điêu khắc, không một khuyết điểm, không góc chết.
Quan trọng là người này không mặc áo, quần thì nàng không biết, có vẻ là đang ngâm mình.
Mái tóc đen dài buông xõa kết hợp với cơ bụng sáu múi nhưng không quá vạm vỡ, ặc xịt máu mũi.
Ánh mắt sắc bén, lạnh lùng, thật quyến rũ.
Tóm gọn lại mà nói, yêu nghiệt.
-“Nhìn đủ chưa?”
Người đẹp, thanh âm cũng dễ nghe nhưng mà có hơi lạnh.
Cố Ngữ Yên từng bước tiến tới, áp sát nam tử đối diện.
Nàng cúi người, hai gương mặt gần đến mức, chóp mũi có thể chạm vào nhau.
-“Soái ca, chưa đủ, bị ngươi mê hoặc mất rồi.”
Nam tử cau mày, vung tay muốn đẩy Cố Ngữ Yên ra.
Đúng lúc này nàng nghiêng người nhảy lên bờ.
-“Soái ca, cho mượn tạm y phục, sau này gặp lại sẽ trả.”
Nói rồi, nàng ôm y phục trên bờ, quay người bỏ chạy.
Vụt, một hắc y nhân xuất hiện phía sau Tiêu Huyền.
-“Chủ tử, ta lập tức giết nữ nhân kia.”
-“Không cần.
Mị Nhất, hai canh giờ sau, ta muốn biết toàn bộ thông tin của nữ nhân đó.”
-“Vâng.”
Mị Nhất đang định rời đi, thì Tiêu Huyền lại lên tiếng.
-“Mị Nhất, soái ca là gì?”
Mị Nhất gãi đầu, cái này hắn cũng mới nghe lần đầu, có thể là một cách gọi.
Tiêu Huyền nhìn Mị Nhất biết hắn không có câu trả lời liền phất tay để y rời đi.
Cứ trực tiếp đến hỏi nữ nhân kia, không phải sẽ rõ sao.
Cố Ngữ Yên khoác áo choàng của Tiêu Huyền, quá rộng, quá dài.
Nàng muốn xé ngắn đi nhưng làm cách nào cũng không được, khi dùng lực xé thì vải cứng như thép, thả tay ra thì mềm mại bình thường.
Đến áo choàng cũng là Linh khí, thật có tiền.
Cố Ngữ Yên dựa vào kí ức của nguyên chủ biết được nơi mình đang đứng là Thâm Sơn, khu rừng của Ung Thuận thành, cực kỳ nổi tiếng với việc có nhiều ma thú.
Nàng hiện tại một chút linh lực cũng không có, tốt nhất là chuồn khỏi đây càng sớm càng tốt.
Uisss Yahoo marsupilami, lại trượt chân, đường rừng sau cơn mưa rất trơn, mọi người nhớ chú ý.
Cố Ngữ Yên nghĩ thầm.
-“Lần này lại gặp việc gì nữa?”
Kết quả Cố Ngữ Yên trượt dài một đường, thành công tiếp đất bằng mông.
Nhưng mà không có đau, y phục cũng không bẩn.
Linh khí lợi hại, lợi hại.
Nàng đứng dậy phủi phủi đất dính trên tay.
-“Gừ Gừ.”
Không hay rồi, trượt đến đâu không trượt lại đến giữa bầy sói mà dừng lại.
Toang rồi, toang rồi, là hắc lang ma thú cấp 1, đếm nào, khoảng mười con.
-“Lang đại ca, sói đại tỷ, bình tĩnh, bình tĩnh, có gì từ từ nói.”
Cố Ngữ Yên từng bước lùi về sau nhưng mà hắc lang cấp 1 không hiểu được lời nàng nói, trực tiếp xông lên tấn công, nhắm cánh tay Cố Ngữ Yên mà cắn.
Sói cắn đến nơi, không né tránh chính là đồ ngốc.
Cố Ngữ Yên xoay người tránh, chiến thôi, không chiến liền chết không bàn cãi.
Nàng nhanh tay, lấy một nhánh cây to bằng bắp tay làm vũ khí.
Qua 7749 chiêu thức, từng con hắc lang ngã xuống.
-“Mệt chết mất.”
Cố Ngữ Yên ngồi bệt xuống đất, sói đen ở thế giới này so với Trái Đất thì hung hãn hơn, còn mạnh hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.
Đánh nhau với chúng quá mất sức.
May mắn gặp phải ma thú cấp 1 nếu không nàng liền ghi danh vào sách kỉ lục, mỹ nữ xuyên không đoản mệnh nhất.
Lúc này Cố Ngữ Yên phát hiện, trong hang đá gần đó có ánh sáng phát ra.
Nàng tò mò đi đến xem, là một quả trứng, to như trứng đà điểu, trên vỏ có hoa văn phát ra ánh sáng vàng nhạt.
Dù sao cũng là trứng, cứ đem về làm ốp la.
Cố Ngữ Yên mang theo quả trứng, đi về tiểu viện hoang vu, hẻo lánh, rách nát, tồi tàn của nàng tại biệt phủ của Cố gia Ung Thuận thành.
Rút kinh nghiệm, lần này Cố Ngữ Yên đi rất cẩn thận, tuyệt đối không để bản thân vấp ngã.
Nàng trực tiếp trèo tường, vào thẳng phòng nằm ngủ, quá mệt rồi.
Lúc này tại một nơi nào đó, Mị Nhất đang báo cáo với Tiêu Huyền.
-“Phế vật, không thể tu luyện.”
Khi gặp nữ nhân kia, Tiêu Huyền cảm nhận được trên người nàng ta không có linh lực dao động, thật không ngờ, nàng quả thực không tu luyện, là Cố Ngữ Yên, Cố gia tiểu thư, phế vật nổi tiếng khắp Mạc Ly quốc.
Mị Nhất phát hiện hơn mười xác hắc lang trong rừng Thâm Sơn, không có dấu vết sử dụng linh lực, đều là các đòn tấn công vật lý, nhắm vào chỗ hiểm, một chiêu đoạt mạng.
Phế vật như Cố Ngữ Yên đúng là thú vị.