Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiêu Huyền vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Cố Ngữ Yên, cả hai thoắt cái liền bay lên không trung. Tiêu Huyền đến bên cạnh một tảng đá nhỏ, trồi ra đặc biệt nổi bật trên vách tường, y dùng lực nhấn mạnh. Mặt đất phía dưới nhanh chóng biến thành một biển dung nham. Cố Ngữ Yên dù là đang ở trên không trung vẫn cảm thấy nóng…sức nóng thật khủng khiếp.
Cố Ngữ Yên nhìn nam nhân bên cạnh, nàng có phải là tốt số quá rồi hay không? Nếu nơi này không biến thành cứ điểm của Vô Âm Cung thì nàng đành phải làm một màn trình diễn, vượt biển dung nham rồi.
“Huyền Huyền, đỉnh Tháp Khảo Hạch này…”
Tiêu Huyền nghe thấy lời của Cố Ngữ Yên thì nhẹ lắc đầu.
“Yên nhi, cái này thì ta không biết được.”
Nhìn thấy vẻ khó hiểu hiện lên trong ánh mắt người thương. Tiêu Huyền từ tốn nói.
“Tầng thứ tám này ta đến cũng không ít lần, đường lên đến đỉnh tháp thì cũng đã tìm ra nhưng…haizzz căn bản là không mở được cánh cửa cứng đầu đó.”
Cố Ngữ Yên nhướng mắt ra hiệu với Tiêu Huyền. Chàng ngay lập tức hiểu ý mang nàng đến trước cánh cửa đá, đương nhiên là phải thông qua hai ba bốn bước khởi động cơ quan khác. Mấy cái cơ quan này, thiệt là rắc rối.
Cố Ngữ Yên đến trước cái cửa đá, gõ gõ vài cái, đạp đạp thêm vài cái cũng không có động tĩnh gì, nàng nhíu mày, quan sát một chút, cũng không phát hiện điểm gì đặc biệt. Trừ…một tảng đá hình cái…chén. Đúng rồi, để ý mới thấy nó thật sự giống một cái chén nha.
Tiêu Huyền quan sát điệu bộ săm soi của Cố Ngữ Yên.
“Nước, đất, đá, linh lực…ta đều đã thử qua rồi, không có tác dụng.”
“Chàng, thử qua máu chưa?”
Tiêu Huyền nghe thấy câu hỏi của Cố Ngữ Yên thì ngớ người ra trong chốc lát. Máu sao? Ý của Yên nhi chính là đổ đầy chén đá máu này à?
Cố Ngữ Yên nhìn điệu bộ ngốc tử của Tiêu Huyền thì trầm mặt, nàng vươn tay cốc vào đầu chàng một cái. Nam nhân này là đang nghĩ cái gì không biết nữa? Cố Ngữ Yên kéo cánh tay của Tiêu Huyền, mạnh dạn cứa vào lòng bàn tay chàng một đường. Ui da thật đau nha, mà người nào đau thì quý vị cũng biết rồi đó.
Máu của Tiêu Huyền chảy vào trong cái chén bằng đá, nhìn sang cánh cửa đá kia, ừm thì có chút động tĩnh rồi. Nhưng mà…nó vẫn không chịu mở ra, chẳng lẽ là chừng đó máu vẫn chưa đủ, Tiêu Huyền nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của thê tử tương lai thì liền đổ mồ hôi lạnh. Chàng muốn âm thầm rút cánh tay yêu quý của mình trở lại thì liền cảm nhận được lực đạo đang nắm tay chàng mạnh lên không ít.
“Yên nhi.” Tiêu Huyền yếu ớt gọi, thanh âm phát lên sự bất lực trước uy áp của nóc nhà.
“Huyền Huyền.” Cố Ngữ Yên để lộ ra thanh âm ngọt ngào, đầy tình cảm, chan chứa sự ấm áp. Nhưng đáy mắt nàng lại hiện lên tia cười quỷ dị, rất rất quỷ dị.
Tiêu Huyền nhìn thấy dáng vẻ đầy thân thương, thân ái của người thương thì cũng hiểu lòng nàng, bèn nhắm mắt, được rồi phó mặc cho Yên nhi vậy, như nàng đã nói nhà thì phải có nóc. Cố Ngữ Yên kiềm nén cơn buồn cười đang trào dâng trong lòng, nhìn bộ dạng cam chịu của nam nhân này mà xem, ha ha. Nàng vươn tay về phía cái chén bằng đá kia, mạnh mẽ cắt một đường trên cánh tay trắng nõn như ngọc. Máu theo dòng, từng giọt, từng giọt nhiễu xuống chén đá.
Máu của Lam Tiêu Huyền và Cố Ngữ Yên hòa lẫn vào với nhau, chưa đầy một khắc trôi qua, chén đá liền vỡ tan thành nhiều mảnh. Cửa đá cũng ngay lập tức mở ra. Tiêu Huyền lúc này ánh mắt dán chặt vào vết thương trên cánh tay của Cố Ngữ Yên, chàng xót xa dịu dàng cầm lấy cánh tay nàng.
“Yên nhi, có đau không?”
Cố Ngữ Yên bỉu môi.
“Chàng nói xem, vết thương nhỏ như vậy cũng muốn làm ta đau đớn sao?”
Tiêu Huyền cau mày.
“Lần sau những việc như này, cứ để một mình ta làm là được.”
“Một mình máu của chàng, chưa chắc cái cánh cửa cứng đầu kia chịu mở.”
“Vậy thì không cần phải mở nữa.” Tiêu Huyền quả quyết nói. Hắn mới không muốn Yên nhi của hắn bị thương đâu, hắn xót mà, ôi đau lòng lắm.
Cố Ngữ Yên nắm lấy bàn tay Tiêu Huyền, kéo chàng đi vào bên trong, bước qua cánh cửa đá tiến đến đỉnh của Tháp Khảo Hạch. Không biết nơi này có thứ gì mà lại huyền bí đến như vậy.
Nằm ngoài sự mong đợi, nói chính xác hơn đó là rơi không phanh khỏi sự mong đợi của Cố Ngữ Yên, trên đỉnh của Tháp Khảo Hạch tiếng tăm lẫy lừng là một…một hòn đá mà thôi.
Nói là một hòn đá thì cũng có phần oan ức cho nó quá, nó đẹp hơn một hòn đá nha, nhưng lại không phải một viên ngọc trân quý. Nhìn tới nhìn lui, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới thì Cố Ngữ Yên đưa ra một kết luận. Nó là một hòn đá nhẵn nhụi.
“Chỉ có như vậy?”
Cố Ngữ Yên nheo mắt nhìn Tiêu Huyền, đáp lại nàng là một cái nhún vai, y cũng không biết đỉnh Tháp Khảo Hạch có cái gì? Đây là lần đầu tiên Tiêu Huyền hắn đến nơi này mà.
“Huyền Huyền, ta có ý định quay lại tầng thứ sáu rồi, ít nhất còn có núi vàng núi bạc để ngắm.”
“Chi bằng nàng quay về Vô Âm Cung, đến phòng của ta đi, không chỉ có trân bảo thế gian mà còn có mỹ nam tuyệt sắc.”
Cố Ngữ Yên liếc nhìn Tiêu Huyền, ánh mắt lộ vẻ chàng đang nằm mơ giữa ban ngày sao? Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền đồng thời tiến đến chạm tay vào hòn đá nhẵn nhụi, một tia sáng tựa như xẹt ngang qua đầu hai người. Cả hai nhất thời đồng thanh.
“Mật đạo Trấn Ải.”